Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 1 - Chương 69: Giao dịch công bằng, tại sao hối hận




Edit: okipanda

Chỉnh sửa: Maroon

“Công chúa, thư của bệ hạ ……” Ất có chút lo lắng hỏi ta.

Ta xé nát bức thư ném cho Ất, hỏi: “Có bồ câu hay không?” Ất không rõ cho nên nhìn ta, ta lại phải nói rõ hơn, “Ta muốn dùng bồ câu đưa tin cho hài tử này!”

Ất lắc đầu, sau đó suy nghĩ lại, rồi nói: “Nhưng mà, dưới chân núi có khoái mã, thuộc hạ có thể……”

“Vậy cũng được, lát nữa ta sẽ viết hồi âm cho hắn, ngươi bảo người khẩn cấp đưa trở về. Hài tử này, khi nào ta về hắn cũng muốn quản!”

“Lăng nhi, ăn chút gì trước đi, nàng ngủ hai ngày rồi, nhất định đói bụng lắm.”

Ta cúi đầu phát hiện trong bát đã bị tên ngốc Đông Phương Cửu gắp một đống đồ ăn, chất thành một cái núi nhỏ. Lườm hắn một cái, hắn làm như cho heo ăn vậy?!

Trời ạ, thế mà hắn còn cười…… Người này vô địch!

“Đông Phương Cửu!” Ta gọi hắn.

“Ưm?” Hắn cười mắc ói.

“Ngươi vô địch!” Ta tự đáy lòng “tán dương” hắn.

Ánh mắt hắn tỏa ánh sáng: “Lăng nhi, không ngờ ta ở trong lòng nàng lại cường đại như vậy! Ta thật sự rất vui, rất cảm động ~~~~~~”

“Đừng đừng, đừng khách khí!” Ta thật sự không thể hiểu nổi hắn giả bộ ngu ngốc vui sướng ở điểm nào, “Có câu danh ngôn: Người bỉ ổi nhất, thì vô địch. Ngươi từng nghe chưa?”

Hắn hiểu rõ lời của ta, mặt biến sắc cực nhanh bắt đầu giả bộ ủy khuất, lắc đầu nói: “Chưa từng nghe. Ai nói vậy?”

Ta cười: “Một vị trí giả.”

“Vị trí giả?” Còn có chút hiếu kỳ.

“Ta!”

Mãi một lúc lâu sau, ta「đã sắp ăn xong một chén cơm, tên ngốc Đông Phương Cửu kia mới từ trong trầm tư tỉnh ngộ, mở miệng tiếp lời vừa nói của ta. Tên ngốc này dây thần kinh phản xạ đúng là dài thiệt!

“Lăng nhi, đó không phải bỉ ổi, mà là bởi vì ta yêu nàng.”

“Phuuụt –” Ta bị sét đánh bay, “Khụ khụ khụ……” Sặc chết ta rồi……

“Bang–” Khẳng định nếu không phải cái bàn xui xẻo thì cũng là cái ghế xui xẻo.

Vừa muốn hỏi hắn có phải đã từng xem bộ phim《 Đông Thành Tây Tựu 》rồi không, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú nghiêm trang của hắn, lời vừa tính nói ra lại nghẹn ngào nuốt vào trong bụng.

“Thập Tứ, đi!”

Tốc độ của Hiên Viên Tiêu như ánh chớp. Ta nhìn lại, cái bát của hắn cơ bản chưa hề động đũa. Trời, người hắn to cao vạm vỡ như vậy, vì sao lại ăn như mèo thế kia? Thật đáng thương, tên gia hỏa này chắc là uống nước mà lớn quá!

Cảm giác ánh mắt quần chúng có chút quái dị, ta nhìn ngó chung quanh, phát hiện ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào cái bàn.

“Ôi trời ơi!”

Cái bàn cẩm thạch trắng nứt ra từ chính giữa……

Ta ngạc nhiên hỏi: “Tên Hiên Viên Tiêu kia có phải luyện ‘Khai thiên lập địa chưởng’ hay không?! Lợi hại như vậy ah!”

Đông Phương Cửu mỉm cười đầy thâm ý, sau đó lại điềm nhiên như không nói với ta: “Lăng nhi nhanh ăn đi, ăn xong là có thể đi thăm Sở Sở.”

