Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 1 - Chương 86: Đắc thế thì khó, thất thế quá dễ




Dịch bởi Maroon

Kim quan, tử bào, đai lưng vàng rực.

Khi Đông Phương Cửu xuất hiện tại tiền sảnh vương phủ, lão thái giám đến truyền chỉ bỗng nhiên rùng mình, lúc đến muốn ra vẻ kiêu ngạo một chút nhưng đột nhiên bị hạ xuống phân nửa, lại bị đôi mắt phượng sâu như hồ nước lạnh giá của Đông Phương Cửu lườm một cái, khí thế gì cũng xẹp lép hết, chỉ còn lại lá gan nhỏ bé đang run rẩy.

Lão thái giám Lưu Minh là người của Đông Phương Thất, Linh Phi hiện đang được sủng ái bên người Đông Phương Tấn chính là người hắn nghĩ cách giúp Đông Phương Thất đưa vào cung, cũng là người đẹp được hắn nghĩ cách khiến Đông Phương Tấn chú ý tới.

Vốn định mượn cơ hội đến truyền dụ này để mà lên mặt một chút, bởi vì hắn cảm thấy chủ tử của hắn không lâu nữa sẽ leo lên ngai vàng rồi, còn cái vị trí tổng quản lục cung của hắn sẽ ngày càng vững chãi, ngân lượng vào tay sẽ càng lúc càng nhiều. Nào ngờ…

Đông Phương Cửu khẽ hé đôi môi, lạnh lùng không lời nào diễn tả nổi: “Khẩu dụ của phụ hoàng mà phải làm phiền Lưu công công tự mình đến truyền, chắc là đại sự.”

Đột ngột nghe Đông Phương Cửu gọi mình, Lưu Minh cả kinh, vội vàng nở một nụ cười nịnh nọt nghênh đón, vui mừng nói: “Cửu Vương gia nói quá lời, có thể làm việc vì Hoàng Thượng là phúc khí của lão nô, chứng minh lão nô còn hữu dụng, ha ha…”

Đông Phương Cửu ưu nhã ngồi xuống ghế chủ vị, mắt cũng không thèm ngước lên, hỏi: “Nói đi, phụ hoàng có chuyện gì dặn dò bản vương?”

Lưu Minh sau khi ho khan hai tiếng, ra vẻ trịnh trọng, cất tiếng nói: “Truyền Hoàng Thượng khẩu dụ: triệu Cửu Vương gia「tiến cung yết kiến.” Cũng không dám nhìn ánh mắt Đông Phương Cửu, vội nói tiếp, “Cửu Vương gia, hãy theo lão nô tiến cung.”

“Không vội.” Đông Phương Cửu cười nhạt đứng dậy, ánh mắt thờ ơ liếc qua Lưu Minh, khách khí nói: “Bản vương đi mặc thêm chiếc áo, Lưu công công hãy ở đây chờ chốc lát.”

Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi, căn bản không để cho Lưu lão thái giám có cơ hội nói một câu nào.

Lưu Minh nhìn bóng lưng Đông Phương Cửu đi xa, tức giận nghiến răng trèo trẹo, trong lòng thầm oán hận nghĩ: để coi ngươi còn ngông nghênh được mấy ngày!

***

Ra khỏi tiền sảnh, Đông Phương Cửu liền gọi Y Y, hỏi: “Khanh Trần có tin tức gì không?”

“Hồi Gia, không có.”

Đông Phương Cửu im lặng một lúc, lại nói: “Báo với Khanh Trần, kế hoạch có biến, bảo nàng sau khi giải quyết xong việc thì cùng Tương Sở đến thẳng Ngọc Quốc.”

Y Y theo Đông Phương Cửu nhiều năm, tự nhiên biết rõ tâm tư của Vương gia nhà mình, bảo hai người bọn Khanh Trần đến Ngọc Quốc còn có thể làm gì, ngoài việc bảo vệ người nào đó, chỉ là chủ tử nhà mình không thừa nhận, nên nói đó là “giám thị”.

Chỉ dám cười thầm trong bụng, chứ còn ngoài mặt thì Y Y chẳng để lộ ra chút nào, nàng tất nhiên biết cần làm gì để được sống lâu hơn một chút. Vì vậy, ôn nhu nói: “Dạ.”

“Bạch U!”

Một nam tử mắt xanh áo đen “vèo” xuất hiện trước mặt Đông Phương Cửu quỳ xuống: “Gia —— “

“Thân phận của Linh Phi đã tra ra chưa?”

“Hồi Gia, tra được rồi.”

