Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 1 - Chương 90: Thần thương khẩu chiến, mẹ kế toàn thắng




Dịch bởi Maroon

Tô phủ.

Mới vừa vào cửa phủ đã thấy Thu Nguyệt dịu dàng bước về phía bọn ta, nhìn thấy ta nàng đầu tiên là hơi sửng sốt, tiếp theo cúi thấp người thi lễ, ôn nhu nói: “Thu Nguyệt thỉnh an Trưởng công chúa, thỉnh an Vĩnh An Vương.”

Lòng ta chợt lạnh, nhãn lực của nha đầu kia thật tốt, ta ăn mặc MANLY như thế mà nàng cũng có thể nhận ra ta, trời xanh chứng giám, ta tuyệt đối không có nữ cải nam trang theo kiểu ẻo lả giống như trong mấy bộ phim truyền hình cổ trang đâu đó!

Ho khan một tiếng, trợn tròn hai mắt, ta hỏi: “Thu Nguyệt sao ngươi nhìn ra ta được?!”

Thu Nguyệt nhoẻn miệng cười, nói: “Nô tỳ chỉ biết người có thể khiến Vĩnh An Vương lặng lẽ đi theo sau, ngoại trừ Trưởng công chúa sẽ không sẽ có người thứ hai.” 「Đôi mắt như thu thủy của Thu Nguyệt liếc nhìn sang Ất, sau đó lại đảo trở về trên người ta, rồi nàng nói tiếp, “Hơn nữa, nô tỳ chưa bao giờ gặp qua một vị mỹ thiếu niên tuấn mỹ ‘dị thường’ như vậy.”

Ack… Xem ra ta vẫn chưa đủ thoát tục, vẫn còn rất “đàn bà con gái”?!

“Thu Nguyệt, ngươi nghĩ rằng ta là một Loli, kỳ thực ta có trái tim của Shota (*)! Ha ha! ~” Dứt lời, ta đắc ý khi thấy Thu Nguyệt tròn xoe hai mắt vì không hiểu ta nói cái gì, cố nén nụ cười xấu xa vào trong bụng. Khoát khoát tay với Thu Nguyệt, ta nói: “Biểu ca của ta có ở trong phủ không?”

(*) tiếng Nhật, tiếng Trung là Chính Thái, chỉ những cậu bé trai dễ thương, ngược với Loli, chỉ những cô bé gái dễ thương.

Thu Nguyệt hồi phục tinh thần, đáp: “Thiếu gia đang ở trong phủ, công chúa muốn tìm thiếu gia sao?”

Ta gật đầu, mức độ kinh ngạc của Thu Nguyệt so với lúc nãy càng tăng thêm, nhưng nàng vẫn không hỏi thêm gì nữa.

“Thu Nguyệt, ngươi đi bẩm báo với thiếu gia ngươi một tiếng, bảo rằng chúng ta tới.” Ất ung dung thản nhiên mở miệng phân phó.

Thu Nguyệt vừa định xoay người, ta liền kéo nàng lại, nói: “Chúng ta trực tiếp tới chỗ biểu ca, đừng tạo cảm giác xa lạ như vậy.” Quay đầu lại nhìn lướt qua Ất, hắn liền hiểu rõ ý ta, khẽ gật đầu.

Ở sâu bên trong Tây Uyển, hậu viện Tô phủ, một tòa tiểu viện không bắt mắt lắm, trên bức hoành phi đen viết hai chữ lớn cứng cáp mạnh mẽ theo lối Chữ Lệ —— Cúc Viên, trong đó một đóa hoa cúc yêu mị màu vàng kim thay thế cho chữ “Mễ” nằm bên trong chữ Cúc.

(hứng lên làm tấm bảng cho các muội dễ hình dung, đúng lối viết chữ Lệ luôn nhé ^^)

Hai tròng mắt của ta suýt tí nữa thì bị tấm “bảng hiệu” này hút ra khỏi vành mắt! Ôi trời đất ơi, anh họ của ta không phải là… không phải là cái gì gì đó chứ?! Cái … cái này đúng là quá chấn động đối với linh hồn nhỏ bé yếu đuối của ta mà! ~~~

Bất tri bất giác ta thụt lui lại phía sau mấy bước.

“Đừng sợ, Tô Tử Chiêm chỉ là mồm miệng hơi độc địa một chút, chứ không có ác tâm, hơn nữa nói gì thì nói hắn cũng là biểu ca của công chúa.” Ất quan tâm ghé vào tai ta nói nhỏ, hắn tưởng rằng ta sợ cái lưỡi độc địa của Tô Tử Chiêm, trong khi thực tế ta chỉ bị chấn động bởi tấm biển trên cửa mà thôi.

