Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 1 - Chương 36: Đáng thương thay, lợn lành chữa thành lợn què




Dịch: DuDu

Chỉnh sửa: Maroon

Lão hồ Vô Ngôn ly khóe mắt mang theo ý cười tiến vào.

Thấy hắn, ta cũng chẳng buồn tức giận, tức giận cũng không làm được gì, vừa mới chuẩn bị mở miệng mỉa mai hắn vài câu, lại không nghĩ rằng Vân tiên nhân đã mở miệng nói ra bất mãn trong lòng trước.

“Quốc sư chưa được bổn vương cho phép tự ý xông vào tẩm cung bổn vương, không biết có việc gì gấp như vậy?” Thanh âm lạnh như băng, tỏ rõ uy quyền đế vương.

Ta nghe nói vậy, trong lòng thật thống khoái a, mừng vui hiện rõ, lập tức há miệng, cười to khoái chí, Vô Ngôn cũng không giận, trước tiên nhìn sang chỗ ta rồi lại chuyển hướng sang Vân tiên nhân, hơi khom người, cười nói:“Vương, Vô Ngôn biết tội.”

Biết tội?! Vậy là tốt rồi, mau mau ra lệnh trảm, lập tức hành quyết đi! Ta gắng sức ra ám hiệu cho Vân tiên nhân, chỉ tiếc Vân tiên nhân không nhìn ta, hắn đưa lưng về phía ta, đối mặt với Vô Ngôn.

“Vương, Vô Ngôn lựa được hai ngày lành để Vương lựa chọn.” Vô Ngôn tiến lên hai bước, tới gần Âu Dương Vân.

“Việc này sẽ bàn sau.” Âu Dương Vân chưa cho Vô Ngôn cơ hội nói.

Vô Ngôn cười cười, quay sang nhìn về phía ta, hỏi: “Chẳng hay Vương phi có thể lập tức viết cho Ngọc đế một phong thư được không?”

“Ai là Vương phi của ngươi!” Ta giận, “Bảo ta viết thư cho đệ đệ làm gì?!”

“Vô Ngôn! Ngươi có thể lui xuống trước!” Âu Dương Vân giận dữ, con ngươi màu bạc trong nháy mắt lóe lên quang mang sắc bén.

Vô Ngôn xoay người, cười tủm tỉm hỏi Âu Dương Vân: “Vương, Vô Ngôn có nên giải đáp cho vấn đề của Vương phi trước? Hay là cứ lui xuống trước đi, lần sau sẽ trả lời?”

Sao ta lại ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc nhỉ?! Lén lút nhìn Vân tiên nhân, ách, ánh mắt kia sắc bén vô cùng a! Lúc này ta cũng không nên nói chen vào, sớm biết ta đã không hỏi.

Vô Ngôn đọc ra ý tứ thỏa hiệp trong mắt Âu Dương Vân, đương nhiên cũng có cảnh cáo, nhưng hắn vẫn làm như không hiểu, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Vân, lặp lại lời nói một lần nữa: “Vương, Vô Ngôn có nên giải đáp cho vấn đề của Vương phi trước? Hay là cứ lui xuống trước đi, lần sau sẽ trả lời?”

Ta muốn té xỉu, không thể không chọn ta à, củ khoai lang nóng bỏng tay này cũng không thể nhận!

“Ôi chao ~~~ ta chóng mặt quá ~~~ Tiểu Tạc Tử ~~~~” Lạy chúa, thật buồn nôn, loại thay đổi này thật khó diễn.

“Lăng nhi, làm sao vậy?” Âu Dương Vân bước nhanh đến, vòng tay ôm ta, trong mắt dâng lên vẻ lo âu săn sóc.

“Không…… Không có gì……” Bị hắn ôm như vậy, tim ta nhảy bùm bụp, không bệnh cũng bị làm cho có bệnh mất, “Chỉ là…… đầu ta hơi choáng……”

“Vậy mau lên giường nghỉ ngơi chút.” Dứt lời lại bế ta, không thèm đếm xỉa sự tồn tại của Vô Ngôn, đặt ta trên long sàng, còn đắp chăn cho ta, dịu dàng sờ trán xem nhiệt độ, nhận thấy mọi thứ đều bình thường, trên mặt của hắn mới lộ ra vẻ bình tĩnh.

Ta đột nhiên cảm giác như mình có lỗi, dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn hắn nữa.

“Vương phi đang bệnh nhẹ, Vô Ngôn xin cáo lui.” Vô Ngôn cười nhạt, phất tay áo đi thẳng, cho đến khi hắn ra khỏi phòng Âu Dương Vân cũng không thèm liếc hắn một cái.

Một hồi lâu sau, Âu Dương Vân mới mở miệng: “Lăng nhi, hắn đi rồi, nàng có thể mở mắt.”

Đổ mồ hôi, ta giả bộ giống như vậy mà còn có thể bị nhìn ra! (Tự sướng =.=) Không tình nguyện mở mắt, ngờ vực hỏi: “Làm sao ngươi biết ta không ngủ?”

