EDIT BY CHERYL CHEN
Tâm lí phụ nữ, thường không chỉ có một người đàn ông, có thể yêu một người, đồng thời nhớ đến một người. Nhưng người cô nhớ đến không làm tổn thương cô bằng người cô yêu, nên cô chọn người sau.
Diêu Tinh Thần vào trong xe, ngồi trên ghế lái, vì không uống rượu nên cô nghiễm nhiên trở thành tài xế của Lục Lập Phong.
Một xe đầy mùi rượu.
“À,” Diêu Tinh Thần vừa lái xe vừa cười đùa, “Anh còn uy lực hơn cả nước hoa trên ô tô, mới vào trong xe năm phút thôi mà cả xe toàn mùi của anh!”
Lục Lập Phong ngồi ghế phụ, đầu ngước lên, cánh tay khoác lên trán, chỉ lộ ra chóp mũi và cằm, hơi thở nhẹ nhàng.
Nghe cô nói như vậy, Lục Lập Phong cười khổ, giọng nói miễn cưỡng hơi khàn: “Diêu Tinh Thần… cả xe đều tràn ngập mùi của em.. cả xe…”
Cả xe đều tràn ngập mùi của em…
“Tôi thật phiền phức..”
Diêu Tinh Thần sững sờ ngẩn ra, rồi đưa tay vỗ vai Lục Lập Phong, anh vẫn không nhúc nhích, chỉ có yết hầu động đậy.
Diêu Tinh Thần ngửi tay mình như con cún con, lại ngửi hai vai và tóc, chỉ thiếu mỗi nước ngửi chân, rồi đẩy mạnh vai anh!
“Anh uống lắm vào rồi sảng à! Tôi làm gì có mùi!”
Đúng là ngứa mồm, đã say thế này rồi còn cãi cô.
Diêu Tinh Thần cứ đẩy, tay đưa tới, Lục Lập Phong đang buông tay đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Diêu Tinh Thần giãy dụa nhưng không tránh được, bị anh siết chặt!
Làm gì thế? Mượn lúc say giở trò lưu manh à? Diêu Tinh Thần cô sẽ không để mình lép vế.
Nhưng người say kia không hề mở mắt, chỉ dùng sức nắm cổ tay cô, thì thào:
“Đừng động đậy tay chân…”
“Tôi động đậy tay chân á? Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng! Anh buông tay cho tôi!”
Lục Lập Phong buông tay, thả cô ra, Diêu Tinh Thân rút tay về, đặt lên tay lái, tiếp tục lái xe.
Bóng đêm nặng nề, ráng chiều chợt tắt, thành phố B phồn hoa người qua lại như mắc cửi. Đã hơn mười giờ rồi, Diêu Tinh Thần mệt rã rời, không có gì giải trí, nói chuyện phiếm với anh vài câu rồi bắt đầu buồn ngủ.
“Em gái anh học năm mấy rồi?”
Người Lục Lập Phong thẳng tắp, dựa đầu vào cửa sổ, nhàn nhạt đáp: “Đại học năm tư.”
“Ồ, sắp tốt nghiệp rồi! Đứa trẻ này tính cách khá kì quái đúng không?”
“Trước đây không như thế.”
“Vì sao thế?”
Lục Lập Phong không đáp, dường như anh mệt quá nên ngủ mất.
Diêu Tinh Thần đánh tay lái, thân xe rung lên, Lục Lập Phong đập đầu vào cửa sổ ‘cục’ một tiếng.
Diêu Tinh Thần nhìn anh xoa đầu rồi ngồi xuống, nhìn cô bực tức, cô lập tức chột dạ cười, nói: “Ui chao, ngại quá, bình thường tôi toàn lái BMV Z4, lái con hổ này không ổn định lắm.”
Lục Lập Phong không so đo với cô, khoác vai, đầu ngả về phía cô như dựa vào vai cô.
Diêu Tinh Thần lùi vai ra xa, giữ khoảng cách với người đàn ông ‘đời sống phức tạp’ trong danh sách đen này.
Buồn ngủ quá, dăm mười phút nữa đến nhà rồi, Diêu Tinh Thần lại tiếp tục nói nhảm.
“Nghe này, hình như anh chưa mua nhẫn kim cương cho tôi đúng không? Lập tức làm hôn lễ.”
