Edit: carmen
Chỉnh sửa: Maroon
Những người còn lại trong nhà trúc lẳng lặng đứng im tại vị trí của mình.
Đông Phương Cửu nghiêm mặt, chậm rãi xoay người, ra lệnh, nói: “Y Y, Bạch U đi theo Lăng nhi, đừng để nàng phát hiện.”
“Dạ!” Hai người đồng thanh trả lời, một vàng, một đen, hai bóng dáng trong nháy mắt biến mất khỏi nhà trúc.
“Thật sự không thể giải?” Đông Phương Cửu định thần nhìn về phía「 Yến Tứ Phương đang tự rót tự uống vẻ mặt không chút bi thương, hỏi. Không ngờ rằng, lần thứ hai mở miệng hỏi, hắn phải tập trung nhiều khí lực mới có lại dũng khí.
Yến Tứ Phương căn bản không ngước nhìn, ánh mắt vẫn chăm chăm vào chén ngọc lưu ly, thản nhiên hỏi câu: “Sư muội, muội nói đi?”
Nghe vậy, hai hàng lông mày Khanh Trần chau lại, nhìn thoáng qua Đông Phương Cửu, bình tĩnh trả lời: “Y thuật của Khanh Trần còn kém xa sư huynh.”
“Ha ha!” Yến Tứ Phương cười vang, “Nhưng sư muội dụng độc và chế cổ so với ta còn lợi hại gấp trăm lần ấy chứ.” Ngừng một lát, lại nói, “Đừng nói với ta sư muội cũng không biết ‘Đồng Quy’ không thể giải?”
“Sư huynh……” Khanh Trần vốn cũng là một nữ tử rất miệng lưỡi, nhưng đối mặt với Yến Tứ Phương khí thế hùng hổ doạ người, trong lúc nhất thời cũng không biết giải thích như thế nào, hai gò má có chút hồng.
Đông Phương Cửu liếc mắt một cái, Khanh Trần liền ngậm miệng, hắn nhanh nhẹn bước đến bên cạnh Yến Tứ Phương ngồi xuống, khôi phục thần sắc như cũ, nhẹ giọng nói: “Ma y và Khanh Trần mặc dù là đồng môn, nhưng Khanh Trần sở trường về độc, còn Ma y thì sở trường về giải. Ngày ấy biết được Lăng nhi trúng cổ, Khanh Trần đã nói với bổn vương rằng ‘Đồng quy’ không thể giải, chỉ có điều lúc ấy…… Ha ha…… Lúc ấy bổn vương không để ý. Nhưng nay, bổn vương chỉ cầu Ma y chịu ra tay thử một lần……” Đem chiếc hộp gỗ đựng Thất Sắc Thảo đẩy đến bên tay Yến Tứ Phương, “Sinh tử có số, bổn vương cũng biết.”
Yến Tứ Phương cười cười, lắc đầu, đứng dậy nói với Vô Dục – người nãy giờ vẫn im lặng đứng phía sau: “Vô Dục, sư phụ mệt rồi, sai người chuẩn bị nước ấm, sư phụ muốn tắm rửa nghỉ ngơi.”
Vô Dục gật đầu nói: “Dạ!”
Yến Tứ Phương ngáp một cái, thong thả bỏ đi, lúc sắp bước ra khỏi nhà trúc, Hiên Viên Tiêu lên tiếng cười phía sau, cố ghìm thấp giọng hỏi: “Nghe đồn Ma y là người Ngôn quốc, nhưng không biết con dân Ngôn quốc khi nào biến thành mắt tím?”
Yến Tứ Phương bỗng dừng bước, thản nhiên trả lời: “Yến mỗ là người Ngôn quốc, mọi người đều biết, Hiên Viên Đế nếu có nghi vấn gì, thì tự phái ám bộ đi điều tra. Thời gian không còn sớm, Yến mỗ thật sự muốn đi nghỉ.” Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, khẽ thờ dài một tiếng, lại nói, “Aizz, mấy ngày sau chính là đêm trăng tròn rồi.” Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.
