** TẠM BIỆT HOÀNG MY **
Là anh sai! Anh xin lỗi!
Chúc em hạnh phúc bên người em chọn!
_______
Gió thoáng bay. Hai tấm vé anh dương cầm trên tay khẽ rung rinh trong gió. Nó trợn tròn mắt, lặp lại câu hỏi lần nữa:
- Đi Anh là sao ạ? Ý anh là…
- Ý anh là em đi Anh với anh! Thế thôi, có gì mà không hiểu nào?
Anh Dương đưa tay gõ nhẹ lên đầu nó. Nó trề môi, tay gõ cộp cộp lên mặt bàn:
- Thì ai chẳng biết. Mà tự dưng đi qua Anh làm gì? Em còn có một năm lớp 12 nữa thôi mà…
- Thì đây này…
Anh Dương nhìn chằm chằm nó rồi nói với nó cái gì đó khiến nó cười tít mắt, nó tự đánh vô đầu mình mấy cái rồi tự trách sao mình lại khờ thế.
Nắng lên nhờ gió tỏa tia sáng vào đôi gò má hồng của nó. Nụ cười nó long lanh dưới ánh nắng , đôi mắt anh trong veo như một viên kim cương rắn chắc. Chim hót trên cành cây, rộn ràng như xuân đang đến…
.
Trên đường từ trường về nhà , nó khoác tay anh Dương đi, môi nó và anh không ngớt nụ cười.
Tại một công viên gần đó, có nắng, có gió, có chim ca nô đùa và có cả… tiếng “bạn nào đó” đang “tỏ tình”:
- Ê, tối mai đi coi phim với tôi không…? Không được, cứ như đang hâm dọa…
Hắn đưa tấm vé xem phim ra đằng trước như đang mời ai đó. Thì ra là hắn đang tập trước để tối nay rủ nó mai xem phim. Từ nãy giờ hắn cố gắng tập nói mãi mà vẫn không được. Tên này coi thế mà nhát gan!
- Mình lừa tình hoài mà sao đến con bé này thì lại… Không được! Không để cho lão Dương cướp nó được. Phải cố gắng!
Hắn đanh mặt lại quyết tâm tập “mời” nó đi xem phim. Nhấp một ngụm nước, hắn tiếp tục “tập kịch” lần thứ n 1
- Hoàng My này, hôm nay trời đẹp quá nhờ, gió mát rười rượi, hoa muôn sắc, chim thì hót rộn ràng. Mai chắc nó còn đẹp hơn, thật uổng phí nếu như mai chúng mình không đi coi phim… Không được!! Sến quá! Nó nôn tại chỗ à xem… Nghĩ câu khác…
- Nhóc này, hôm nay trời đẹp quá phải không? Nắng ấm, hoa nở khoe sắc, chim hót rộn trên cành. Chắc nó đang chúc mừng em được học sinh khá đấy…
- Bố mẹ đứa nào y xì câu của tao chỉnh sửa một tí đấy? Sến thế mà cũng nói được à? Ơ kìa…
Hắn đang tập thì nghe ai đó nói y chang mấy lời giống hắn lúc nãy, hắn làu bàu quay lại thì mới phát hiện “cặp tình nhân” đang tiến vô công viên và có “văn chương sến rượm” ấy là của…
- Anh Dương! Thế mai đi rồi á? Có sớm không?
- Sớm gì? Tuần này em được nghỉ học thì phải tranh thủ đi chứ? Đâu phải lúc nào tổng kết học kì I xong mà nhà trường lại cho học sinh nghỉ học chứ. Nhà trường đang tạo cơ hội cho em đi Anh còn gì. Về chuẩn bị hành lý, sáng mai anh qua, mười giờ là bay nên phải đến sớm hơn một tí.
“Đi Anh? Thế là sao?”
Nhận ra đó là nó và anh Dương, hắn vội vàng núp sau cái cây cổ thụ, hắn sợ bị nó phát hiện là đang tập nói để “hẹn hò” nên hắn phải lẩn nhanh. Núp sau cái cây, hắn nghe loáng thoáng hai người họ đang bàn về chuyện đi Anh, đi em gì đó, hắn bậm môi suy nghĩ.
- Em biết rồi mà! Để tí về em nói cho quân nữa. Cậu ấy ở nhà một mình kể cũng tội nghiệp…
Nó chau mày khi nghĩ đến hắn. Bỗng dưng…
- Này, đi Anh là thế nào?
Từ chỗ núp, hắn thắc mắc đến điên người, khi nghe nó nói để hắn ở nhà một mình tự dưng lòng hắn thắt lại. Không giữ nỗi bình tĩnh, hắn nhảy ra rồi nói to khiến nó và anh giật cả mình.
