EDIT BY CHERYL CHEN
“Dường như anh... chưa từng xuất hiện trong thanh xuân của em...”
Diêu Tinh Thần nằm mơ.
Ánh nắng sớm long lanh, chú chim nhỏ đập cánh sà vào cửa sổ, tiếng trẻ em khóc như tiếng búa đập vào thuỷ tinh trong giấc mơ, nứt thành nhiều mảng.
Cảnh trong mơ vẫn chưa bị phá, cô vẫn đi trong sân trường đại học B, qua căng tin, thư viện, qua phố ăn vặt ngoài trường, bên tai là giọng nói của Trì Mục, tìm mãi cũng không thấy bóng dáng Lục Lập Phong.
Tiếng trẻ em khóc lóc nỉ non to dần, giấc mơ như tấm kính bị hổng một lỗ nhỏ.
Lục Lập Phong, anh có ở đây không? Cô vừa đi vừa hỏi.
“Oa–” Tiếng khóc vang dội của Tiểu Điềm Điềm hoàn toàn đập vỡ giấc mơ của cô.
Diêu Tinh Thần đầu tóc bù xù nhấc chăn ra, vội vàng xuống giường, người mặc đồ ngủ chạy ra ngoài, đụng phải lồng ngực Lục Lập Phong.
“Ui da! Chào buổi sáng!” Diêu Tinh Thần xoa trán chào hỏi.
Tối hôm qua, anh nói những lời giống như bày tỏ khiến tim cô đập thình thịch, còn anh vẫn chưa hết cơn say, thuận tiện nằm luôn ở ghế salon, gối lên đùi cô nói chuyện. Diêu Tinh Thần hỏi rất nhiều vấn đề, anh đều lời ít ý nhiều đáp trả rồi khép mắt ngủ lúc nào không biết.
Diêu Tinh Thần đặt anh ngay ngắn lên ghế salon, đắp chăn, lại ngắm gương mặt anh một hồi mới về phòng ngủ. Chỉ là đêm qua, cảnh trong mơ đã đóng lại, tâm tư trong lòng cô lại được mở ra.
“Chào buổi sáng,” Lục Lập Phong giơ tay thay cô vuốt mái tóc rối bời, cúi đầu nhìn cô: “Tối qua ngủ có ngon không?”
“Rất ngon, còn anh?” Cô nhàn nhạt hỏi rất tự nhiên, nhưng thật ra trước sự thân mật của anh, tim cô vẫn đập loạn.
Lục Lập Phong bỗng nhìn chằm chằm cô không đáp.
“Sao vậy?” Diêu Tinh Thần sờ mặt mình: “Mặt em dính nhọ à?”
Không nghĩ rằng Lục Lập Phong bỗng kéo tay cô: “Đi theo anh.”
Hai người một trước một sau đi đến thư phòng. Trên bàn trong phòng đặt một ly sữa nóng mới uống một nửa, đương nhiên có người đã ngồi đây rất lâu rồi.
“Anh dậy sớm đọc sách à?” Diêu Tinh Thần hỏi.
Lục Lập Phong đi tới trước bàn, cố dùng một tay đưa quyển sách dày cộp cho cô.
“Anh ở đây nghĩ tên cho Tiểu Điềm Điềm.”
“Đặt tên à!” Mắt Diêu Tinh Thần lập tức sáng lên, nhao nhao muốn tham gia: “Em cũng muốn em cũng muốn, chúng ta cùng nhau đặt.”
Lục Lập Phong như cười như không ôm lấy cô, kéo ghế cho cô: “Được, anh rất mong tên con trai do em đặt.”
Diêu Tinh Thần vỗ vai anh: “Bạn chí cốt à! Nhất định không phụ sự kỳ vọng của bạn!”
Lục Lập Phong làm dáng mời ngồi, Diêu Tinh Thần ngồi xuống.
