Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

Chương 8: Dịu dàng của cô




EDIT BY CHERYL CHEN

“Tôi tên Trì Mục, là bệnh nhân, nếu như tôi có gây ra rắc rối gì, xin hãy liên lạc tới người nhà của tôi Diêu Tinh Thần, số điện thoại 181xxxxxxxx, sẽ có hậu tạ.”

Diêu Tinh Thần đi lòng vòng ăn táo, rồi gọi điện thoại cho Hoàn Tử nói rằng cô đang trong bệnh viện, để cô ấy lùi lịch quay quảng cáo lại. Mới đầu Hoàn Tử không đồng ý, nói rằng đối tác sẽ cảm thấy không được tôn trọng. Nhưng Diêu Tinh Thần nói mình đang mang thai, nên Hoàn Tử độc thân đành thỏa hiệp, không thể làm gì khác ngoài nghĩ vài cách xử lí công việc.

Cúp điện thoại, Diêu Tinh Thần cắn một miếng táo lớn, cười với điện thoại: “Ha, đúng là!”

Nói đến việc cô đối xử ngang ngược với Hoàn Tử, Diêu Tinh Thần biết Hoàn Tử rất bất mãn với cô, có thể cô ấy đã là quản lí thứ mấy chục của cô rồi, khó có thể tìm được một người đầu nấm, mắt thâm quầng, ngốc nghếch, nên cô không có ý định đổi người.

Điện thoại lại vang lên, Diêu Tinh Thần không buồn xem là ai, cười nhận điện: “Có một chút chuyện như thế cũng không hiểu à? Hoàn Tử cô đúng là một con heo béo đợi người ta đến làm thịt!”

“Này, cô là người nhà của Trì Mục à?” một giọng nói của đàn ông miền Nam, mang theo ý xấu.

Diêu Tinh Thần vừa nghe, là về Trì Mục, giọng nói kia lại lạnh như băng, cô tự nhận thấy không ổn, nhanh chóng vén chăn xuống giường.

“Đúng, là tôi, Trì Mục làm sao thế?

“Số 266 đường Hạnh Phúc, tiệm giặt khô Đinh Chính, cô đến đây một chuyến đi!” người ở đầu dây bên kia rất ngang tàn.

“Mấy người đừng làm khó anh ấy, anh ấy có vấn đề về trí tuệ, đầu óc không tỉnh táo, tôi.. tôi lập tức tới đó!” trong điện thoại cô chưa hỏi rõ, đoán là Trì Mục lại gây họa, Diêu Tinh Thần cúp luôn điện thoại, đi giày cao gót, vội vàng lao ra ngoài.

Cô đẩy cửa phòng bệnh, Lục Kiến Lâm đã đi rồi, chỉ có Hà Lâm, Liêu Anh Hồng và Lục Lập Phong đứng ở bên ngoài, không biết vừa nói chuyện gì, vừa thấy Diêu Tinh Thần vẻ mặt nghiêm túc đẩy cửa ra, hớt hải chạy đi, mấy người sốt ruột.

Liêu Anh Hồng nói: “Chú ý con! Con làm gì mà gấp thế?”

“Bạn con có chút việc gấp, con phải tới giúp.” Diêu Tinh Thần khoát tay, để lại bóng lưng, sải bước đi.

Hà Lâm nói: “Sao thế! Đừng đi giày cao gót chứ!”

“Cháu không sao.” Diêu Tinh Thần biến mất ở lối rẽ hành lang.

Hà Lâm đẩy tay con trai: “Con đi theo đi! Đừng để Tinh Thần xảy ra chuyện gì!”

Lục Lập Phong nâng cổ tay nhìn đồng hồ, buổi chiều anh còn phải tới Sở, anh hơi do dự.

Đúng là Diêu Tinh Thần mang thai con của anh, nhưng điều này không có nghĩa là anh phải kè kè đi theo cô chăm sóc.

Cô đi với dáng vẻ lo lắng, như vừa xảy ra chuyện gì, còn mẹ vợ tương lai Liêu Anh Hồng lại nhìn anh bằng ánh mắt mong đợi, nên nếu Lục Lập Phong lúc này không đi theo cô, thì đúng là hết nói nổi.

Lục Lập Phong buông tay xuống, lấy điện thoại gọi cho Đường Bản bên dưới, để anh ta lái xe đến trước cổng bệnh viện.

“Con đi xem sao.” Lục Lập Phong cất bước đuổi theo.

“Mau đi đi thôi.” Liêu Anh Hồng vỗ lưng anh.

Lục Lập Phong vừa đi, Hà Lâm liền cười nói: “Lập Phong nhà chúng ta đúng là chu đáo!”

