Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

Chương 33: Tình cảm ngầm phát sinh




EDIT BY CHERYL CHEN

Đó chính là con gái, có bản lĩnh cả đời không qua lại với nhau, tuy miệng cười nhưng trong lòng đầy thù hận.

Chạng vạng tối, Lục Lập Phong về phòng sắp xếp hành lý, chuẩn bị đi Italia công tác.

“Không ngờ được anh lại là chính nhân quân tử, cảm ơn nha.”

Diêu Tinh Thần cầm điện thoại anh mang đi sửa trong tay, hài lòng nhìn ngắm.

Trưa nay cô tìm mãi không thấy điện thoại, mãi mới biết Lục Lập Phong đem nó đi sửa rồi. Vừa nãy chủ tiệm sửa điện thoại cho người đi giao hàng, màn hình đã được thay mới.

Hơn nữa, mấy file ghi âm hôm cô và anh đi đính hôn vẫn được giữ lại, không mất cái nào.

Diêu Tinh Thần bây giờ mới cảm thấy anh rất có thành ý thực hiện hiệp ước giữa hai người.

“Không phải khách khí.” Lục Lập Phong đang bận rộn thu dọn hành lí.

Diêu Tinh Thần nhìn dáng vẻ anh yên lặng dọn dẹp, chợt nhớ tới buổi sáng chính cô hãm hại anh, hại anh không thể không rời khỏi nhà đi, trong lúc nhìn bóng lưng anh, cô cảm thấy hơi bi thương.

Vì thế, Diêu Tinh Thần lấy từ ngăn kéo ra một chiếc gương cỡ A4, vừa soi gương vừa nói:

“Đồ cổ nhỏ, anh nói xem, tên đại sư phong thủy kia cũng biết đùa thật, nói dùng gương trong phòng ngủ sẽ xuất hiện tiểu tam, hại tôi mỗi lúc soi gương đều phải lấy từ ngăn kéo ra, càng soi càng thấy béo.”

Lục Lập Phong kéo vali, đứng trước gương to bên ngoài đeo caravat: “Tội gì mà không nhắc nhở chính mình, càng soi càng thấy béo.”

Diêu Tinh Thần lườm: “Dù cho tôi có rời khỏi đây, đến một ngày tôi sinh con, tôi cũng trở thành một người mẹ cay độc.”

Lục Lập Phong nói: “Tôi mỏi mắt mong chờ.”

Diêu Tinh Thần ngồi trước bàn đọc sách, con ngươi chuyển động, nghĩ làm sao để đền bù cho anh, làm thế nào để khiến anh vui vẻ? Vì thế, cô xoay người, nói với Lục Lập Phong vẫn đang thắt caravat:

“Được rồi, tôi vẫn muốn nói với anh chuyện này! Anh có biết bác sĩ khám thai cho tôi là ai không?”

“Tôi còn không đưa em đi khám.”

“Là Tô Tiểu Mạt, người tình trong mộng của anh, Tô, Tiểu, Mạt.”

Lục Lập Phong sửng sốt, xoay đầu lại nhìn nàng: “Người tình trong mộng của tôi????”

Diêu Tinh Thần bật ngón cái, cười gian: “Haha! Tôi biết ngay là biểu cảm này mà! Hưng phấn không? Không sai, đúng là người tình trong mộng của anh.”

Lục Lập Phong đen mặt, bất đắc dĩ cười lắc đầu, quay đi, coi cô như không khí.

Từng nghe đến “bị đối xử quá đáng”, “bị ép tự tử” nhưng chưa từng nghe đến “bị gán ghép người tình trong mộng”.

“Bác sĩ khám thai cho vợ tôi là người tình trong mộng của tôi, chuyện này làm người ta hưng phấn á? Tôi có bị biến thái đâu?”

Diêu Tinh Thần mở gương: “Anh đừng lo lắng, tôi có biện pháp.”

Cô chưa nói xong, bên ngoài có người gõ cửa.

Diêu Tinh Thần còn lễ phép hỏi: “Ai thế ạ? Vào đi ạ.”

Cửa bị đẩy ra, là Lục Phong Hỏa đang cầm trong tay một hộp cơm nhỏ tuyệt đẹp.