Ta quay mặt sang mỉm cười với hắn, kéo bàn tay to lớn của hắn, nói: “Đi, chúng ta đi hội ngộ với vị biểu ca mồm mép độc địa của ta!”

Thu Nguyệt không nhịn được cười khúc khích, vội vàng rút trong tay áo ra một chiếc khăn tay che miệng lại, không dám nhìn thẳng vào ta.

“Trưởng công chúa chẳng lẽ không biết, ‘Cúc Viên’ của tiểu nhân không hoan nghênh những kẻ không mời mà đến sao?” Trường bào xanh đen, tướng mạo như ngọc, trên tay phe phẩy ngọc phiến, ánh mắt sắc bén nhìn ta chằm chằm, khóe miệng hơi nhếch lên.

Tô Tử Chiêm đang gây hấn!

Ta buông tay Mạc Ly ra, sải bước về phía trước đứng trước mặt Tô Tử Chiêm, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn một cái thật sâu, rồi kiễng chân ghé vào tai hắn cười nói: “Biểu ca à, hiện tại ta tùy tiện nói ra một tội trạng là có thể đem huynh ra xử… cung hình (thiến) đó nha.” Rõ ràng cảm thấy thân thể hắn cứng đờ, ta liền rút lui khỏi bên tai hắn, cười haha sảng khoái, 「 “Tấm thịnh tình của biểu ca, nếu ta và Mạc Ly từ chối thì bất kính rồi!” Ta xoay người vẫy tay Ất, “Đi thôi Mạc Ly, biểu ca mời chúng ta vào trong nói chuyện!”

Ngay lúc đi lướt qua Tô Tử Chiêm, hắn khẽ cười rồi dùng âm lượng nhỏ chỉ đủ cho hai người bọn ta có thể nghe được, hung dữ nói với ta: “Một nữ tử mà lại có trái tim tiểu nhân đê tiện, Trưởng công chúa quả thật xứng với câu ngạn ngữ của người xưa ‘duy nữ tử dữ tiểu nhân nan dưỡng dã’ (duy chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó dạy)!”

Bỗng dưng, ta chợt nghĩ nếu như biểu ca này của ta khẩu chiến cùng với Tương Sở thuộc hạ của tên ngốc Đông Phương Cửu kia, rốt cuộc ai sẽ thắng?

Đột nhiên, ta có một cảm giác không hay, có lẽ nói về mồm miệng độc địa, ta còn cao hơn một bậc… mấy chuyện kiểu như vầy ta cũng ngại thừa nhận lắm … khụ khụ…

“Biểu ca, ngài là một kẻ tiểu nhân đê tiện trong hình dạng một nữ tử, ngài có một trái tim còn cao hơn cả trời nhưng gánh không nổi cái số mệnh mỏng như tờ giấy của ngài! ~~ Kẻ hèn Thượng Quan Lăng sao dám so sánh với biểu ca được chứ!”

Cặp mắt xanh lục chẳng biết đã đảo điên bao nhiêu bận, Tô Tử Chiêm cố nuốt cơn giận xuống, đi theo sau ta và Ất vào trong Cúc Viên của hắn.

Thật sảng khoái nha, để ngươi khi dễ ta, dám cả gan đấu võ mồm với ta ư, vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần ôm một bụng “hương tan ngọc nát” đi nhé!

Sau khi ngồi ổn thỏa trong phòng của Tô Tử Chiêm, hắn sai người hầu dâng trà, cho dù trong lòng có khó chịu cỡ nào, nhưng “công tác trên mặt” hắn cũng không đến nỗi vô lý đến mức như vậy.

“Nói đi, tìm ta có chuyện gì.”

“Chắc hẳn mấy ngày trước biểu ca đã từng vào cung rồi.” Ý ta muốn ám chỉ đến “lời mời nồng hậu hắn vào cung” sau lần chạm mặt đầu tiên của ta và hắn.

Tô Tử Chiêm không trả lời, xem như là ngầm thừa nhận.

Ta cười cười: “Biểu ca có thành kiến với Thượng Quan Lăng, ta có thể hiểu được.” Thượng Quan Lăng nguyên bản đâu phải là ta, còn ta hiện tại lại là Thượng Quan Lăng.

“Công chúa nói quá lời, tiểu nhân Tô Tử Chiêm sao dám có —— thành kiến với giám quốc công chúa chứ.”

