Chỉ Cần Cái Gật Đầu

Chương 1: Chương 1




Tối Hà nội vào những ngày cuối mùa mưa.Mưa càng ngày càng lớn,trời tối đen như mực….Đường phố vắng tanh không một bóng người,không một tiếng xe.Ánh đèn đường nhạt nhòa hòa lẫn vào không gian tĩnh mịch với làn mưa lạnh buốt làm cho không gian thật yên tĩnh ,vắng lặng ,và thật buồn.
Thời gian gần đây đối với nó là khoảng thời gian buồn nhất , cô đơn nhất và lạc lõng , trơ trọi nhất giữa cuộc sống này.Cách đây đúng một tuần ,ba mẹ nó đã qua đời trong một tai nạn giao thông . Công ty do ba nó là tổng giám đốc cũng vì thế mà đứng trên bờ vực phá sản . Bắt buộc người ta phải siết lấy nhà nó mà trả nợ .Nó bị tống ra ngoài đường ,bà con, họ hàng ngoảnh mặt làm ngơ với nó,không muốn nhận nó là cháu mình.Vì thế mà nó đi lang thang ngoài đường như một đứa trẻ hư bỏ nhà đi bụi.Nước mưa cứ tạt vào mặt nó không ngớt nhưng nó chằng còn cảm giác gì nữa.Nó đã chịu đựng cái cảm giác lạnh nhạt này quen rồi .Nó muốn khóc nhưng nó không thể nào khóc được nữa .Nước mắt nó đã hết từ hai ngày trước rồi nên nó chỉ có thể đi,đi và đi mà thôi.Nó lang thang ở ngoài đường chỉ với mấy bộ quần áo được nhồi vội vàng trong một cái ba_lô và một quyển An_bulm ảnh chụp gia đình nó từ khi nó còn bé xíu đến giờ.Cái gì có thể bỏ được chứ An_bulm nó không thể bỏ. Có thể nói tất cả các kỉ niệm của nó đều được gói trọn ở đây_quyển An_bulm mà đổi cả mạng sống của nó nó cũng chẳng đổi .
Hiện tại nó đang rất mệt .Cũng phải thôi ,lang thang đã một tuần nay chưa có gì bỏ bụng mà lại còn dầm mưa 2,3 ngày liền có tiên mới chịu nổi huấn gì là một con bé đã từng là đại tiểu thư như nó chứ.Nó từ một con bé luôn sống lạc quan ,yêu đời,chưa có cái gì có thể làm cho nó buồn ,một chuyện dù lớn đến đâu nhưng nó cũng có thể xem chuyện đó bé bằng 1 con kiến thì giờ đây đã trở thành một con bé tự ti với chính bản thân mính,nhút nhát,yếu đuối,rụt rè,không thể tin tưởng bất kì ai nữa.
Và cứ thế nó đi . Càng ngày nó càng không điều khiển chính mình được nữa.Chân nó nặng chịch như đang đeo đá .Bụng nó thì cứ réo ầm lên.sôi sùng sục Đầu nó càng ngày càng ong lên ,quay cuồng,hoa mắt.Xung quanh bất chợt tối đen . Cuối cùng thì nó té hay chính xác hơn là nó đã ngất xíu ở trước cổng một ngôi biệt thư lớn….
-o0o-
Nó chợt tỉnh dậy khi nghe có tiếng động lạ . Chớp mắt một cách khó khăn .Nó cố gắng dụi mắt và lấy hai tay đánh nhẹ vào đầu cho tỉnh hẳn . Nó bỗng bàng hoàng khi nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường khá to.Ra giường có màu hồng nhạt xen trắng – một màu đậm chất con gái và có điển thêm những hoa văn trang trí tinh xảo làm cho chiếc giường trông thật đơn giởn nhưng cũng rất kiểu cách.