“Ha ha,” Âu Dương Vân nở nụ cười, một ngày lại nở nụ cười lần thứ hai! Hắn dịu dàng xoa xoa tóc ta, con ngươi màu bạc tràn đầy ôn nhu, tiết lộ ngọt ngào trong lòng, “Vì hiểu, nên biết.”

Ta lại càng không hiểu, trừng mắt hỏi: “Ngươi hiểu ta?”

“Ta cho rằng ta đã hiểu Lăng nhi.” Lời đáp nhẹ tựa gió thoảng.

“Chỉ sợ người ngươi hiểu không phải ta……” mà là Thượng Quan Lăng dưới ngòi bút của ta……

Bỗng dưng, Âu Dương Vân không hề báo trước cầm cổ tay ta lên, vuốt ve vòng ngọc đỏ thẫm lão hồ ly Vô Ngôn “tặng cho”, miệng hắn tựa như thì thào tự nói, nhưng lại không nghe thấy thanh âm, nhìn khẩu hình ta cũng chẳng đoán ra cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn hắn.

Sau một hồi lâu, Âu Dương Vân mới buông cánh tay đeo vòng sắp tê liệt của ta.

“Lăng nhi thật sự không nhớ sao?”

Có lẽ là Vân tiên nhân rất mờ mịt, bằng không sao ta lại nghe thấy thanh âm của hắn lại khắc khoải như vậy. Ta đành phải che giấu lương tâm, cắn răng, thành kính nói: “Nhớ chứ……” Ta viết làm sao lại có thể không nhớ? Đúng không?! Ta cũng không phải là lừa ngươi nga……

Con ngươi màu bạc gợn sóng dữ dội, hắn dường như có phần kích động, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng khẽ run run: “Thật sao?”

“Thật mà!” Ta gật đầu, “So với vàng 24K còn thật hơn!” Ách…… nói lộn…… Có điều may là Vân tiên nhân còn tại chìm đắm trong đại dương hạnh phúc mênh mông, không chú ý đến nửa câu nói sau của ta.

Nhìn dung nhan tuyệt sắc của Vân tiên nhân cách mình càng ngày càng gần, trong lòng hồi hộp một chút, thầm kêu không ổn! Không tự chủ lùi về phía sau, mãi cho tới khi gáy đụng vào vật gì cứng cứng……

Ách…… Quay đầu nhìn…… Lại là đầu giường! Sao lại giống cảnh ta ở Tiên Nguyệt phường trêu chọc Bích Quân thế này?!!

Không tốt!

Ta trấn định nhìn Vân tiên nhân, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi cô đơn lắm sao?”

Đột nhiên con ngươi sắc bạc của Âu Dương Vân lóe lên lạnh lẽo không ham muốn.

Ta nuốt một ngụm nước bọt, bốn phía thật yên tĩnh, ta chỉ nghe thấy tiếng trống ngực đập thình thịch của mình: “Ngươi hoàn mỹ như vậy, chắc sẽ rất cô đơn?” Ta thử đưa tay áp vào mặt của hắn, vừa mới chạm vào, thình lình cảm thấy toàn thân lạnh buốt, trong lòng đột nhiên dấy lên nỗi thương tiếc không biết từ đâu,“Một mình đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh, không tìm được người ngang hàng mình. Thật khổ sở phải không?” Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm đến tóc mai hắn, nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi từng sợi, bồi hồi, “Ngươi biết không, ngươi thật sự rất đẹp, rất hoàn mỹ, ngươi có một đôi mắt trong veo vô cùng, còn có một mái tóc hoàn mỹ không tỳ vết.”

Tâm tình Âu Dương Vân lúc này, không phải khiếp sợ, mà là rung động. Những lời Thượng Quan Lăng vừa nói, độc nhất vô nhị như những lời mười lăm năm trước từng nói với hắn, trong lòng Âu Dương Vân nhất thời cảm thấy tất cả đều hạnh phúc, hạnh phúc tương lai, hạnh phúc không hề cô độc tịch mịch……

Âu Dương Vân vĩnh viễn không quên được mười lăm năm trước khi người con gái tên Quan Lăng rời đi, ngoái đầu lại mỉm cười, đôi mắt tròn tròn cong lên, con ngươi xanh biếc lưu chuyển ánh lên sắc bạc.

“Lăng nhi……” Âu Dương Vân cười, như hỏi lại, hoặc như chứng thực, “Có nàng ở bên ta sẽ không cô đơn.”

Ách…… Không phải chứ?! Ta sẽ rời đi mà! Ông trời ơi! Hình như chuyển nhầm đề tài rồi……

Ngay tại thời khắc xấu hổ này, Tiểu Tạc Tử chớp đúng thời cơ tiến vào, khi hắn thấy Vân tiên nhân điềm đạm ngồi trên long sang, bát chè đậu xanh hắn bưng trên tay dâng ta toàn bộ đều cống hiến hết cho sàn nhà.

“Chủ tử, đậu xanh của người…… Vương…… Vương……” Tiểu Tạc Tử phù phù một tiếng, quỳ rạp xuống đất không đứng dậy.