Cái này mà nói là không có thành kiến?! Nhìn bộ dạng khinh thường của ngươi kìa, nghe giọng điệu chanh chua của ngươi kìa!

Ta nhịn! Ngươi cũng coi như gặp thời, gặp đúng lúc ta đang cần gấp nhân tài, mà ngươi miễn cưỡng cũng có thể xem là một nhân tài!

“Tô Tử Chiêm, ngươi nên hiểu rõ thân phận của mình, công chúa không trách tội sự vô lý của ngươi chỉ bởi vì nàng còn muốn gọi ngươi một tiếng biểu ca.” Ất lạnh lùng xen vào một câu, không thèm liếc Tô Tử Chiêm một cái.

Biểu ca của ta sao có thể nghe lọt tai kiểu nói này, lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế, giận dữ nói: “Giỏi lắm Thượng Quan Mạc Ly, đừng tưởng rằng ngươi thay đổi thân phận thành Vương gia thì ngươi cao hơn Tô gia chúng ta một cái đầu, mang họ Thượng Quan thì thế nào?! Vương gia thì sao?! Tô Tử Chiêm ta…”

“Câm miệng!” Không sai, giọng nói hung dữ này chính là do ta quát! Lão hổ không phát uy là cho các ngươi mặt mũi hellokitty lắm rồi!

Hai vị “nam sĩ” đều sửng sốt, ánh mắt chậm rãi quay sang phía ta, ta bình tĩnh nhìn về phía Tô Tử Chiêm, dịu giọng nói: “Đừng tưởng rằng “cậy tài khinh người” là một cụm từ tốt, đừng suốt ngày oán giận lão Thiên bất công đối với huynh, lão Thiên căn bản không biết huynh là ai, chứ đừng nói gì đến việc nghe thấy lời huynh oán giận! Tô Tử Chiêm, nếu huynh vẫn còn coi mình là con dân của Ngọc Quốc, vẫn còn một chút tráng khí muốn trị quốc bình thiên hạ, Thượng Quan Lăng ta đây nguyện dùng quốc sĩ đối đãi huynh, cũng hy vọng huynh có thể dùng quốc sĩ báo đáp!”

“Ngươi —— ngươi…” Tô Tử Chiêm chỉ tay vào ta, ấp úng mãi cũng chỉ thốt được một từ.

“Mấy năm trước hiểu lầm quá nhiều, ta cũng không muốn giải thích điều gì, nhưng có đôi khi, lời nói từ trong miệng mọi người cũng chưa chắc đã là sự thực, cứ coi như có những việc huynh tận mắt chứng kiến, nhưng có bao nhiêu việc có thể hoàn toàn tin tưởng?!「Thượng Quan Lăng ta là một người như thế nào, những kẻ chưa từng gặp ta, chưa từng tiếp xúc với ta, chưa từng chia sẻ thời gian với ta, đều không có quyền nói rằng ta không đúng!” Thở dài, ta dịu giọng lại, nói tiếp, “Ta biết nói vài ba câu huynh sẽ không tin ta, nhưng, biểu ca à, làm ơn dùng đầu óc ngẫm nghĩ kỹ lại xem, nếu ta thực sự … xấu xa… giống như đồn đãi như vậy, liệu ta có phải cố chịu đựng như vậy, hao tổn khí lực như vậy đến mời huynh không? Trong thiên hạ nhân tài không thiếu, cái thiếu chính là Bá Nhạc (*) kia!” (*) kẻ có con mắt nhìn người

“Tử Chiêm thiếu gia, những lời của công chúa đều là thật lòng, mong ngươi không nên phụ nàng.” Ất liếc nhìn Tô Tử Chiêm, trong ánh mắt rõ ràng ẩn chứa vài phần cảnh cáo.

“Ngoại công tuổi tác đã cao, sớm muộn gì sẽ có một ngày rời khỏi Tướng vị. Biểu ca, huynh có từng nghĩ, những kẻ đố kị địa vị vững vàng suốt hai mươi năm qua của Tô gia chúng ta sẽ đối đãi chúng ta như thế nào?! Biểu ca, huynh có từng nghĩ đến cảm thụ của ngoại công không?! Huynh mười bảy tuổi đã đỗ Trạng Nguyên, năm đó ngoại công đã tự hào vì huynh biết bao, đã gởi gắm bao nhiêu hy vọng trên người huynh! Ngoại công suốt đời vì nước cống hiến, còn huynh lại nhẫn tâm không chịu gánh vác chút chuyện vì lão gia tử sao?!”