Nhìn rộng ra xung quanh ,nó mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng khá to và đẹp không khác gì phòng nó lúc trước.Trong căn phòng này không chứa gì nhiều ngoài gấu bông .Những con gấu đủ kích thước to có , nhỏ có , be bé cũng có ,…đa dạng và …rất đáng yêu .Nhìn kĩ lại mình hơn nó mới chợt nhận ra nó không còn mặc bộ quần áo hôm qua nữa thay vào đó là một cái váy ngủ màu … đỏ thẫm =.=” .Một màu chỉ hợp với các quý bà trung niên nhưng lại rất hợp với nó như làm tôn làn da trắng mịn của nó vậy. Bất chợt…..
….Bất chợt cửa phòng mở ra . Xuất hiện tiếp theo là một người đàn bà với dáng vẻ quý phái , thanh lịch ,nét hiền dịu ,ân cần hiện rõ trên khuôn mặt .Thấy nó đã tỉnh nét mặt người đó vui hẳn ra liền chạy một mạch về phía nó, ngồi lên giường rồi ân cần hỏi :
-Cháu có sao không ?? Cháu đã khỏe chưa ?? Sao cháu lại xỉu vậy ?? Cháu đã hạ sốt rồi chứ ??.....?? ……??.........??......??
Người đàn bà đó cứ hỏi nó dồn dập làm nó chả hiểu mô tê gì hết…Mặt nó cứ đơ đơ rồi đần thối ra làm mặt nó đã ngố còn ngố hơn .Trông mặt nó thộn ra đến tội…
- Ấy chết , cô quên mất .Xin lỗi cháu vì đã hỏi nhiều đến thế…Như đã phát hiện ra mình hỏi hơi nhiều người ấy lập tức rối rít
- Không sao ạ…Nhưng mà …..cô là ai…?? Ngập ngừng một chút nó tiếp :mà cháu đang ở đâu thế??
- À…cháu đang ở nhà cô…Mà cháu không nhớ gì à??
Nó khẽ gật đầu .Bà ấy liền kể:
- Được rồi…để cô kể nghe cho cháu nghe…Hôm qua , lúc cô với chồng cô đi làm về thì thấy cháu bất tỉnh trước cửa…Nên cô kêu chồng cô bế cháu vào nhà nắm…. Hết
Nó vẫn còn ngồi chông tai lên nghe kể . Bà ấy thấy mặt nó đơ quá nên lấy cùi chỏ hất nhẹ vào vai nó ….
- Ơ…cháu sao thế…??cô kể hết rồi mà..
- Ơ…cô kể xong…xong rồi á…sao lẹ thế….Lám cháu tưởng còn nhiều nên mới…
- Mới căng tai lên đề nghe chứ gì..haha…Lúc ấy mặt cháu….mặt cháu…

- Vâng…tức cười lắm …phải không ạ…- Nó đỏ mặt lên nói
- Đâu có…trông ngồ ngộ ….dễ thương lắm…thế cháu muốn nghe cô kể gì .Chuyện chỉ có thế thôi…
- À…dạ….không có ạ… Cháu cám ơn cô vì đã cho cháu ở đây hôm qua…
- Cháu thắc mắc quần áo hôm qua của cháu đâu mà lại mặc đồ ngủ của cô chứ gì??
- Ơ…vâng…sao cô biết.-nó thắc mắc
Bà ấy lấy tay gãi gãi cằm ra vẻ rất gian :
- Thì ta là thiên tài mà…Sao lại không biết cháu đang nghĩ gì được…Còn quần áo cháu hôm qua ướt nhèm nên cô thay đồ cho cháu…Vậy sao cháu ất ỉu vậy kể cho cô nghe được không ( bà cô này cũng teen gứm.Ất ỉu cơ đấy )
Mình có nên kể cho cô ấy nghe không…đây là chuyện của nhà mình mà .Nhưng cô ấy đã cứu mạng mình…Với lại trong cô ấy rất tốt bụng…Mình có nên kể không ta…
Hàng vạn câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu nó…Nghĩ một lúc lâu nó quyết định là sẽ….
