Edit: okipanda
Chỉnh dịch: Maroon
Ngọn Cửu Trọng Sơn ở Lương Quốc thật là đặc biệt, đặc biệt đây không phải bởi vì sơn đạo nhỏ hẹp quanh co, mà là càng trèo lên cao nhiệt độ không khí càng nóng, chờ lúc chúng ta lên được tới đỉnh ngoài cảnh sắc trước mắt hùng vĩ tươi đẹp lộng lẫy còn có xung quanh thật giống như những ngày mùa hè, đã vậy ngay cả bốn bề không khí đều tràn ngập hơi nóng bức mùa hạ.
Về điểm ấy, không chỉ có người mẹ kế như ta đây không ngờ tới, mà ngay cả Đông Phương Cửu cũng có chút giật mình, càng khỏi phải nói đến những người khác.
Cửu Trọng Sơn (núi chín tầng) rất quái lạ, phải nói tầng thứ chín của Cửu Trọng sơn rất quái lạ. Nơi này cảnh vật rộng mở, hoa nở phủ kín mặt đất, giống như giữa hè, nhưng cẩn thận nhìn thật kỹ thì những bông hoa nở rộ rực rỡ này lại đều là loại hoa không thể nở vào mùa hè. Hoa trạng nguyên diễm lệ, sơn trà đỏ rực, lan quân tử hồng cam thanh lịch, và một mảng rừng mai tươi đẹp rộng lớn bao la, hồng, vàng, trắng, ba màu hòa lẫn trong nhau, trong không khí tràn ngập 「 mùi hương hoa mai lạnh lẽo mà thanh khiết khiến cái cảm giác bực bội vì nóng nực chợt tan biến trong chớp mắt.
“Thật đẹp……” Trong thâm tâm ta ngầm cảm thán, tâm trạng cũng cảm thấy nhẹ nhàng hẳn lên.
Đông Phương Cửu cũng cong cong mắt cười: “Đúng vậy, ta đây cũng là lần đầu tiên lên tới đỉnh núi Cửu Trọng này.”
“Đã lên đến tầng thứ chín rồi, Ma y ở đâu?” Câu nói của Hiên Viên Tiêu trong phút chốc liền xua tan toàn bộ cái nóng bức.
“Uhm…… Ở……” Ta cũng không biết a, trong sách chỉ viết là gặp được Ma y trên đỉnh Cửu Trọng sơn thôi. Vừa suy nghĩ, vừa đảo mắt nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cảm thấy nơi này hoa mai nở quá rực rỡ, hơn nữa có vẻ như càng đi sâu vào trong thì màu trắng như tuyết lại càng thêm chói mắt, “Hẳn là ở chỗ sâu trong rừng mai kia.”
“Ngươi rốt cuộc biết hay là không biết?!” Hiên Viên Tiêu trừng mắt nhìn ta, hơi tức giận hỏi.
Ta cả giận nói: “Ngươi cho rằng ta là mẹ ngươi sao, cái gì cũng biết hết chắc?!”
Hiên Viên Tiêu tức giận đến mức siết nắm tay kêu răng rắc, ta âm thầm lui ra phía sau mấy bước.
“Đi, vào bên trong xem thử.” Đông Phương Cửu kéo lấy tay ta hướng vào phía sâu trong rừng mai mà đi, còn cười khẽ bên tai ta hỏi: “Lăng nhi là làm sao biết được mẫu thân của Hiên Viên không có gì là không biết vậy?”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt tên ngốc này không có ý tốt gì, rõ ràng là cố ý khiêu khích, ta trả lời hắn: “Mẹ của hai ngươi đều giống như nhau!”
Đông Phương Cửu hơi chút sửng sốt, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại nhưng chỉ trong chốc lát lại ở một lát lại sáng ngời hẳn lên, cười nói: “Chuyện này thì Lăng Nhi đoán sai rồi.” Mẫu thân của Hiên Viên Tiêu vốn là hoàng hậu Kim quốc, hiện tại là Hoàng Thái Hậu Kim quốc, còn mẫu thân của mình lại là…… một người có huyết thống hèn mọn nhưng lại có cốt cách cao ngạo nhất ở trên đời này.
Ta nhìn đôi mắt u ám của Đông Phương Cửu, chung quy vẫn không thể nhìn thấu được tâm can của hắn, càng nhìn càng cảm thấy như có thể rơi vào dòng xoáy đen ngòm sâu không thấy đáy kia, một thế giới đen ngòm không có cảm giác an toàn, trong lòng bỗng dưng run rẩy, ta hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Ôi, Tiểu Lăng Nhi thực sự đang lo lắng cho ta sao?” Đông Phương Cửu khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt phượng nheo nheo lại, cười xấu xa hỏi.
“Ngươi đi chết đi!” Chẳng muốn đôi co hắn, hất tay hắn ra, ta nhanh chân đi như chạy về phía trước. Về phần vì sao muốn chạy, ta cho rằng nên tranh thủ từng phút từng giây tìm cho được tên Ma y kia. Phía sau truyền đến tiếng cười ác ý như “oan hồn” của Đông Phương Cửu.
