Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

Chương 41: Giấc mộng năm đó




EDIT BY CHERYL CHEN

“”Thông minh hơn anh em, lương thiện hơn anh em, chung thuỷ hơn anh em, phong độ hơn anh em, quan tâm chị hơn anh em!”

Lục Phong Hoả xấu hổ cười gượng: “Ưu tú như thế sao… anh ấy tên gì ạ?””


Diêu Tinh Thần ra ngoài, định đón một chiếc xe về nhà. Bây giờ đang là giờ cao điểm mọi người tan ca, xe trống rất ít, cô đứng ven đường cái, trong lòng vô thức oán trách,.

Trọng sắc khinh bạn, Lục Lập Phong đúng là trọng sắc khinh bạn. Cô đang mang thai, lại còn là con của anh, thế mà anh nỡ đưa người yêu cũ về, để cô một mình lề đường hít khói ô tô...

Biết là cô chủ động đưa ra yêu cầu, nhưng anh… ít nhất.. cũng phải có chút lương tâm hỏi lại ý của cô chứ? Anh nghĩ giả vờ giả vịt hỏi câu “Em chắc chứ?” là xong à? Cứ như sợ cô đổi ý.

Cô đứng lặng lẽ oán trách được một lát, Lục Lập Phong và Tô Tiểu Mạt cùng đi ra, anh đỡ cô, vẻ thận trọng, bước từng bước xuống bậc thang.

Diêu Tinh Thần đang bực bội lập tức mỉm cười.

Lục Lập Phong nhìn cô, hỏi: “Em chắc là nếu anh không đưa em về, em sẽ không giận chứ?”

“Em giận cái gì?” cô cười lớn, lộ vẻ khoa trương.

Diêu Tinh Thần nhìn thấy Tô Tiểu Mạt đang cảm kích cười với mình, lại liếc nhìn Lục Lập Phong, đầu ngón tay chọc chọc ngực anh, nói nhẹ bẫng: “Đừng prada …! Enjoy yourself.”

Tô Tiểu Mạt nhíu mày: “Tinh Thần, cô nói tiếng anh mà sao tôi không hiểu?”

Diêu Tinh Thần cười tít mắt: “Tôi cổ vũ anh ta ấy mà! Tiếng lóng, tiếng lóng!”

Tô Tiểu Mạt nhìn cô mờ ám, cảm kích cười.

Lục Lập Phong không hề lưu luyến thu ánh mắt lại, gật đầu, đỡ tay Tô Tiểu Mạt, dẫn cô đến xe mình.

“Để ý chút.” Lục Lập Phong nói với Tô Tiểu Mạt.

Tô Tiểu Mạt được anh chăm sóc, cừoi dịu dàng, dựa sát vào tay anh, bóng lưng hai người vô cùng xứng đôi.

Diêu Tinh Thần quay người đi, bĩu môi, bắt chước giọng Lục Lập Phong lẩm bẩm:

“Để ý… để ý chút… ai dà Tô Tiểu Mạt em phải cẩn thận chứ…”

Cô lập tức rùng mình, ra sức lắc đầu.

Đột nhiên, bụng cô động đậy.

Diêu Tinh Thần khựng lại, ngạc nhiên nhìn bụng mình.

Cái bụng lại động.

“Con à?” cô ngạc nhiên gọi một tiếng, đứa bé trong bụng không biết thế nào lại động đậy.

Đây là lần đầu tiên Diêu Tinh Thần cảm nhận được thai máy rõ ràng như thế, rất giống đứa trẻ con được ăn kẹo, vui sướng khó nói nên lời.

Diêu Tinh Thần sờ bụng, bên trái bụng chợt gồ lên một khối nhỏ, rất nhanh lại biến mất, Diêu Tinh Thần đứng bên đường cười khúc khích một mình, đột nhiên cô nghĩ tới Lục Lập Phong, cô muốn quay lại gọi anh tới chia sẻ sự sung sướng trong khoảnh khắc này, nhưng có lẽ hai người họ đã lên xe rồi.

Diêu Tinh Thần vuốt ve bụng, thất thần nhìn dòng xe xa xa, chiếc Land Rover của tên háo sắc Lục Lập Phong từ từ đi ra ngoài, chạy vào đường cái.

Diêu Tinh Thần giương mắt nhìn đuôi xe xa dần, nơi nào đó ở trái tim như bị cắt đi, khó diễn tả.

Giống như khi còn bé, bị người ta lấy mất búp bê vải.

Diêu Tinh Thần hít thở thật sâu.

Không đúng, cô chưa từng chơi búp bê vải.

Lục Lập Phong lái xe lên đường cái, nhìn vào gương xe tìm kiếm bóng dáng cô, thấy cô nhàn nhã đứng ở ven đường, tay cầm ví tiền, không hề giống phụ nữ có thai, chưa biết chừng còn đang huýt sáo hát vang.