Nó quyết định là sẽ…
Nói hết . Nói cho nhẹ lòng . Nói cho hết buồn . Nó cuối mặt xuống…nói từng lời ngượng nghịu…:
-Cháu … bố mẹ cháu mất cách đây một tuần vì bị tông xe…công ty của bố cháu vì thế mà phải đứng trên bờ vực phá sản….Họ phải lấy nhà cháu…để trả nợ ….Họ hàng không ai muốn nhận cháu…thậm chí còn đuổi cháu đi nữa….nên…nên…cháu mới…lang thang ngoài đường cả tuần nay….không ăn uống gì lại dầm mưa …cho nên….nên…
-Nên cháu mới xỉu chứ gì – người phụ nữ đó nói như đã hiểu ra vấn đề - Thật là vô lương tâm…cháu mình như vậy mà cũng nỡ đuổi ra…thật là…À .Vậy cháu tên gì ??
-Dạ…cháu tên My …Nguyễn Hoàng My….
-Sao… Nguyễn Hoàng My á…- bà ấy đăm chiêu suy nghĩ – sao nghe quen thế nhờ.Vậy bố mẹ cháu là…
-Dạ…bố cháu là Nguyễn Quốc Minh…Mẹ cháu là Hoàng Diệp Nga…Bố cháu trước kia là tổng giám đốc công ty thời trang SPS.Còn mẹ cháu là thư kí của bố cháu…Cô có quen với bố mẹ cháu ạ..??
Bà ấy bỗng vui mừng ôm chầm lấy nó….
-không những quen mà còn thân…rất thân nữa là đằng khác…giới thiệu với cháu luôn…cô là Trịnh Kim Hoa…Chồng cô là Trịnh Huy Hoàng tổng giám đốc công ty Đá quý Rubi….hai vợ chồng cô là bạn rất thân với bố mẹ cháu hồi học đại học đấy nhá…Khi lập công ty…vẫn còn thường xuyên qua nhà cháu chơi cơ….Cháu không nhớ à?? (lúc đấy nó mới 15 tháng tuổi sao nhớ…) Rồi nhà cô chuyển sang nước ngoài định cư vì mở công ty bên đó . Trúng”mùa “ nên định không về nữa nhưng mà nghe tin bố mẹ con mất nên gia đình cô mới chuyển về đây trước là viếng đám ma , thăm con sau là chuyển về đây luôn vì công ty cô mở chi nhánh bên này .Còn công ty bên kia giao cho đệ tử cô tự xử…Nếu có gì xảy ra bên đóthì cô sẽ quăng nó vô nồi…
-Vậy… ạ…-Nó toát hết mồ hôi vì nguyên một tràng nói của bà Trịnh…nhưng tạm thời nó cũng hiểu được một phẩn rồi

-Ừ….này…hay cháu ở nhà cô đi...á quên…chờ cô một xíu…- Nói rồi bà Trịnh phóng đi bằng các bước nhảy chân sáo với niếm vui không thể tả (Nhí nhảnh thật )
-Ơ …vâ…âng..ạ…(trong đầu nó hiện đang suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị của bà Trịnh lúc nãy….)
Một lúc sau bà Trịnh quay lại với một người đàn ông trông mà theo suy đoán của nó là ông Trịnh – người bạn thân chí cốt của bố nó.Trông ông ấy có vẻ rất nghiêm nghị ,quyết đoán khác hẳn với dáng vẻ của bà Trịnh khi bước vào phòng .Bỗng ông Trịnh thấy nó liền chạy một hơi vào rồi….ôm chầm lấy nó nhảy cẫng lên nói với giọng run run thể hiện rõ sự vui mừng :
-Rốt cuộc ta đã tìm thấy con….suốt cả tuần này ta mất ăn, mất ngủ chỉ vì nghe tin nhà con lấy đi để trả nợ…còn con thì đi đâu biệt tích…đến trường con học thì bạn con nói con không đi…Mấy bạn con lo cho con đến mém xỉu…Con đi dâu cả tuần nay hả…
-Ơ…dạ…con…-Nó bất ngờ vì ông Trịnh . Ông ấy đang…đang khóc
-Ông thôi ngay cho tôi - Vâng , Chính là bà Trịnh đấy ạ -Đã dặn phải kìm nén cảm xúc rồi mà…ông thật là…nguyên cả tuần nay , ngày nào cũng : hu…hu…tội nghệp con bé My quá…bố mẹ nó mất bây giờ nó cũng biệt tích…không biết nó ra sao rồi…tôi nhớ nó quá…- bà Trịnh vừa nói vừa ra dấu bàn tay true ông Trịnh
-Bà được lắm…-nín khóc luôn- Bà dám bêu xấu tôi nhá .Không chơi với bà nữa.