- Ơ ơ, em/cậu ở đây à? – Nó và anh đồng thanh.
- Đồng thanh quá nhờ? Thần giao cách cảm quá nhờ? Hai người đang bàn chuyện gì mà có… ờ… ờ… À, có tôi trong đó? Nói mau.
Hắn tức tối giậm chân bùm bụp xuống đất, nó trợn mắt nhìn anh Dương rồi nhìn về phía hắn. Nó và anh không hẹn mà cùng che miệng cười nức nở vì thấy hành động của hắn lúc này – trẻ con và yêu không tả được.
Hắn thấy hai người họ cười, như trêu tức hắn, hắn càng giận dỗi hơn, môi hắn trề ra, mặt xìu xuống:
- Cười gì chứ? Nói mau!
Nó một tay che miệng, từ từ đi lại gần hắn. Nó hồ hởi khoe hắn, không quên khoác vai hắn tỏ rõ sự vui mừng đang hiện hữu:
- Mai tôi đi Anh đấy Quân!
- Gì, Anh gì cơ?
- Thì là đi anh, đi qua Anh với anh Dương!
- Gì…? Đi… đi với anh Dương á?
- Ừ, mai ra sân bay, trường mình được nghỉ một tuần mà, đi Anh chơi cho đã!!!
Bỗng dưng hắn lặng đi, nét mặt tối hẳn. Nó không hay biết gì chạy ra đùa giỡn với anh Dương. Anh Dương xoa nhẹ đầu nó, véo má nó rồi nói bằng chất giọng yêu thương:
- Mau về sớm sắp xếp hành lí đi! Mai anh qua sớm đấy!
- Vâng! Về thôi Quân!
Nó hồ hởi kéo tay hắn về, không biết vì sao mà tự dưng lòng hắn lại rối bời, tay chân quýnh quáng, vội vàng nắm chặt lấy tay nó, hắn xiết chặt như đang sợ chỉ cần bỏ tay ra, nó sẽ như một làn khói bay vụt mất. Giọng run run, tay run run, gương mặt cũng run run, hắn nói trong làm môi run run:
- Đừng đi! Làm ơn… Đừng đi mà!
- Sao cơ? Hả? Đi đâu? – Mặt nó nghệt ra, nó chả hiểu cái mô tê gì ất giáp gì hết.
- Đừng đi Anh! Được… không? Đừng… bỏ tôi lại...! Làm ơn…!
Hắn cúi mặt xuống, hắn chưa bao giờ nghĩ lại có ngày hắn lại phải nói những câu sến thế này. Nhưng, chả hiểu sao khi nó nói sẽ đi Anh luôn với anh Dương, hắn đau đớn, quằn quại. Mặc cho nó nghĩ thế nào, hắn vẫn phải nói.
Hai hàng chân mày nó xích lại gần nhau. “Sao thế nhỉ?”. Nó cười tươi rồi khoác vai hắn:
- Không được đâu! Anh Dương mua vé rồi. Với lại tôi qua đó thăm ba mẹ của anh Dương nữa. Yên tâm, tôi không có bỏ cậu lại một mình đâu. Không có tôi, cậu phải sống tốt đấy nhé! Đừng về khuya quá, cố gắng ăn uống đầy đủ, đừng bỏ bữa như lúc trước. Nhé!
Hắn ngước mắt lên nhìn nó, mắt hắn sắc lại, gương mặt đanh lên. Đôi mắt hắn cứ như đang nuốt chửng lấy nó. Hắn quay đầu nhìn anh Dương đang đứng đằng sau với đôi mắt lạnh lẽo, xong, hắn lại nhìn nó. Hắn nói cứ như đang rít qua kẽ răng, giọng hắn trầm xuống hẳn:
- Được! Vậy thì cô đi đi! Đi luôn đừng bao giờ về. Đừng để tôi nhìn thấy mặt cô! Không có cô tôi đỡ ngứa mắt, có cô ở bên cạnh tôi cũng chả thấy khác gì. Cô lúc nào cũng gây phiền nhiễu, cô đi rồi… TÔI THẤY RẤT HẠNH PHÚC!!
