Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 1 - Chương 65: Đông Phương tặng quà, ma y từ chối




Dịch bởi Maroon

“Gia!”

Một người toàn thân y phục vàng nhạt thướt tha đi tới, bước đi yểu điệu liễu rũ, giọng nói ôn nhu như nước. Nữ tử đi đầu ta có quen, là Y Y, lão bảo của Chí Tôn Phường. Đương nhiên ta biết đó chỉ là thân phận giả của nàng.

Theo sau nàng là một thư sinh nho nhã, một thân vải thô trắng toát, nhưng khuôn mặt thanh tú dáng vẻ đường đường, trái lại mặc vải thô vẫn toát lên vài phần cao ngạo.

Sau nữa là một nam một nữ ôm hộp lễ vật cùng đi theo Vô Dục tiến vào nhà trúc. Nam tử kia từ đầu đến chân đen thui, nhưng lại có một đôi mắt chim ưng sắc bén với con ngươi màu lam toát ra hàn khí bức người. Nàng kia bất luận vóc người hay là diện mạo đều thuộc hàng nhất đẳng, tóc búi lên thật cao, tóc mây đen nhánh, mặc một bộ trường bào tơ lụa màu hồng tươi tắn, rất có phong phạm của tiểu thư khuê các.

Ta thầm than, mấy người này là ai! Vì sao nhóm “F4” ưu tú như thế lại muốn đi theo cái tên ngốc Đông Phương Cửu kia chứ?! Đáng tiếc cho một Bá Lạc (*) tuệ nhãn như ta, aizz… Aizz?! Liệu ta「có thể cuỗm người của Đông Phương Cửu hay không ha?! Hắc hắc, nhân tài mà, đương nhiên là luân chuyển không cố định, nhân tài mà, đương nhiên phải theo một Bá Lạc có thể hiểu họ hơn, thưởng thức họ hơn, bọn họ mới có thể đóng góp cho xã hội tốt hơn, vì quốc gia mà tỏa sáng tỏa nhiệt chứ!

(*) Người nước Tần, giỏi xem tướng ngựa. Dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.

Hắc hắc hắc…”Ha ha…” Vui quá…”Úi da!” Ta điên nha! Tức giận phóng một nhãn đao sang tên ngốc Đông Phương Cửu!”Ngươi làm gì gõ đầu ta!”

“Tiểu Lăng nhi lại đang nghĩ ra trò gì xấu xa vậy?” Nói xong, cái tên ngốc Đông Phương Cửu này dùng ống tay áo của hắn rất ôn nhu, rất ôn nhu lau cho ta… “Mỗi lần đôi mắt Lăng Nhi ánh lên màu xanh, sẽ chảy nước miếng.” Hắn cười với ta, trong đôi mắt phượng xinh đẹp của hắn toàn là hình ảnh của ta, hình ảnh ta vừa kinh ngạc vừa kinh hỉ.

“Gia, mọi thứ đều đã đưa đến theo lệnh của gia rồi.” Chính là Y Y lên tiếng.

Đông Phương Cửu dường như có vẻ đăm chiêu nhìn chằm chằm vào mặt ta, nói: “Ừm, sạch sẽ rồi. Ha ha, tiểu Lăng Nhi nhà ta ngay cả chảy nước miếng mà cũng đáng yêu như vậy!”

Ta bị sét đánh. Sét đánh tan tành! Gần đây Lôi Công, Lôi Mẫu có phải bực bội với ta hay không, vì sao ai nấy đều ‘oanh tạc’ ta thế này?

Hiên Viên Tiêu phỏng chừng cũng thấy mắc ói quá sức, bình tĩnh nói: “Đông Phương Cửu, đừng quá lố!”

Đông Phương Cửu nhìn Hiên Viên Tiêu một cái, không nói lời nào, hắn đứng dậy gật đầu với Y Y, ý bảo bọn họ đưa quà tặng trình lên.