Liêu Anh Hồng cũng vui mừng, nhìn con rể tương lai thế nào cũng thuận mắt: “Chị nói có sai bao giờ đâu!”

Diêu Tinh Thần cái đứa con ngốc nghếch này, ngoài miệng nói không thích Lục Lập Phong, nhưng lại vô cùng giảo hoạt, người đàn ông tốt như thế, da mặt cô phải dày thế nào mới thu phục được?

Hơn hai mươi năm nay, đứa con này cuối cùng cũng làm một việc để mẹ hài lòng.

Nói cả đôi đường, tiếp tục đến Diêu Tinh Thần bên này.

Cô vội vã chạy xuống thang máy, đi thẳng đến cửa chính bệnh viện, vốn định bắt xe tới đường Hạnh Phúc, nhưng bây giờ là giờ tài xế giao ban, xe có trống cũng không dừng lại.

Diêu Tinh Thần gấp đến độ luống cuống, đứng ở đầu đường vẫy xe.

Một chiếc Mercedes Benz dừng trước mặt cô, Lục Lập Phong ngồi ghế phụ lái nhìn cô không chớp mắt.

Đường Bản thò đầu ra từ buồn lái, nhìn trang phục thanh tân thoát tục của cô, trong mắt mang theo ý cười.

“Hắc, lại có việc gì sao? Lên xe đi!! Chúng tôi đưa cô đi!.”

Diêu Tinh Thần không muốn để người Lục gia gặp gỡ Trì Mục, nhưng do bây giờ quá khó bắt xe, lãng phí một chút thời gian, trong lòng cô cũng canh cánh thêm phần nào.

Không để ý được nhiều như thế, Diêu Tinh Thần kéo cửa xe, ngồi vào.

“Đến số 266 đường Hạnh Phúc.”

“Làm sao thế? Đi đến đó làm gì?”

“Cứ đi đi sao nói nhiều thế?”

“Ai bảo hôm nay cô ăn mặc xinh đẹp như thế, tôi gặp người đẹp là tự động nói nhiều!”

“Lái xe.” Lục Lập Phong bên cạnh nhàn nhạt nhắc nhở.

Đường Bản ‘à’ một tiếng, khởi động xe, xe chạy nhanh ra ngoài.

Diêu Tinh Thần vịn vào thành xe, hơi nôn nao.

Lục Lập Phong nói: “Lái chậm một chút.”

Đường Bản cho xe đi chậm lại.

Diêu Tinh Thần nóng lòng tìm người, vung tay: “Lái chậm làm gì, nhanh lên nhanh lên nhanh lên!”

Lục Lập Phong đưa đầu ngón tay gõ vào kim đồng hồ chỉ tốc độ, Đường Bản hiểu ý, lập tức tăng ga, xe vững vàng chạy trên đường cái.

Xe đến nơi rất nhanh, mở cửa xe, ra khỏi không khí mát lạnh của điều hòa, bên ngoài hơi nóng như lồng hấp bao vây mọi thứ.

Diêu Tinh Thần ra mồ hôi, cũng không buồn lau, xoay người hướng về hai người trên xe nói: “Hai người về đi” rồi vào nhà định lên tiệm giặt.

Tiệm giặt không lớn lắm, treo đầy quần áo của khách, đen thùi lùi, chỉ có một băng ghế và một tủ kính.

Ông chủ là một người thấp bé, ngăm đen, môi dày, mũi tẹt, vừa thấy người tới là một đại mỹ nữ quyến rũ, quên mất cả lí do thoái thác ban đầu, làm mặt nghiêm túc, tiếng nói không lớn không nhỏ: “Cô là người nhà của Trì Mục?”

“Ừ, anh ấy đâu?” Diêu Tinh Thần đã gặp vô số người, xem ra người đàn ông này cũng không phải người hiền lành, giọng nói cũng cứng lên.

“Tên này đến đập phá quán” ông chủ nói: “Vừa vào nhà, ‘bẹp’, đập lên àn nhà tôi tờ 100 tệ, rồi bắt đầu chọn quần áo, lấy chừng 10 bộ quần áo của khách, tưởng mình đã đắc tội với ai, lúc đầu tôi thấy anh ta cao to lực lưỡng nên không dám truy cứu; lần thứ hai anh ta lại tới, chọn rất nhiều quần áo nữ, sao tôi có thể tiếp tục nhẫn nhịn?”

Diêu Tinh Thần hất cằm: “Đừng nói mấy lời nhảm nhí, người đâu?”

Ông chủ chỉ tay: “Ngồi buồng trong.”