Cô cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, quay đầu hỏi anh: “Sở Từ? Tiểu đồ cổ, anh đưa Sở Từ cho em làm gì?”
Lục Lập Phong đứng sau lưng cô, người hơi cúi, mùi gỗ thơm nhàn nhạt bao phủ quanh cô, rất dễ chịu.
Anh kề sát vào cô, nói: “Nữ Kinh Thi, nam Sở Từ, văn luận ngữ, võ chu dịch, em nghe chưa?”
Diêu Tinh Thần lắc đầu, trong lòng có dự cảm bất thường.
Lục Lập Phong nói: “Đây là một cách đặt tên. Trước đây anh vẫn nghĩ Tiểu Điềm Điềm là con gái, nghiên cứu Kinh Thi rất lâu, nhưng bây giờ em học Sở Từ bù lại chắc vẫn kịp.”
“Học bù Sở Từ?!” Diêu Tinh Thần lật quyển sách đọc không hiểu kia, giương mắt đờ đẫn, không nói nên lời.
Lục Lập Phong phó mặc vỗ vai cô: “Mẹ Điềm Điềm, em có thể.”
“Em có thể cái rắm ấy…” Diêu Tinh Thần chán nản đập sách: “Anh biết em ghét nhất đọc sách mà…”
Lục Lập Phong không đồng tình, lắc đầu, đứng thẳng người: “Mẹ vốn không thích đọc sách, nhưng lại lật tung “Sở Từ” đặt tên cho con. Em nghĩ xem, Tiểu Điềm Điềm lớn lên không biết sẽ cảm động thế nào?”
Diêu Tinh Thần tưởng tượng theo lời anh nói, dường như thấy con trai khi đã lớn. Trong lòng bỗng tràn ngập tình yêu: “Cũng đúng ha…”
Lục Lập Phong vỗ vỗ đầu cô, rất tự nhiên ấn một nụ hôn lên mặt cô: “Anh đi làm, buổi tối về chờ kiệt tác của em.”
Diêu Tinh Thần lập tức phấn chấn: “Đi đi đi đi! Lão nương không tin trong quyển sách dày thế này lại không trích nổi hai chữ cho con!”
“Diêu Tinh Thần, cố gắng nha!”
...
Chạng vạng, trong thư phòng vang lên tiếng ngáp.
Lục Phong Hoả đẩy cửa vào, quần áo liền màu đen, lạnh lùng tao nhã.
“Đây là cái gì thế...” Diêu Tinh Thần vò đầu bứt tai viết viết vẽ vẽ trên giấy, đọc tác phẩm cổ cả ngày trời đầu cô sắp rụng rồi.
“Chị dâu, chị làm gì thế?” Lục Phong Hoả ngồi xuống cạnh cô.
“Tuyệt phân ai nhi thục vưu hề… Tuyệt phân… Tiểu Hoả, gọi là Lục Tuyệt Phân được không?”
“Lục Tuyệt Phân?” Lục Phong Hoả bĩu môi: “Chị dâu, chị không thấy còn khó nghe hơn tên em à?”
“Tiểu Hoả, mau giúp chị, chị sắp điên rồi.”
“Em sắp đi chơi với Đường Bản rồi, không giúp được…”
Lục Phong Hoả nói vài câu chuyện phiếm rồi đi.
Không lâu sau, Lục Kiến Lâm đến.
“Tinh Thần à, ngồi trong đây cả ngày rồi sao không ra ngoài?” Lục Kiến Lâm chắp tay đằng sau, vẻ mặt nghiêm túc.
“Bố, con đang nghiên cứu Kinh Thi, à không, là Sở Từ.”
Vẻ mặt Lục Kiến Lâm có vài phần hài lòng, nói: “Nữ Kinh Thi, nam Sở Từ, con đặt tên à?”