Ở sâu trong rừng mai đúng là dùng một mảng hoa mai trắng như tuyết bao bọc quanh một cái biệt viện, trên tấm biển lớn ở đại môn viết hai chữ “MA Y” to màu đỏ như máu, sự đối lập của màu sắc này rõ ràng là cố ý sử dụng khiến cho người xem phải giật cả mình.
Ma y này cũng thật sự là quỷ dị tới cực điểm, ta khinh thường lắc lắc đầu, quay lại nhìn đội ngũ đang tiến tới phía sau nói: “Nó đây rồi.” Ánh mắt dừng lại ở trên người Hiên Viên Tiêu, “Ngươi tìm một người trở về tiếp ứng Ất, bảo những người khác đều thối lui ra bên ngoài rừng mai đi.” Không để ý tới kim quang giết chết người của Hiên Viên Tiêu, ta 「 quay sang nói với Đông Phương Cửu, “Ngươi đi gõ cửa đi, Cửu Trọng Sơn tốt xấu gì cũng là địa giới thuộc Lương quốc của ngươi, hắn dù sao cũng phải nể chút mặt mũi của chủ nhân nơi này là ngươi chứ.”
Hiên Viên Tiêu có tức giận cũng không còn cách nào, thanh âm bình tĩnh bảo Thập Tứ làm theo sự phân phó của ta. Đông Phương Cửu nhíu mày vẻ mặt ủy khuất nhìn ta, con ngươi đen lóng lánh như vừa được ngâm trong nước, phủ một tầng sương mù.
Ta đảm bảo khẳng định cộng thêm chắc chắn là ta đang ức hiếp bọn hắn, làm khó dễ bọn hắn. Hắc hắc, ai bảo ta là mẹ kế vô lương làm chi? Quên mất lúc các ngươi ức hiếp ta rồi sao?! Cái này gọi là… có quyền mà không dùng, để quá hạn sẽ thành đồ bỏ! A ha ha ha …. đến lúc các ngươi không dám chắc tên Ma y chết tiệt kia có thật hay không, còn không quay đầu van cầu ta ấy chứ?! Đến lúc đó…… Aha ha ha ha…… Lão nương lại làm thịt các ngươi một phen! Các ngươi dù gì đi nữa cũng phải chịu đựng thôi! Diệt! ha ha ha …. ai bảo các ngươi là kẻ có tiền làm chi? Tiền nhiều như nước còn sợ ta moi móc chút đỉnh hay sao?!! Oh yeah … cuộc sống thật là tươi đẹp, thế giới thật là tuyệt vời…
“Ui da!” Ta ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn Đông Phương Cửu vừa rụt tay lại, “Sao ngươi gõ đầu ta!” Đợi đó, cứ gõ đi, chờ ngày nào đó ta rút hết móng của ngươi cho biết!
Đông Phương Cửu cười hắc hắc khoái trá, nói nhỏ: “Tiểu Lăng nhi, nàng vừa mới suy nghĩ cái gì đều viết hết lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng rồi!” Tiếp theo lại nói, “Ai bảo nàng không ngoan, đây là hình phạt cảnh cáo của ta!” Nheo mắt cười liền tránh ra xa.
Đông Phương Cửu tao nhã đứng ở trước cửa lớn của Ma y, đưa tay lên gõ cửa, tất cả bọn ta ngừng thở chờ bên trong đáp lại. Bất ngờ chính là, không đầy hai phút ngay sau đó có một thiếu niên thanh tú khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi mở cửa ra, đôi mắt to đen láy của hắn lướt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Đông Phương Cửu vài lần, lại ló đầu nhìn dò xét ta cùng Hiên Viên Tiêu mấy lần, hất đầu lên thái độ rất kiêu ngạo hỏi han: “Có chuyện gì sao?”
Ta có một chút tức giận, chỉ là một thằng nhóc tì rắm thối còn chưa mọc râu, đừng bao giờ để tỷ tỷ ta túm được cơ hội lột quần ngươi xuống, ta sẽ đánh nát mông ngươi!
Đông Phương Cửu trái lại không phát cáu, đối với thiếu niên kia mỉm cười, khách khí nói: “Tại hạ Đông Phương Cửu, đặc biệt đến đây bái kiến Ma y đại nhân.”
Ta che miệng bả vai rung rung cười “khùng khục”, tên ngốc Đông Phương Cửu này thật là biết diễn kịch, lại còn tự xưng là “tại hạ”, tự xưng xong rồi lại còn ung dung khai báo quốc họ lẫy lừng cùng thứ bậc của mình nữa chứ, thật thú vị, vô cùng thú vị.
Hiên Viên Tiêu ở bên cạnh ta khẽ ho nhẹ một cái, liền toát ra hàn khí bức người, lập tức làm đông cứng nụ cười tươi tắn của ta.
Thiếu niên kia ngẩng mặt lại còn chống cằm, suy tư một lát, sau đó vẻ mặt nghiêm túc hỏi han: “Ngươi tới là cầu y? Xin thuốc? Trả thù? Hay là báo ân?”
