Chỉ Cần Anh Ấy Nói Thích Tôi

Chương 7: Chương 7






Edit: Tây Bối.
Đồng Nhan khiếp sợ nhìn cậu, còn lực chú ý của cậu từ trên mặt của cô rồi lướt xuống đến cổ...!ánh mắt dời xuống, ở trên cánh tay cũng xuất hiện rất nhiều đốm hồng nhạt li ti.
"Cậu sao vậy?" Cậu hỏi thăm.
"Tớ bị dị ứng phấn hoa."
"Đi đến bệnh viện kiểm tra qua chưa?"
"Ừm, tớ cũng đã uống thuốc rồi." Cô phát hiện bản thân rất có thiên phú trong việc nói dối.
Sắc mặt Giang Dục lúc này mới hòa hoãn đi một chút, rồi lại giúp cô cởi bỏ những băng vải còn lại.
Hiếm khi hai người được ở cùng một chỗ, chung quy cảm giác của Đồng Nhan đối với Giang Dục cũng rất kỳ diệu, dạng là...dường như hai người đã từng quen biết nhau trước vậy?
"Chúng ta đã từng biết nhau trước đây không?" Đồng Nhan thốt lên câu hỏi.
Động tác tay của Giang Dục dừng lại, hỏi ngược lại: "Chúng ta trước kia học cùng cấp hai với nhau, cậu quên rồi?"
Đồng Nhan cố gắng rà soát lại tư liệu trong ký ức của mình lại một lần nữa, nhưng soát lại mấy lần cũng không hề có bóng hình của Giang Dục.
"Aiz" Giang Dục cười một tiếng, "Có lẽ hồi cấp hai tớ không quá thu hút cho nên cậu mới không biết."

Đồng Nhan nhìn khuôn mặt tuấn tú này, sâu sắc cảm thấy cậu ấy lại nói ra một trò đùa không hề buồn cười.
"Hoặc cũng có thể là do khi đó cậu chuyên tâm vào việc nhảy múa." Giang Dục giúp cô gỡ bỏ băng vải cuối cùng, không còn sự trói buộc lúc trước, một lần nữa làn da được hít thở bầu không khí mát mẻ khiến cho cô thoải mái hít sâu.
Vẻ mặt Giang Dục có hơi mất tự nhiên, cô không hiểu cho lắm, cho đến lúc cậu cởi áo hoodie của mình ra, trùm lên trên đầu cô, cô cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy trên áo ngực ướt đẫm mồ hôi thì mới hiểu lí do cậu lúng túng.
Áo bên trong của Giang Dục là một chiếc áo T-shirt, nhìn cô gái với cơ thể nho nhỏ vùi trong chiếc áo hoodie rộng thùng thình của mình, khá giống cảm giác khi thấy một đứa bé mặc quần áo của người lớn, khiến cho nụ cười của cậu càng sâu.
"Mặc đi, bạn học cũ." Cậu đứng thẳng người, bước chân đi đến cửa.
Đồng Nhan lấy lại tinh thần, gọi cậu lại: "Giang Dục...!quần áo của cậu?"
"Hôm nào đưa tớ đi."
Trên đường về nhà của Đồng Nhan, Tô Khả Khả không hề nói một câu gì.

Từ khi cô ấy nhìn thấy cô mặc bộ áo hoodie này thì sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, còn lạnh nhạt với cô nữa.

Đồng Nhan đeo khẩu trang, ôm lấy túi đồ nhảy, đôi lúc dè dặt nhìn về phía Tô Khả Khả.
Ngay lúc cô lén nhìn lần nữa thì cuối cùng Tô Khả Khả cũng chịu nhìn sang, không chịu được hỏi:
"Có phải cậu lại đi tìm Lạc Khưu đúng không? Áo trên người của cậu cũng có phải là do tên đại móng heo kia?"
Thì ra đây là điều khiến cho cô nhóc này tức giận...
Đồng Nhan phì cười, "Không biết chuyện, còn tưởng tớ là nàng dâu bị cậu bắt gian khi đang yêu đương vụng trộm đấy!"
Tô Khả Khả sững sờ, đưa tay véo mặt của cô, "Nàng dâu cái đầu quỷ của cậu á!"
"Là áo của Giang Dục." Đồng Nhan tựa vào người cô ấy nói, "Vừa hay gặp được, quần áo của tớ bị ướt do đổ mồ hôi quá nhiều thế là cậu ấy cho tớ mượn mặc."
"Giang Dục à..." Tô Khả Khả bừng tỉnh, lại không nhịn được thở dài, "Vậy thật đúng là trùng hợp."
"Đúng á, cậu ấy còn là bạn học cấp hai của tớ nữa, cậu thấy có duyên lắm đúng không?" Đồng Nhan hỏi, "Hồi cấp hai cậu gặp cậu ấy chưa?"
Tô Khả Khả ngẩn người, lắc đầu, "Không có, có lẽ là không học cùng lớp nên không để ý."
Đồng Nhan gật đầu, chú Vương đã lái xe đến nhà của cô.


Cô ôm túi đựng quần áo nhảy của mình xuống xe, Tô Khả Khả ngồi trong xe dặn cô về nhà là phải nghỉ ngơi thật tốt, còn đưa cho cô cháo mà khi nãy đi ngang qua mua nữa.

"Nếu như nguội rồi thì hâm nóng lại ăn."
Đồng Nhan nhìn cô ấy cười một tiếng, rồi bảo Tô Khả Khả đi đường cẩn thận.
Khi vào nhà, đầu tiên là cô uống hết cháo còn hơi ấm trước, sau đó cầm quần áo của mình và Giang Dục ném vào trong máy giặt.

Làm xong hết những việc này thì cô mới ôm quần áo ngủ nhanh chóng đi vào phòng tắm, tắm thật nhanh.

Thật sự là cô bị sợ tên hệ thống giống như đợt trước, vì không đủ giá trị dung dịch tình yêu mà bắt đầu hình thức mê loạn, còn phải ngâm trong nước lạnh mấy tiếng nữa.
Sau khi tắm xong, lau chùi thân thể tốt rồi thì cô lấy kem thảo dược trị dị ứng bôi lên.

Cô ngồi trên ghế sopha, cầm điện thoại lướt vòng bạn bè trên wechat.

Ngoài ý muốn, nhìn thấy bài đăng đầu tiên là của Lạc Khưu.
Phần thân dưới của anh vẫn là chiếc quần thể thao màu tím kia, còn nửa thân trên lại trần trụi.


Đây là lần đầu tiên Đồng Nhan nhìn thấy anh cởi trần, dù những lúc bình thường có hay làm một vài chuyện tình thú, nhưng đều là cô để trần nửa thân trên.

Giờ cô mới phát hiện, thân hình của anh rất săn chắc.

Không phải loại rắn chắc đô con kia, anh ốm nhưng vẫn có cơ bắp.

Giống như cơ ngực, còn có cơ bụng sáu múi, đường cong cơ thể lại tuyệt đẹp, từng khối cơ bắp lại vừa vặn, không hề khiến cho người khác cảm thấy đáng sợ, mà ngược lại vô cùng....
Mê người?
Đồng Nhan liếm môi, khi nhận ra bản thân đang làm cái gì thì cô không khỏi thầm mắng cơ thể nguyên chủ thật háo sắc!
Một tay Lạc Khưu vịn vành nón, còn tay kia cắm vào túi quần.

Cái mũ anh đội rất quen mất, đây là chiếc mũ thăng cấp trong chương trình.