Chỉ Cần Cái Gật Đầu

Chương 23: Chương 23




ĐẾN SAU VÀ NGUY CƠ
♥♥_________♥♥
Tú Anh mơ màng kể lại, đôi mắt cô nhìn lơ đãng vào chiếc lá đang buông mình rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Mặt cô đỏ bừng lên theo từng nhịp đập của con tim.
- Một hồi sau tao tỉnh dậy thì thấy đang ngồi trong xe hơi của Hoàng Anh còn cậu ấy thì nhìn tao chằm chằm. Rồi phần còn lại thì mày tự vận dụng đầu óc đi nhé…
Tú Anh lấp lửng kêu nó tự thân vận động suy nghĩ, nhìn con bạn thân biểu hiện như thế thì nó cũng biết sau đó là thế nào rồi. Hoàng Anh nắm chặt lấy Tú Anh rồi nói thích cô ấy thật lòng chứ không phải đùa giỡn. Rồi Tú Anh sẽ ngượng ngùng đến đỏ cả mặt rồi e thẹn nói là cô cũng thích Hoàng Anh ngay từ lần đầu gặp cậu ấy cũng y chang lần đầu cậu ấy gặp Tú Anh rồi họ quyết định “thử” hẹn hò với nhau.
Nó ngước mặt lên trời rồi suy nghĩ các diễn biến tiếp theo về câu truyện “tình cảm” của Tú Anh và Hoàng Anh. Bất chợt tiếng chuông vào lớp vang lên kéo hồn nó về thực tại. Vội vàng kéo Tú Anh chạy về lớp, vừa chạy, nó vừa trêu Tú Anh:
- Từ giờ Tú Anh đã có chủ, Hoàng My không dám bắt nạt Tú Anh nữa đâu kẻo “chồng” Tú Anh oánh My biến dạng mất. Tú Anh hen!
- Đồ quỷ, chồng chồng vợ vợ cái gì chứ?
_____
Thời gian trôi qua kéo theo muôn màu sắc mới. Buồn có, vui có, ghen có, giận hờn có,… khiến nó và hắn bị cuốn theo với bao nhiêu điều rắc rối để rồi nhận ra thì tình cảm trong hắn đối với nó đang lớn dần theo năm tháng. Nhưng, hắn vẫn không chịu nhận rằng hắn đã thích nó.
Thay vào đó hắn càng khoái chọc nó, cố tình gần gũi với Thủy Băng để trêu tức nó thậm chí nhiều khi hắn con thẳng tay giáng vào đầu nó vài cái “cốp” đau điếng.
Nó thì vẫn vậy. Tình yêu nó dành cho hắn vẫn không hề thay đổi thậm chí là còn to lớn hơn từng ngày. Nhìn hắn thân mật, gần gũi với Thủy Băng, hay đấu khẩu với nó, hay cốp đầu nó, hay xỏ xiên nó làm nó cảm thấy đau và trống rỗng ghê gớm. Nó thầm ước… giá như có thể quên được hắn, chấp nhận chịu thua Thủy Băng thì có lẽ lòng nó đã không phải nặng trĩu đến thế này.
Ước gì…!
...




Thời gian trôi qua, lại tiếp tục trôi qua. Chẳng mấy chốc đã đến ngày trường nó – Trường Angle School tổng kết Học Kì I…
- AAAAA!!!!!!! Tao được học sinh tiên tiến nè Tú Anh!!!!! Ối mẹ ơi, con đang tỉnh hay đang mơ thế này?
Nó hét lên khi nhìn vào bảng thông báo của trường. Nó được học sinh tiên tiến – Một kết quả mà ngay cả trong mơ nó cũng không thể ngờ được. Nó lấy tay nhéo vào má mình, đau, tất nhiên là đau rồi vì nó làm gì mơ đâu. Như vẫn chưa tin vào hiện thực, nó nhờ Tú Anh tán thật mạnh vào mặt mình. Dĩ nhiên, được một ngày con bạn thân “nhờ vả” thì sao dám từ chối, Tú Anh bậm môi đắc ý rồi tiện tay lấy cuốn từ điển dày cộp đang cầm trên tay phang mạnh vào đầu nó.
Và đến lúc này, nó đã chắc chắn là nó không hề mơ.
- Mày sướng nhá, được học sinh tiên tiến. Thế này thì vô học kì II là học ngon lành rồi. Tao bị trung bình này, không biết về nhà phải ăn nói làm sao với bama đây. Ôi, chết tôi!!! Biết thế tao cũng nhờ Hoàng Anh dạy tao học như mày nhờ Quân vậy. Huhuhuhu!!!
