Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 1 - Chương 91: Thằng nhóc chết tiệt, suy nghĩ như người lớn!




Dịch bởi Maroon

Ngọc Quốc hoàng cung, Dưỡng Tâm Điện.

Vừa bước vào cánh cổng lưu ly xanh biếc trước Dưỡng Tâm Điện, lòng ta bỗng thấy nặng nề. Không biết từ bao giờ, ta lại có chút cảm giác không dám nhìn vào trái tim tiểu Thiên Thiên. Ta luôn cảm thấy thằng nhóc này tuy còn nhỏ, trông như có vẻ nghe lời, thế nhưng trong nội tâm lại chứa đầy phản kháng, sẵn sàng chống đối bất cứ lúc nào.「Ta không giỏi trông nom trẻ con, lại càng không giỏi dạy dỗ trẻ con, cho nên, ta mới có cảm giác sợ đối mặt với Thượng Quan Thiên, nhất là những khi chỉ có ta và nó hai người mặt đối mặt.

Nhưng… ta bất tri bất giác bước chậm lại, Tiểu Phúc Tử đi theo phía sau ta hình như cũng nhận ra, cũng may hắn cũng biết điều hạ thấp cái giọng the thé của mình xuống, hỏi ta: “Có phải Công chúa không biết gặp Ngọc Đế phải mở miệng thế nào đúng không?”

Ta mừng thầm trong lòng, Tiểu Phúc Tử này thật đúng là con giun trong bụng ta, ta nghĩ cái gì hắn đều biết, cũng may cho dù là Thượng Quan Lăng trước đây, hay là ta hiện tại, đều vinh sủng hắn giống nhau.

Ta xoay người nhỏ giọng đe dọa hắn: “Tiểu Phúc Tử, tự đoán ý của chủ tử, cẩn thận cái đầu của ngươi!”

Tiểu Phúc Tử sau khi nghe xong mặt mày co giật, tiếp theo cười nịnh nọt nói: “Nô tài không dám, nô tài chỉ là muốn san sẻ lo âu cùng công chúa ~~~ “

Ta cười: “Ngươi định san sẻ thế nào?”

“Ngọc Đế xưa nay đối với lời công chúa nói luôn bảo sao nghe vậy, mặc dù lần này có chút trở ngại, nhưng nô tài nghĩ… chỉ cần công chúa dùng lời ngon tiếng ngọt lui một bước tiến hai bước, Ngọc Đế sẽ tuân theo ý nguyện của công chúa thôi.”

Ái chà, tiểu nô tài này thật sự có tâm địa gian xảo nha. Ta nở một nụ cười với Tiểu Phúc Tử, thấp giọng nói: “Trở về bổn cung sẽ thưởng hậu cho ngươi.”

Tiểu Phúc Tử miệng toét đến tận mang tai, đắc ý không giấu nổi: “Tiểu Phúc Tử có thể san sẻ ưu phiền với công chúa chính là phúc phần của Tiểu Phúc Tử, Tiểu Phúc Tử…”

“Được rồi! Ngậm miệng lại đi!” Liếc cho tên Tiểu Phúc Tử vênh váo một cái: “Đứng chờ bên ngoài!” Sau đó, ta sải bước tiến vào Đông Noãn Các của Dưỡng Tâm Điện, tiểu Thiên Thiên đang nằng nghiêng trên nhuyễn tháp, nhìn dáng vẻ của hắn thì biết hoặc là đang ngủ lơ mơ, hoặc là chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ta khiêm nhường một chút, ôn nhu gọi: “Thiên Thiên ~~” cái thằng nhóc này ngay cả mí mắt cũng không thèm động đậy, rõ ràng là đang giả đò! Được rồi, ta sẽ cho hắn chút mặt mũi, ho khan một tiếng, ta lại gọi: “Thiên Thiên à! ~~~” nổi hết cả da gà da vịt!

Thằng nhóc chết tiệt này giờ mới từ từ mở mắt ra, nhìn thấy mặt ta, mặt mày hoảng hốt giống như nằm mơ thấy ma: “Là hoàng tỷ hả? Đệ… đệ không ngờ…” Tiếp theo, thằng nhóc chết tiệt này lại trưng ra một nụ cười tươi như hoa nở, cầm lấy ống tay áo của ta, lắc qua lắc lại, “Không ngờ hoàng tỷ lại đến thăm đệ! Hoàng tỷ thật tốt! Hoàng tỷ đối với đệ là tốt nhất! ~~ Hoàng tỷ…”

“Khụ khụ… Thiên Thiên à…” Ta vừa cười, vừa cố sức kéo ống tay áo mình ra khỏi bàn tay hắn, “Hoàng tỷ không tốt với đệ thì còn tốt với ai nữa, đúng không?”

“Ừm ừm…” thằng nhóc chết tiệt gật mạnh đầu.