Lục Phong Hỏa vẫn làm mặt lạnh lùng, nhưng sau khi thấy Lục Lập Phong liếc mắt, ngoan ngoãn gọi cô “chị dâu”.

“Vào đi, đừng đứng ở cửa.” Diêu Tinh Thần nhàn nhạt nói.

Lục Phong Hỏa lặng lẽ thở dài, đóng cửa lại, hơi ngập ngừng, đi tới trước mặt Lục Lập Phong: “Anh, em mới làm sushi xong, anh có muốn thử không?”

Lục Lập Phong đã áo mũ chỉnh tề, nhìn em gái: “Không phải nói chị dâu em không thấy ngon miệng nên ăn ít, em làm cơm cho chị ấy sao? Mời anh làm gì?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Phong Hỏa đỏ lên, thật sự cô muốn dùng món này để lấy lòng Diêu Tinh Thần, nhưng khi cô vừa vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Diêu Tinh Thần, cô lập tức đổi ý.

Cô được nuông chiều từ nhỏ, ai cũng phải nhường nhịn, dựa vào cái gì mà bắt cô đi lấy lòng người ngoài.

Diêu Tinh Thần vểnh tai nghe, ho nhẹ rồi nói: “Em làm sushi à, cho chị thử một miếng.”

Chủ động nói lời này là vì Diêu Tinh Thần thấy Lục Phong Hỏa xấu hổ, nên cô quyết định cho em chồng một lối thoát.

Lục Phong Hỏa cầm hộp cơm đi tới cạnh giường, mở nắp hộp, không nói gì, con mắt cũng không biết để đâu mới phải.

Diêu Tinh Thần bỗng mỉm cười: “Không ngờ tiểu thư như em, làm mấy thứ này rất ngon.”

Lục Phong Hỏa nghe xong, nhàn nhạt đáp: “Vậy chị ăn đi ạ…”

Diêu Tinh Thần ngồi trên giường, định lấy một miếng, Lục Phong Hỏa nhìn lướt qua Lục Lâp Phong, nói: “Đừng… hay là chị xuống giường ăn đi… anh của em mắc bệnh sạch sẽ. nếu ai mang đồ ăn lên giường anh ấy, anh ấy sẽ mắng mỏ….”

Diêu Tinh Thần “úi” một tiếng, bừng tỉnh, nhìn về phía Lục Lập Phong: “Anh mắc bệnh sạch sẽ à?”

Lục Lập Phong chỉ cười không nói, kéo vali đến cửa, nhìn Lục Phong Hỏa: “Tiểu Hỏa, thay anh chăm sóc tốt chị dâu. Anh đi đây.”

“Chào anh.” Lục Phong Hỏa vẫy tay.

Diêu Tinh Thần nhìn sang chỗ anh, chỉ thấy anh bây giờ đã đặt tay lên cửa, quay lại nhìn cô.

Ánh mắt của anh, vẻ mặt của anh, khi anh mím môi, phất tay áo, rồi đi luôn không quay đầu lại, như cuộn phim quay chậm trong đầu cô, làm trái tim Diêu Tinh Thần xẹt qua một tia thương cảm mơ hồ...

Dường như có vị đắng chát khi anh không nói gì mà đã đi,

Giống như rất lâu trước đây, cô nhổ kẹo cao su xuống đất, anh chẳng nói gì, cúi khom lưng nhặt lên, ngay lúc đó… cảm xúc này được chôn sâu.

Lục Lập Phong đi rồi, Lục Phong Hỏa nhìn cô đờ ra, hỏi: “Chị có ăn không ạ?”

Diêu Tinh Thần giương mắt nhìn Lục Phong Hỏa, nhìn đường nét của cô rất giống anh, bỗng mỉm cười: “Chị ăn ở bàn kia.”

Luc Phong Hỏa vì nụ cười của cô mà dễ chịu hơn, đem hộp cơm để lên bàn, ngồi xuống.

Diêu Tinh Thần cũng ngồi, cầm đũa gắp một miếng.

Diêu Tinh Thần hỏi: “Anh trai em mắc bệnh sạch sẽ thật à?”

“Đúng ạ, không những mắc, mà còn cực kì nghiêm trọng.”