Tú Anh trề môi khóc thầm cho cái số “quạ mổ” của mình. Cô ức là tại sao không nhớ ra thiên tài toàn học – Hoàng Anh đang hiện hữu trước mặt cô chứ. Nếu cô nhờ Hoàng Anh dạy học thì chắc chắn cô phải từ khá trở lên chứ không cam phận học sinh trung bình thế này đâu.
Nó thì khỏi nói, hếch mũi lên dương dương tự đắc với kết quả của mình trước những con mắt đang ngấm ngầm ghen tị và thảm thương của lũ bạn cùng lớp. Trong lớp có mình nó là đạt được học sinh tiên tiến, tại sao có mình nó thì thành tích học tập của lớp Ghost trước giờ ra sao thì mọi người cũng biết rõ quá rồi đấy. Vì thế có thể nói, việc nó đạt được học sinh tiên tiến là một điều đáng ghi vào kỉ lúc ghi-nét trước sự ngỡ ngàng của học sinh trong trường đặc biệt là tất cả các thầy cô.
Nó đi về lớp với gương mặt ngạo nghễ. Nhìn những cơn gió thoáng bay trong ánh nắng, nó nhớ ngày này cách đây 1 tháng – Cái ngày mà nó phải chịu sự “giáo dục” của một tên “quỷ già” để rồi nó được học sinh khá như ngày hôm nay.
::: :::
Ngày này cách đây một tháng, khi nhìn vào tờ lịch thân quen để trên bàn học, nó hoảng hốt nhận ra là đã bước qua giữa tháng 11 – Đồng nghĩa với việc chỉ còn một tháng nữa là thi học kì I rồi. Thế mà nó vẫn chưa chuẩn bị gì cả, chưa kể đến là vốn kiến thức của nó bị hổng từ hồi lớp mười rồi, mà càng học thì càng rối. Thế nên nó không thèm quan tâm tới bài vở nữa mà thay vào đó là quậy, quậy như quỷ.
Nhưng, khi bố mẹ nó qua đời, nó đã hứa với bố mẹ nó sẽ chăm chỉ học tập và cố gắng đạt được danh hiệu cao nhất. Suốt học kì qua, công nhận thì nó quậy thì có quậy thật nhưng nó cũng đã cố gắng nghe giảng và làm bài tập về nhà. Nhưng mà đã nói là nó bị mất căn bản từ trước rồi nên kiến thức của nó bây giờ cứ như mây đen xám xịt vậy. Nó vẫn còn lớ ngớ lắm.
Vì thế, nó đã quyết định sẽ nhờ hắn giúp đỡ nó trong việc ôn bài để thi học kì I này. Dù gì hắn cũng trong lớp IQ - Lớp đứng đầu toàn trường về trình độ học vấn. Và, hắn cũng thông mình, giỏi giang chả kém gì mấy đứa mọt sách trong lớp đó. Hắn có gien từ bố mẹ hắn mà.
Dĩ nhiên là nhờ hắn dậy cho nó học không đơn giản rồi. Nó phải năn nỉ hắn, mua bao nhiêu là bánh kem dâu socola – Loại hắn thích mà hắn vẫn không đồng ý. Chỉ khi nó nói là nó đã hứa với bố mẹ nó là sẽ chăm chỉ học tập để bố mẹ nó dưới suối vàng được vui lòng thì hắn mới thay đổi thái độ rồi miễn cưỡng dạy học cho nó.
Trong suốt thời gian dạy học thì những cái “cốp” đau điếng hắn dành cho nó không thể thiếu vì đầu óc chậm tiêu không thể tả. Có khi chờ nó giải một bài phương trình đơn giản của cấp II mà hắn phải đau đớn tự trách bản thân: “Mình có sai lầm khi dạy học cho bà My này không trời? Sao mình dễ mềm lòng thế không biết nữa!”
Nhưng, trước đó là vậy. Bây giờ thì các bài toán lớp 11 đối với nó không thành vấn đề nữa. Trước dự “chỉ giáo” của “ông thầy” khó tính thì nó đã có thể giải các bài toán nâng ột cách dễ dàng. Không những thế mà các bài vật lý, hóa học,… do được “ông thầy” chỉ cho cách học rất dễ hiểu nên nó cũng có thể làm một cách ngon ơ. Chỉ có nhiều bài hơi khó nên nó không thể làm thôi, nhưng mà như vậy cũng là quá đủ đối với một đứa hổng kiến thức nặng như nó rồi.