Diêu Tinh Thần lao vào bên trong, vén rèm lên, cô chỉ thấy Trì Mục ngồi trên ghế salon cúi đầu, đôi mắt di chuyển bất an, trên mặt và tóc còn vương bụi, trên trán có một khối máu đông bầm lên, đã đóng vảy rồi, rõ ràng anh bị đánh, mà trong phòng còn có một thằng lưu manh tóc vàng đang nhìn anh.

Diêu Tinh Thần thấy dáng vẻ Trì Mục chật vật, sống mũi cay cay, trong lòng tức giận, rời khỏi buồng trong đi đến trước mặt ông chủ kia, dùng sức đẩy: “Ông đánh anh ấy sao?”

Ông chủ thấp hơn cô cả cái đầu, bị đẩy một cái liền loạng choạng, trong lòng không vui:”Tên đần này cướp quần áo của tôi, sao tôi không được đánh?”

Diêu Tinh Thần vừa nghe chữ ‘tên đần’, môi mím lại, đạp một phát vào cái ghế gỗ, mắt mở to trừng trừng.

“Ông dám nói anh ấy là tên đần sao?”

Bên ngoài tiệm giặt Đinh Chính, Đường Bản dựng tai lên nghe, nói với Lục Lập Phong: “Sao tôi nghe thấy tiếng gây gổ nhỉ?”

“Có sao?” Lục Lập Phong cũng vểnh tai lên nghe.

Loáng thoáng có thể nghe thấy âm thanh cãi vã.

Thấy Lục Lập Phong hơi sốt ruột, Đường Bản lập tức mắng: “Sao người này như nữ yêu ma hay gây phiền toái thế! Để tôi đi xem.”

Đường Bản toan xuống xe, bị Lập Phong kéo lại: “Để tôi đi, cậu chờ trên xe.”

Lục Lập Phong đẩy cửa bước xuống, tiếng giày da chạm đất vang lên.

Trước cửa tiệm giặt có mấy bậc thang, không đi lên đó thì dù đứng ở cửa cũng không thấy chuyện xảy ra bên trong.

Lục Lập Phong bước từng bước bậc thang, vừa đẩy cửa tiến vào đã ngây cả người.

Anh thấy Diêu Tinh Thần giơ băng ghế lên, ghế gỗ nặng trịch bị đập xuống!

Ghế đập vào tủ kính, tạo ra tiếng “loảng xoảng”, miếng thủy tinh nhỏ rơi đầy đất.

Tất cả tài sản của ông chủ đều bị hất xuống đất!

Không riêng gì ông chủ, đến cả Lục Lập Phong cũng trợn tròn mắt!

“Mày dám đập tiệm của tao!” ông chủ kêu lớn, trong buồng có một thằng tóc vàng lao ra.

“Con mẹ nó tao mới chỉ đập tiệm của mày thôi đấy! Tao còn muốn đập cả người của mày nữa cơ!” Diêu Tinh Thần nói, tay kéo một đoạn vải, quấn quanh miếng thủy tinh dài độ 3 tấc, tạo thành vũ khí vọt lên!

Ông chủ vừa nhìn đã hoảng sợ, lùi về sau, tên tóc vàng tự vỗ ngực mình một cái, xem ra bình thường tên này cũng hay gây gổ.

Lục Lập Phong thấy sắp xảy ra án mạng, liền lao tới cướp mảnh thủy tinh trên tay cô, Diêu Tinh Thần tránh theo phản xạ tự nhiên, “á”.

Thủy tinh sắc bén sượt qua lòng bàn tay anh, cắt một vệt dài 3, 4 cm, máu chảy tí tách xuống mặt đất.

Lục Lập Phong vứt mảnh thủy tinh xuống đất. Tiếng vỡ tan thanh thúy, nát thành nhiều mảnh.

“Diêu Tinh Thần! Cô ra ngoài cho tôi!”

Âm thanh của anh trầm trầm, nhưng rất có sức chấn kinh.

Diêu Tinh Thần sửng sốt, kinh ngạc nhìn máu trên tay anh, chân tay bắt đầu luống cuống.

Động tĩnh bên trong lớn thế, làm cho Đường Bản nổi lên nghi vấn.

Anh đẩy cửa xe chạy nhanh lên bậc thang, đứng ở cửa nhìn, một đống hỗn độn.

Có một tên côn đồ tóc vàng đang hầm hầm nhìn hai người, xắn tay áo định động thủ.

Đường Bản nhanh trí, lập tức hô to: “Lão đại! Các anh em đều ở trên xe! Có cần điều xuống không?”

Tiếng nói này phát ra đúng lúc, tên tóc vàng vội dừng tay, nhìn ra ngoài, thấy một chiếc Mercedes Benz xa hoa dừng ở cửa, lớp kính đen sì, không biết bên trong có bao nhiêu người.