“Hình như sáng sớm hôm nay… chị uống sữa đậu nành, ăn bánh quẩy trên giường anh ấy… Anh ấy…”

“Uống sữa đậu nành????? Lại còn ăn bánh quẩy????? Anh ấy không nói gì với chị à?” Biểu cảm của Lục Phong Hỏa khoa trương hơn, mở to mắt kinh ngạc.

Diêu Tinh Thần ăn một miếng sushi, gật đầu.

Biểu cảm của Lục Phong Hỏa từ khó tin bất ngờ đến đố kị, lạnh lùng: “Chị có thể được ghi vào sử sách rồi.”

Lục Phong Hỏa cố tình làm mặt lạnh hơn: “Lúc đầu em định làm bạch tuộc cay, nhưng nghĩ đến chị là phụ nữ có thai, em lại thôi.”

Diêu Tinh Thần gật đầu, lại ăn tiếp miếng nữa: “Ăn ngon lắm, rau cải cũng không tệ.”

Có đôi khi quan hệ giữa người với người rất kì diệu. Bạn chủ động nói chuyện với đối phương, bạn âm thầm nghĩ mưu kế trong lòng, càng nghĩ càng thấy chán ghét, nhưng chỉ cần đối phương chủ động bắt chuyện, lấy lòng bạn, bạn sẽ tự động xóa bỏ mọi mưu kế xấu xa.

Đó chính là con gái, có bản lĩnh cả đời không qua lại với nhau, tuy miệng cười nhưng trong lòng đầy thù hận.

Lục Phong Hỏa chống cằm nghịch điện thoại, không nói gì.

Diêu Tinh Thần nói: “Trong điện thoại có thiết kế của em không?”

“Có ạ.”

“Cho chị xem một chút.”

Lục Phong Hỏa mở điện thoại di động, lật từng bản thiết kế cho cô xem.

“Không tồi, đến lúc đó chị cho em mượn mấy cô người mẫu, em may quần áo theo bọn họ là được.”

“Để em thêm weixin của chị nha!” Lục Phong Hỏa nói.

Cả hai thêm bạn trên weixin, Diêu Tinh Thần nói: “Cho chị xin weixin của anh em.”

Lục Phong Hỏa rất ngạc nhiên: “Chị không có weixin của anh???”

Cả hai người họ đã kết hôn rồi thế mà không có weixin của nhau?

Diêu Tinh Thần cười: “Bảo em đưa thì em cứ đưa đi, nói nhảm nhiều thế.”

Lục Phong Hỏa đờ người, há hộc miệng, nhưng vẫn đưa nick weixin của Lục Lập Phong cho Tinh Thần.

...

Lục Phong Hỏa ngàn vạn lần không ngờ được, người mẫu Diêu Tinh Thần mời đến giúp đỡ cô lại là người mẫu nam nổi tiếng nhất Trung Quốc Tề Tuấn, minh tinh điện ảnh Trình Trinh Trinh và người mẫu Tương Ca.

Từ thiết kế đến thi thố, trong thời gian hai tuần, lại còn có người mẫu chuyên nghiệp, Lục Phong Hỏa chưa từng mong chờ một cuộc tranh tài nào đến vậy.

Rốt cuộc ngày này rồi cũng đến, cuộc thi quyết định kết quả tốt nghiệp, học sinh và giáo viên ngồi kín phòng, y như mong đợi, khi Tề Tuấn mặc quần áo Lục Phong Hỏa thiết kế bước lên sân khấu, toàn trường chấn động.

“Trời đất, thật sự là Tề Tuấn sao? Ai mời tới vậy??”

Trong phòng hóa trang sau hậu trường, vài hoa khôi giảng đường tầm cỡ người mẫu đang bàn luận ầm ĩ.

Lục Phong Hỏa đến phòng đạo cụ lấy đồ, Diêu Tinh Thần đứng phía sau Trình Trinh Trinh, nghiêm túc trang điểm.

Mấy cô gái ríu ra ríu rít, đầu tiên là si mê Tề Tuấn, lát sau lại nói về Lục Phong Hỏa.

“Thật là cô ấy không vậy? Bình thường chả bao giờ hé răng, không ngờ có thể mời được vị Phật này diễn trên sân khấu nhỏ của trường ta.”