“Nói đi—— “

“Linh Phi thật ra là thị thiếp của cung chủ Bỉ Ngạn Cung, tên là Linh Lung.”

“Bỉ Ngạn Cung?” Đông Phương Cửu lầm bầm, nhưng trong lòng bách chuyển thiên hồi, cái tên Bỉ Ngạn Cung này hắn đã từng nghe qua, có điều tuyệt đối không phải là một đại môn phái hoặc tà giáo chấn động giang hồ nào cả. Trên giang hồ, người ta chỉ nhắc đến Bỉ Ngạn Cung một câu: “Mạo như Vô Diệm tuyệt không phải người Bỉ Ngạn Cung”, điều này ngụ ý nói rằng trong Bỉ Ngạn Cung tất cả đều là mỹ nhân. Nhưng cung chủ Bỉ Ngạn Cung vì sao phải dâng thị thiếp của mình cho Đông Phương Thất, lại từ Đông Phương Thất chuyển sang chỗ phụ hoàng? Lẽ nào chỉ bởi vì đó là mỹ nhân xuất thân từ Bỉ Ngạn Cung mà thôi sao?!

Đông Phương Cửu luôn cảm thấy mọi việc không đơn giản như vậy, nhưng trong nhất thời hắn cũng không có manh mối gì khác. Bởi vì lúc này hắn vẫn chưa biết, Linh Lung ngoại trừ là thị thiếp của cung chủ Bỉ Ngạn Cung, còn là Hữu hộ pháp của cung chủ Bỉ Ngạn Cung. Ngoại trừ khuôn mặt đẹp và tính tình khôn khéo, nàng còn có một “mỹ danh” là sát nhân vô xá (giết người không tha).

“Gia, nếu Bỉ Ngạn Cung là nơi sản sinh ra mỹ nhân, vậy không bằng chúng ta cũng đem tặng chút bạc「, hỏi xin vị cung chủ kia một tiểu mỹ nhân khác dâng lên cho Hoàng Thượng?” Y Y tuy cười, nhưng giọng điệu rõ ràng là đang khinh bỉ Đông Phương Thất.

Đông Phương Cửu cười cười: “Nói đến cực phẩm mỹ nhân, ai có thể sánh bằng Y Y nhà ta được? Không lẽ muốn bản vương dâng tặng Y Y đến hầu hạ bên gối phụ hoàng?!”

Y Y nghe vậy, sắc mặt ửng đỏ, xấu hổ gục đầu: “Gia, người đừng chế giễu nô tỳ!”

Đông Phương Cửu nở nụ cười, xoay người nói với Bạch U: “Tiếp tục điều tra, Bỉ Ngạn Cung tuyệt đối không đơn giản như lời đồn trên giang hồ đâu.” Một giáo phái chỉ sản sinh ra mỹ nhân sao có thể duy trì tồn tại?!

“Dạ!” Bạch U sau khi lĩnh mệnh, chớp mắt liền biến mất vô tung vô ảnh.

Y Y không nói lên lời: “Cái tên “Bạch U” này cũng thật xứng với hắn!”

Đông Phương Cửu chỉ cười không nói. Lúc nào Y Y cũng có những lời bình luận không cần thiết về người khác? Ha ha.

***

Lương Quốc hoàng cung, Càn Thanh Cung, Đông Phương Tấn tẩm cung.

“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng!”

“Cửu nhi mau đứng lên đi, đến cạnh trẫm này, lâu rồi trẫm không gặp Cửu nhi.” Đông Phương Tấn nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, bên cạnh y là Linh Phi nương nương Linh Lung đang ngồi mỉm cười dịu dàng.

Đông Phương Cửu vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt Linh Lung đang đánh giá mình, đôi mắt ôn nhu như nước, nhưng pha lẫn vẻ thích thú của một con hồ ly, một con hồ ly ăn thịt sói!

Không sai, Linh Lung đại hộ pháp tất nhiên đã biết Đông Phương Cửu điều tra mình, tất nhiên cũng biết Đông Phương Cửu điều tra được những gì. Nhưng ả không sợ, cũng chẳng bận tâm, biết thì thế nào? Dựa vào tính cách của Đông Phương Cửu có thể liều lĩnh đụng đến ả sao? Hơn nữa, “tin tức” có thể điều tra được từ Bỉ Ngạn Cung thì có bao nhiêu chứ?! Huống chi, người của Bỉ Ngạn Cung từ trước đến nay luôn biết rõ số mệnh của mình, đó chính là hi sinh vì cung chủ, hi sinh không hề oán hận. Chỉ cần là việc phải làm, Linh Lung sẽ mỉm cười hiến dâng cả tính mệnh chính mình, bởi vì chỉ có được cung chủ cần đến, ả mới là người có giá trị, cho dù là tính mệnh, nếu không được cần đến, thì cũng không đáng một đồng.