“Thiên Thiên, ta tới tìm đệ, là muốn thương lượng vài chuyện với đệ…” Lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Thượng Quan Thiên, xem hắn có giống lần trước đột nhiên trở mặt phát điên hay không. Hình như, rất bình thường. Tốt quá, tốt quá.

“Những việc trong triều hoàng tỷ cứ làm chủ là được rồi, hoàng tỷ là giám quốc công chúa mà!”

Oài, hài tử này mới ăn mật ong sao? Miệng lưỡi sao lại ngọt lịm như thế!

“Lữ Kính mấy ngày trước bị miễn chức rồi, chức Hình Bộ thị lang tạm thời bị khuyết, có thể cho Tô Tử Chiêm tạm giữ chức vụ này không?”

“Hoàng tỷ nói rất đúng, để biểu ca làm Hình Bộ thị lang đi, có điều, dựa vào tài năng của biểu ca, chức Hình Bộ thị lang này thật sự là ủy khuất huynh ấy rồi!”

“Ha ha… phải đó…” Ta chẳng biết nói tiếp cái gì…”Thiên Thiên à, Lục thái phó tuổi tác đã cao, hơn nữa sau khi đệ kế thừa hoàng vị, chức vị thái phó của thái tử này cũng không thích hợp để dạy dỗ đệ nữa. Đệ cảm thấy…”

“Để biểu ca đến dạy đệ, hoàng tỷ cảm thấy thế nào?” Thượng Quan Thiên chớp đôi mắt to tròn nhìn ta, rất thành khẩn, rất chân thành, lòng ta chợt cảm thấy rung động, 「thằng nhóc này không hổ là em trai ta, thực đúng là huyết mạch tương thông mà! Ta nghĩ gì, hắn đều biết! Thực sự là đáng yêu chết đi được!

“Ừ… Ha ha… Không tệ… Ta cũng tán thành…”

Hai chuyện đại sự đều hoàn thành, hơn nữa còn chẳng tốn chút sức lực nào, giờ chỉ còn lại một chuyện tương đối hóc búa vả lại vô cùng cấp bách không thể không đề cập, cũng chính là việc khiến tiểu Thiên Thiên trở mặt lần trước ở trong cung của ta —— đó là việc lập hậu!

“Thiên Thiên à…” Chột dạ là hiện tượng không tốt, ngươi sẽ bất giác cúi đầu, bất giác nhìn tránh đi chỗ khác…

“Hoàng tỷ muốn nói gì có thể nói thẳng, điều tỷ nói, đệ đều đồng ý hết…”

“Thật chứ?!” Lão Thiên gia rốt cục cũng giúp ta một lần… MUAH~~

“Ngoại trừ việc tuyển hậu.” Thượng Quan Thiên vẫn chớp chớp đôi mắt to tròn mỉm cười với ta, nhưng ta thì lạnh hết cả người. Không phải vì sự cự tuyệt của hắn, mà là vì ta cảm thấy tiểu Thiên Thiên trước mắt này, không còn là một đứa trẻ nữa rồi, tâm của hắn phải chăng đã đủ cao đủ rộng để nhìn thấu việc ta không dám nói, nhưng ta tin tưởng rằng chí ít hắn có thể thấy rõ lòng ta, không một suy nghĩ nào của ta có thể thoát khỏi ánh mắt hắn, đôi mắt to tròn bích sắc long lanh kia.

“Hoàng tỷ, sao tỷ không nói?”

“Ack… Không có gì…” Ta còn có thể nói gì đây?! Ngài chặn họng ta ngay trước khi ta kịp mở miệng rồi còn gì! Sao ta có thể bại dưới tay một thằng nhóc chứ?! Hơn nữa, vài ngày sau là lão gia tử sẽ dẫn em dâu tương lai của ta về rồi, nếu như ta không xử lý ổn thỏa chuyện nhỏ này, ta đành phải chịu để Dực Quốc “xử lý” mình mà thôi!

Vì vậy, ta đeo bộ mặt trưởng bối lên, tình cảm nồng nàn nhìn Thượng Quan Thiên, chân thành nói: “Thiên Thiên, đệ là hoàng đế của Ngọc Quốc, mà con dân Ngọc Quốc cần một nữ tử có thể cùng đệ sóng vai để cho bọn họ ngưỡng vọng, nữ tử đó chính là Hoàng…”

“Hoàng tỷ đó!” Thượng Quan Thiên mỉm cười kéo tay ta, hớn hở nói: “Bách tính đều biết Ngọc Quốc có tỷ, có đệ mà!”

Ta điên nha, cố nhịn! Cười tiếp tục nói: “Nữ tử đó chỉ có thể là…”

“Hoàng tỷ a!”

“Phải là…”

“Hoàng tỷ!”

“Là…”

“Hoàng tỷ —— “

“Thượng Quan Thiên! ——” ta nổi giận.

“Có đệ!”

