Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 1 - Chương 100: Tên ngu ngốc kia, không từ mà biệt




Dịch bởi: Maroon

“Trưởng công chúa, thứ lỗi cho Mộ Dung Xu mạo muội, Mộ Dung Xu có một thỉnh cầu quá đáng.”

Ta nhìn sang phía thanh âm truyền đến, thì thấy một anh chàng thân mặc trường sam lụa màu lam đang mỉm cười nhìn ta. Anh chàng nọ có hàng lông mày lưỡi mác rậm, một đôi mắt to và một đôi môi mỏng, trông thật là nam tính.

Mộ Dung Xu? Mộ Dung… Ah! Là lão đại của Thương Mân đây mà! Hắn có một muội muội là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Mộ Dung Uyển!

Ta lập tức tươi cười nói: “Mộ Dung quốc chủ mời nói.”

“Mộ Dung Xu đối với vũ cơ mặc y phục xanh của Trưởng công chúa “nhất kiến khuynh tâm”, có thể thỉnh Trưởng công chúa cho Mộ Dung biết vũ cơ kia hiện tại ở nơi nào?”

“Khụ khụ khụ… Ah… Khụ khụ…” MD ta bị sặc nước miếng bởi câu nói của hắn.

“Công chúa?! Trưởng công chúa?” Đôi mắt to của Mộ Dung Xu càng trừng lớn hơn nữa, nhìn ta khó hiểu.

Cao xanh ơi, con nên làm cái gì bây giờ?!

Kỳ thực, không chỉ mình ta luống cuống, mà tiểu Thiên Thiên bên cạnh cũng siết chặt nắm đấm, bị dọa mất nửa hồn.

Ta sớm biết mình xuất hiện “tung tăng”, thể nào cũng có người “sập bẫy “, con người mà ai cũng đều thích điều mới mẻ, đều hiếu kỳ. Nhưng kiểu gì cũng không ngờ, lại có người lớn gan như vậy dám nói ra điều này giữa bữa tiệc… ack…

Trong điện vô số ánh mắt đều nhìn chòng chọc vào ta, chờ mong ta nói ra tung tích của “vũ cơ” kia. 「Nếu như thật sự có một vũ cơ như thế, ta mà cung cấp thông tin của nàng cho các ngươi, nàng còn không bị các ngươi ăn sống nuốt tươi chắc?!

Một bầy lang sói! Toàn lũ háo sắc!

Ta làm thế nào để bưng bít vụ này đây?! Chỉ trong vòng vài giây, trong bụng ta đã nghĩ tới hàng chục biện pháp.

“Mộ Dung quốc chủ, thứ cho Thượng Quan Lăng không thể nói được.” Một câu nói lạnh nhạt, trên mặt ta còn mang theo ý cười.

Mộ Dung Xu sửng sốt, lại hỏi: “Vì sao?”

Ta cười nói: “Bổn cung tuy cảm động với tấm chân tình của Mộ Dung quốc chủ, cũng muốn nói ra tung tích của vũ cơ, chỉ tiếc… Đáng tiếc vũ cơ đó đã sớm là hoa có chủ, Thượng Quan Lăng cũng không còn cách nào.” Sau khi thở dài một tiếng, ta nói giọng bi thương, “Vũ cơ đó tên là Mị Nương, là sủng thiếp của Cửu Vương gia Lương Quốc.”

Quả nhiên, trong đại điện trỗi lên những âm thanh thổn thức.

Ta cười thầm trong bụng, tiếp tục “sáng tác”: “Từ trước đến nay, Cửu Vương gia luôn có giao hảo với Hoàng Đệ của bổn cung, lần này y có việc không thể tự mình đến đây chúc mừng cho Thiên Thiên được, liền bảo sủng thiếp Mị Nương của y đến hiến một vũ khúc, để biểu lộ tâm ý.”

Thằng nhóc đáng ghét bên cạnh ngồi không yên, muốn nói gì đó, ta đè tay hắn lại, phóng cho hắn một ánh mắt “đừng có nói lung tung”, rồi lại thành khẩn nhìn về phía Mộ Dung Xu.

Một lúc sau, Mộ Dung Xu nở một nụ cười khổ, nói với ta một câu “cảm tạ”, rồi cũng không truy vấn nữa.

Lúc này trong điện im lặng dị thường, vì vậy câu nói lầm bầm của Đông Phương Thất đều bị tất cả mọi người nghe rõ hết.

“Sao bản vương không biết tên tiểu tử đó cất giấu một nữ nhân như thế?!”

“Xì…”

“Ha ha ha…”

Đông Phương Thất nhất thời đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng cúi gằm mặt.

Chẳng biết vì sao, ta luôn cảm thấy ánh mắt của tiểu thị nữ hình dạng bình thường đứng ở sau lưng Mộ Dung Xu kia nhìn chằm chằm vào ta cứ là lạ thế nào đó, tự tiếu phi tiếu, như thể nhìn thấu được ta vậy. Một thị nữ làm sao có gan nhìn chằm chằm vào công chúa của một nước chứ?

Thôi kệ, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì cho mệt. Vội vàng nhân lúc Đông Phương Thất đang thu hút hết sự chú ý của mọi người, ta chuồn thôi.

An ủi tiểu Thiên Thiên hai câu, chạm cốc với lão gia tử một cái, thuận tiện trao đổi ánh mắt, lại nói vài câu với anh họ độc mồm độc miệng của ta, trong lúc đó có hai luồng ánh mắt cứ găm chặt vào sau lưng ta, cho đến khi ta biến mất khỏi Ngọc Hòa Điện.

Lăng Vân Cung.