Kim mâu của Hiên Viên Tiêu như ngọn đuốc u ám muốn thiêu đốt người khác, nhìn chằm chằm theo bóng lưng 「 Yến Tứ Phương rời đi, một lúc lâu sau hắn quay đầu nhìn về phía Đông Phương Cửu, nói: “Thất Sắc Thảo ngươi giữ lại cho nàng dùng đi.”
“Ha ha, nếu có thể, ta còn đem nó tặng cho người khác sao?!” Đông Phương Cửu bất đắc dĩ lắc đầu.
“Kéo dài tuổi thọ thêm mười năm cũng tốt.” Dừng một chút, làm như khinh miệt hằm hừ: “Cho nàng dùng, là làm nhục Thất Sắc Thảo.”
Đông Phương Cửu nhìn chằm chằm Hiên Viên Tiêu cười nói đầy ẩn ý: “Hiên Viên huynh, biết được chính mình không trúng ‘Đồng Quy’ có phải có chút tiếc nuối hay không?” Không để ý ánh mắt sắc bén của Hiên Viên Tiêu, lại nói, “Nhưng mà, ta lại cảm thấy nhẹ cả người. Ha ha.”
“Ngươi!–” Hiên Viên Tiêu muốn nói lại thôi, cuối cùng lười phản bác, phẫn nộ đứng dậy.
“Hiên Viên huynh, nếu không phải Thất Sắc Thảo đối với Lăng nhi vô dụng, hôm nay mọi người cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy Thất Sắc Thảo.”
Đông Phương Cửu từ ghế trúc đứng dậy, khẽ vuốt cọng tóc phủ trước trán, giễu cợt một câu, rồi thong thả ra khỏi tiểu trúc. Khanh Trần, cùng Tương Sở hai người theo sát phía sau.
“Thất Sắc Thảo” có thể kéo dài tuổi thọ, giúp người ta sống lâu hơn, không thể cải tử hoàn sinh, cho dù Thượng Quan Lăng dùng, một khi kẻ trúng cổ đực chết đi, nàng cũng phải chết.
***
Cá nhân ta cảm thấy tâm tình của mình rất tốt, tốt đến bất ngờ!
Ta trúng phải một loại cổ không thể chữa trị, mà vẫn có thể ngủ được, thì ta thật sự cũng bội phục chính mình từ tận đáy lòng.
Chỉ có điều, ta ngủ không sâu, ta biết có mấy nhóm người đã tới.
Kẻ mang hỗn hợp mùi thuốc nhàn nhạt và mùi hoa mai thơm thơm chính là bạn Ma Y, thuộc hạ thần bí của ta. Có lẽ hắn đến thăm ta cũng vì làm tròn bổn phận, xem thử chủ tử như ta đây có phải bởi vì biết mình không còn sống lâu mà mất ngủ hay không. Bởi vì nhắm mắt lại ta vẫn có thể cảm giác được ánh mắt hắn nhìn ta chằm chằm không hề có độ ấm, chẳng qua là không phải quá lạnh mà thôi.
Còn kẻ đứng bên ngoài cửa sổ chừng vài giây, mà vẫn có thể dẫn luồng không khí cực lạnh vào tận trong phòng ta, cũng chỉ có thể là bạn Hiên Viên Tiêu. Thật không hiểu nổi vì sao hắn lại chán ghét ta như vậy, chẳng lẽ trong lòng hắn không hề tồn tại câu “Bỏ đồ đao xuống, lập địa thành Phật” hay sao? Thượng Quan Lăng dù có xấu xa như thế nào, cũng đã là quá khứ, hiện tại ta đối với Sở Sở tốt lắm mà, còn quan tâm hơn là hắn đối với Sở Sở, hắn tốt xấu gì cũng nên cùng nên quên hết ân oán trước kia với ta đi chứ? Aizzz, lòng người khó hiểu a!