Lục Lập Phong lạnh lùng cụp mắt, khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên nặng nề, đạp chân ga phóng nhanh.

Diêu Tinh Thần đúng là đang hát, nhưng trong khoảnh khắc này, chỉ có một ca khúc mới hát được lên tiếng lòng cô.

Tay cô đút trong túi quần, ễnh bụng, ngẩng đầu, giọng yếu nhưng cứ thích với lên cao, Diêu Tinh Thần bỗng thấy mình thật thảm thương.

“Lang thang trong đêm đông gió lạnh — gió thổi giấc mộng tung bay — í a”

...

Đến tối cô mới hậm hực về nhà, Lục Phong Hoả thấy cô không vui, vẫn ở trong phòng cùng cô, hai người cùng xem bộ phim điện ảnh Nhật “Bầu trời tình yêu”. Lục Phong Hoả khóc chùi hết nửa cuộn giấy, Diêu Tinh Thần không có cảm giác gì, ngồi nhai bỏng ngô.

“Chị dâu,” Lục Phong Hoả lau nước mắt, đột nhiên hỏi: “Chị đã từng điên cuồng thích ai chưa?”

Diêu Tinh Thần đặt túi bỏng lên đùi, lạnh lùng nói: “Đương nhiên là rồi.”

“Anh của em à?”

“Có cái rắm...” Diêu Tinh Thần bĩu môi: “Không phải.”

“Rất rất rất thích sao?”

Diêu Tinh Thần trịnh trọng gật đầu: “Rất rất rất rất rất thích ấy.”

Lục Phong Hoả ngồi xếp bằng, nhìn cô, hỏi: “Người đó như thế nào ạ?”

Đôi mắt Diêu Tinh Thần lúng liếng: “Thông minh hơn anh em, lương thiện hơn anh em, chung thuỷ hơn anh em, phong độ hơn anh em, quan tâm chị hơn anh em!”

Lục Phong Hoả xấu hổ cười gượng: “Ưu tú như thế sao… anh ấy tên gì ạ?”

Diêu Tinh Thần bật thốt: “Trì Mục.”

Lục Phong Hoả ban đầu chỉ đơn thuần muốn tâm sự cùng chị, nhưng không hiểu vì sao, bỗng dừng lại cau mày nhìn cô.

“Trì Mục? Chính là anh Trì Mục bị người ta hại thành đần độn ạ?”

Diêu Tinh Thần cũng rất kinh ngạc: “Sao em biết Trì Mục?”

Lục Phong Hoả nói: “Em nghe Tiêu Dật kể, hai người là anh em tốt.”

Diêu Tinh Thần tiếp lời: “Chờ đã, em vừa mới nói, bị người ta hại thành đần độn là có ý gì?”

Lục Phong Hoả khựng lại, né tránh ánh mắt của cô: “Em không biết nữa... “

Diêu Tinh Thần bỗng trở nên nghiêm nghị, nắm chặt bả vai Lục Phong Hoả, Lục Phong Hoả bị biểu cảm của cô doạ, lùi về sau.

“Tiểu Hoả, Trì Mục vốn tự sát, Trì Mục đốt than củi tự sát, sao em lại nói anh ấy bị hại? Có phải em biết chuyện gì không?”

Lục Phong Hoả lập tức đẩy tay cô, cười khẽ, vẻ mặt không tự nhiên: “Chị dâu… em… em có biết gì đâu chứ, em còn không biết anh ấy.”

Diêu Tinh Thần còn muốn nói nữa, Lục Phong Hoả đã xuống khỏi giường, nói mình có việc cần làm, lúng túng ra khỏi phòng ngủ Diêu Tinh Thần.

Diêu Tinh Thần cứ cảm giác có gì đó không ổn, Lục Phong Hoả vô tình tiết lộ một câu, đưa sự thật nhiều năm qua cô không dám nghĩ tới ra ngoài.

Diêu Tinh Thần chợt nghĩ tới ngày đó, khi Trì Mục vẫn đang thực tập ở bênh viện B.

Đó là ngày u tối nhất trong trí nhớ của cô.

Khi Trì Mục bị đưa đến bệnh viện đã rơi vào trạng thái hôn mê, anh phải phẫu thuật mở nội khí quản, nhưng tình trạng hôn mê vẫn không chuyển biến. Bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch, bên tai Diêu Tinh Thần văng vẳng tiếng khóc tê tâm liệt phế của mẹ Trì Mục.

Đốt than củi tự sát, Diêu Tinh Thần trước sau vẫn không thể chấp nhận được sự thật này, không thể nào, anh Trì Mục không thể tự sát.