Ta cầm trong tay hai cái bánh bốc được trên bàn của anh họ độc miệng, hớn hở chạy ào vào sân nhà ta, suýt tí nữa thì tông vào người Thu Nguyệt.

“Thu Nguyệt ngươi định tông chết ta ư! Chạy vội vàng như vậy làm gì?”

Sắc mặt Thu Nguyệt không được bình thường, có chút trắng bệch, không còn huyết sắc, ánh mắt nhìn ta cũng hoảng hốt.

“Công… chúa… Là người chạy vội mà…”

“Ờ? Ha ha…” Hình như đúng vậy. Ta vỗ vỗ vai Thu Nguyệt, dỗ dành: “Không đụng ngươi bị thương chứ?”

Thu Nguyệt lắc đầu.

“Vậy tốt rồi. Ta đi nghỉ ngơi trước. Đúng rồi, bữa nay ngươi không cần hầu hạ ta đi ngủ đâu, cũng đừng cho những người khác tới gần chính điện, biết chưa?”

Thu Nguyệt hình như không dám nhìn ta, cúi đầu lí nhí đáp.

Đáng tiếc, ta không nhận ra sự thay đổi nhỏ đó của Thu Nguyệt, tiếp tục cao hứng vô cùng bước vào chính điện, vui vẻ sải bước vào phòng trong.

… Người đâu?

“Đông Phương Cửu?” Ta hạ giọng gọi hắn.

Không ai trả lời.

“Đông Phương Cửu?”

… Hắn… đi rồi…

Ha ha, ta nên biết hắn đi rồi mới phải…

Hắn đâu có nói sẽ chờ ta trở lại, đúng vậy, người ta chẳng qua chỉ bảo ta về sớm một chút, chứ đâu nói chờ ta.

Nhìn hai miếng bánh đã biến dạng trong tay, dạ dày ta bỗng thấy khó chịu.

“nấc… ộc…”

“Công chúa! Công chúa, sao công chúa lại bị ói?!” Thu Nguyệt cuống quít chạy vào đỡ ta.

“Ta… không sao… ăn phải… đồ thiu thôi…” Ta được Thu Nguyệt dìu đến bên giường ngồi xuống, nàng lại hầu hạ ta cởi y phục như thưòng lệ, kéo chăn cho ta, hầu hạ ta đi ngủ.

“Thu Nguyệt, không phải ta nói hôm nay không cần ngươi hầu hạ rồi ư? Sao ngươi lại vào đây?!” Cũng may tên ngốc Đông Phương Cửu kia đã đi rồi, không thì…

“Nô tỳ…” Thu Nguyệt quanh co úp mở, “Nô tỳ nghe trong phòng công chúa có tiếng động, cứ tưởng rằng là công chúa gọi nô tỳ…”

“Ờ. Không sao rồi, ngươi lui xuống đi, ta ngủ một đêm sẽ khỏe thôi.”

Thu Nguyệt nhìn ta, muốn nói gì đó, lại nén xuống, thi lễ xong liền đi ra.

Đêm đã khuya, mọi âm thanh đều tĩnh lặng.

Uổng công lão nương vì trút giận cho ngươi mà không để ý thân phân sỉ nhục tên Đông Phương Thất, còn hạ mình thếp vàng lên mặt ngươi nói lão nương là sủng thiếp của ngươi, còn ngươi thì sao, không thèm nói với lão nương một tiếng đã phủi đít bỏ đi! Không phải nói lo lắng ngày mai là đêm mười lăm trăng tròn hay sao, vậy sao không đợi qua ngày mai? 「NND hoa ngôn xảo ngữ định lừa dối lão nương! Cũng còn may lão nương tâm tư trầm ổn không lọt vào tròng của ngươi! Hừ, sử dụng mỹ nhân kế với lão nương ngươi không phải một lần hai lần, có lần nào lão nương bị lừa chưa?…

Đông Phương Cửu… cái tên ngu ngốc ngu ngốc kia ~~~~ lão nương ta hận ngươi! ~~~~

Thế là, ta liên tục chửi bới tên ngốc Đông Phương Cửu kia cho đến tận giây phút cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ.

Giờ Tý ba khắc, ở tận cùng phía Tây Bắc của hoàng cung Ngọc Quốc, trong ám lao ngầm của Hình Bộ.

Ánh nến lập lòe có thể phân biệt rõ, một nam tử mặc áo lục có chút bất an hỏi một hắc y nam tử cái gì đó.

“Như vậy… thực sự… không sao chứ?”

“Hoàng Thượng yên tâm, Hoàng Thượng làm như vậy cũng không có gì là không thích hợp. Đương nhiên, nếu như Hoàng Thượng thay đổi chủ ý, thuộc hạ cũng có thể đưa người…”

“Không cần!” Lập tức phủ định câu nói của hắc y nam tử, “Nhưng… lỡ như hoàng tỷ biết được thì làm sao bây giờ?!”

“Trưởng công chúa chắc chắn sẽ lấy đại cục làm trọng.”

“Vậy liệu Lương Quốc có thể mượn cớ xuất binh nhằm vào chúng ta? …”

“Hoàng Thượng! Lẽ nào Hoàng Thượng lại sợ sao?” Giọng nói vốn vút cao, sau khi ngừng một lúc, một đôi mắt tím cong cong, lại mỉm cười nói: “Cửu Vương gia của Lương Quốc không hề có mặt tại Ngọc Quốc. Không phải sao, Hoàng Thượng?”

“… Ừm…” Một lúc lâu sau, nam tử áo lục thở mạnh, thì thầm: “Vì hoàng tỷ, trẫm không sợ, cái gì cũng không sợ…”