Một tháng trời dạy học cho nó, ngắm nhìn những lúc nó ngủ gật, những lúc nó nhăn nhó đến chảy cả nước mắt vì bị hắn kí, tự dưng… hắn thấy nó đáng yêu, đáng yêu như một con mèo ngốc vậy. Đến bây giờ, tình cảm thật sự của hắn đang nghiêng về phía nó – Nguyễn Hoàng My, người mà hắn đã từng tuyên bố là “kẻ thù không đội trời chung”.
Nhận ra, nhận ra rồi!!!
Tình yêu sẽ đến vào lúc con người ta không để ý tới...
Khi đó, họ sẽ bàng hoàng khi nhận ra tình cảm thật của mình…
________
- Này, em làm gì mà cứ cười như bị ma ám thế hả? – Một cái cốp đầu đầy yêu thương từ “ai đó”.
- A, anh Dương? Anh dám cốp đầu em hả? Grr…!! – Nó gằn mặt với anh Dương. Anh Dương khẽ cười rồi xoa xoa đầu nó, anh nói với giọng đầy quan tâm pha chút giễu cợt:
- Ai kêu em để hồn lơ lửng trên mây chứ. Anh chỉ kéo nó xuống thôi mà. Này, đi ra canteen uống nước với anh! Phải chúc mừng vì em từ học sinh trung bình lên học sinh khá chứ.
- Anh biết rồi đấy hả? Phải có quà tặng em đấy nhé! – Nó tít mắt lại rồi đưa tay ra đòi quà. Anh Dương nhíu mày rồi kéo tay nó đi:
- Rồi thì quà, suốt ngày đòi quà như mấy nhóc tì lên ba ấy. Đi ra canteen với anh. Anh có hai món quà tặng nhóc của anh đây này!
- Ôi, thích thế! Yêu anh nhất quả đất đấy!
Nó khoác tay anh đi dưới ánh nắng lung linh, huyền ảo, giữa những tiếng cười và lời khen của mọi người:
- Anh em họ thân thiết với nhau thật! Đáng yêu quá! Thật là đáng ghen tị mà!!!
Nó và anh cũng chỉ cười khì khì rồi bỏ ngoài tai. Họ cũng chả biết từ đâu mà tất cả học sinh đến các giáo viên trong trường đều biết nó và anh quen biết nhau , đã thế, bọn họ còn nói anh và nó là anh em ruột nữa kìa (?)

Nó với anh cười nói trong ánh nắng dịu dàng, từng cơn gió thoáng bay, những chiếc lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống, xoay tròn trong làn gió rồi đáp xuống nền xi-măng xám xịt đầy hơi lạnh.
Khuất sau hàng cây dẫn về canteen, có một người khẽ nhìn theo dáng nó và anh Dương đang đi khuất với ánh mắt tức giận pha lẫn buồn bã. Người ấy nắm chặt tay mình lại khiến hai tờ giấy nhỏ có ghi dòng chữ “Toy Story 3 – Suất chiếu: 21 giờ vào ngày…” bị nhàu nát trong bàn tay đang giận dữ ấy.
Đay nghiến nhìn vào hai tấm vé xem phim, người con trai ấy tức giận nhét một cách thô bạo vào túi. Nhìn nó và anh đang vui vẻ cười nói trong canteen, người ấy lầm bầm, văng mấy lời nói thô tục:
- Khốn kiếp! Uổng công tôi dạy học cho cô thế mà cô đạt được học sinh khá thì lại đi ăn mừng với tên đó trước! Thật chả hiểu sao tôi lại đi mua vé xem phim tính rủ cô tuần sau đi xem tiện thể chúc mừng cô chứ? Đã vậy thì coi như tôi đã quá ngu ngốc vậy!
Thì ra là hắn. Hắn quay đầu, bỏ đi một cách kiêu ngạo. Nhưng, trong lòng hắn thì cứ phừng phực như có ngọn lửa đang đốt cháy tim, gan hắn vậy. Các mạch máu nóng chảy dồn dập rồi tập trung về phía chân hắn khiến hắn bước đi một cách nặng nề.
Đang đi, hắn bỗng ngoái cổ lại nhìn về hướng cantee – Nơi có nó và anh. Đôi mắt hắn dường như đang có một làn sương trắng như mây trời bao phủ, nhìn khắp nơi cũng chỉ thấy một màu trắng, một màu tuyệt vọng luôn đi theo hắn.
Lắc đầu thật mạnh, hắn cố gạt hình bóng nó đang nói chuyện vui vẻ với anh Dương qua một bên rồi chạy thật nhanh về lớp. Nhưng… những hình ảnh hắn cố gạt ra thì trong chốc lát lại nhanh chóng ùa về trong đầu hắn khiến hắn như nghẹt thở.