***

Hậu viện, nội đường.

“Tỉnh rồi?”

“Ừm.”

“Ha ha, thực sự ta nên nhìn ngươi bằng con mắt khác.” Giọng điệu không có chút gì khen ngợi, ngược lại dường như còn nghe thấy có chút móc máy. “Ngươi có biết, nếu quá hai ngày nữa, ta「cũng không thể nào cứu được ngươi.”

Một tiếng cười khẽ, nhưng bởi vì nữ tử nói chuyện quá mức suy yếu, nên nghe như là thở hổn hển, “Nhìn ra rồi sao?” Một đôi mắt đẹp vốn giống như hồ nước mùa thu, bởi vì ốm đau gây ra mệt mỏi nên càng có vẻ suy nhược động lòng người.

Thấy đối phương không trả lời, nữ tử lại cười hỏi: “Không phải ‘Nàng’ chẳng phải tốt hơn sao?”

“Ngươi nghĩ sao?” Ngữ khí có chút lạnh lùng.

“Người nguyên bản kia quá mức ngoan độc, giả dối. Quan trọng là, ha ha, nàng không tín nhiệm bất luận kẻ nào, đương nhiên bao gồm cả ngươi.”

“Ha ha.” Cười trừ.

“Nếu nói ban đầu quan hệ của các ngươi vốn là ngang hàng, lợi dụng lẫn nhau, mỗi người đều có mục đích. Hiện tại, giữa ngươi và nàng căn bản không cần thiết phải bình đẳng, nàng đối với ngươi không còn cần thiết, mà ngươi chỉ lợi dụng nàng, không phải sao?” Thanh âm ôn nhu vạch trần đầy tàn nhẫn.

“Kỳ thực ta rất tò mò, vì sao ngươi lại phải đối xử với nàng như vậy, ‘Nàng’ hiện tại không phải đối với ngươi tốt lắm sao? Chậc chậc, nếu như ‘Nàng’ này biết được ngươi là……”

Nữ tử giận dữ: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi! Khụ khụ khụ……”

“Ha ha, đừng nóng, nóng giận công tâm sẽ không tốt đâu.” Cười nhạt, hết sức lạnh nhạt, giống như cười nhạo cái thứ tình nghĩa mỏng hơn tờ giấy quyến, “Nếu ngươi đã tỉnh, ta sẽ cho bọn họ vào.”

“Ừm.”

“Có muốn đoán thử xem người đầu tiên xông vào là ai hay không? Là người ngươi mong nhớ ngày đêm? Hay là……”

“Đủ rồi! Ngươi đi ra ngoài! Đi ra ngoài!”

“Ha ha, nói nhỏ chút đi, bọn họ đã ở bên ngoài.”

Đó là một đôi mắt tím tà mị, đó là một đóa Mạn Châu Sa Hoa yêu dã, chỉ có điều đều bị cừu hận đóng băng.

***

“Sao còn chưa ra a? Còn chưa ra nữa……” Ta thì thầm, lẩm bẩm, lầm bầm……

Không dám đến gần, đỡ bị cái kẻ cậy tài khinh người kia nổi đóa, nhưng cứ chờ như thế này thật là lâu quá đi? Ất nói bọn họ đã đến hồi sáng này, ta ăn cơm xong đã một canh giờ, tính kiểu gì cũng đã qua ba canh giờ rồi! Ta chờ đợi sắp thành tâm lực quá độ mất!

“Thượng Quan Lăng, ngươi có thể im lặng một lát hay không?!”

Ta híp mắt bước đến gần Hiên Viên Tiêu đang đứng chắp tay sau lưng, sợ đứng xa nói chuyện có thể truyền vào trong phòng.

“Ta sẽ không nói một câu nào!” Ta nói bằng khẩu hình, nhưng ta tin chắc hắn nhìn hiểu, bởi vì hắn nhíu mày, còn trừng mắt nhìn.

“Ta!…… Ngươi có thể đứng yên đừng động đậy hay không?”

Wow, bữa nay mặt trời mọc ở phía tây sao, tên thất phu Hiên Viên Tiêu này lại dùng câu nghi vấn để nói chuyện với ta, hơn nữa không có cái giọng uy hiếp nào trong đó. Ack, không được quen cho lắm.

