Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

Chương 55: Làm nũng nổi máu ghen




EDIT BY CHERYL CHEN

“Bà xã đang mang thai, người yêu cũ ngày nào cũng trang điểm xinh đẹp, cận thuỷ lâu đài, anh nói xem giải quyết thế nào?”

Khi Diêu Tinh Thần và Lục Lập Phong vào nhà, Tiểu Hoả cũng vừa mới về, bác hai Lục Thiết Kim và Lục Kiến Lâm đang ngồi ở tầng một bàn bạc chuyện gì đó, Lục Phong Hoả đùng đùng lửa giận bước vào.

“Lục Quốc Bảo đâu rồi ạ?” Lục Phong Hoả hỏi thẳng.

Lục Kiến Lâm giật mình: “Con bé này! Không dưng nổi điên cái gì? Không thấy bố và bác hai đang nói chuyện à?”

Lục Phong Hoả không quan tâm đến lời ông, nhìn thẳng về phía Lục Thiết Kim: “Bác hai! Lục Quốc Bảo đâu ạ?”

Lục Lập Phong và Diêu Tinh Thần thấy Tiểu Hoả hơi kích động, Diêu Tinh Thần vỗ vai Lục Phong Hoả: “Tiểu Hoả, Đường Bản nói một hai câu, em đừng để trong lòng.”

“Đi ra hết đi!” Lục Phong Hoả giơ tay, suýt nữa động vào bụng Diêu Tinh Thần.

Lục Lập Phong thấy vậy, lập tức bước đến đẩy Tiểu Hoả ra.

Tiểu Hoả vốn gầy nhỏ, bị anh đẩy một cái ngã vào ghế salon.

“Lục Lập Phong! Anh làm gì vậy?” Diêu Tinh Thần nóng tính, thấy Tiểu Hoả gầy yếu như vậy, trách anh dùng sức quá mạnh.

Lục Lập Phong thấy em gái mắt ướt đẫm nhìn mình, hơi hối hận, nắm chặt tay cô không nói lời nào.

Lục Kiến Lâm chỉ vào Lục Phong Hoả đang nghiêng người trên ghế salon, mắng: “Con xem mẹ con nuông chiều con thành thế nào rồi? Quả thật chẳng coi ai ra gì! Lục Quốc Bảo là để cho con gọi à? Đấy là anh con đấy!”

“Anh ta đâu phải anh con!” Lục Phong Hoả vừa bực bội vừa uất ức, quát đến đau lòng: “Anh ta là hung thủ giết người!”

Mọi người hít sâu một hơi.

“Con nói bậy bạ gì thế!” Lục Kiến Lâm vẻ mặt hung dữ, chắp tay ra đằng sau, nặng giọng khiển trách.

Diêu Tinh Thần mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, nhìn hết cái này đến cái kia.

Bác hai vẻ mặt đông cứng, người run rẩy, quay lại, gương mặt chữ quốc (国) khó khăn lắm mới tạo được một nụ cười phức tạp, nói với Lục Phong Hoả: “Tiểu Hoả, ai nói với cháu vậy?

“Chẳng lẽ không đúng ạ? Nếu không phải gì Lục Quốc Bảo mang chó ngao Tây Tạng về nhà, sao đứa bé lại có thể chết thảm như vậy?”

Lục Lập Phong buông tay Diêu Tinh Thần, kéo Lục Phong Hoả: “Lục Phong Hoả, em điên rồi sao!”

“Em phải nói! Nếu Lục Quốc Bảo không hại bạn trai cũ Lương Mỹ Nhân, sao chị ấy có thể ngày nào cũng đòi li hôn?”

Diêu Tinh Thần nhìn người một nhà cãi vã, bỗng nhiên nhận ra mình chỉ là người ngoài cuộc, bọn họ như cùng giữ một bí mật, ngầm hiểu với nhau.

Diêu Tinh Thần vô ý lùi về sau một bước, tỉnh táo nhìn nhận, duy trì khoảng cách.