Đông Phương Cửu chậm rãi tiến lên, cố ý không nhìn đến nụ cười khiêu khích của Linh Lung, trên mặt vẫn giữ vẻ đạm bạc như nước, không lộ chút cảm xúc nào, không để ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Đông Phương Cửu đến trước nhuyễn tháp nơi Đông Phương Tấn đang nằm nghiêng đứng chắp tay, đường hoàng sừng sững.

Đông Phương Tấn lại cất giọng hỏi: “Hoàng nhi à, trẫm nghe nói con tìm được một vật chí bảo?”

Đông Phương Cửu thoáng giật mình, trong lòng sáng tỏ. Chỉ là không nghĩ tới tin tức về Thất Sắc Thảo có thể truyền đi nhanh như vậy. Không biết là đồ tốt “giấu không được”, hay là có kẻ cố tình loan tin?!

Hơi cúi đầu, nhìn bao quát Đông Phương Tấn, hắn nở nụ cười nhẹ: “Khởi bẩm phụ hoàng, trong phủ nhi thần đúng là có hai thứ có thể xem là chí bảo, vốn định chờ đến ngày mừng thọ phụ hoàng sẽ đem dâng tặng phụ hoàng…”

Đông Phương Tấn vừa nghe, khuôn mặt vốn chỉ có những nếp nhăn mờ nhạt, lúc này lại hằn sâu thêm, cười nói: “Ha ha, Trẫm đã nói rồi mà, Cửu nhi của Trẫm là người biết ý Trẫm nhất!「Ngôi vị hoàng đế của Trẫm…” Hoàng đế cho rằng bản thân sắp thu được chí bảo nên khoái chí quá đâm loạn, lời không thể nói tùy tiện, cũng mở kim khẩu, có điều, lại bị Linh Phi Linh Lung lòng dạ khó lường kịp thời chặn lại.

“Hoàng Thượng, ngài chưa hỏi chí bảo của Cửu Vương gia là gì mà! ~~~” giọng nói rởn cả gai ốc, cộng thêm ánh mắt quyến rũ mê hồn của ả, nhìn vào trong mắt Đông Phương Tấn liền giống như châm lên một mồi lửa.

“Khụ khụ… Hoàng nhi à, Trẫm thấy con cũng không cần phải đợi đến đại thọ của Trẫm mới đem ‘Thất Sắc Thảo’ dâng cho Trẫm, ngày mai đem nó tiến cung đi!” Giọng lão hoàng đế có phần mụ mị, rõ ràng đang đè nén một tâm trạng gì đó, mà cặp “Long trảo” kia sớm đã “chẳng thấy tung tích” lòn dưới y phục tiểu mỹ nhân.

Bỗng nghe thấy giọng nói e thẹn của tiểu mỹ nhân…

“Hoàng Thượng ~~~ ngài lại khi dễ người ta~~~~ “

Đông Phương Cửu cố giữ cho mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thấy mà xem như không thấy, mặt lạnh trả lời: “Phụ hoàng, đáng tiếc trong phủ nhi thần không hề có thứ gì gọi là ‘Thất Sắc Thảo’ hết.”

“Cái gì?!” Đông Phương Tấn dừng hẳn động tác trên tay, đôi mắt bốc lửa càng thêm rực lửa, giọng điệu chuyển sang khiêu khích, lạnh giọng hỏi: “Không phải Hoàng nhi luyến tiếc chứ?”

Rốt cục, sắc mặt Đông Phương Cửu cũng có biến hóa, hắn cau chặt đầu mày, khẽ khom người, nói: “Nhi thần không dám, thỉnh phụ hoàng minh giám!”

Đông Phương Tấn nhìn chằm chằm mặt Đông Phương Cửu một lát, nhưng vẫn không nhìn ra hư thực, y khó hiểu nhìn xuống mỹ nhân trong lòng, thấy mỹ nhân lắc đầu ủy khuất, ý bảo nàng không có đặt điều, kẻ dối trá chính là người kia.

Đông Phương Tấn cân nhắc một lát, đứng thẳng người dậy khỏi nhuyễn tháp, mang theo dáng vẻ oai phong đế vương nhiều năm của y, quay sang đứa con trai y chưa bao giờ dành cho nửa phần thương yêu, nói: “Thực sự không có?”