“Ta… Ta…” Tô Tử Chiêm bị dao động.

“Cữu ma (mợ) đã qua đời nhiều năm nhưng cữu cữu vẫn không tái giá, biểu ca, tất cả những việc bọn họ làm đều là vì ai chứ?!”

Tô Tử Chiêm quát lên một tiếng: “Được rồi! Ngươi đừng nói nữa!” Hít một hơi thật dài, hắn mới nói, “Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì.”

Ha ha, hắn rốt cục chịu thỏa hiệp rồi, ta cười ha ha nghiêng người ra trước: “Biểu ca, Hình Bộ là chỗ tốt, chỗ đó vẫn khuyết một Hình Bộ Thị Lang.”

Một lát sau, Tô Tử Chiêm nhìn ta đầy ngờ vực, thốt ra một câu: “Sao ta cứ cảm thấy như mình bị mắc lừa vậy?”

“Làm gì có… ha ha…” Kẻ nào đó chột dạ cúi đầu…”Thiên Thiên tư chất thông minh, đáng tiếc không có lão sư nào giỏi dạy nó, theo một tỷ tỷ như ta, nó cũng rất khổ. Biểu ca, huynh xem…”

“Đế sư?” (thầy của vua) Tô Tử Chiêm ngồi xuống ghế, cười lạnh hỏi ta.

Ta gật đầu: “Biểu ca, huynh thật là thông minh! Huynh thực sự là Gia Cát Khổng Minh trong bộ dạng Phan An!”

“Phan An là ai? Gia Cát Khổng Minh là ai?”

“À… Cái này… Phan An là một nam nhân… Gia Cát Khổng Minh cũng là một… nam nhân…”

Bốn bề vắng lặng…

***

Trong một cung điện xa hoa nhất của hoàng cung Thương Mân —— Tiên Hoa Điện, có một mỹ nhân được người người công nhận thiên hạ đệ nhất mỹ nhân —— Mộ Dung Uyển.

“Tam muội, đừng mơ tưởng nữa, ta sẽ không đồng ý cho muội đi đâu!”

“Hoàng huynh, ” một âm thanh thánh thót khẽ run lên, ai nghe thấy trái tim cũng bất giác thót lại đôi chút, 「”Cho Uyển nhi cùng đi với huynh đi, Uyển nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn theo sát bên người hoàng huynh…”

“Không được!” Quốc chủ Thương Mân quốc Mộ Dung Xu lần thứ hai mở miệng từ chối thỉnh cầu của muội muội mà hắn thương yêu. “Uyển nhi, không phải nhanh như vậy mà muội đã quên hậu quả của việc ba năm trước đây đại ca đưa muội đi Ngọc Quốc rồi sao?!”

Mộ Dung Uyển cắn môi dưới, không nói gì nữa.

“Thư tín nói rõ muốn cầu thân muội đủ để nhét đầy cả Tiên Hoa Điện! Khi đó muội chẳng qua chỉ mới mười bốn tuổi…” Mộ Dung Xu khẽ thở dài nói, “Không phải đại ca không thuơng muội, nguyên nhân chính là vì đại ca thương muội, mới không muốn đưa muội vào chỗ nguy hiểm. Aizzz… Chỉ trách Thương Mân quốc nhỏ bé, đại ca cũng không có đủ sức mạnh bảo vệ muội… Ta… Ta thật là…”

“Đại ca…” Mộ Dung Uyển ngẩng đầu lên, đôi mắt rực sáng, chỉ riêng một đôi mắt này thôi cũng có thể coi là mỹ nhân rồi. “Là Uyển nhi không tốt, Uyển nhi sẽ ngoan ngoãn đợi ở Tiên Hoa Điện.”

Mộ Dung Xu mỉm cười an ủi.

Một nén nhang sau.

“Tam công chúa, người thực sự không đi Ngọc Quốc sao?” Nha hoàn thiếp thân của Mộ Dung Uyển, Tiểu Nhụy chớp chớp mắt hỏi Mộ Dung Uyển.

Mộ Dung Uyển cong mắt cười, có chút giảo hoạt, nói: “Đương nhiên phải đi.” Nàng muốn gặp một người, một người ba năm trước chỉ nhìn thoáng qua mà cho đến hôm nay nàng không thể nào quên được.

“Vì sao trong số những người cầu thân lại không có huynh ấy?” Mộ Dung Uyển thầm thở dài.

“Tam công chúa nói cái gì?”

“Không, có nói gì đâu…”