Edit: carmen
Chỉnh dịch: Maroon
Vừa đúng lúc này, Mạc Ly đứng ở phía sau, thì thầm vào tai ta: “Tử Chiêm thiếu gia lúc nào cũng thế, công chúa đừng chọc y nổi cáu.” Khẽ thở dài, hắn lại nói tiếp, “Mười bảy tuổi đã đậu thủ khoa, tự nhiên kiêu ngạo thôi.”
Oh, thì ra là thế! Vậy vị anh họ này của ta đúng là một nhân tài đây!
Nhưng mà, đậu Trạng Nguyên rồi tại sao không ra làm quan?
Ta đang tự hỏi, lại nghe lão gia tử tức giận bừng bừng quát: “Tô gia ta sao có thể sinh ra loại nghịch tử không biết cấp bậc lễ nghĩa như ngươi chứ!”
Ta vội vàng mỉm cười kéo cánh tay đang run rẩy vì tức giận của lão gia tử, nói: “Ngoại công ơi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta vào triều đi thôi!” Dứt lời, ta「liền kéo lão gia tử đi ra ngoài cửa, nhưng đáng tiếc lão gia tử vẫn chưa từ bỏ ý định, quay đầu lại, vừa đi vừa mắng: “Ngươi là cái thứ cậy tài khinh người! Ngươi cho là ngươi là ai?! Đủ lông đủ cánh rồi chứ gì?……”
Nhưng Tô Tử Chiêm vẫn đứng thẳng người, vẻ mặt cao ngạo vô cùng, mỉm cười lạnh nhạt, mang theo vài phần trơ tráo: “Ông nội à, ông mới là người nối giáo cho giặc! Phụ tá loại vua ngu đần tàn bạo này là điều sỉ nhục của người đọc sách!”
Lão gia tử sắc mặt nhất thời xanh mét, tức giận tới mức mắt trợn trắng, phỏng chừng nếu trong tay lão gia tử có cây gậy, ta tuyệt đối giữ không nổi lão, ông muốn xông trở lại định đánh chết anh họ Trạng Nguyên kia của ta.
“Ngoại công, chúng ta còn có chuyện quan trọng mà!” Ta khó khăn duy trì một nụ cười tương đối ôn hòa, làm yên lòng lão gia tử “Ngoại công, ngoại vào cung trước đi, con nói chuyện vài câu với biểu ca, rồi sẽ theo sau.” Tiếp theo không để ý sự phản kháng và nỗi lo lắng của lão gia tử, ta đẩy lão vào trong nhuyễn kiệu được chuẩn bị cho ta, phất tay một cái, nhóm kiệu phu cũng rất thức thời nâng lão gia tử lên khiêng đi.
Tô Tử Chiêm thấy ta lại quay lại, vô cùng kinh ngạc, vẻ sửng sốt rõ ràng.
Ta cười cười: “Biểu ca minh lý thiện ngôn (hiểu đạo lý, giỏi ăn nói), chăm học chuyên cần, tất nhiên là nhân tài trăm năm khó gặp, nhân tài mà, đương nhiên có quyền ngông nghênh. Có điều……” Đến lúc chuyển ý, ta ngập ngừng đôi chút, ngữ điệu không vội không chậm, “Bụng đầy kinh luân, mà không có cơ hội phát huy, nhất định sẽ hối hận cả đời.”
Nhìn đôi mắt nhỏ đầy khinh thường của hắn, ta biết chắc hắn muốn nói rằng, hắn hoàn toàn khinh thường phát huy tài học của mình cho ta, cho nên ta cướp lời hắn trước, nói tiếp: “Thân đầy bản lĩnh, lại không có cơ hội thực hành, không khác gì bàn chuyện nhà binh trên giấy. Mấy cái sở học cả đời kia còn có tác dụng gì?!” Từng bước áp sát hắn, ta cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Một, không thể tạo phúc cho vạn dân! Hai, không thể lập công với quốc gia! Chưa nói đến chuyện huynh có mặt mũi để đối diện với liệt tổ liệt tông của Tô gia hay không, nhưng người mà huynh có lỗi nhất chính là bản thân mình! Có tài trí, lại không biết vận dụng, không muốn vận dụng, kẻ ‘bách vô nhất dụng’ (vô tích sự) chính là loại nhân tài chó má luôn tự cho mình là thiên hạ đệ nhất như huynh đó!”
Aha ha ha ~~~~~~~ ta nói thật là sảng khoái quá đi! Khoái chí nhìn bộ mặt tuấn tú của anh họ ta sắp sửa tím như trái cà! Hắn cũng không sợ nín thở quá sẽ sinh bệnh sao?!