Một cô gái khác nói: “Chắc dựa vào gia thế thôi, cô ấy có tính tiểu thư, tôi cũng biết sơ qua, nói chuyện rất khó chịu, như kiểu ai cũng thiếu nợ mình.”

“Nghe nói bạn cùng phòng cô ta đều bài xích cô ấy, không thèm nói chuyện!”

Trình Trinh Trinh cũng đang ngồi trong phòng hóa trang than mấy tiếng, mở mắt, cam chịu để Diêu Tinh Thần trang điểm cho: “Cậu bấm mi chứ có phải cắt lông mi đâu! Nhẹ tay chút!!”

Trình Trinh Trinh là bạn đại học của Diêu Tinh Thần, khi tham gia cuộc thi người mẫu ở trường có nảy sinh mâu thuẫn vì trang phục, cứ tưởng sẽ là kẻ thù, ai ngờ thành bạn tốt.

Hai người có tính cách giống một các đáng sợ, đều là nữ hán tử, chỉ có điều Trình Trinh Trinh may mắn hơn Diêu Tinh Thần, vừa tốt nghiệp đã nhận được tác phẩm lớn, rồi cứ thế nổi tiếng đến bây giờ, còn Diêu Tinh Thần vẫn là một diễn viên vô danh.

Diêu Tinh Thần nhéo mặt cô: “Sao cậu lắm chuyện thế! Nói cho cậu biết, hôm nay em tớ trình bày tác phẩm tốt nghiệp, tốt nhất là cậu nên ngồi yên để tớ trang điểm.”

“Biết rồi, thật không nhìn ra, cậu cũng để ý nhà khảo cổ kia phết! Chuyện của em gái người ta mà rình rang như vậy, mời tớ tới thì không nói rồi, đến Tề Tuấn mà cậu cũng mời được á?”

“Tề Tuấn nợ tớ một món nợ ân tình.”

“Ân tình gì? Nợ phong lưu à?” Máu bát quái trong người Trình Trinh Trinh bắt đầu nổi lên.

“Biến biến biến.” Diêu Tinh Thần nhìn đồng hồ đeo tay: “Tương Ca đã đồng ý đến hôm nay, sao giờ vẫn chưa thấy bóng dáng?”

Trình Trinh Trinh hừ lạnh: “Cô ta á? Chắc tí nữa gọi điện nói mình có việc bận, không đến được ấy mà. Người ta bây giờ nổi lắm nha, đến bạn đại học cũng không rảnh giúp đỡ.”

Quả nhiên Trình Trinh Trinh vừa dứt lời, Tương Ca gọi đến.

Diêu Tinh Thần bĩu môi, liếc Trình Trinh Trinh, mở loa ngoài, giọng của Tương Ca vang lên: “Chết rồi, sao bây giờ, ngại quá, tớ có việc bận đột xuất, không đến được rồi…”

Trình Trinh Trinh bĩu môi cười châm biếm, liếc Tinh Thần, ý nói, thế nào, chị đây là người từng trải.

Diêu Tinh THần phiền não, nếu không tới được cứ việc nói thẳng, đừng có đồng ý với người ta, rồi nói có việc bận, lại thiếu người, càng thêm phiền toái.

Trình Trinh Trinh thấy Diêu Tinh Thần tức giận nghiến răng nghiến lợi, ra hiệu bằng ánh mắt, hai người ăn ý hướng về phía loa điện thoại, đếm 1, 2, 3 rồi hét lớn:

“Chết đi bitch!”

“Ha ha ha! Quá thoải mái!” Diêu Tinh Thần cười rạng rỡ, cúp điện thoại.

Trình Trinh Trinh nhéo cô, nói: “Nghịch ngợm! Bướng bỉnh!”

Quả thật, Trình Trinh Trinh chính là người bạn duy nhất của Diêu Tinh Thần trên thế giới này, người có thể cùng cô lật bàn chửi đổng.

Lục Phong Hỏa ra khỏi phòng đạo cụ, sắc mặt vui vẻ, nói với Trình Trinh Trinh: “Chị có thể giúp em kí vài chữ được không ạ? Mấy người bạn học của em rất thích chị.”