Lục Lập Phong nói: “Cầm thẻ của tôi đi, rồi giúp tôi chọn một cái đơn giản là được.”
“Ý này không tồi, tôi thích kim cương to.”
“Nông cạn.”
“Cảm ơn.”
Lục Lập Phong cười bất đắc dĩ, chậm rãi nhắm mắt, nhàn nhạt nói: “Lần sau ra ngoài nhớ mang theo mấy miếng socola, đừng có ăn chùa của người ta.”
Diêu Tinh Thần cảm thấy người đàn ông này đúng là như thần, sao anh biết cô ăn socola của Tiêu Dật?
“Không sao cả,” Diêu Tinh Thần dõng dạc nói: “Quan hệ giữa tôi và Tiêu Dật…”
“Quan hệ gì?” anh từ từ ngồi thẳng lên, mở mắt, nhìn chăm chú vào cô.
Chỉ nói chuyện phiếm thôi, Diêu Tinh Thần không nghĩ gì nhiều.
Bây giờ ngẫm nghĩ lại, người ta nói, quan hệ vợ chồng quá gần gũi, không có gì phải giấu diếm, nhưng có thể do Diêu Tinh Thần ít bạn bè, sau khi lĩnh giấy chứng nhận với tiểu đồ cổ, vẫn cùng hội cùng thuyền, chung sống hài hòa, nên trong tiềm thức của cô cho rằng, tiểu đồ cổ vẫn nằm trong phạm vi an toàn.
Phạm vi an toàn là gì? Đó là không có ác ý với cô, chỉ là người hướng nội giữ mồm giữ miệng, nên nói chuyện riêng với anh, không có gì phải giấu.
Hơn nữa hôm nay gặp Tiêu Dật, Diêu Tinh Thần có loại cảm xúc khó có thể nói nên lời, cảm giác này nén trong lòng là khổ sở, chi bằng nói ra, tìm người lắng nghe.
Diêu Tinh Thần nói: “Quan hệ gì à… giữ tôi và Tiêu Dật chỉ có thể dùng một cụm từ để hình dung, bài hát của Tiêu Á Hiên tên là gì nhỉ, ‘Người xa lạ quen thuộc‘.”
Lục Lập Phong cười mỉa: “Nói thẳng đi xem nào.”
“Không đúng không đúng, tôi đâu có yêu đương gì anh ấy.”
Ánh mắt Lục Lập Phong thoáng một tia nhẹ nhõm, anh nhắm mắt lại, ‘hừ’ một tiếng.
“Ừ.”
“Nhưng tôi lên giường với anh ta rồi.”
Mắt Lục Lập Phong lập tức mở to, nhìn về phía trước.
Nếu là vợ chồng nghiêm túc thì mấy lời này có thể nói ra thế à? Đương nhiên không thể. Nhưng Diêu Tinh Thần cảm thấy, cô và Lục Lập Phong không phải vợ chồng ghen tuông đố kị như người bình thường, nên nói với anh chẳng sao hết.
“Trì Mục ấy, anh cũng biết mà, từ cao trung tôi đã thích anh ấy, khi đó anh là gia sư mẹ tôi mời đến bổ túc cho tôi, lần đầu tiên tôi gặp anh ấy đã có cảm giác, tôi phải gả cho anh ấy mới được. Anh biết mà, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy cảm.”
Lục Lập Phong cười lạnh, quay đầu đi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Diêu Tinh Thần nhìn anh, nói: “Anh không phải chê cười tôi, tôi kết hôn với anh không gọi là ‘gả’, gọi là tạm thời yên thân. Nếu không phải đời sống sinh hoạt của anh quá thác loạn thì tôi có bước tới bước đường này không?”
Trước đây, Lục Lập Phong dị ứng nhất với hai chữ ‘xử nam’. Bây giờ thì hay rồi, ‘xử nam’ là hai chữ Diêu Tinh Thần tuyệt đối không bao giờ dùng để miêu tả anh, thay vào đó là câu cửa miệng ‘đời sống thác loạn.”
Xử nam, hay đời sống thác loạn? Vì sao anh trong mắt cô luôn là hai cực đối lập chứ không phải người bình thường?
