Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 2 - Chương 126: Ở lại hang hổ, rốt cuộc vì ai?




Edit: DuDu

Chỉnh sửa: Maroon

Đôi mắt Tiểu Vô Cầu đột ngột trợn lên gấp đôi, dùng khẩu hình ráng sức ra hiệu cho ta: Đừng náo loạn! Nhanh chóng rút lui!

Ta ho nhẹ một tiếng, tiến lên hai bước, càng tiến gần đến tầng tầng lớp lớp màn trướng màu vàng thêm đôi chút, cao giọng hỏi: “Kẻ hèn có thể cáo lui rồi chứ?”

Một tiếng hít lạnh từ phía sau truyền đến, tiếp theo đó là giọng Đông Phương Tấn gầm lên: “Lớn mật! Ngươi muốn lừa gạt trẫm sao? Mạch cũng không chẩn, toa thuốc cũng không kê, ngươi đã muốn đi?! Bay đâu!”

“Hoàng Thượng ~~~” Thanh âm thẹn thùng đúng lúc vang lên, cơn phẫn nộ của Đông Phương Tấn cũng theo đó giảm đi một nửa.

Ta không biết bọn họ nói gì trong kia, dù sao cũng đã nghĩ được đối sách tốt, ta là Ma y ta sợ ai chứ? Đơn thuốc ta kê, nữ yêu tinh kia nhất định phải uống! Ai dám hoài nghi? Hoài nghi thì ngài đi mà chữa trị!

Nào ngờ tiếng nói của mĩ nhân đột ngột từ trong màn sa vọng ra, ta lại ngẩng đầu lên, một cô gái mặc cung trang hoa lệ đột nhiên xuất hiện, đôi mắt đẹp cong lên, ngập tràn ý cười, nhưng, cho dù đôi mắt kia quyến rũ khôn cùng, điềm đạm như nước, lại tựa như có thể thấy được khuôn mặt thật của ta đằng sau lớp mặt nạ, khiến cả người ta run lên, bất giác hạ mi mắt.

Nữ nhân này quả thực mê người, chỉ tính riêng khuôn mặt nhỏ nhắn kia cũng đủ quyến rũ không ít nam nhân.

“Tiểu nữ tử từng nghe qua trên thế gian có kỳ nhân có thể nghe giọng chẩn bệnh từ xa, không ngờ ma y đại nhân càng giỏi hơn, vừa nghe tiếng đã có thể chẩn bệnh, thực là kỳ tài thế gian!”

Càng nghe nàng kia nói, ta càng lạnh sống lưng, thân thể không khỏi khom xuống một chút. Ta cười mỉa đáp: “Kẻ hèn bất tài, nương nương quá khen.”

“Ha ha, ma y đại nhân khiêm tốn rồi.” Nữ nhân mê hoặc kia cười e thẹn, nói thêm, “Tiểu nữ tử rất tò mò, liệu nhân vật thần tiên như ma y đại nhân đây có bộ dáng thế nào? Không biết ma y đại nhân có thể......”

Đôi mắt đó tuy cười nhưng rõ ràng có ý khiêu khích lại không có hảo ý, ta có thể nghe thấy tiếng thình thình mãnh liệt phát ra từ lồng ngực.

Kiên cường giữ bình tĩnh, ta ngẩng đầu lên, nói với nữ nhân kia: “Nương nương thứ tội, kẻ hèn dung mạo xấu xí xưa nay không dùng diện mạo thật sự gặp người khác, cho dù bây giờ nương nương bắt kẻ hèn tháo mặt nạ xuống, kẻ hèn cũng không thể cam đoan khuôn mặt phía sau lớp mặt nạ này chính là của kẻ hèn, chỉ sợ không biết khuôn mặt kẻ hèn dùng hôm nay là của vị danh môn quý tộc nào!”

Chỉ trong chốc lát, ngay cả tiếng hít thở cũng tựa như nín bặt.

Dù sao ta cũng nghĩ kỹ rồi, cho dù cô ta cưỡng chế bắt ta tháo mặt nạ xuống, ta cũng có thể không thừa nhận khuôn mặt đằng sau lớp mặt nạ là của “ta”, ta là”Ma y”, ngoài chữa bệnh, hạ độc, chuyện dịch dung lẽ nào không biết?

Giờ đây, ta thật sự ngoài lừa dối ra cũng không nghĩ được cách nào khác.

Chỉ hy vọng ông trời rủ lòng thương!