“Hai củ nhân sâm, ” Y Y nhận hộp lễ vật trong tay nữ tử áo hồng mở ra, đôi mắt tựa thu thủy nhìn Yến Tứ Phương, lễ phép giới thiệu, “Ba đóa tuyết liên, chín viên Hồi Hồn Đan…”

Nghe Y Y giới thiệu bô lô ba la, giọng điệu không hề giống như đang giới thiệu bảo vật trân quý gì, nhưng hai tròng mắt ta đã trợn tròn trắng dã, dán chặt vào mấy sợi râu tua rua của hai củ nhân sâm, ta biết nàng ấy đã bỏ bớt hai chữ “ngàn năm” đi rồi, còn Tuyết Liên chắc chắn là Tuyết Liên ở Thiên Sơn, có khả năng cải tử hoàn sinh!

Đông Phương Cửu cầm lấy một cái hộp nhỏ, bằng gỗ không có khắc hoa văn, kiểu dáng rất bình thường, hắn nhẹ nhàng mở hộp, đưa tới trước mặt Yến Tứ Phương, ung dung nói: “Thất Sắc Thảo.” Nhấn nhá từng chữ một, hết sức rõ ràng.

Ta vừa định đứng lên nhìn Thất Sắc Thảo xem có đúng là loại cỏ nhiều màu sắc hay không, kết quả bên tai truyền đến một tiếng xoảng lớn, là Hiên Viên Tiêu làm vỡ nát bình rượu lưu ly trong tay, nhảy dựng lên từ trên ghế trúc.

Choáng, hắn kích động như vậy làm gì?! Ta ngỏng cổ nhìn thử, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, quả nhiên là một cây cỏ bảy màu khác nhau, nhưng cỏ thì cũng chỉ là cỏ, cứ cho là có hiếm lạ đi nữa thì hắn cũng không cần phải kích động như vậy chứ, hù chết cả người sống. Ta「vững vàng ngồi trở lại trên ghế, bốc miếng điểm tâm mới mang lên cho vào miệng, uhm, món này có vị giống giống đậu phụ vàng nha.

Nhưng mà, hình như trong phòng này ngoại trừ một mình ta, những con mắt còn lại đều tròn xoe nhìn chằm chằm vào cái hộp gỗ trên tay Đông Phương Cửu, à không, cọng cỏ trong hộp gỗ.

“Không ngờ ngươi lại có Thất Sắc Thảo!” Vẻ mặt Hiên Viên Tiêu rõ ràng vô cùng kích động, “Ha ha, thực sự không ngờ.”

Ta túm lấy vạt áo của tiểu hài tử xấu xa Vô Cầu kéo xuống, hỏi hắn: “Thất Sắc Thảo là cái gì, rất đáng tiền sao?” Nếu không sao các ngươi lại ngạc nhiên sững sờ như vậy?

Vô Cầu ném cho ta một ánh mắt “ngươi không phải là loài người”, nhếch cái mỏ cao ngạo lên giải thích: “Nghe nói trên một thần đảo ở Tây Vực có một loại cỏ bảy màu khác nhau, tên là Thất Sắc Thảo, người bình thường ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ thêm mười năm, người tập võ ăn vào có thể tăng cường công lực lên một giáp (60 năm)…”

“Haizzz, ta còn tưởng là cái gì!” Ta chả thèm, “Thiên Sơn Tuyết Liên kia còn có thể cải tử hoàn sinh! Một cây cỏ vớ vẩn có gì mà ngạc nhiên!”

Vô Cầu lại ném cho ta một ánh mắt “có phải trong đầu ngươi không có não”: “Trời ạ, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, mà lại đi tin mấy chuyện cải tử hoàn sinh?! Thiên Sơn tuyết liên chẳng qua cũng chỉ là một loại thuốc bổ thượng hảo hạng mà thôi!”

“A?!” Hóa ra là thế, ta tưởng có thể cải tử hoàn sinh thật, trong tiểu thuyết đều viết vậy, nhưng ta chưa từng gặp, càng chưa từng được ăn!

“Ngươi có biết Thất Sắc Thảo đối với người trong giang hồ ý nghĩa gì hay không?! Không đúng, đối với mọi người trên đời có ý nghĩa gì hay không?!” Tên hài tử Vô Cầu này có chút sốt ruột, hai con mắt đã hơi đo đỏ.

Ta lắc đầu, chuẩn bị nghe hắn tiếp tục “kể chuyện”, hắn hít sâu nói: “Nghe kể trên đời này chỉ có hai cây Thất Sắc Thảo, một cây hai trăm năm trước đã bị người ta dùng mất, hiện tại cây trên tay Cửu Vương gia kia chính là cây cuối cùng trên thế gian!”