Trong giây lát, mọi người đều rơi vào trầm mặc.

Lục Phong Hoả cảm thấy cả thế giới đều bắt nạt mình, uất ức khóc to.

Bác hai đứng dậy, bả vai rộng lớn như chùng xuống, thở dài, âm thanh như từ quan tài gỗ vọng lại.

“Thì ra hai đứa nó đòi ly hôn là vì thế này… Con bác cõng mối oan lớn như vậy mà bác còn bắt nó quỳ cả ngày...”

Diêu Tinh Thần kinh ngạc.

Lời của bác hai, ý là Trì Mục bị hại không phải do Lục Quốc Bảo làm.

Đôi mắt ưng của bác hai nheo lại, nhìn về phía Lục Phong Hoả: “Bác hỏi, ai nói với cháu là Lục Quốc Bảo hại người yêu cũ Lương Mỹ Nhân?”

“Tiêu Dật...” Lục Phong Hoả thở dồn dập.

Bác hai ngẫm nghĩ điều gì đó, bỗng nói: “Có phải thằng nhãi đốt xe Quốc Bảo không?”

“Vâng ạ.” Lục Phong Hoả đáp.

Bác hai nói: “Bác nhớ là, khi đó anh ta báo án, ở hiện trường chỉ có một mình anh ta. Nếu suy luận logic của cháu làm người khác mắc oan, bác cũng có thể nghi ngờ Tiêu Dật là hung thủ đúng không?”

“Không thể nào!”

“Không thể nào!”

Hai giọng nói đồng thanh vang lên.

Lục Lập Phong quay đầu thấy ánh mắt kiên định của Diêu Tinh Thần.

Bác hai cười bất đắc dĩ: “Vậy nên Tiểu Hoả, cháu cảm thấy người đó không thể nào gây ra chuyện như vậy, thì bác càng có lòng tin ở con trai bác. Mấy thanh niên các cháu động vào tình cảm thì không biết lí trí.”

Lục Lập Phong nói: “Bác hai, Tiểu Hoả còn nhỏ, bác đừng giận.”

Bác hai nói: “Lập Phong, cháu bảo anh cháu về phòng nghỉ ngơi đi, không quỳ nữa. Bác đi tìm Mỹ Nhân nói chuyện.”

...

Qua một trận ầm ĩ của Lục Phong Hoả, chuyện giữa Lục Quốc Bảo và Lương Mỹ Nhân tuyệt nhiên không có tiến triển.

Bác hai không lớn tiếng răn dạy Lục Quốc Bảo, trong nhà cũng không có bóng dáng Lương Mỹ Nhân, Lục Phong Hoả về trường học chuẩn bị tốt nghiệp, thế giới xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Chớp mắt, ngày dự sinh của Diêu Tinh Thần sắp tới.

Tô Tiểu Mạt đặc biệt gọi điện cho Hà Lâm, khuyên Diêu Tinh Thần nằm viện chờ sinh. Vì vậy một lần nữa cô bị mọi người vây quanh, bệnh viện thẳng tiến.

Vừa vào bệnh viện, thím hai Tống Ngọc Bình đã đến khóc lóc kể lể một hồi với Hà Lâm, nói hai đứa đi làm thủ tục li dị rồi.

“Tinh Thần à, nghe thím này, cháu và Lập Phong hãy sống thật tốt, đừng học theo anh chị cháu.” Tống Ngọc Bình nói.

Hà Lâm đáp: “Đó là đương nhiên, nhìn Tiểu Tinh toe toét vậy thôi, thật ra vẫn rất tình cảm với Lập Phong đấy!”

Tống Ngọc Bình vỗ vỗ tay Diêu Tinh Thần, nói: “Cháu phải cố giữ tâm trạng tốt, đừng mắc phải cái gì mà hội chứng u sầu tiền sản ấy.”

Diêu Tinh Thần đùa giỡn đáp: “Hai người ngày ngày nhắc con, con sao mắc được!”

