Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 2 - Chương 112: Thiên cơ khả tham (*)? Nhân tâm khả đoán?




(*) tham: tìm tòi và thấu hiểu

Dịch bởi Maroon

“Sư phụ, sư phụ, Lăng công chúa tỉnh rồi!”

“Tỉnh rồi? Tốt.” Yến Tứ Phương yêu mị cười với ta, “Tuy là tỉnh nhưng cùng lắm cũng chỉ mới nhặt lại được nửa cái mạng, nửa cái mạng này chưa biết chống đỡ được tới lúc nào.”

Ta cười khổ một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy Yến Tứ Phương có thể là đồng hương với ta, nếu không sao hắn nói chuyện lại cay độc như thế chứ.

“Nếu ta cứu sống được nàng rồi, nàng phải đáp ứng ta ba việc, Ma y ta từ trước tới giờ không kinh doanh lỗ vốn.”

Đột nhiên cảm thấy trong đôi mắt tím đang nhìn chằm chằm vào ta kia sao mà giảo hoạt, trong lòng bất giác sững sờ.

Nhưng đâu còn cách nào, hắn cũng đã cứu ta rồi, dũng tuyền tương báo (*) cũng là chuyện nên làm.

(*) Nguyên câu: Tích thủy tri ân, đương dũng tuyền tương báo. Nghĩa là: nhận được một ân huệ nhỏ thì phải báo đáp lại gấp bội.

Vì vậy, ta mỉm cười tươi rói, nói: “Nói ra nghe thử coi, đừng biểu ta giết người phóng hỏa gì là được.”

“Thứ nhất, sau này phải tránh không để cho bản thân quá xúc động, bằng không sẽ khiến cổ độc phát tán.”

“Ừ…” Ta nhìn hắn đầy nghi hoặc, đây là điều kiện sao? Sao y như là đang lo nghĩ cho ta vậy?

“Thứ hai, không được gả cho Đông Phương Cửu, không được gả cho Âu Dương Vân, không được…”

Ta méo miệng, nói thẳng với hắn: “Chuyện đó Yến à, cảm phiền ngươi nói thẳng cho phép ta gả cho ai còn nhanh hơn…”

Yến Tứ Phương thoáng sửng sốt, ho khan một tiếng nhằm che lấp nỗi xấu hổ.

“Điều thứ hai, nói chung là không được dính líu gì tới Đông Phương Cửu nữa, lại càng không được phép gả cho hắn, nghe rõ ta nói rồi chứ?”

Ta thầm cười khổ trong lòng, lẽ nào ai cũng cảm thấy ta yêu Đông Phương Cửu đến mức không thể tự thoát ra được, nếu không là hắn thì không chịu gả, vì hắn thề sống chết cũng phải giữ trinh tiết hay sao?

Ta chọn lựa cứu hắn, chọn lựa thả hắn đi, chọn lựa sống chết cũng phải chống lại cái đêm trăng tròn chết tiệt này, đều không phải vì muốn liên can gì với hắn.

Trên thực tế, ta đã sớm nghĩ tới, nếu như ta có thể tiếp tục sống…

“Ta đồng ý! Yến đại Ma y đã cứu kẻ hèn này, kẻ hèn này há có thể không dũng tuyền tương báo? Đừng nói là ba chuyện, cho dù là ba mươi chuyện kẻ hèn đây cũng đều cam tâm tình nguyện dốc sức vì Yến đại ma y!” Cú “vỗ mông ngựa” (tâng bốc, nịnh hót) này của ta, không chỉ khiến Yến Tứ Phương tròn mắt, mà cả Vô Cầu cũng há hốc miệng nhìn ta, vẻ mặt “ngươi đúng là kẻ bợ đít, ta đây cam bái hạ phong” (bái phục).

Qua mấy giây, Yến Tứ Phương mới khẽ gật đầu, tỏ ý tán thành.

Kỳ thực, ha ha, ta đây nịnh hót hắn như thế là có mục đích.

“Yến à, chuyện thứ ba là gì? Ngươi mau nói cho ta nghe coi!” Ngươi nói xong rồi, đến lượt ta.

Yến Tứ Phương bị ta quấy nhiễu như thế, giật mình sửng sốt, thở dài nói: “Chuyện thứ ba ta còn chưa nghĩ ra, chờ sau khi nghĩ xong, sẽ nói với nàng.”

Hả? Chơi trò Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ sao? Ta đâu phải là cái tên Trương thiếu hiệp khờ khạo kia, mà ta là Lăng mẹ kế người gặp người mê, xe gặp xe chở!

Thôi kệ, ngươi thích nói hay không thì tùy, hổng chừng sau này ngươi quên luôn càng khỏe, chuyện có lợi như vậy ngu gì ta từ chối, đầu ta đâu có bị bò đá!