Hắn nhấn mạnh từng chữ, từng câu. Lòng hắn đau khi nói ra những lời ngượcc với trái tim hắn. Hắn nói đến đâu, tim nó đau đến đấy, từng chữ hắn nói như một con dao bay thẳng vào người nó, chui tận sâu vào bên trong và rạch nát cả lòng nó. Nó thở dồn dập, mặt nó tái đi. Nó ngước mặt lên nhìn hắn, mắt ngân ngấn nước, nó cố không để nước mắt trào ra khỏi khóe mi. Nó hét lên:
- Được! Vậy tôi sẽ đi, tao sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa! Tôi thề đấy! tôi sẽ không bao giờ về lại nhà của cậu nữa! Xin lỗi vì trong thời gian qua đã làm cậu thấy chướng. TÔI XIN LỖI! Được chưa? Từ giờ tôi sẽ đi ra khỏ cuộc đời của cậu. Được chưa?
Cố ngăn cho nước mắt không được rơi nhưng sao nó lại không làm được? Nước mắt nó rơi rồi, như cơn mưa đầu mùa mang đầy sự lạnh lẽo và cô đơn vậy. Nó bậm môi, lau thật nhanh nước mắt, nó nhìn hắn lần cuối rồi chạy đi. Không quên gằn giọng vào tai hắn “Xin lỗi, một lần nữa!”
- My! Chờ anh với! Cẩn thận té bây giờ! – Anh Dương hoảng hốt chạy theo nó, sợ nó rơi vào tình trạng hỗn loạn thì nguy. Đi ngang qua hắn, anh Dương tức giận – Cậu thật là quá đáng! Nó mà bị gì, tôi sẽ giết chết cậu!
Anh Dương vừa đi khỏi, hắn thần người ngồi gục xuống bãi cỏ. Một giọt nước long lanh trên khóe mắt hắn, hắn hét lên, hắn liên tiếp lấy tay mình đập vào thân cây cổ thụ, máu từ tay hắn rơm rớm chảy ra. Dùng chính bàn tay đang rơm rớm máu vì nó, hắn lấy trong túi ra hai tờ giấy xem phim mà dự định sẽ rủ nó đi vào ngày mai. Xé tan cả hai vé xem phim với thái độ vừa tức, vừa đau, vừa buồn xen lẫn cả thất vọng, hắn buông tay đễ những mảnh của tờ giấy bay đi trong làn gió.
Lặng đi năm phút, hắn đứng lên, vô hồn bước đi khỏi công viên. “Hoàng My, xin lỗi, xin lỗi cô vì tôi đã nói ra những điều ngược với trái tim mình! Tôi xin lỗi!”
Gió thổi, lá rơi, thời gian như chậm lại…
Lê bước trên con đường dài, lòng ai đó nhói đau…
- My, em không sao chứ?
- Không sao! Em chỉ thấy trong lòng có chút thất vọng thôi. Cứ nghĩ rằng mình đã không còn gây phiền toái cũng như phiền phức đến cậu ấy nữa. Ai dè… Em… em sẽ không xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa, không bao giờ đâu. Em sẽ cố gắng quên cậu ấy! Cậu ấy rất đáng ghét! Em ghét cậu ấy lắm, ghét lắm anh Dương ơi! Huhuhuhu…!!!
Nó òa khóc nứa nở. anh Dương khẽ thở dài rồi ôm nó vào lòng, đưa tay ra vuốt lọn tóc mềm mượt của nó, anh vỗ vai nó an ủi:
- Ừ, quên Quân đi! Nó không thích em đâu! Quên đi!
.
.
.
Tối khuya, hắn về trong tình trạng đã có hơi men rượu. Chập choạng bước vô nhà, tối om. Nheo mắt nhìn hết cả căn nhà, hắn thở dài. “Chắc bỏ đi rồi, qua nhà anh Dương chăng? Hầy, mặc nó!”
Không gian vắng lặng, yên tĩnh đến rùng rợn. Từng hơi thở, từng mạch máu trong hắn giữa đêm khuya nghe rõ mồn một. Những giọt máu li ti khẽ nhỏ giọt trong người hắn nặng nề như muốn vỡ toang. Cuống họng hắn đắng nghét, tim đập yếu ớt như không còn sự sống. Lê đôi bàn chân nặng trĩu bước lên cầu thang, hắn vô phòng sau tiếng cửa đóng cái “Rầm” nghe khô khan và cộc lốc.