-Ai cần ông chơi…Xí – Bà Trịnh xí một hơi rõ dài rồi quay qua nói với nó – Sao ?? cháu đã suy nghĩ kĩ chưa ?? Có đồng ý không ??
-Dạ…cháu ngại…- nó ấp úng
-Ngại gì cháu ơi…cháu đồng ý đi mà…ta tin chắc bố mẹ cháu cũng muốn cháu ở đây đấy ….Cháu ở đây cháu có thể tiếp tục điều kiện đi học....nhá….-Ông Trịnh nài nĩ
-Ừ…phải đấy…lâu lâu mới nghe ông nói chí lí được một câu…sao hã cháu…?? OK HERE không?? Ở đây ta làm mai cho cháu thằng con của cô…Nó về nước được hai năm rồi .Nó sống chung với bà giúp việc nhưng mà mới hôm qua bà ấy về quê rồi .Cháu ở đây với nó cho nó vui nhé…?? Nhé cháu…- Bà Trịnh nhìn nó với đôi mắt cún con ^^
-Dạ…cháu đang suy nghĩ ạ…nhưng mà chuyện làm mai á…cháu….cháu đang để….ý một người rồi cô ạ….-Nó đỏ mặt
-Sao…??Cháu để ý người rồi á…??
Nó đỏ mặt cuối mặt xuống gật gật đầu…
-Nhưng mà người đó có thích cháu không???-ông Trịnh hỏi
-Ơ…dạ…cái này thì cháu…chắc là không ạ…-nó nói với khuôn mặt đượm buồn
-Đó…thế cháu thích tên đó làm gì…mà có ngươi max tới mức được cháu iu của cô thích mà không thích lại à….ai mà điên thế…chắc tên này vừa chảnh vừa kiêu vừa điêu vừa điệu đây mà…Chảnh đến mức không để ý tới người đáng iu như cháu .Thật là có mắt như mù có tai như điếc có mồm như câm mà.Chắc bố mẹ tên đó cũng thuộc loại lắm tiền mặt chảnh đây nên mới sinh ra cái thứ kiêu như điêu ấy…-Bà Trịnh chửi một tràng dài mà không biết ngươi nó thích là….Bà ấy mà biết chắc đứng hình quá .
-Bà làm gì mà hứng gió nổi điên thế…Biết tên đó là ai không mà vác loa chửi hoành tráng thế…-Ông Trịnh nói với cái tai lùng bùng

-Bộ cô biết người cháu thích là ai hả cô .Cô tài quá đi à….-Nó nói với giọng tự hào
-Không…chửi phông long trúng ai thì trúng –Bà ấy phán một câu té ghế
RẦM…..Dưới đất là hai chú cháu nó đang nằm chổng hai chân lên trời
-Thế mà tôi / cháu tưởng bà /cô tài giỏi đến mức không nói tên vẫn biết mặt chứ…-2 chú cháu đồng thanh
-Hehe…tôi biết tôi giỏi hai người khỏi khen….nhưng chưa giỏi đến mức thần thánh ấy đâu..hehe .Mà cháu quyết định chưa hả??
-Dạ…cháu đã có quyết định…
-Sao…sao cháu…đồng ý phải không…??- 2 ông bà Trịnh hớn hở
-Dạ…bây giờ cháu cũng không có nhà nữa…Với lại cô chú là bạn thân của bố mẹ cháu…Nên…cháu..chắc cháu…sẽ ở đây…..