“Oa! Đồ tốt vậy sao! Ăn vào có thể sống thêm mười năm hả?!” Ta vừa nhét miếng đậu phụ vàng vào miệng, vừa làm bộ không thể tin nổi, kinh ngạc vô biên hỏi bạn nhỏ Vô Cầu.

“Nói thừa! Ngươi cho rằng ta lừa ngươi chắc!”

“Xí!” Ta mỉm cười vô lại với Vô Cầu, vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ của hắn, bày ra điệu bộ của một người trưởng thành nói với hắn một lời chân tình: “Tiểu Vô Cầu ơi, chuyện này không thể trách ngươi, ngươi chỉ là tiểu hài tử thôi, đương nhiên dễ dàng mắc lừa! Cái thứ cỏ chết dẫm này nếu có thể kéo dài tuổi thọ mười năm, thì tên ngốc Đông Phương Cửu kia có đem tặng sư phụ ngươi không?! Đừng có mơ! Ngay lúc hắn có nó trong tay thì đã ăn mất tiêu rồi!” Nói xong, ta còn làm một động tác nhai nhai nuốt xuống.

Vô Cầu bị ta chọc tức đến mức ngón tay siết chặt, ta hí hửng ăn điểm tâm, đám người đứng bật lên kia còn đang tiếp tục trợn trắng mắt.

Đông Phương Cửu thong thả ung dung, ánh mắt nhu hòa mà kiên định, hắn nhìn Yến Tứ Phương, hỏi: “Không biết lễ vật nhỏ bé này có vừa mắt Ma y không?”

Ánh mắt Yến Tứ Phương tiết lộ với mọi người: hắn cũng thấy chấn động, hắn cũng không ngờ Đông Phương Cửu lại tặng hắn một phần “quà nhỏ” như vậy.

“Cửu Vương gia có phải đang trêu đùa Yến mỗ hay không.”

Đông Phương Cửu cười cười, chớp mắt liền đổi giọng: “Nếu Ma y không nhận, tiểu vương tiếp theo thật không biết mở miệng như thế nào!”

Đôi mắt tím chuyển từ Thất Sắc Thảo sang mặt Đông Phương Cửu, Yến Tứ Phương cười nhạt hỏi: “Vậy Yến mỗ cũng phải biết, Yến mỗ có năng lực để nhận nó hay không chứ!”

Đông Phương Cửu nở nụ cười tươi rói, kéo ta 「 lúc đó trong miệng còn nhét đầy điểm tâm lại, đối diện với đôi mắt tím của Yến Tứ Phương, nghiêm mặt nói: “Lăng Nhi bị trúng ‘Đồng Quy’, mong Ma y đại nhân cứu nàng!” Giọng nói đầy tôn trọng và chờ đợi. “Cả đời này, Đông Phương Cửu nhất định khắc ghi đại ân của Ma y trong lòng!”

“Đồng Quy?!” Hiên Viên Tiêu kêu lên kinh hãi.

Ach…”Phi phi…” Nhổ sạch sẽ miếng bánh trong miệng, ta xoay người nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đông Phương Cửu hỏi: “Ta bị làm sao?! Đông Phương Cửu ngươi đừng làm ta sợ!”

“Lăng Nhi chớ sợ, có ta ở đây, nàng không có việc gì đâu.” Đôi mắt phượng ôn nhu long lanh, nhưng bên trong ẩn chứa một nỗi bất an và bi thương mơ hồ.

“Yến, ‘Đồng Quy’ là cái gì?! Ta trúng độc lúc nào?! Ta và Sở Sở trúng độc giống nhau sao?!” Ta vội vã muốn tìm đáp án từ miệng Yến Tứ Phương.

Yến Tứ Phương đậy nắm hộp đựng Thất Sắc Thảo lại, mỉm cười xin lỗi Đông Phương Cửu: “Xem ra Thất Sắc Thảo không có duyên với Yến mỗ rồi.”

“Ma y chỉ giáo cho?!” Đông Phương Cửu nắm chặt lấy tay ta, cổ tay hơi nhói đau.

“ ‘Đồng Quy’ không có cách giải.” Yến Tứ Phương nói xong, ưu nhã ngồi trở lại trên ghế trúc.