Tô Tử Chiêm nhíu chặt hai hàng lông mày, ánh mắt nhọn hoắc trừng trừng nhìn ta, phỏng chừng hắn đã ở bên bờ sụp đổ rồi, thời gian của ta có hạn nên phải nhanh chóng rút lui, vì thế, nheo mắt lại tiếp tục bồi thêm một câu lung lạc hắn: “Nếu huynh muốn, có thể cùng chúng ta tiến cung, ta muốn cho huynh nhìn thấy một ‘Ta’ thực sự — một Trưởng công chúa thật sự của Ngọc Quốc.” Mỉm cười gian tà, “Công việc của một giám quốc công chúa, đâu phải những kẻ chỉ biết lý luận suông có thể làm được chứ ~” Bỏ lại một câu chua loét, ta「lỉnh đi trước, nhìn ánh mắt dữ tợn như muốn ăn thịt người của hắn, ta đoán hắn nhất định sẽ theo kịp. Loại người như hắn rất sĩ diện, không chịu thua người khác.
Thiên tài mà, trong mắt thiên tài làm gì còn có ai khác, thiên tài làm sao chịu nổi người khác nói móc hắn, thiên tài càng không chịu đựng nổi người khác đả kích hắn. Cho dù, biết rõ là phép khích tướng, cũng sẽ mắc mưu thôi. Mấy bạn nói xem, sao lại có loại người như thế chứ? Ha ha.
Ngọc Quốc Hoàng Cung, Nghị Chính Đại Điện.
Khi ta bước vào đại sảnh Nghị Chính Điện, bách quan đang châu đầu ghé tai rì rầm với nhau thoáng chốc liền yên tĩnh trở lại, có thể bọn họ nhìn thấy người đi theo phía sau ta, một thân triều phục Vương gia – Thượng Quan Mạc Ly, nên tiếng xì xầm to nhỏ lập tức lại dâng lên.
Ta cười lạnh, không nhìn bọn họ, đi thẳng lên phía trước.
Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt mừng rỡ như điên, hận không thể lập tức nhảy xuống khỏi long ỷ chạy đến của Thượng Quan Thiên, ánh mắt giao nhau, ta nhoẻn miệng cười với hắn, thong thả bước về phía hắn.
Đợi ta ngồi xuống chiếc Phỉ Thúy long ỷ khác ở bên cạnh Thượng Quan Thiên xong, chúng đại thần liền lập tức quỳ xuống, miệng hô vang: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Thằng em ngốc nghếch còn đang nhìn ta chằm chằm, rốt cục hoàn hồn, đằng hắng giọng, đem phong thái hoàng đế ra, cất cao giọng nói: “Các khanh bình thân!”
Ánh mắt ta từ đầu đến cuối dạo chơi trên mấy vị trọng thần đứng ở hàng đầu kia, cười thầm trong lòng, không biết người nào là hộ bộ Thượng Thư Từ Kiệt Mẫn đây. Tên quỷ xúi quẩy sắp bị ta mang ra “khai đao” chẳng biết có bộ dạng thế nào?
Vừa chuyển ánh mắt, đối diện với lão gia tử, chỉ lướt qua một cái, liền nở một nụ cười ngọt ngào với lão gia tử.
“Có việc khởi tấu, không việc bãi triều —” Tiếng nói hơi the thé cất lên xé toạc bầu không khí, giọng của Tiểu Phúc Tử nhà ta kia thật chả hay ho gì! Chỉ xứng với hai chữ “bò rống”!
Người thì châu đầu ghé tai, kẻ thì đứng im không nói, nhưng ánh mắt chúng thần hầu như đều tập trung vào một người, đó chính là tân vương gia của chúng ta – bạn Thượng Quan Mạc Ly.
Việc phong Ất làm Vĩnh An Vương, ban tên Thượng Quan Mạc Ly, đêm qua ta đã hạ chiếu thư đưa vào cung đóng dấu, con dấu của giám quốc công chúa. Bởi vậy, từ hoàng đế Thượng Quan Thiên, cho đến bá quan văn võ chắc hẳn đều đã biết, ít nhất cũng có tiểu Thiên Thiên nhà ta đã biết và đồng ý, bởi vì con dấu của ta, trước khi đi Ngôn Quốc, đã mang đưa cho hắn giữ! Nếu hắn không đồng ý sao lại đóng dấu vào.
Ta nhỏ giọng gọi Tiểu Phúc Tử, ra hiệu cho hắn tuyên đọc chiếu thư đã soạn xong đêm hôm qua.
Tiểu Phúc Tử cầm chiếu thư đã chuẩn bị sẵn lên, bước ra phía trước, chất giọng the thé lại vang lên khắp điện.
“Giám quốc công chúa chiếu: Ất — hộ vệ cung đình nhiều năm cho Ngọc Quốc ta có công, mà lại có ân lớn cứu mạng Bổn cung. Nay kết làm nghĩa huynh, ban họ Thượng Quan, ban tên Thượng Quan Mạc Ly, phong Vĩnh An vương! Khâm thử!”