Hiện tại, người nào đó đang ngồi bên cạnh giường ta một cách lộ liễu không chút e ngại, mặt của ta sắp bị hắn nhìn thành lỗ thủng rồi, chính là tên ngốc Đông Phương Cửu từ sáng đến tối khiến người ta mắc ói.
Trong lòng ta đau khổ cầu mong, ngài đừng nhìn ta nữa, còn nhìn nữa ta sẽ tỉnh dậy bây giờ. Ngài cũng không cần thở ngắn than dài nữa, ta đây xúi quẩy như vây còn chưa u sầu, ngươi khéo lo trời sập cái gì chứ! Thật đúng là hoàng đế không vội, thái giám vội!
Vào lúc ta chuẩn bị trừng mắt chất vấn hắn “ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì, không đi ngủ đi!”, mùi hương của hắn đột nhiên cách ta rất gần, gần đến nỗi ta có thể cảm nhận rõ ràng được hơi thở ấm áp của hắn ở bên tai ta.
Đừng hỏi ta trên người tên ngốc Đông Phương Cửu kia có mùi gì, bởi vì ta cũng không biết, nhưng ta cam đoan chỉ cần hắn ở cách ta trong vòng phạm vi một trăm mét, ta vẫn có thể cảm nhận được sự có mặt của hắn.
Trong mắt của đại đa số mọi người, Đông Phương Cửu quyến rũ, lười biếng, **, có đầu óc, mồm mép……
Trong mắt một số ít người, Đông Phương Cửu âm ngoan, tàn nhẫn, vô tình, bá đạo, máu lạnh……
Kỳ thực, nếu bảo ta nói, thì tên ngốc Đông Phương Cửu kia chính là một tên lưu manh, một tên lưu manh có văn hóa!
Nhưng cảm giác hắn cho ta cũng không hề chân thật.
Bởi vì hay thay đổi cho nên không chân thật, bởi vì đoán không ra cho nên không chân thật, bởi vì cao thâm bí hiểm cho nên không chân thật……
Ha ha, nói đến cùng chẳng qua là bởi vì hắn không còn là Cửu vương gia tàn nhẫn của Lương quốc mà ta đã viết ở trong sách, không còn là Đông Phương Cửu chỉ muốn cho ta sống không bằng chết mà thôi.
Hắn nhẹ nhàng kéo mền đắp cho ta, bởi vì động tác rất nhẹ cho nên có cảm giác thật ôn nhu.
Ta rốt cục cũng chịu đựng được đến lúc hắn đứng dậy khỏi giường ta, vào khoảnh khắc khi ta đang thầm hoan hô nhảy nhót trong lòng, ta nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ của hắn, tiếp theo hắn mở miệng, ngữ điệu không nhanh không chậm, tiếng nói bình tĩnh trầm thấp, nhưng lại vang vang mạnh mẽ không ngờ: “Lăng nhi, mạng nàng là do ta, không – phải – do –trời.”
Ta không cảm động, trong lòng thực bình tĩnh, những lời đó không buồn nôn, không là gì hết, ngay cả mắt của ta「 cũng không buồn chớp, còn có thể tiếp nhận vô số câu còn ẩn chứa tình cảm hơn so với hắn, nhưng mà, vì sao lòng bàn tay lại ta lại ướt đẫm mồ hôi, ngay cả mắt cũng chảy mồ hôi, ta cũng không hiểu……
***
Không giống nắng sớm nhè nhẹ từng đợt từng đợt xuyên qua nhẹ nhàng khoan khoái, ánh nắng chiếu vào người của ta chính là ánh mặt trời ấm áp sau giờ ngọ.
Ta mở mắt nhìn thấy chính là nụ cười tươi tắn như hoa của Y Y, nàng lẳng lặng đứng đó cách ta mấy bước, chính là nhờ khoảng cách an toàn này, nên ta mới không la hét thất thanh vì kinh ngạc khi vừa nhìn thấy nàng.
Ta chỉ sửng sốt vài giây, liền cười thân thiết ấm áp nói với nàng “Chào buổi sáng”.