Trong căn phòng đối diện, một căn phòng tối đen, không quạt, không một chút ánh sáng cũng như không một tiếng nói, yên tĩnh đến não nề. Ánh trăng nhẹ nhàng hiu hắt ánh sáng lẻ loi vào người nó, nó ngồi bệt xuống một góc phòng gần giường ngủ, áp tay lên đầu gối ngồi khóc nức nở. Nó khóc vì hắn, vì những lời nói lúc chiều và còn vì tiếng đóng cửa khô khan, khó chịu ấy. Nó khóc…
___
Năm phút…
Mười lăm phút…
Nửa tiếng…
Một tiếng trôi qua…
Nó nhớ lại lần đầu gặp hắn, cái ngày nó gặp hắn ở sân trường trong tình trạng cái bãi cỏ sau trường tan hoang đến độ ông bảo vệ tưởng nó phá khiến nó bị phạt kiểm điểm. Cái ngày nó đến nhà hắn. Cái ngày hai đứa cãi nhau khiến nó bị ốm vì dầm mưa, hắn chăm sóc nó. Cái ngày nó và hắn đi chợ đêm. Cái ngày…
Nhiều, nhiều kí ức chợt ùa về trong nó. Nó vừa khóc đó lại cười ngay. Nó cười vì nhớ đến lúc hắn giận dỗi, lúc hắn chẩu mỏ, lúc hắn xị mặt. Đáng yêu lắm!
Nó ngước mặt nhìn lên cửa sổ, ánh trăng vẫn nhuộm lên gương mặt đầy nước mắt của nó một màu vàng ấm áp nhưng cô đơn. Nó chùi nước mặt đi, vô hồn nói:
- Thủy Băng à! Tôi sẽ đi ra khỏi cuộc đời Quân. Vì vậy, cậu hãy thay tôi chăm sóc cậu ấy nhé!
Nó đứng lên rồi tiến về tủ quần áo, cho quần áo vào va-li, nó lại khóc…
…
Hắn bật dậy, nghe tiếng động ở phòng nó, hắn nhổm dậy mà không hiểu vì sao. Hắn lại thở dài. Hôm nay, hắn thở dài quá nhiều rồi thì phải…
…
Nó và hắn, hai người ở hai căn phòng khác nhau, hai suy nghĩ khác nhau nhưng cùng hướng tới một vấn đề…
____
Sáng, nó vẫn ngồi đó, trên chiếc giường thân quen. Chậm chạp một cách uể oải, nó ngước đầu nhìn lên cái đồng hồ treo trên tường. “Bảy giờ 30’ rồi, còn hai tiếng nữa là máy bay cất cánh!”. Nó thở dài, nước long lanh khóe mắt. Nó cầm con Garu rồi nhẹ nhàng đặt xuống mặt bàn học. :Tôi giao con Garu này lại cho cậu. Cậu hãy trao cho Thủy Băng hoặc người cậu yêu mến sau này!”
Vội vã, nó xách va-li rời khỏi phòng.
Xuống cầu thang, nó thấy hắn đang ngồi ăn sáng ở nhà ăn. Lòng nó tự dưng thắt lại, nó run run tiến đến gần hắn:
- Quân!
Hắn ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn nó như thay câu trả lời. Nó hơi co lại khi thấy ánh mắt này. Hít một hơi thật sâu, nó mỉm cười trong 6rat61 giả tạo:
- Ờ ừm… Tạm biệt cậu nhé…! Tôi đi đây. Tôi sẽ không về đây nữa đâu, cậu cứ yên tâm là tôi sẽ không còn gây phiền phức cho cậu nữa. Cậu… cố gắng đừng về khuya… quá… Đừng đánh nhau cũng như đừng quậy phá nữa… Cố gắng học hành và thường xuyên gọi điện cho bố mẹ cậu… nhé! Tôi… đizzz… đâyzzz…
Những câu cuối cùng nó không thể nào ngăn cho nước mắt đừng rơi nữa, nó nói lạc đi trong tiếng khóc, cố gắng kìm lại giọng, nó chào hắn rồi xách va-li chạy thật nhanh ra khỏi đây.
Hấy nó khóc, tim hắn đau. Thấy nó chạy đi, tim hắn mách bảo hãy đứng lên và kéo nó vào lòng, nhưng, tay chân hắn lại bướng bỉnh một cách ngu ngốc. Thế là… hắn đã để nó tuột mất khỏi đôi tay hắn rồi…
Nó mở cửa chạy ra ngoài. Đứng yên lặng một vài giây, nó quay đầu lại nhìn ngôi nhà thứ hai đầy yêu thương của nó, ngôi nhà có nước mắt, có sự ghen ghét, nhưng cũng có nhiều tiếng cười xen lẫn hờn giận. Nó òa lên khóc. “Tạm biệt, tao sẽ nhớ mày lắm. Quân à, dẫu sao đi nữa thì cậu vẫn là người yêu đầu tiên của tôi! Good bye… my first love!!
Nó bỏ đi, đi trên con đường sớm vắng tanh không một người.
Gió thổi, lá rơi, nắng hắt lên khuôn mặt nó màu vàng cô đơn…
…
Lặng yên trên ghế, nước mắt ai đó khẽ long lanh. Hình như, hắn đang khóc thì phải…