Mạc Ly ngẩng đầu nở một nụ cười nhẹ với ta, vén vạt áo, quỳ xuống, cao giọng trả lời: “Thần lĩnh chỉ tạ ơn!”
Ta mỉm cười: “Vương huynh không cần đa lễ, mau đứng lên đi.” Tiếp theo, quay sang bá quan, ta hỏi: “Các khanh gia có gì trình tấu không?”
Không ai đáp lời.
Ta híp mắt lại, cười nhạt: “Nếu chúng ái khanh không có chuyện gì để nói, vậy bổn cung sẽ nói.” Rõ ràng chứng kiến thân thể các vị “rường cột nước nhà” cứng lại, ánh mắt hoang mang, khủng hoảng.
Ta không khỏi khoái chí, nói: “Bổn cung muốn loại bỏ một số cựu thần ngu đần vô dụng, nhưng lại muốn cho bọn họ được tâm phục khẩu phục, các ái khanh có cao kiến gì không?”
Một hòn đá tạo nên nhiều gợn sóng, trong điện nhốn nháo như ong vỡ tổ.
Từng kẻ từng kẻ quỳ sụp xuống, ai nấy ồn ào: “Thần biết tội, thần biết tội!~”
Ta thầm nghĩ các ngươi nếu thật sự biết tội thì đã cút lâu rồi, còn giả mù sa mưa quỳ ở đây giả khóc! Nhìn đám “sâu mọt” này ta liền thấy phiền lòng.
“Bổn cung cho rằng cắt giảm ngu dốt, bỏ cũ lập mới là chuyện tốt, các ái khanh có gì dị nghị không?!”
“Chúng thần không dám!–”
Ta tin các ngươi cũng không dám!
Ánh mắt ta lại ngắm hướng mấy vị trọng thần chủ chốt đứng ở hàng đầu kia, hắng giọng nói: “Từ Thượng Thư –” Nhưng đừng có mà xuất hiện hai tên Thượng Thư họ Từ à nha!
“Có thần!” Một ông già hơi béo lên tiếng trả lời, từ sau lưng lão gia tử bước ra.
Ta mừng thầm trong bụng, thì ra đây là Từ Kiệt Mẫn. Nhìn bộ dạng cũng không giống kiểu gian thần cho lắm, thực bình thường, người bình thường, tướng mạo này có đem vứt vào giữa đống người cũng khó mà tìm ra được.
“Từ Thượng Thư, ngươi nói thử xem, lời Bổn cung nói có lý hay không?”
Từ Kiệt Mẫn lập tức gập người, nói: “Thần cho rằng lời công chúa nói rất đúng, loại bỏ ngu dốt, bỏ cũ lập mới chính là chuyện cực kỳ tốt a!”
“Oh?!” Ta nhướng mày, nhìn hắn đầy thích thú, cười nói: “Vậy đúng lúc Từ Thượng Thư làm mẫu cho các khanh gia xem đi. Bổn cung sẽ hỏi Từ Thượng Thư ba vấn đề, có được không?”
Từ Kiệt Mẫn hình như phát hiện bầu không khí hôm nay có chút vi diệu, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi, nhưng giả vờ trấn định như cũ đáp: “Thần tuân chỉ.”
Lại nhìn trong mắt lão gia tử lấp lánh ý cười không thèm che giấu, xem ra lão gia tử đang muốn xem một vở kịch hay đây. Ta mỉm cười hiểu ý, lúc quay trở lại với Từ Kiệt Mẫn liền tự nhiên khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.
“Vấn đề thứ nhất: Từ Thượng Thư, ngươi vào triều làm quan được bao lâu?”
Thấy Từ Kiệt Mẫn vừa định mở miệng trả lời, ta liền lập tức hỏi câu thứ hai.
“Vấn đề thứ hai: Từ Thượng Thư, ngươi cảm thấy cống hiến lớn nhất của mình cho triều đình là gì?”
Hắn vừa muốn mở miệng trình bày, lại bị ta cướp lời: “Chỉ có thể nói một việc! Việc mà Từ Thượng Thư thấy có trọng lượng nhất!”
Từ Kiệt Mẫn bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ, trên trán mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra, cả người cũng không còn đứng ngay ngắn như lúc đầu, cái khí thế ngông cuồng tự đại của một vị trong thần chủ chốt cũng đã biến mất.
“Một vấn đề cuối cùng: Từ Thượng Thư cho rằng trong công việc bản thân có cần phải cải tiến phương diện nào không? Lại cần bao lâu mới có thể cải tiến xong?” Ta「nhếch khóe miệng nêu lên câu hỏi thứ ba, thích thú nhìn vẻ biến động không ngờ trên mặt Từ Kiệt Mẫn.