Đông Phương Cửu cười nhẹ, rồi lặp lại một lần nữa câu vừa mới nói: “Đặc biệt đến đây bái kiến Ma y đại nhân.”
Thiếu niên kia nghe xong lý do thoái thác của Đông Phương Cửu lại cắn cắn môi, bộ dáng thật là buồn rầu, qua một lúc lâu sau thiếu niên thở dài nói: “Sư phụ trước khi đi có dặn dò, ai đến cầu y nói sư phụ đi vắng, tới xin thuốc thì cứ lấy đất trên mặt đất trực tiếp vo thành viên đưa cho, tới trả thù trực tiếp dùng độc dược tiếp đón, tới báo ân thì một cước đá thẳng ra khỏi cửa, cũng không có căn dặn đến bái kiến phải xử lý như thế nào a, ta…… ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới được đây……”
Nghe những lời lầm bầm trong miệng của thiếu niên kia, ta không nhịn được cười, tên Ma y này thái độ làm người cũng thật là cổ quái, lại có thể dặn dò đồ đệ tống cổ những người đến cửa nhà mình như vậy…… Thế nhưng, nghe qua ý tứ của thiếu niên kia……
Ta xông lên phía trước, cất tiếng hỏi: “Ngươi nói Ma y đi vắng?!!!”
“Đúng vậy, vài ngày trước sư phụ đã ra ngoài rồi, giờ vẫn chưa trở về.” Thiếu niên chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt nhung nhớ vô hạn.
Ta ngây dại, miệng cũng không chịu nghe lệnh không nói nên lời…… Sở Sở….. Sở Sở sẽ làm sao bây giờ……
“Tiểu sư phụ có biết Ma y đi đâu không?” Hiên Viên Tiêu chậm rãi tiến lên, bình tĩnh hỏi.
“Ai mà biết được? Tâm tư của sư phụ ta ra sao, chúng ta là đồ đệ có thể phỏng đoán được sao? Hơn nữa sư phụ luôn thích 「 ngao du khắp nơi, hôm nay có thể đang ở Ngọc quốc, có lẽ nói không chừng hai ngày sau đã sang Kim quốc rồi cũng nên!” Thiếu niên nói oang oang, đối với sư phụ của mình vô cùng sùng bái.
“Vậy Ma y có nói muốn đi làm những gì không?” Đông Phương Cửu trên gương mặt vẫn cố đeo nụ cười, không để nỗi thất vọng trong mắt toát ra.
“Không có nói, nhưng mà sư phụ xuất môn không ngoài ba khả năng: thứ nhất đi tìm thảo dược gì đó, thứ hai là đi tìm ai đó để quấy rầy, hoặc là cái gì cũng không làm chỉ là ra ngoài ngao du.”
“Ngừng ngừng ngừng!” Ngươi thật làm ta mụ cả ngươi, Ma y quái dị, đồ đệ hồ đồ, đây là loại người gì thế này, ta xoa xoa hai bên huyệt Thái Dương, hỏi thằng nhóc kia: “Sư phụ ngươi khi nào trở về?”
“Có thể một hai ngày nữa sẽ trở lại ……”
“A! Thật tốt quá!” Ta cười.
Ma y đồ đệ nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Cũng có thể là một hoặc hai tháng nữa, hoặc một hai năm không chừng, tóm lại đến lúc nên trở về, tự nhiên sẽ trở về.” Nói tới đây, thiếu niên lại khụt khịt mũi, sau đó có chút tủi thân tiếp tục nói: “Lần trước sư phụ một năm chưa về, Vô Cầu đợi đến sắp phát điên……”
Nháy mắt, vẻ mặt của ta suy sụp, người cũng vỡ vụn.
Hiên Viên Tiêu không để ý người ta đang khóc ở trước mặt hắn, liền mở miệng trước: “Một khi đã như vậy chúng ta đã làm phiền.” Lại chắp tay nói, “Cáo từ!”
Đồ đệ Vô Cầu của Ma y vẻ mặt thương cảm khụt khịt mũi, gật gật đầu xoay người đóng cửa, ngay khi đại môn vừa đóng lại trong nháy mắt một vẻ mặt tươi cười rạng rỡ xuất hiện ở trên mặt hắn: “Hì hì, lại đuổi được ba người!”
“Đi thôi…… Lăng nhi……” Đông Phương Cửu giơ cánh tay lên nghĩ định vỗ về an ủi ta, nhưng lại buông thỏng xuống, “Ta sẽ phái người đi tìm, tóm lại…… sẽ tìm được ……”
“Hừ hừ…… Ha ha……” Ta cười lạnh, trong mắt toát ra khí lạnh thấu xương.
“Lăng nhi, nàng làm sao vậy?!” Đông Phương Cửu kinh hãi, lo lắng hỏi.
“Một người là đủ rồi, đừng có vào lúc này mà nổi điên nữa!” Giọng nói Hiên Viên Tiêu có chút run rẩy, giọng quát tuy lớn nhưng nghe không giống như đang mắng, mà có một chút như gì đó như lo lắng.