Edit: DuDu
Chỉnh sửa: Maroon
Ta cười tủm tỉm nhìn Âu Dương Vân vẫn chẳng khác gì Nguyệt Cung tiên nhân, nhìn bộ hoa phục trắng như tuyết đơn giản lại cao quý trên người hắn, lại cúi đầu nhìn bộ y phục xanh biếc rách tơi rách tả đang mặc trên người, bất giác cong môi tự giễu, lúc ngẩng đầu lên, ta vẫn giữ nụ cười nhìn đồng chí Vân Lăng vương đã từng là tiên nhân trong lòng ta.
“Thật không ngờ, ngươi ở chỗ này còn có thể thoải mái như vậy.” Âu Dương Vân đôi mắt sắc bạc không dậy sóng, ngữ điệu thường thường nhưng ý giễu cợt mỉa mai cũng không bỏ sót.
“Còn chịu được, điều kiện hơi kém một chút thôi mà, nếu Vân Lăng Vương có thể sắp xếp cho ta một căn phòng xa hoa lộng lẫy, ta đây dám khẳng định ta sẽ càng thoải mái hơn.” Ta 「© xmydux.wordpress.com」tiếp lời Âu Dương Vân, hắn châm chọc ta cũng phải nhẫn nhịn, nếu hắn đã tuyên bố không thích ta nữa, ta cần gì phải cố ép mình giả mù sa mưa giống như trước đây. Dù sao, ta chính là ta, bất kể là mỗ Lăng hay mỗ Lam, ta đều là bà mẹ kế vô lương kia, đều là bà mẹ kế độc ác đắm chìm trong cuộc sống của một trạch nữ!
Âu Dương Vân nghe được câu trả lời của ta, căm phẫn trong lòng nhất thời lại dâng lên đến, hắn nheo mắt, trầm giọng nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho rằng ngươi là Lăng nhi? Ngươi cho rằng ngươi vẫn là Ngọc quốc trưởng công chúa Thượng Quan Lăng?!” Thanh âm Âu Dương Vân ngày một lớn, câu sau so với câu trước càng kích động, con ngươi màu bạc dần dần nhuộm thêm màu đỏ.
“Ôi chao, cái kia……” Nhìn vẻ mặt bất thiện của Âu Dương Vân cùng hơi thở nguy hiểm cách ta ngày một gần hơn, ta quyết định — lừa dối hắn! “Đừng kích động!– Dừng lại!–” Đừng tới gần ta nữa!
Âu Dương Vân đứng chững lại, tiếng hét to của ta cũng làm hắn khôi phục lý trí, hắn lẳng lặng nhìn ta, hai tròng mắt màu bạc đã không còn sắc thái.
“Ta biết [Hậu Hắc Binh Pháp], ta còn biết làm sao để nhất thống thiên hạ,” Ta bình tĩnh nhìn hắn, ung dung đem câu nói kinh thiên khiếp qủy, giọng điệu đều đều nói ra, “Vân Lăng Vương, không có hứng thú sao?” Ta cũng nheo mắt lại, cười xấu xa tựa hồ ly, chờ hắn cắn câu.
Âu Dương Vân mặt không chút thay đổi, điềm nhiên như không nhìn chằm chằm ta, dùng một loại ánh mắt tò mò cộng thêm “đầu ngươi có vấn đề hả” chăm chú nhìn ta, ta 「© xmydux.wordpress.com」thật sự đã thất bại. Ta vừa muốn mở miệng lặp lại một lần, đồng chí Vân Lăng Vương mới chậm rãi hé đôi môi đỏ thắm.
“Ta không có hứng thú đối với những lời cuồng ngôn của những kẻ ngu xuẩn thần kinh thất thường.” Thản nhiên một câu, lạnh lùng ánh mắt.
“Ai, ngươi không tin ta?!” Ta ngất, ta chính là “Thần” của các ngươi, thực sự có thể tính là vị thần`nắm giữ vận mệnh các ngươi, lại có thể không tin ta?! Tuy rằng hiện tại “Thần” ta đây bị lưu lạc dân gian, nhưng, nhưng không tin ta rồi người sẽ thấy!
“Ha ha, ngươi hiểu được rồi sao?” Âu Dương Vân ánh mắt nheo lại, tựa cười, nhưng lại làm đôi mắt càng thêm sắc bén, “Nói — tên là gì, từ đâu đến, vì sao lại tới đây?”
“Gì?” Ý gì? Ta trừng mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Âu Dương Vân không hề có ý định buông tha ta dò xét, cuối cùng nhìn mãi cũng chỉ thấy mặt hắn lạnh đến mức có thể so với băng hà Nam cực, ta 「© xmydux.wordpress.com」mới tỉnh ngộ, cười trả lời hắn: “Hỏi ta à, ta trước đây gọi là mỗ Lam, bây giờ là mỗ Lăng, từ trong nhà đến, tới chỗ này là vì…… Vì giúp…giúp một người nhất thống thiên hạ!”
Thời gian tựa như ngừng trôi, ta dưới ánh mắt băng lãnh bắn phá ngược xuôi của Âu Dương Vân xém chút chết cóng.
“Ta không có nhiều nhẫn nại như vậy.”
“Ta nói thật, ngươi còn không tin, vậy muốn ta đặt điều bịa chuyện ngươi nghe mới thoải mái?!” Ta trừng mắt hỏi hắn.
“Ngươi!–” Âu Dương Vân hiện ra sắc giận.
“Ta làm sao? Ta vốn đi theo sư phụ ngoan ngoãn tu đạo, nếu không…… Nếu không vì……” Ta tịt ngòi rồi.
“Không cái gì?”
Trời ơi, mau nghĩ.. nghĩ đi a!……