Ông chủ thấy tình thế không ổn, kéo tay tên tóc vàng, xoay mặt cười: “Hiểu nhầm hiểu nhầm! Đây là một sự hiểu nhầm! Nhanh nào! Nhanh để người trong buồng kia ra cho cô gái này đưa đi!”

Tên kia không tình nguyện, nhưng vẫn hơi hãi nên không thể làm gì hơn ngoài kéo Trì Mục ra ngoài. Trì Mục bị kéo đi lảo đảo, lập tức dựa vào tường, Diêu Tinh Thần đau lòng dắt tay anh, nhìn trái nhìn phải bước đi.

Lục Lập Phong khoanh tay đứng lạnh mặt nhìn hai người, máu trên tay đã đông lại.

Diêu Tinh Thần trừng mắt lườm ông chủ, lấy ví tiền đập mười tờ 100 tệ lên bàn, nói với Trì Mục: “Không sợ, chúng ta đi!”

Bốn người lên xe, vẫn như bình thường, Lục Lập Phong và Đường Bản ngồi trước, Diêu Tinh Thần với Trì Mục ngồi sau.

Trì Mục thấy Diêu Tinh Thần, nắm chặt tay cô, tròng mắt trong suốt mang theo tia ỷ lại.

Diêu Tình Thần vạn lần không nỡ, sửa sang lại tóc cho anh, phủi bụi trên áo sơ mi trắng, lấy từ túi ra một cái băng cá nhân dán lên vết thương trên thái dương, lại khẽ quệt mặt anh.

“Anh có bị sao không đấy? Em đã nói với anh rồi, nếu có người đánh anh, anh phải đưa vòng cổ cho người ta xem cơ mà?”

Cô vừa nói, giọng nhẹ nhàng ôn nhu, so với bộ dáng đập đồ phá phách mạnh mẽ vừa nãy thì như hai người riêng biệt.

Đường Bản lớn chừng này rồi mà chưa từng thấy Diêu Tinh Thần nói giọng đó, lông mày chau lại kinh ngạc nhìn Lục Lập Phong.

Lục Lập Phong không nói gì, biểu tình nhàn nhạt, dùng tay trái bao lấy tay phải, nhìn ra cửa sổ.

Trì Mục dùng ngón tay trắng nõn lấy vòng cổ từ xương quai xanh ra, đó là một sợi dây chuyền bạc, dài ba rộng bốn, được khắc chữ tự chọn trên taobao, nét chữ bạc lấp lánh rất đẹp.

Trì Mục nhìn ánh mắt cô, đọc thuộc lòng chữ khắc trên vòng: “Anh biết rồi, anh đưa cho ông ta nhìn, tôi là Trì Mục, tôi là bệnh nhân, nếu như tôi gây ra rắc rối, xin hãy liên lạc tới người nhà của tôi Diêu Tinh Thần, số điện thoại 181xxxxxxxx, sẽ có hậu tạ.”

Đường Bản ‘phụt’ bật cười, vừa lái xe vừa nhỏ giọng nói với Lục Lập Phong: “Có hậu tạ… haha…”

Nói trắng ra như thế, chữ là do Diêu Tinh Thần khắc lên, quả thật thừa tiền, thảo nào vừa rồi cô đập lên bàn 1000 tệ.

Diêu Tinh Thần dịu dàng vuốt mái tóc đen bóng của Trì Mục, nói: “Trí nhớ của anh tốt hơn bình thường, rất đáng khen, nhưng em muốn phê bình một chỗ, anh không có việc gì tới tiệm giặt ủi làm gì?”

Trì Mục chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu, tựa vào vai Diêu Tinh Thần, nhắm mắt, tiếng nói mang theo sự ủy khuất: “Anh không ăn trộm, anh được phát lương, anh muốn mua quần áo cho em, trên cửa họ ghi một chiếc váy 10 tệ, áo lông 20 tệ, áo da 30 tệ, … anh chỉ có 500, chỗ này thích hợp nhất. Em thích quần áo mới, anh muốn mua cho em thật nhiều thật nhiều….”

Diêu Tinh Thần cay khóe mắt, cô rất cảm động, địa vị của mình trong lòng Trì Mục vô cùng quan trọng.

“Đồ ngốc”, cô vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú: “Đó là tiệm giặt đồ, không phải bán đồ, người ta treo giá giặt quần áo, anh phải nhớ kỹ đó.”

“Nhớ rồi.” Trì Mục nhắm mắt, mệt mỏi cọ đầu vào vai cô.

Đường Bản đang lái xe bỗng nói một câu: “Anh Lục, tay anh chảy máu.”

“Không có gì, lái xe đi.”

“Em dừng xe băng bó cho anh.”

“Tôi nói lái xe đi!”

“A…”