Đang nói chuyện, Lục Lập Phong đã tan làm đến bệnh viện, hai bà già căn dặn vài câu rồi về nhà.

Lục Lập Phong vừa để túi văn kiện xuống, đứng cạnh giường nhìn cô: “Hội chứng u sầu cái gì? Mẹ và thím nói gì với em?”

Diêu Tinh Thần thở dài thườn thượt: “Thím hai dặn em là đừng học theo anh chị cả đòi ly hôn, mẹ anh dặn em phải xây đắp tình cảm với anh. Quái lạ, hôm đó rõ ràng nghe mẹ anh nói lòng của em không đặt ở Lục gia, nhưng bây giờ lại nói tốt trước mặt em, lẽ nào đây là sống chung với mẹ chồng trong truyền thuyết?”

Lục Lập Phong ngồi cạnh giường, Diêu Tinh Thần đưa quả cam cho anh, anh nhận lấy bóc vỏ, nhàn nhạt hỏi: “Lòng của em ở Lục gia sao?”

Diêu Tinh Thần bị hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Tâm tư ai đó cũng để hết trên người bác sĩ Tô nhỉ?”

Lục Lập Phong mỉm cười: “Làm sao? Em ghen à?”

Diêu Tinh Thần ngẩng cổ, cười khinh thờng: “Em mà ghen á?”

Đang nói thì Tô Tiểu Mạt vào phòng.

Áo blouse trắng, gương mặt trang điểm tinh tế, khí chất toả sáng động lòng người vừa vào cửa đã khiến cho phụ nữ có thai bụng bự Diêu Tinh Thần phải ngước nhìn.

“Bác sĩ Tô hôm nay thật xinh đẹp nha!” Diêu Tinh Thần lập tức đổi vẻ mặt hớn hở.

Lục Lập Phong bĩu môi, trong lòng nói phụ nữ thật giả dối.

Tô Tiểu Mạt cười quyến rũ, liếc Lục Lập Phong: “Đừng nói nữa, hôm nay bận muốn chết à, thai phụ phòng bên cạnh gặp chút chuyện, đứa bé suýt nữa thì…, tôi phải làm việc thông trưa.”

“Có chuyện gì thế?” Diêu Tinh Thần bây giờ mỗi khi nghe thấy phụ nữ có thai nào gặp nguy hiểm, lòng bắt đầu bồn chồn.

Gương mặt Tô Tiểu Mạt hơi mất tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Khi mang thai nhưng không chú ý chuyện chăn gối, suýt nữa thì xảy ra nguy hiểm. Nhưng hai người thì không cần dặn dò cũng yên tâm rồi.”

Câu cuối cùng cô ta nói rất mập mờ, còn cười với Lục Lập Phong cũng rất mập mờ.

Diêu Tinh Thần từng đề cập với Tô Tiểu Mạt về quan hệ giữa hai người, cô ta biết bọn họ sẽ không phát sinh gì cả nên mới nói như vậy.

Tô Tiểu Mạt kiểm tra một lượt rồi ra ngoài, tiện gọi luôn Lục Lập Phong ra, nói là đi lấy đồ gì đó. Diêu Tinh Thần thấy bóng dáng hai người cùng rời đi, trong ngực như bị cục tức dồn ép, buồn bực, vừa chua xót vừa đau đớn.

Không bao lâu sau, Lục Lập Phong đã về.

Anh nhìn quả cam đã bóc vỏ cẩn thận nhưng không nhúc nhích xíu nào, hỏi: “Sao không ăn cam? Ngồi ngốc nghĩ gì thế?”

Diêu Tinh Thần lườm anh một cái, hỏi kiểu quái gở: “Ui da, về nhanh thế? Giải quyết nhanh thế à?”

Lục Lập Phong cau mày: “Giải quyết cái gì?”

“Bà xã đang mang thai, người yêu cũ ngày nào cũng trang điểm xinh đẹp, cận thuỷ lâu đài (1), anh nói xem giải quyết thế nào?”

(1) Cận thuỷ lâu đài: Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví việc ở gần thì được ưu tiên.