Chợt nhìn em xa tầm với, tôi đây phải khóc hay cười?
Lại là lần sau cuối tôi đây biết vui hay buồn.
Bởi tôi đến sau một người.
Bởi tôi đến sau người ta.
Thế nên lời yêu tôi chưa bao giờ được nói…
- Cái này tặng em. Tặng em vì em từ học sinh trung bình hạnh kiểm trung bình thành học sinh khá hạnh kiểm tốt.
Anh Dương đưa cho nó một hộp quà được gói bằng giấy lụa màu đen, họa tiết xung quanh là những đôi cánh trắng to đang giang rộng. Vừa mới nhìn hộp quà phía ngoài là nó thích mê rồi, chưa kể đến dây ruy-băng được gấp, xếp vô cùng khéo léo để ra một hình đầu lâu nữa. Nó trợn to mắt ngạc nhiên trông vô cùng thích thú:
- Woa~ Hộp quà này là do anh tự làm đúng không? Anh làm sao để ra được cái hình đầu lâu thế này? Đẹp thế!
Anh mỉm cười nhìn nó. Hộp quà này khác người cũng y như nó. Chưa bao giờ có ai tặng quà cho người khác mà lại tặng trong giấy gói màu đen, nơ xếp thành hình đầu lâu màu trắng cả, quan điểm của mọi người là giấy gói và hình đầu lâu như anh tặng nó là một điềm xui. Nhưng, anh vẫn tặng cho nó, vì anh biết nó thích nhất là hai màu đen – trắng, cánh thiên thần và đầu lâu.
- Tìm tòi mãi mới ra cái kiểu gấp từ ruy-băng ra hình đầu lâu cho cô đấy. Cực khổ cho tôi lắm đấy nhá!
- Em biết anh Dương là vô đối mà! Hỏi sao em yêu anh nhất!

Nó đang hí hoáy mở hộp quà ra vì anh Dương đã kêu nó là mở ngay đi. Nó vừa cố gắng mở để không làm ảnh hưởng tới cái ruy-băng hình đầu lâu trên hộp quà kia vừa “nịnh đầm” anh. Anh Dương trề môi ra rồi đá đểu nó:
- Thế yêu anh nhất còn Quân em không yêu hả?
- Á, anh nói cái kiểu gì đấy? Yêu gì chứ? Em…m làm gì yêu cái tên đó chứ? Anh… Ya! Anh tính trêu em đấy hở?
Nó đỏ mắt, ấp úng hét lên. Được thể, anh Dương càng trêu già:
- Làm gì ghê thế? Anh đùa thôi mà! Nếu không phải thì sao em lại đỏ mặt? Nghi lắm nhớ!
- Ơ, điện thoại di động. Anh tặng em thứ mắc tiền thế?
Nó vội vàng mở quà thật nhanh rồi đánh trống lảng qua chuyện đó. Nó rất bất ngờ vì anh lại tặng nó một chiếc điện thoại di động – Iphone 3G giống y chang hắn.
- Có bao nhiêu đâu. Anh thấy em không có di động nên làm gì cũng khổ. Muốn gọi điện cho em cũng chẳng được nên anh mua tặng em.
- Nhưng mắc lắm, em không lấy đâu. Làm sao mà em có thể nhận một món quà giá những mười mấy triệu chứ?
- Em không lấy thì anh đem đi vất đấy! Anh không thích xài loại này nên có giữ cũng bằng thừa. Vất nhé!
- Á, cái gì? Anh điên hả? Để em cầm cho. Nhưng mà… em chỉ cầm hộ anh thôi đấy. Khi nào em mua điện thoại rẻ hơn thì em trả cho anh. Được không?
Nó vội vàng chụp lấy cái điện thoại vì thấy anh đang định cầm vất vô thùng rác cạnh canteen. Anh nhếch môi cười đểu “Đã trúng kế của mình, con bé dễ tin người thật. Mình đâu có bị bệnh mà vất mười mấy triệu vô thùng rác chứ. Khà khà!”
- Anh lưu số anh vô rồi đấy, khi nào nhớ anh thì cứ gọi. Xài điện thoại này thì nhớ cẩn thận nhé!
- Biết rồi. Khi nào em mua điện thoại rẻ hơn sẽ trả cho anh, không bị trầy xước đâu mà lo.
Nó mân mê cái điện thoại trong tay. Anh nhìn nó một hồi rồi khẽ lấy từ trong túi ra hai cái vé để trước mặt nó:
- Này! Em đi Anh với anh không?
- Cái gì cơ? Anh nói sao? Đi Anh?