Không biết qua bao lâu, nữ nhân quyến rũ kia rốt cục cũng buông tha ta, cười duyên một tiếng nói: “Ma y đại nhân quá lời rồi, tiểu nữ tử sao dám phạm vào điều kiêng kị của ma y đại nhân, chuyện ma y đại nhân không muốn, tiểu nữ tử tuyệt đối sẽ không làm.” Dứt lời, đánh mắt cho ta một cái, làm trái tim nhỏ bé của ta cũng nhún nhảy theo a! ~NND Không phải ả để ý đến ta rồi chứ? Chẳng lẽ lão nương ta đây thích hợp làm đàn ông hơn sao?! Ai...... cái này phải trách ba mẹ ta! ~~

Thanh âm nữ nhân kia kéo hồn ta đang phiêu lãng từ phía chân trời về.

“Thỉnh ma y đại nhân kê thuốc.” Nàng thản nhiên phân phó một câu liền có cung nữ vụt đến dâng giấy bút cho ta, ta liếc mắt ra hiệu cho tiểu Vô Cầu, tiểu Vô Cầu ngay lập tức tiến đến cạnh ta nhận lấy giấy bút, ta làm bộ thì thầm phương thuốc vào tai hắn, trên thực tế bảo hắn ghi bừa mấy phương thuốc hạ sốt đơn giản cho nữ nhân kia!

Vô Cầu nhếch môi không dám cười, nhanh chóng viết lên giấy mấy vị thảo dược, sau đó đem phương thuốc hạ sốt kia giao cho tiểu cung nữ, rồi ngoan ngoãn lui lại cạnh ta.

“Kẻ hèn bất tài, xin cáo lui trước.” Ta vội chủ động chào từ giã, một giây cũng không muốn ở thêm, lại quên mất chuyện bức họa, may mà lão già Đông Phương Tấn kia chủ động nhắc ta.

“Chậm đã ——”

Ta ngây người, bàn chân vốn nhấc lên lặng lẽ hạ xuống.

“Trẫm nghe nói ma y lần này làm đặc sứ của Thương Mân?”

Ách...... Ta do dự một chút, cười nói: “Phải mà cũng không phải.”

Đông Phương Tấn hiển nhiên quen thói bề trên, hắn ngay từ đầu đã soi mói ta, à không, là thấy ta không vừa mắt, ta nói câu gì cũng như thể đạp trúng bãi mìn của lão, cùng lắm chỉ muốn nói mấy câu nghệ thuật với lão, lão đã phát hỏa.

“Lớn mật!”

“Kẻ hèn không dám.” Ta cúi đầu ứng phó qua loa. Ta dám “càn rỡ” như thế chính vì ta nghĩ, trong thời buổi loạn lạc này có vị vua nào dám tùy tiện vì cơn phẫn nộ của mình mà giết đi một vị thầy thuốc độc nhất vô nhị. Có điều, ta cũng sợ lão già Đông Phương Tấn này thật sự không có đầu óc, ta đây thông minh lại bị thông minh hại.

“Hoàng Thượng ~~ sao ngài có thể hù dọa ma y như vậy ~~~ ma y chính là nhân tài hiếm có trên thế gian a ~~~”

“Được rồi, được rồi, tiểu mỹ nhân...... Trẫm biết...... uhm......”

Ta một mặt nghe bên trong thỉnh thoảng phát ra những tiếng khanh khanh ta ta ghê tởm, một mặt thầm mắng lão già Đông Phương Tấn này không biết xấu hổ sau này thể nào cũng bị nữ nhân hại chết, nhưng nghĩ lại thì, Đông Phương Tấn cho dù xấu xa thế nào cũng là phụ thân của tên ngốc kia, ta chửi lão như thế nếu để tên ngốc kia biết được thì e là không hay.

Nhưng......

Ha ha, đột nhiên ta nghĩ đến, ma y giả ta đây phải chăng có thể giúp tên ngốc đó một tay, không phải hắn đang bị lão gia hỏa Đông Phương này giam lỏng sao? Nếu ta có thể luyện ra cái “trường sinh bất lão đan” gì đó, lão già kia chẳng phải sẽ nghe lời ta răm rắp sao? Đến lúc đó nếu ta bảo khôi phục binh quyền cho tên ngốc kia, thậm chí lập hắn làm thái tử cũng không phải là việc khó nhỉ?

Trong lòng tưởng tượng như vậy, khóe môi của ta liền cong lên, ta chậm rãi tiến lên, ung dung mở miệng: “Lương Vương bệ hạ, kẻ hèn bất tài ngoài chữa bệnh chế thuốc ra, còn biết chút ít thuật dưỡng sinh.”

Quả nhiên, Đông Phương Tấn lập tức tỉnh táo, thái độ với ta cũng quay ngoắt một trăm tám mươi độ, từ trong lớp màn bước ra, lại dọa lão nương đây một trận kinh hồn táng đởm.