“Vâng ạ, con băn khoăn muốn chết. Lục Lập Phong cho con đề bài khó quá. Bố, bố thấy cụm “Lục Ly” trong câu “Ban lục ly kỳ thượng hạ” thế nào? “Lục Ly” nghĩa là tiền đồ xán lạn rực rỡ.”
Lục Kiến Lâm nhìn rồi lắc đầu: “Chữ ‘Ly’ (1) không tốt lắm.”
(1) Ly là rời bỏ, chia ly.
Diêu Tinh Thần chống cằm, như quả bóng xì hơi: “Vậy bố đưa ý kiến thử xem.”
Lục Kiến Lâm đẩy kính mắt, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Làm đàn ông chân chính ý chí phải đặt ở thế giới. Cháu của bố sinh ra trong thời kì thinh vượng, đất nước ta lại đề cao sự hài hoà, con xem gọi là “Lục Hoà Hài” thế nào?”
“Lục Hoà Hài?” Diêu Tinh Thần nhướn mắt, nghĩ tới tên của Lục Quốc Bảo là do Lục Kiến Lâm đặt, lạnh cả người…
“Bố, con thấy rất được, nhưng để con nghiên cứu Sở Từ thêm đã…”
May mắn thật, may là tên cô và Lục Lập Phong là do Liêu Anh Hồng đặt từ một bài thơ. Nếu không hôm nay, cô sẽ gả cho một người đàn ông tên là “Lục Phát Triển”.
“Thật ra tên Lục Xương Thành cũng không tệ.” Lục Kiến Lâm chắp tay nói.
Diêu Tinh Thần híp mắt cười gượng: “Bố, ý kiến của bố con ghi nhận, để chọn lựa, để chọn lựa ha!”
“Còn chọn lựa nữa à? Bố lại nghĩ ra cái tên nữa hay không kém, Lục Chấn Hưng, con viết thêm đi!”
“Vâng vâng, thật ra con thấy Sở Từ rất thú vị, để con xem tiếp…”
Lục Kiến Lâm chắp tay rời đi.
Diêu Tinh Thần liên tục toát mồ hôi lạnh.
Ách… Xem ra Lục Lập Phong để cô đặt tên không phải không có lý. Lục Lập Phong là con trai Lục Kiến Lâm, từ trước đến nay bố nói gì con nghe nấy. Nếu như Lục Lập Phong đặt tên, chắc chắn Lục Kiến Lâm sẽ đưa ý kiến. Nhưng dù sao cô cũng là con dâu, LụcKeién Lâm ít nhiều cũng nhượng bộ cô, thấy cô hao tâm tổn sức tìm tên, ông cũng không tiện phản bác.
...
Buổi tối anh xong việc về, cô vẫn ngồi trong thư phòng, bật đèn bàn lật văn cổ bình thường cô không bao giờ động đến.
Lục Lập Phong tắm xong, đứng im ở cửa nhìn một lúc rồi mới vào.
“Sao rồi?” anh hỏi.
Diêu Tinh Thần vặn lưng: “Mới đọc được một nửa. Đúng là không dễ, anh biết không, hôm nay bố anh vào xem, bảo em đặt cho Tiểu Điềm Điềm là Lục Hoà Hài, em nhịn cười đến mức xuất huyết bên trong rồi.”
Lục Lập Phong cũng cười: “Vậy em đối phó thế nào?”
“Em nói rằng Sở Từ rất hàm súc, ông cũng không nói gì, haha.”
Diêu Tinh Thần cười nói một hồi, quay đầu lại, thấy anh đang mặc áo choàng tắm trắng tinh, tóc ướt nhẹp ngồi cạnh cô.
Nụ cười của cô lập tức đông cứng, lúng túng quay mặt đi.
Lục Lập Phong tay chống đầu lười biếng đặt trên bàn, đôi mắt bình tĩnh có chút nóng bỏng: “Gần một năm nay anh đều ngủ ở sô pha. Nữ vương đại nhân bao giờ mới cho ta danh phận đây?”