Hôm sau, Trì Mục bị chuyển sang bệnh viện khác, sau khi chẩn đoán, anh được đưa vào phòng oxy hyperbaric để điều trị. Mỗi ngày nửa tiếng trị liệu, sau bốn ngày, kì tích đã xảy ra, anh có thể cử động tay, di chuyển măt. Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Đốt than củi tự sát, là lí do Trì Mục cho thầy cô, bạn bè, người thân và phóng viên biết.

Ngay cả cảnh sát cũng nói vậy.

Diêu Tinh Thần không thể không nhớ tới, lần anh chảy nước măt tự thú.

Anh nói: Tinh Thần, anh là tội nhân.

Tội nhân...

Trong đầu Diêu Tinh Thần có một tia chớp xẹt qua, cô lập tức xuống giường, tìm điện thoại, lục số điện thoại bạn cùng phòng Trì Mục, cũng đang làm tại bệnh viện B, Mao Sơn.

“Mao Sơn, là em đây.”

“Tinh Thần à, tìm anh có việc gì không?”

“Em muốn hỏi anh, vì sao năm đó Tiêu Dật đang thực tập đột nhiên dừng lại?”

Mao Sơn hơi khó nói: “Chuyện đó anh cũng không rõ lắm, bởi vì sau khi anh được điều tới bệnh viện B, rồi nhìn thấy Tiêu Dật, anh mới thấy nghi Tiêu Dật đang làm bên Canada là nói dối. Anh vốn nhiều chuyện, hỏi một đồng nghiệp cùng khoá với Tiêu Dật vì sao năm đó Tiêu Dật lại rời đi… Tinh Thần, em hỏi chuyện này làm gì?”

Diêu Tinh Thần bắt đầu thở dồn dập, vội giục: “Mao Sơn, anh nói đi!”

Mao Sơn bảo: “Cũng không phải chuyện gì hay ho, anh không nên truyền ra ngoài. Tinh Thần, em đừng làm khó anh.”

Diêu Tinh Thần nói: “Mao Sơn, anh đừng giả ngốc với em. Quan hệ giữa em và Tiêu Dật thế nào anh biết rõ, bọn em rất thân thiết với anh mà? Anh nói cho em đâu phải nhiều chuyện, anh nói đi!”

Mao Sơn nghĩ ngợi, trầm giọng nói: “Anh ấy ngồi tù rồi.”

Ngồi tù!

“Gì cơ?” Diêu Tinh Thần sét đánh ngang tai: “Không phải người nhà nói anh ấy xuất ngoại à?”

“Gia đình cậu ấy nói như thế vì sợ mất mặt, cụ thể anh không rõ, anh chỉ nghe nói là đốt xe của người khác gây ra hoả hoạn, phạt ba năm tù giam.”

Diêu Tinh Thần cúp điện thoại, ngơ ngác ngồi xuống giường, mắt nhìn xa xăm.

Trong đầu cô bỗng nhớ lại, ngày hôm ấy sau khi uống rượu, dáng vẻ Tiêu Dật đứng trong gió đêm.

Tóc của anh ngắn hơn trước đây, tay đút túi quần, đứng trên bậc thang nhìn cô. Trong ánh mắt anh, những câu chuyện chồng chất theo thời gian, phức tạp nhìn cô.

Anh phải đi rồi, vĩnh biệt.

Anh nói câu tạm biệt, nhưng chân không hề di chuyển.

Khi đó, anh lưỡng lự không rời, rốt cuộc muốn nói gì với cô?

Ôm một bầu tâm sự như thế, anh vẫn bình tĩnh nhìn cô lần cuối, quay người biến mất trong bóng đêm. Đến cách liên lạc cũng không để lại.

Diêu Tinh Thần vẫn miên man hồi tưởng lại bóng hình Tiêu Dật, đôi mắt cô đơn của anh, quần áo trắng đến kì lạ, nhớ đến ánh mắt của Lục Phong Hoả khi anh giúp cô, khi anh nheo mắt nhìn Lục Lập Phong, chợt cô tìm ra điều gì đó…

Những mảnh vỡ này dần chắp lại với nhau, nhưng vẫn không rõ ràng.

Diêu Tinh Thần bỗng nghĩ đến nơi làm việc của anh là “bệnh viện ma”, cầm máy tính bảng tìm kiếm.

Thì ra, anh diễn vai bác sĩ giải phẫu ở đó, mỗi ngày nhận tiền lương 200 nhân dân tệ, đôi khi còn bị khách đánh.

Diêu Tinh Thần nhớ kĩ địa chỉ nơi anh làm việc, nằm trên giường miên man suy nghĩ.

Đốt xe của người khác, người này là ai, anh ta và Trì Mục có quan hệ gì?

Tiêu Dật, chỉ có Tiêu Dật mới nói được chân tướng sự việc cho cô, cô nhất định phải gặp Tiêu Dật một lần…