“Không có.” Đông Phương Cửu trả lời như đinh đóng cột.

Hắn thực sự không nói dối, “Thất Sắc Thảo” đã không còn thuộc về hắn nữa rồi, hắn sớm đã tặng cho người khác, nếu như phụ hoàng muốn vì sao không nói sớm chút? Ngài không nói, thân làm nhi tử sao biết ngài muốn gì?! Phải biết rằng ngài mà muốn, nhi thần… cũng nhất quyết không dâng Thất Sắc Thảo cho ngài!

“Được rồi!” Đông Phương Tấn cố nén cơn tức giận, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, hoàng nhi lui ra đi.”

“Nhi thần tuân chỉ.” Đông Phương Cửu khom người lui lại mấy bước, sau đó bước nhanh ra khỏi Càn Thanh Cung.

“Hoàng Thượng, hắn rõ ràng không muốn tặng Thất Sắc Thảo cho ngài! Sao hắn có thể làm ngài thất vọng như vậy chứ?! Ngài chính là phụ hoàng của hắn mà! ~~ “

Đông Phương Tấn nhìn mỹ nhân tức giận đến nhíu chặt đầu mày, lòng càng đau đớn, nói: “Trẫm biết! Vật báu như Thất Sắc Thảo này, sao hắn có thể nỡ đem dâng cho trẫm! 「Huống chi…” Huống chi trẫm chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người làm phụ hoàng… Ai bảo, ai bảo mẫu thân của hắn chỉ là một cung nữ! Chuyện này không nên trách trẫm, muốn oán chỉ có thể oán trời.

Mỹ nhân Linh Phi khẽ thở dài, nói: “Cũng chỉ có Thất vương gia mới thật tâm suy nghĩ đên ngài! Hoàng Thượng, ngài xem, đây là cái gì?” Vừa nói, vừa lấy ra một bình ngọc lưu ly huơ huơ trước mắt Đông Phương Tấn.

“Không phải là… không phải là tiên đan đã luyện thành rồi chứ?!” Đông Phương Tấn mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào chiếc bình gần như trong suốt.

Mỹ nhân hơi nghếch mặt lên.

Đông Phương Tấn giơ tay đoạt ngay chiếc bình, nút phăng nắp bình, ngửa đầu nuốt luôn “tiên đan” trong bình vào bụng.

Đôi mắt đẹp cong cong, mỹ nhân mỉm cười, chỉ có điều chẳng biết nụ cười này là vì khuynh nhân quốc, hay là cướp nhân mạng.

“Hoàng Thượng, tiên đan của người ta mà ngài nỡ ăn như vậy sao! ~~~” Rõ ràng là giọng trách cứ, nhưng được thốt ra một cách ôn nhu chìu chuộng không gì sánh được, thoáng chốc Đông Phương Tấn bừng tỉnh ngộ, y cảm thấy y không nên ăn tiên đan một mình, hẳn là để lại cho mỹ nhân một viên. Y nghĩ, lần sau nhất định phải để lại cho mỹ nhân một viên, để mỹ nhân cùng hắn sống lâu trăm tuổi, mấy trăm tuổi, cho đến khi mọc cánh thành tiên.

Chỉ có điểu, hoàng đế bệ hạ đáng thương lại không biết, mỹ nhân trong lòng y chỉ muốn y cưỡi hạc quy tiên một mình đúng lúc mà thôi.

Sau khi Đông Phương Cửu hồi phủ không lâu có thánh chỉ truyền đến, phụ hoàng hắn gán cho hắn một tội nhỏ, lệnh cho hắn phải ở trong phủ đóng cửa tự kiểm điểm. Đây là giam lỏng mà, Đông Phương Cửu cười khẽ nghĩ. Hắn thất thế ắt có kẻ đắc thế chứ?

Quả nhiên, lại có một đạo thánh chỉ ban ra, có điều ban xuống Thất vương phủ, trên thánh chỉ đại khái nói là: hoàng đế long thể bất an, mệnh Đông Phương Thất thay y đến dự tiệc sinh thần, cũng là mừng ngày Ngọc Quốc tiểu hoàng đế Thượng Quan Thiên tự mình chấp chính.

Đông Phương Cửu đành cười khổ, một hoàng tử do cung nữ sinh ra như hắn, để đắc thế thì vạn phần gian khổ, nhưng thất thế lại dễ đến không ngờ!

Lương Quốc bên này, tình thế của Vương gia Đông Phương Cửu không ổn, trùng hợp ở Kim Quốc bên kia, hoàng đế Hiên Viên Tiêu cũng chẳng vui vẻ gì.