Diêu Tinh Thần bị nhìn đến mức mất tự nhiên, gương mặt hơi nóng, giả vờ không câu nệ đập bút lên bàn, nói: “Hôm nay gia lâm hạnh ngươi, ngươi lên giường chờ ta, ta đi tắm!”
Lục Lập Phong buồn cười: “Anh chỉ nói làm muốn ngủ giường, đâu có nói ngủ với em...”
“Loảng xoảng,” Diêu Tinh Thần cảm thấy cõi lòng làm bằng thuỷ tinh của mình vỡ nát.
“Em muốn ngủ với anh, được không?”
“Được chứ, cứ vậy đi.” Lục Lập Phong vẫn chống đầu, trong mắt chứa đựng hào quang mị hoặc.
Diêu Tinh Thần thấy dáng vẻ tự đắc của anh thật đáng ghét, giống như cả thế giới đều ở trong lòng bàn tay anh.
Biểu cảm như đối mặt với cầm thú của cô làm Lục Lập Phong cười vui vẻ.
“Thế còn tắm cái gì mà tắm? Tới luôn bây giờ đi?” Anh nhếch miệng, hai tay bỗng nắm chặt vai cô, đứng dậy áp cô lên trên bàn.
“Này này này! Đừng quấy đừng quấy...” Cơ thể cô mất đi sự cân bằng, bị anh dồn trên bàn không thể nhúc nhích.
Môi Lục Lập Phong đè lên môi cô rồi dừng lại: “Sao thế? Sợ à?”
“Chúng ta về giường không được sao? Ở đây… đau mông lắm…”
“Anh làm đệm cho em.” Anh nói rồi bàn tay đặt ở mông cô bóp mạnh...
Diêu Tinh Thần còn định nói gì, nhưng lông mi dài của anh đã khép lại, nụ hôn nóng bỏng rơi lên môi cô...
Dường như tất cả nguồn sáng trên thế giới đều tụ ở mắt cô, cơ thể của anh, hô hấp trở nên khó khăn.
Sự mạnh mẽ có thể nuốt chửng cả người lại lần nữa đột kích, thân thể tráng kiện của anh nghênh hợp, não bộ không còn chút ý thức, trở thành cái xác không hồn, bị môi lưỡi của anh hút hết.
Diêu Tinh Thần ôm lấy cơ thể anh, ngông cuồng lật mình, hai tay chống ở mặt bàn chặn thân thể anh, vội vàng phân chia quyền làm chủ.
Cô nghe thấy tiếng cười khẽ trong cổ họng anh, hai tay anh dùng sức, đè cô ở dưới thân như đánh trận.
...
Quá điên cuồng, như đang đánh lộn, hai người khiêu khích lẫn nhau, so với anh cô càng muốn nhiều hơn, anh lại muốn nhiều hơn nữa, quấn quýt si mê lên xuống, ngay cả quần áo của cô còn chưa cởi đã lập tức công thành đoạt đất.
Thời gian dường như bị mồ hôi và hormone xen lẫn dệt thành cái lưới, chầm chậm dừng lại.
Không biết đã qua bao lâu, anh mặc quần áo, trán anh chạm vào trán cô, mỉm cười tràn trề niềm vui. Diêu Tinh Thần cũng ôm anh, ỷ lại xụi lơ xuống.
...
Trên giường mềm mại, cô mặc T-shirt rộng thùng thình, đọc “Giải thích Sở Từ” dưới ánh đèn ngủ, còn Lục Lập Phong nằm nghiêng cạnh cô, thân trên để trần cường tráng, tay vươn vào trong chăn vuốt ve chân cô.
“Lục Lập Phong, đủ rồi đó...” Diêu Tinh Thần chăm chú đọc sách, lười biếng cảnh cáo anh.
Tay Lục Lập Phong dọc theo người cô tiến lên phần ngực dồi dào: “Anh còn chưa phục...”