Ta cũng không phải đứa tiểu nhân được đằng chân lân đằng đầu, ta chỉ là một nữ tử có thù phải trả, Vì vậy, ta「bước ngang như con cua, mỉm cười vô lại tới gần “Vũ khí hạt nhân” lúc nào cũng có thể bùng nổ kia, chỉ tiếc trong miệng ta thiếu mất một cọng cỏ, nếu không thì tuyệt đối sẽ là một đại biểu điển hình cho vẻ đẹp kiểu mẫu của thời cổ đại.

“Hắc hắc, lão tử cứ thích đi qua đi lại đó, ngươi làm gì ta?!” Cho ngươi tức chết luôn! Aha ha ha……“Ta nhảy qua nhảy lại, hey, hắc hắc, ta tiếp tục nhảy! Như thế nào……”

Chữ “ah” khiêu khích cuối cùng còn chưa kịp phát ra nửa âm tiết, ta đã bị một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau vòng tới giữ chặt rồi dùng sức kéo giựt ngược, trong nháy mắt ta ngã vào một vòng tay nóng như lửa.

Ta không thể tin nổi trợn mắt nhìn vào cặp mắt màu vàng kia, nơi đó ẩn chứa giận dữ, ẩn chứa vị chua chát, còn ẩn chứa sự kinh ngạc giống như ta!

OMG?! OMG?!!! Oh, godgodgod!~~~~~~~

Phản ứng tiếp theo của ta có thể dùng tên của một bộ phim điện ảnh rất nổi tiếng để tổng kết khái quát, tên của nó là ——《Tiếng thét chói tai 》“A a a a a ~~~~~~~” Một tiếng sói tru quỷ khóc, vang tận mây xanh.

Cặp mắt màu vàng kia chợt lóe lên vẻ thất vọng cùng bị thương, trái tim ta đột nhiên co thắt lại, một loại cảm giác tội lỗi đột nhiên tuôn trào khắp toàn thân ta, cả thân thể trong nháy mắt trở nên rất lạnh rất lạnh.

Ta thề không phải ta cố ý, ta thật sự thật sự đúng là không hề nghĩ tới, chỉ là kinh ngạc, chỉ là……

“Lăng nhi!”

Ngay sau đó, ta từ trong vòng tay nóng bỏng như lửa chuyển sang một vòng tay ấm áp khác.

Bà nó chứ, đổi thang mà không đổi thuốc a! Ai nấy đều xem bản thân mình là chuột túi hay sao?!

“Đông Phương Cửu ngươi buông lão tử ra!”

“Tiểu Lăng nhi của ta, một khắc không gặp nàng, nàng liền chạy đi sà vào lòng người khác, nàng nàng…… Ta thật đau lòng mà!~~~”

Ta không dám nhìn vào mắt Hiên Viên Tiêu, sợ nhìn rồi áy náy. Chỉ mong sao tên ngốc Đông Phương Cửu này đừng gây cho ta thêm nhiều phiền phức nữa.

Phải biết rằng loại người như Hiên Viên Tiêu ngươi có thể công khai hận hắn, đắc tội hắn, không phục hắn, cùng hắn sống chết, nhưng mà không thể để cho hắn cảm thấy được ngươi xem thường hắn, ghê tởm hắn, chán ghét hắn. Bằng không loại người có thế lực cường đại như hắn, loại người quen đứng ở trên cao như hắn, rất dễ bị tổn thương, tâm hồn yếu đuối khủng khiếp, hơn nữa một khi bị tổn thương thì tuyệt đối sẽ khép kín bản thân.

Dùng đà điểu để hình dung loại người như hắn là chính xác nhất.

“Đông Phương Cửu, ngươi buông ta ra, đừng làm rộn, ta không có tâm tình.” Giọng ta「nói rất nhỏ, nhưng mà rất hữu hiệu, hắn không nói gì cả liền buông ta ra.

Vạn hạnh trong bất hạnh chính là tại thời khắc xấu hổ này, Yến Tứ Phương giống như chúa cứu thế xuất hiện, giọng nói như tiếng trời của hắn giải cứu chúng ta.

“Sở Sở quận chúa đã tỉnh.”