Hai hàm răng của ta nghiến vào nhau ‘ken két’, ta mỉm cười u ám, nói với Thượng Quan Thiên: “Đừng có nhảy vào họng ta nữa! Đệ biết ta muốn nói cái gì mà! 「Nói cho đệ biết, làm hoàng tỷ của đệ, cũng coi như một nửa mẫu thân của đệ! Hôn nhân đại sự là do phụ mẫu làm chủ! Là người thân duy nhất của đệ, ta có quyền lợi và nghĩa vụ chọn cho đệ một lão bà tốt!”

“Trẫm không cần hoàng hậu, Ngọc Quốc cũng không cần hoàng hậu.” Đôi mắt to tròn của Thượng Quan Thiên đột nhiên không còn tròn xoe nữa, bỗng như hẹp dài ra, tròng mắt màu xanh biếc lóe lên một tia sáng như ngọc lưu ly, liếc nhìn ta một cái, lãnh khốc vô tình.

Mẹ nó chứ thằng nhóc này bị ma nhập rồi à!

“Thượng Quan Thiên, ngươi chưa tự mình chấp chính, quốc sự vẫn là do bổn cung làm chủ!” Ngươi lên mặt với ta, bộ ta không biết lên mặt với ngươi sao?!

Thượng Quan Thiên khẽ cười một tiếng, quay đầu lại nhìn ta, ánh cười trong mắt có phần châm chọc. Thật muốn túm thằng nhóc này đét vào mông nó mấy cái!

“Hôm nay ta đã nói rõ ràng với ngươi rồi! Ngươi không lập hậu, Ngọc Quốc ta sau này sẽ không có hoàng tử, Thượng Quan gia chúng ta sẽ tuyệt hậu! Ta nói cho ngươi biết, chỉ bằng chuyện này thôi ta có thể bãi miễn ngươi!” Ặc, thằng nhóc này hình như không hiểu bãi miễn là cái gì! “Ta có thể phế truất ngôi vị hoàng đế của ngươi, ngươi có biết hay không?!”

“Được thôi, trẫm không ngại.”

Cười! Hắn còn cười?! Grừ! ~~~ ta nóng rồi nha!

“Thượng Quan Thiên, ngươi đừng cho rằng ta không nỡ phế ngươi! Ta… Ta…”

Đang lúc ta tức sắp bốc khói sau lưng thì Thượng Quan Thiên lại chớp đôi mắt tròn to của hắn đi về phía ta, dang rộng hai tay ôm lấy ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng ta, giống như giúp ta thuận khí, dùng giọng nói ngây thơ của hắn thì thầm bên tai ta: “Hoàng tỷ, đệ biết tỷ không nỡ.”

Hình như thời gian trôi qua cũng kha khá, cảm giác hai cánh tay hắn càng thêm siết chặt, ta vốn đang định đẩy vòng tay hắn ra, thì hắn lại lên tiếng lần nữa: “Đệ có thể cưới công chúa Dực Quốc kia, nhưng đệ có hai yêu cầu, tỷ nhất định phải đáp ứng.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn. Hey, thằng nhóc xấu xa chết tiệt này cao hơn cả ta sao?! “Yêu cầu gì? Miễn không quá đáng là được.” Ta phải thủ, không thể tùy tiện đáp ứng yêu cầu của thằng nhóc này được, để tránh khỏi thiệt thòi!

“Một là đồng ý cho đệ không bao giờ lập hậu, hai là tỷ phải đáp ứng đệ nhất định không gả cho Hiên Viên Tiêu.”

Ơ… ơ… yêu cầu kiểu gì thế này?! Điều thứ hai tuy rằng quá sức quái dị cũng không hợp tình hợp lý, nhưng ta có thể đáp ứng được, nhưng điều thứ nhất “không lập hậu”?! Vậy cưới Tư Đồ Vũ Yên kiểu gì?!

“Đệ không lập hậu thì làm sao cưới Tư Đồ Vũ Yên đây?”

“Trẫm có thể phong cô ta làm hoàng quý phi, thân phận gần với hoàng hậu, huống hồ trẫm suốt đời sẽ không lập hậu, cho nên thân phận của cô ta vẫn là tối cao ở hậu cung, chắc hẳn nói như vậy Dực Quốc cũng có thể chấp thuận chứ.”

“…” Ta há hốc miệng không nói thành lời, hồi lâu sau, ta gật đầu.

“Hoàng tỷ, tỷ thật tốt, đệ biết ngay tỷ sẽ đồng ý mà.”

Thằng nhóc Thượng Quan Thiên chết tiệt này giây tiếp theo sau đó lại giống y như con gấu koala bám chặt trên người ta, 「còn ta lúc này hoàn toàn cảm thụ được tâm trạng phẫn uất khó nuốt trôi mà anh họ khó ưa của ta phải chịu đựng sau khi bị ta cho vào bẫy.

“Thiên Thiên… đệ ghét Hiên Viên Tiêu lắm sao?” Ta chẳng biết sao mình lại thốt ra câu đó.

Thượng Quan Thiên mỉm cười, khẽ nói: “Không chỉ có ghét.”

Ta giật mình… Không nói được gì…