Ta khôi phục được chút sức lực, chống người ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt thuần khiết không gì sánh được của mình, ra vẻ tội nghiệp mở miệng hỏi hắn: “Yến, ngươi có không thể giúp ta một việc được không?”

Yến Tứ Phương cảnh giác nhìn ta một hồi, nửa ngày sau, mới mở miệng hỏi: “Nói ra nghe thử, nếu như bảo ta giết người phóng hỏa, ta cũng không thể làm.”

Hừ, tên khỉ này tuyệt đối là đang báo thù, học đi đôi với hành!

Ta vẫn giữ vẻ mặt nịnh nọt cũ nhìn hắn, giả vờ ngượng ngùng e ngại: “Yến a, ngươi lợi hại như vậy, có thể khởi tử hồi sinh, vậy có thể giúp ta giả chết hay không?”

“Gì? ——” Vô Cầu bị Yến Tứ Phương trừng mắt vội vàng bụm miệng lại.

“Ha ha, Phượng Hoàng niết bàn, tắm lửa hồi sinh, nếu ta đã là người từng chết một lần, vậy thì nên sống lại rồi. Còn Thượng Quan Lăng giờ đã ——chết rồi.” Ta nhìn Yến Tứ Phương, trong mắt ngập ý cười.

Hắn nói: “Được.”



“Nghĩ cái gì vậy?! Aizz ~ tỷ làm sao vậy? Có phải cổ độc phát tác không? Hả?”

Vô Cầu huơ huơ tay trước mặt ta.

Ta giơ tay đập lên trán nó cái bốp, quát: “Ngươi mới bị cổ độc phát tác đó! Không thấy ta đang khỏe mạnh sao?”

Vô Cầu vỗ vỗ tay lên ngực, hít sâu nói: “Vậy mà làm ta sợ muốn chết, ta tưởng tỷ bị cô độc phát tác, sư phụ lại không có ở đây, ta lại vô dụng…”

Nhìn ánh mắt hoảng loạn của Vô Cầu, trong lòng ta bỗng ấm áp.

Ta bước tới, nhẹ nhàng kéo thằng nhóc kia lại, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó: “Cảm ơn… Vô Cầu, cảm ơn nhóc…”

Vô Cầu ngửa đầu thoát khỏi bàn tay ta, ánh mắt nhìn ta khó hiểu: “Lăng tỷ tỷ, tỷ đột nhiên khách khí với ta như vậy, có phải có âm mưu gì không?”

“Xí~” ta vỗ vào gáy nó một cái, buông nó ra, xoay người, chọn đại một con đường rẽ sang, “Chẳng lẽ ta phát huy bản năng mẹ hiền mà ngươi vẫn không biết tốt xấu nghi ngờ ta.”

“Sư phụ nói ‘vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo’ (không có chuyện gì mà ân cân không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm), sư huynh từng nói ‘mọi người ở bên ngoài đều rất xảo trá ’, bảo ta sau khi hạ sơn phải vạn phần cẩn thận, sư phụ còn nói…”

Vô Cầu đi theo ta phía sau lải nhải kể lể sư phụ, sư huynh nó nói cái này cái nọ, thành kính y như giáo đồ tụng kinh thánh, còn ta, đương nhiên là không để cho bất cứ chữ nào của nó lọt vào lỗ tai mình.

Ta thực sự hoài nghi, Vô Cầu là Đường thánh tăng chuyển thế, chỉ ca một bài “only you” mà đã cắt đứt mọi hứng thú của biết bao nhiêu người!



Màn đêm dần buông, một vài ngôi sao đã mọc.

Ngôn Quốc quân doanh.

Một luồng gió mát đột ngột xộc vào trong vương trướng, ánh nến chập chờn dao động, Âu Dương Vân mở bừng đôi mắt lạnh băng nhìn về phía trước, một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói: “Lúc này, quốc sư nên ở tại Vân Kinh mới phải.”

Đôi mắt Vô Ngôn khẽ cong lên, khiến khuôn mặt đeo mặt nạ thêm được chút tươi cười, khom người vái chào, thấp giọng trả lời: “Vô Ngôn nghe nói quân ta lúc bại lúc thắng, 「càng ức chế càng dũng mãnh. Thân là quốc sư, Vô Ngôn tất nhiên phải đến để cầu phúc cổ vũ cho chư vị tướng sĩ.”

Âu Dương Vân không chút cảm động, lạnh lùng đảo mắt qua Vô Ngôn, hỏi: “Quốc sư có diệu kế gì giúp Cô đối phó với địch chăng?”

“Thứ cho thần vô năng, thần không có kế sách gì đối phó với địch cả.” Vừa nói lại khom người cúi đầu. “Nghe nói chủ soái của Ngọc Quốc là một tướng quân thư sinh?”