Luồng ghen tuông lập tức tràn đầy căn phòng.

Lục Lập Phong nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, khoé miệng mang theo nụ cười thản nhiên.

“Anh chỉ đi theo cô ấy lấy đồ dùng cho em thôi.” Anh giải thích không mặn không nhạt, không nhanh không chậm.

Diêu Tinh Thần cười nhạt: “À, nếu anh cảm thấy em cản trở chuyện tốt của anh, cứ nói thẳng, khỏi cần phải lo chuyện ở đây, trả lại quả cam cho em! Sao lại bóc cam của em!”

Cô đập quả cam trên bàn.

Vừa dứt lời, cửa đã đẩy ra, Tô Tiểu Mạt lại vào.

“Lập Phong, anh xem đầu óc của em này, đây cũng là đồ Tinh Thần cần dùng. Vừa quên không đưa cho anh!”

Tô Tiểu Mạt bước tới, Diêu Tinh Thần lập tức thu lại vẻ tức giận vừa nãy, để quả cam vào lòng bàn tay Lục Lập Phong.

“Đút cho em!”

“Cái gì?” Lục Lập Phong nhất thời không phản ứng kịp.

Diêu Tinh Thần sẽ không làm nũng, nhưng vừa thấy ánh mắt mập mờ Tô Tiểu Mạt nhìn Lục Lập Phong, tim phổi cô rất khó chịu, lắc đầu một cái, không nhìn anh:

“Em muốn anh đút cam cho em ăn…”

Lục Lập Phong lập tức mỉm cười: “Em làm gì thế…”

Đột nhiên giống như trẻ con, còn rất đáng yêu nữa.

Diêu Tinh Thần mài răng, ngoác miệng: “Nếu anh không đút cho em, Tiểu Điềm Điềm cũng đừng hòng ăn được quả cam này.”

Lục Lập Phong nắm cằm cô, để cô nhìn thẳng mình, dở khóc dở cười nói: “Diêu Tinh Thần muốn làm nũng đây mà, nhưng phải đáng yêu hơn một chút.”

“Ai làm nũng…”

Lục Lập Phong bỗng ấn một nụ hôn lên môi cô, nhẹ nhàng, rời đi rất nhanh.

Anh nhìn ánh mắt cô, gương mặt rất sáng, dịu dàng nói: “Bác sĩ Tô còn ở đây, em xem em thật không hiểu chuyện.”

Diêu Tinh Thần sửng sốt, trên mặt lập tức đỏ một mảng, đốt nóng đến tận tai.

Ánh mắt của anh tràn ngập sự cưng chiều, ngoài miệng nói bác sĩ Tô vẫn còn ở đây, nhưng ngược lại càng thân mật với cô.

Mắt Tô Tiểu Mạt loé lên, lùi về sau, lúng túng nói: “Tôi.. tôi ra ngoài là được..”

Lục Lập Phong mỉm cười, khoát tay áo.

Tô Tiểu Mạt như chạy trốn, tiếng cửa rất vang.

Diêu Tinh Thần hoàn toàn ngẩn người.

Lục Lập Phong tách một múi cam đưa tới miệng cô, nhíu mày, vẻ mặt rất dịu dàng.

“Hửm?” Đưa tới miệng cô rồi mà cô không ăn, Lục Lập Phong cố tình hỏi: “Không phải muốn anh đút cho em sao?”

Diêu Tinh Thần trố mắt chỉ vào cửa phòng vừa Tô Tiểu Mạt tức giận rời đi, lúng túng hỏi: “Anh.. Anh không sợ cô ấy tức à?”

Lục Lập Phong lại cố ý hỏi: “Cô ấy tức giận á? Vì sao?”

Diêu Tinh Thần lắp bắp: “Anh… cô ấy… không phải anh thích bác sĩ Tô à?”

Lục Lập Phong nhét múi cam vào miệng cô, chặn họng cô, đáp lại nhẹ bẫng:

“Anh thích em mà…”