-Oh yes…yes…yes…-Hai ông bà Trịnh hô ầm lên rồi hai người lấy hai tay đập vào nhau…
-Nhưng…nhưng mà….-Nó đang tính nói thì…
-Lalala…My sẽ ở đây…Tôi sẽ không còn thấy có lỗi với hai người bạn thân nữa…lalalala..-ông Trịnh nhảy nhảy rồi xoay vòng tròn
-Vui là vui quá…vui là vui ghê…vui vì có bé My ở nhà…làla –Bà Trịnh thì hát , vừa múa , vừa lắc lắc mông trông đến mà khủng hoảng
-NHƯNG CHÁU SẼ Ở ĐÂY VỚI THÂN PHẬN LÀ MỘT OSIN Ạ !!! –Nó hét lớn vì 2 người kia cứ nhảy múa tưng tưng
-CÁI GÌ….??-2 người kia còn hét lớn hơn nó – Sao thế được ??Ai bắt cháu chứ ??
-Dạ không ai nhưng mà như thế sẽ giúp cháu không ngại khi ở đây….Cô chú cho cháu ở đây chẳng lẽ cháu mặt thớt nằm ì như bà hoàng chờ người đến phục vụ phục vụ…như vậy cháu sẽ không ở đâu… với lại cô cũng nói là người giúp việc nhà cô về quê rồi mà…Cháu làm thay bà ấy có sao đâu….
-Nhưng mà có bao giờ cháu đụng đến mấy thứ này đâu…như vậy cô chú sẽ có lỗi với bố mẹ cháu mất - Ông Trịnh
-Vâng…cháu chưa đụng đến nhưng không có nghĩa là cháu sẽ mãi mãi không đụng đến….bây giờ cháu không còn như trước kia nữa.Không còn là một tiểu thư cơm bưng nước rót hầu đến tận miệng nữa…không quen thì làm nhiều rồi sẽ quen thôi . Nếu cô chú không chịu cho cháu ở với thân phận là người giúp việc thì….cháu xin lỗi _ Nó cúi mặt xuống mong họ chấp nhân
-OK…OK..OK….được nếu như cháu muốn…Tùy cháu thôi…Nhưng mà có việc gì không làm được thì cứ nói…cô chú sẽ không bắt cháu làm đâu…Nhưng mà chuyện đi học của cháu ở trường thì cô chú sẽ lo học phí cho cháu…cháu không được từ chối…coi như số tiền ấy là lương tháng của cháu…OK ??? –ông Trịnh
-Không được…ai cho thế hở..??- bà Trịnh-Sao lại bắt con bé làm người giúp việc….- đang nói thì bà bỗng im bặt vì cái nháy mắt của chồng . Bà đã ngầm hiểu ý chồng – Ừ! Được…Cứ thế mà làm…Cháu chịu chưa hả ??
-Hìhi`…Cháu cám ơn…-Bỗng nó đứng bật dậy giơ tay báo cáo theo kiểu quân đội, chân co lên rồi dậm xuống đất kêu cái CỘP , mặt nghiêm trang : Báo cáo , cháu sẽ làm hết sức có thể…Hai cô chú cứ rầy cháu nếu cháu làm gì sai…Cháu sẽ không giận đâu… dù cô chú có đuổi cháu cũng không đi…hehe…cháu sẽ nhận làm điệp viên do thám các cuộc hẹn của cậu chủ để đánh giá cô gái đó đẹp hay xấu , béo hay ốm , trắng hay đen, tóc dài hay tóc ngắn , tóc quăn hay tóc duỗi , chân mày lá liễu hay bán nguyệt ,…..Bla…bla…
Nó nói nguyên một chuỗi làm cho ông bà Trịnh muốn vô bệnh viện khâu lại tai luôn để rồi cuối cùng muốn té ghế khi nghe nó kết lại câu cuối cùng : Cô chú ăn sáng chưa cho cháu ăn với….Cháu đói !!!( Ngây ngô một cách tàn nhẫn – câu này hơi vô duyên 1 tí )
-Ờ chưa…cháu thay đồ đi rồi xuống ăn sáng với gia đình cô…Á mà quên mất…Quần áo hôm qua của cháu ướt hết rồi . Năm bộ ướt cả năm nên cô phơi ở ngoài ấy…Với thời tiết ẩm ướt thế này nên vẫn chưa khô… cháu mặc đỡ quần áo của thằng con cô nhá….