“Không phục em cũng chịu,” Diêu Tinh Thần cầm quyển sách gõ đầu anh, “Em không có cách nào thật đó, vừa nãy anh đúng là mưu sát.”
“Em đọc cả ngày trời mới hết nửa quyển à?” Tay Lục Lập Phong nhẹ nhàng lướt qua da thịt cô, vuốt ve từng tấc.
“Hiền tuấn mộ nhi tự phụ hề, câu này thật hay, gọi Hiền Tuấn được không?” Diêu Tinh Thần hỏi.
Anh nói: “Không được, như tên Hàn Quốc ấy.”
Sự kiên trì của Diêu Tinh Thần đã đạt đến giới hạn: “Mẹ ơi… Anh không đặt thì thôi sao cứ giày vò em thế? Lục Lập Phong, anh đưa ý kiến đi...”
Lục Lập Phong lúc này mới nói:
“Trong “Chương 9 – Quất tụng” có câu “Hậu hoàng gia thụ, quất lai phục hề”, anh rất thích, gọi Lục Gia Thụ thế nào?”
Lục Gia Thụ… Lục Gia Thụ….
“Có câu này sao?”
“Trang 241.”
Diêu Tinh Thần lật đến trang 241, đột nhiên khựng lại…
Lục Lập Phong gối đầu lên đùi cô, mắt nhắm lại, khoé miệng thể hiện rằng anh đang rất thoả mãn.
Diêu Tinh Thần đờ đẫn cầm lên tấm hình kẹp ở trang này, người trong hình là cô.
Đó là lúc cô hỗ trợ tiết mục cho Lương Mỹ Nhân, người cô mặc trang phục biểu diễn, cúi đầu chào khán giả bên dưới.
“Diêu Tinh Thần! Cố gắng lên!” Trên khán đài vang vọng tiếng cổ vũ của Tiêu Dật và Mao Sơn. Ở hàng sau cũng có tiếng cổ vũ khiêm tốn của ai đó.
“Tiết mục không tệ đúng không? Lục Lập Phong, giờ thực nghiệm sắp bắt đầu rồi, cậu có đi không?” Bạn học ngồi cạnh hỏi.
“Có.” Lục Lập Phong đứng lên, rời khỏi thính phòng huyên náo.
Đi tới cửa, anh đột nhiên quay đầu lại.
Trên sân khấu, cô kiêu ngạo ngẩng đầu bước xuống.
Ánh mắt anh nhìn từ lúc cô bước đi, đến lúc cô vào phòng, khoé miệng nhướng lên.
Diêu Tinh Thần, cố gắng lên.
Anh nhẹ nhàng thu lại ánh mắt, xoay người lặng lẽ rời đi.
...
Diêu Tinh Thần nhìn bức ảnh, kinh ngạc hỏi: “Lâu lắm rồi em còn chẳng nhớ rõ, khi đó biểu diễn ở đại học B, anh cũng ở đó à?”
Lục Lập Phong nhàn nhã nhắm mắt: “Ừm.”
Cô nắm chặt tấm hình, nghe tiếng tim mình đập thình thịch.
Cô khép sách lại, nằm xuống ôm anh. Lục Lập Phong vẫn nhắm mắt, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, điềm tĩnh mà hạnh phúc.
Còn cô lại cảm thấy thoả mãn không sao sánh được.
Diêu Tinh Thần ôm chặt anh, dưới ánh đèn lờ mờ, thì thầm nói:
“Sáng sớm hôm nay, em ở trong giấc mơ...”
“Mơ thấy cái gì?” Anh hỏi.
“Giấc mơ của em trở về khi còn đi học, em đi hết khắp ngõ ngách quanh trường anh, nhưng không hề thấy anh. Dường như anh... chưa từng xuất hiện trong thanh xuân của em...”HOÀN CHÍNH VĂN