“Ừm, biểu ca của Lăng.”

“Oh? …” Một chút buồn bã thoáng vụt qua trong mắt Vô Ngôn, nhưng rất nhanh lại sáng rỡ trở lại, ” Hình Bộ thị lang Tô Tử Chiêm mười bảy tuổi đã đoạt được văn võ trạng nguyên? Ha ha, nhân tài…”

“Hiện tại là Phiêu Kị đại tướng quân.” Âu Dương Vân thờ ơ nói tiếp một câu, trên mặt không có chút biểu hiện gì.

“Vô Ngôn còn tưởng rằng Ngọc Quốc sẽ phái Trấn Quốc đại tướng quân Vĩnh An Vương làm chủ soái chứ!” Dứt lời, còn thở dài, trông như là vô cùng tiếc nuối.

Cách một hồi lâu, Âu Dương Vân lại cất giọng điềm tĩnh nói: “Tô Tử Chiêm chỉ thủ chứ không công, có thể đoán hắn chỉ mang binh thủ thành, cũng làm hao tổn không ít tướng sĩ.” Khẽ thở dài một cái, lại tiếp tục nói: “Cô thật không nghĩ tới thành trì Ngọc Quốc lại khó công như vậy…”

Vô Ngôn hồ ly cười nói: “Quả nhiên là người đọc nhiều binh thư! Có điều, những binh thư mà Tô đại chủ soái từng đọc, hình như vương thượng cũng đọc sơ qua một vài cuốn rồi? Có đúng hay không, Vương thượng?”

Âu Dương Vân nghe xong có chút sững sờ, biến sắc, mắt lạnh nhìn về phía Vô Ngôn, hỏi: “Quốc sư có thâm ý gì, có thể nói thẳng ra.”

Vô Ngôn cười cười, xua tay nói: “Ai da, thần đâu có thâm ý gì, thần chỉ thuận miệng nói vậy thôi, Vương thượng chớ để trong lòng.” Thong thả xoay người, ôn hoà phun thêm một câu, “Quả nhiên là nhân tài do Đế hậu bồi dưỡng, làm sao những kẻ phàm phu tục tử có thể sánh bằng?”

Nghe được hai chữ “Đế hậu”, trong lòng Âu Dương Vân chấn động, đôi mắt ngân sắc đã lâu không có cảm xúc gì bỗng dần dần nhuốm vẻ bi thương. Mắt thấy Vô Ngôn định rời khỏi vương trướng, Âu Dương Vân lên tiếng ngăn lại.

“Vương thúc, dừng bước!”

Chỉ thấy Vô Ngôn mắt mang ý cười xoay người: “Vương thượng có gì dặn dò?” Kỳ thực, lúc đó Vô Ngôn vốn hoàn toàn không có ý định rời khỏi, lời y muốn nói còn chưa nói xong, vấn đề muốn hỏi cũng chưa hỏi đến, làm sao có thể phất tay áo trở về được chứ?

“Đế hậu tinh…” Cổ họng khô khốc, Âu Dương Vân phải ngừng lại một chút, “…thế nào rồi?” Hắn đã muốn hỏi từ lúc nãy, nhưng hắn không dám. Hắn không dám tin, nhưng vẫn phải tin chuyện Thượng Quan Lăng đã không còn tồn tại nữa.

Ánh mắt Vô Ngôn rét lạnh, nghiêm mặt nói: “Vào đêm rằm tháng Hai, thần phát hiện ‘Đế hậu tinh’ đã suy yếu đến mức không thể nhận ra, đến ngày mười sáu lại quan sát tinh tượng, 「cũng không nhìn thấy bất cứ ánh sáng nào từ ‘Đế hậu tinh’ phát ra cả, mà ‘Yêu tinh’ lại cực kỳ sáng sủa, rạng rỡ từ trước khi…” Dừng một lúc, Vô Ngôn nhìn thẳng vào Âu Dương Vân, hỏi gằn từng chữ, “Vương thượng phải chăng đã từng gặp ‘yêu tinh’?”

Âu Dương Vân giật mình, đối mặt với ánh mắt chất vấn của Vô Ngôn, hắn gật đầu.

“Ha ha, quả nhiên, yêu nghiệt quả nhiên vẫn còn sống trên đời! Đôi mắt Vô Ngôn lạnh lẽo, trong ánh sát khí mờ hồ có một chút bi thương.”

Chẳng biết vì sao, đối với việc của người khác, Âu Dương Vân xưa nay vẫn luôn luôn không thích lắm chuyện xen vào, mặc dù trong lời nói không hề có chút đau lòng hay lo lắng gì, nhưng đối với hắn mà nói cũng khó mà mở miệng.

“Yến… dù gì cũng là con trai của vương thúc, là trưởng tôn của vương gia gia.”