-Ơ…..Cháu mặc quần áo cô không được ạ…??
-Được thui nếu cháu can đảm mặc…-Bà Trịnh nói với vẻ mặt rất gian nhá
“Ơ….là sao …??”
Lưu ý : “….’’ Sẽ là suy nghĩ của nhân vật
-Á…á…á….á….Cháu không mặc đâu- Nó hét muốn bể cả nhà
-Sao thế…đẹp mà-bà Trịnh cười đểu – Cháu không phải muốn mặc đồ cô sao..hehe?
- Nhưng cháu đâu có biết là sexy cỡ này..huhu…cháu không mặc đâu…cháu mặc đồ của con trai cô còn hơn…
- Hehe…biết thế nên cô dặn trước rồi mà…Được thui…vậy cháu đi tắm đi .Cô qua phòng nó lấy đồ rồi mang vô cho cháu.
- À mà cô ơi…vậy quyển an-bulm của cháu…
- Cô để trên bàn á…cũng may là không bị ướt nhiều
- PHÙ…may quá…cám ơn cô…à mà cô ơi….phòng này của ai thế ạ…Con gái cô à…-Nó thở phào nhẹ nhỏm rồi hỏi
- Hahahaha…làm gì có.Cô làm gì có con gái.Nhưng mà cô thích có con gái trong nhà nên từ khi thằng con cô về nước cô đã bắt nó phải chuẩn bị một căn phòng dành cho con gái với ý định là khi nào trở về sẽ tìm và bắt cóc một cô bé đáng iu về nuôi nhưng mà giờ đã có cháu vậy là kế hoạch đen tối không thực hiện được rồi_Bà Trịnh tuôn một tràng
- Vậy té ra phòng này do cậu chủ trang trí à…Ôi… What a beautiful room! Very so nice …
- Thui…cháu tắm đi .Cô qua lấy đồ
- Vâng – Nó nói xong rồi bước vô phòng tắm
Bà Trịnh cũng ra khỏi phòng nó nhưng bà về phòng mình trước
- Này ông.Để cho My làm người giúp việc nhà mình được không thế??
- Được sao không .Yên tâm tôi tính hết rồi , nếu không như thế thì sao con bé chịu ở lại đây chứ??Với lại nhà mình cũng đâu có nhiều việc .Có gì quét dọn nhà mình làm chung .Bắt thằng quý tử làm luôn cho 2 đứa nó thân với nhau .Thế thì chuyện đính ước giữa nhà mình với nhà con bé vẫn được tiếp tục còn gì .hehehe…tôi thật là thông minh-Ông Trịnh nói với giọng tự hào và cười 1 tràng khoái trí
- Ừm…thế cũng tốt . Mà cái lúc nghe tin con bé biệt tích tôi lo quá trời…May mà mình chuẩn bị sẵn phòng cho con bé từ hai năm trước chờ khi nào về nước sẽ qua bắt con bé về làm dâu chứ không thì con bé ở ngoài ghế rồi….Nhưng mà ông không nghe con bé đang để ý thằng chết trôi nào đấy à??Không biết nó có bỏ thằng đó không nữa…..Á ….thôi chết .Tôi qua phòng thằng Quân ( tên của đại thiếu gia- cậu chủ của nó sắp tới á ) lấy đồ cho con bé mặc đây .
Nói rồi bà Trịnh chạy nhanh qua phòng hắn lấy đồ cho nó . Ông Trịnh đứng ở trong khẽ mỉm cười vì tính trẻ con của vợ mình