Trình Trinh Trinh sảng khoái đồng ý: “Không thành vấn đề! Đừng nói là mấy tờ, có một xe tải, chị dâu em bắt chị kí, thì chị vẫn phải cúi đầu tuân lệnh thôi!”

Diêu Tinh Thần cười đẩy đẩu cô.

Trình Trinh Trinh để tờ giấy lên bàn rồi kí, Lục Phong Hỏa hỏi Diêu Tinh Thần: “Tương Ca đâu rồi chị? Sao chưa thấy tới?”

Diêu Tinh Thần ngại nói mình bị người ta chơi một vố, đành nói: “Cô ta bị ốm, không đến được.”

Lục Phong Hỏa nhíu mày: “Vậy sao bây giờ, vòng thi thứ ba ai làm người mẫu?”

Diêu Tinh Thần chớp mắt: “Đừng lo lắng, để chị xoay sở cho.”

Lục Phong Hỏa lập tức nói: “Không được, chị đang có thai.”

Diêu Tinh Thần giả bộ nghiêm túc: “Nếu không mặc đồ hở bụng, em có nhìn ra chị có thai không? Bớt nói nhảm, mau tìm quần áo với giày cho chị.”

Thiện cảm của Lục Phong Hỏa với Diêu Tinh Thần tăng vọt, vâng lời: “À mà, 12cm chị đi được không?”

“Không thành vấn đề.”

...

Tề Tuần hâm nóng sân khấu, hoàn thành vòng đầu tiên, Trình Trinh Trinh nổi tiếng hơn Diêu Tinh Thần nhiều, nên đổi thành vòng cuối, Diêu Tinh Thần chuyên nghiệp đi thay quần áo, chuẩn bị đi ở đợt thứ hai.

Nói thế nào thì nói, vốn xuất thân người mẫu, Diêu Tinh Thần vừa mặc quần xong, bao nhiêu khí chất phô ra hết, Lục Phong Hỏa chưa từng thấy chị dâu xinh đẹp như bây giờ, oán thầm trong lòng.

Từ lúc mang thai, cô rất ít đi giày cao gót, nhất là 12cm, sau khi đi vào cả người lảo đảo, rất khó chịu.

Nhưng để giữ mặt mũi cho Lục Phong Hỏa, Diêu Tinh Thần cố nhịn, nín thở, tự tin lên sân khấu.

Bước đi có tiết tấu, tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Diêu Tinh Thần catwalk xong, vào hậu trường, biến mất sau ánh đèn.

Quay lại hậu trường, Lục Phong Hỏa hưng phấn, chào đón từ xa: “Chị đi thần thái vượt mức bình thường!”

“Thế mà cũng nói, không nhìn chị dâu làm nghề gì à!”

Diêu Tinh Thần cười đắc ý, nhưng chưa bước được hai bước, đôi chân đã bủn rủn, cơ thể mất đi sự cân bằng, cô vốn rất cao, lại đi thêm giày cao gót, lảo đảo ngã vào bàn trang điểm, hai tay gắng sức chống vào thành bàn để không khuỵu xuống.

Lục Phong Hỏa sợ hãi, vội chạy đến đỡ chị.

“Chị không sao chứ?”

Diêu Tinh Thần nhợt nhạt nhưng vẫn nghiêm mặt, hơi sợ hãi, nhưng cũng chỉ là sợ bóng gió một lát, xua tay: “Không có việc gì…”

Đã đến lượt Trình Trinh Trinh, thấy cô không có việc gì, đi lên sân khấu.

...

Đến khi Trình Trinh Trinh catwalk xong, chỉ thấy Lục Phong Hỏa đang ngồi xổm bên cạnh Diêu Tinh Thần, nhìn cô, còn Diêu Tinh Thần ôm bụng, không ngừng hít sâu, sắc mặt trắng bệch…

Trình Trinh Trinh vội vã hỏi: “Thế này là thế nào??!”

Lục Phong Hỏa cuống đến phát khóc, lắp bắp nói: “Chị ấy… chị ấy đột nhiên thấy đau bụng.”

Trình Trinh Trinh run rẩy lấy điện thoại di động gọi 120, nói với Lục Phong Hỏa: “Gọi điện cho anh em đi.”