Diện mạo Đông Phương Tấn còn không bằng một phần vạn của tên ngốc Đông Phương Cửu kia, trời mới biết tên ngốc kia làm sao có thể là con lão? Khuôn mặt lão tiều tụy, hai mắt ảm đạm không ánh sáng; viền mắt thâm xì, vừa dày vừa to. Tuyệt đối là hậu quả của việc uống bậy “Thuốc bổ” cùng miệt mài quá độ!

“Ma y biết thuật luyện đan?!” Đột nhiên, Đông Phương Tấn quá kích động nắm chặt lấy tay ta. Kỳ thật lão muốn túm ai thì túm, nắm ai thì nắm, nhưng ngài làm ơn đừng có làm hành động sờ mó buồn nôn kia với ta a, ta chịu không nổi đâu, vội vàng rút tay về, trừng mắt cho lão một cái, ráng sức ho khan một tiếng, cũng không thèm trả lời câu hỏi của lão.

Đông Phương Tấn cũng nhanh chóng nhận ra mình có việc mới cầu người như vậy cũng không ổn lắm, bèn bỏ dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn đi, ôn tồn hỏi lại: “Ma y đại nhân biết thuật luyện đan ư?”

“Kẻ hèn bất tài, biết sơ sơ một chút mà thôi.” NND lúc về ta lập tức phải lấy cồn khử trùng, tay của ta, tay của ta a! ~~~

“Biết sơ sơ?!” Đông Phương Tấn hồ nghi ngoảnh nhìn về phía sau lớp màn, lại có thanh âm mềm mại truyền đến, “Hoàng Thượng ~ ma y đại nhân thật khiêm tốn! Trên đời này làm gì có chuyện nào ma y đại nhân không am hiểu?”

Shhhh...... ta thầm hít một hơi khí lạnh, nữ nhân này vì sao lại đỡ lời cho ta? Ngoại trừ ban đầu muốn làm khó ta một chút, nhưng cũng nhìn ra được nàng ta không phải thật sự muốn xem diện mạo ta, chỉ đơn giản là khiêu khích, hoặc gọi là thị uy, những thời điểm khác dường như nàng ta đều đứng về phía ta.

Việc này nên giải thích thế nào?

Lẽ nào là say đắm ta sao?

Say đắm người đeo mặt nạ ư?

Cho dù ta tháo mặt nạ diện mạo ta chưa chắc đã hơn nàng, nhiều lắm chỉ hơn vài phần ngay thẳng chính trực mà thôi, nhưng bây giờ không phải lưu hành phổ biến loại người như nàng sao, càng quyến rũ càng mê người, những người vừa chính trực lại thân thiện như ta ngay cả ông trời cũng không thèm nhặt.

Chẳng lẽ chỉ là nàng ta chỉ đơn thuần sùng bái ma y?

Cũng có thể như thế lắm, cái danh xưng Yến Tứ Phương của tên gia hỏa kia không mấy người biết, nhưng mà danh hiệu ma y này lại vang dội rung trời a! Nữ tử bình thường đều mê luyến dạng nam nhân kiểu này, diện mạo còn chưa thấy nhưng khẳng định trong lòng đều sớm xem Yến Tứ Phương là huyền thoại, có điều tên Yến Tứ Phương kia quả thật cũng diễm tuyệt tứ phương, may mà hắn cả ngày che mặt, bằng không những nữ tử kéo tới cửa còn không phá vỡ ma y quán sao?!

“Oh ha ha, ma y không cần khiêm nhường với trầm, trẫm cũng rất có hứng thú tu đạo dưỡng sinh, không biết ma y có nguyện ý ở lại cùng trẫm nghiên cứu một chút?” Đông Phương Tấn cười, mặt càng ngu thêm.

Ta trong lòng thầm nhủ “hồ ly sập bẫy rồi”, vì thế, ta cong môi, mỉm cười đón ánh mắt không có chút sáng sủa nào kia, đáp lời: “Kẻ hèn bất tài, rất hân hạnh.”

Ha ha, tên ngốc Đông Phương Cửu ngươi còn nhớ không?

Lão nương ta từng nói, chờ Sở Sở hết bệnh ta sẽ đi Lương quốc tìm ngươi, giúp ngươi hoàn thành đại nghiệp.

Còn có, hiệp ước chúng ta đã ký ở Lăng Vân cung của ta, sau bị ngươi bóp méo thành hiệp ước bất bình đẳng?

Lão nương ta là quân tử đã nói là làm, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không nuốt lời, hắc hắc.

Có lẽ, nguyên nhân thực sự khiến ta sẵn lòng ở lại là để có thể ngắm nhìn ai đó từ xa.

Có lẽ, cũng không còn quan trọng, mà chỉ đơn giản là ý định ngay từ đầu.