Lục Lập Phong không tính toán với cô, lắc đầu cười khổ, đôi mắt đen bóng say sưa nhìn cô: “Diêu Tinh Thần, nếu đi theo tôi, đến cuối cùng em sẽ ra sao?”
Diêu Tinh Thần cảm giác từ ‘cuối cùng’ kia không thích hợp lắm. Mấy ngày này, chỉ cần cô muốn ăn, Lục Lập Phong sẽ đi theo. Dù anh ghét ăn tỏi nhưng vẫn ăn đồ Hàn với cô. Cô thích túi xách, Lục Lập Phong không ngần ngại quẹt thẻ…
Dù trong lòng cô đã rõ, Lục Lập Phong rất tốt, nhưng ngoài miệng cô vẫn mắng anh. Đó là thói quen, cũng là khuyết điểm bẩm sinh, không có giải pháp khắc phục.
Diêu Tinh Thần ho nhẹ, vênh mặt: “Ai thế nhỉ? Ai để cho một phụ nữ có thai đói đến nỗi ngất xỉu trên đường? Ai đây? Để cho phụ nữ có thai chụp ảnh cưới mà không được ăn trưa, phải chém giết người khác cướp socola ăn? Không phải là anh à?”
Lục Lập Phong nói không lại, cười không đáp, ngồi tám chuyện với cô cũng được rồi.
“Em tiếp tục nói về người xa lạ quen thuộc nhất kia đi.”
Giọng nói anh yếu ớt, Diêu Tinh Thần khó hiểu.
“Ngày xưa em thầm yêu Trì Mục, không phải anh ấy thì không lấy chồng.”
“Nói thẳng trọng tâm.” Lục Lập Phong nghe câu này chán rồi.
“Sau đó, em lên trường đại học tìm anh ấy, Tiêu Dật là bạn cùng phòng của Trì Mục…”
Đại học năm nhất ấy..
“Diêu Tinh Thần em lại đến đó à?” Mao Sơn khi vừa lên đại học luôn xem thường Diêu Tinh Thần, cảm thấy cô là con gái mà cứ vào kí túc xá nam, quá phiền phức.
“Mao Sơn, hôm qua em đi dạo phố, thấy một dải băng tay, nghĩ đến anh thích đánh cầu lông nên mua cho anh. Anh thử đi.”
Cô lấy một chiếc túi đưa cho Mao Sơn như đang dâng châu báu.
Mao Sơn rất thích mấy thứ nhỏ nhặt, vừa nhìn thấy đã hớn hở, miệng rộng tới tận mang tai: “Nike à? Bao nhiêu tiền anh trả em!”
“Tiền nong cái gì, anh là anh của em mà!”
“Em gái ngoan! Tới đây thường xuyên đi, anh đưa em đi chơi cầu lông.”
Cứ thế mà suy ra, Diêu Tinh Thần thường xuyên đến phòng của Trì Mục chăm lo cho anh, mua chuộc từng người bạn cùng phòng, ngay cả ông cụ dưới tầng cũng bị một hộp laoganma [1] chinh phục.”
[1] Laoganma: tên một nhãn hiệu tương ớt của Trung Quốc.
Duy chỉ có một người, Tiêu Dật.
Tiêu Dật luôn không để ý đến cô, không quá nhiệt tình, cứ lạnh lạnh lùng lùng, đôi khi Diêu Tinh Thần chủ động bắt chuyện, anh không trả lời, hết sức khó xử.
Có một lần, Diêu Tinh Thần nghe được Tiêu Dật nói chuyện với Trì Mục —
“Nếu cậu không thích con gái nhà người ta, thì đừng để cô ấy đối tốt với cậu.”
Trì Mục hỏi: “Ý cậu là sao?”
Tiêu Dật nói: “Bởi vì về sau, tôi muốn đối xử thật tốt với cô ấy.”
Nam sinh đại học rất ngây thơ, rất thuần khiết.
Bắt đầu từ hôm đó, Tiêu Dật thường xuyên chạy bộ qua Học viện Hí kịch, mua đồ ăn sáng cho cô, gom tiền mua đồ ăn vặt, mọi người đều biết, Tiêu Dật thích Diêu Tinh Thần, bình thường chỉ là vui đùa, nhưng lần này là thật.
“Tiêu Dật, đừng mua quà cho em nữa, chúng ta không có khả năng. Chuyện tình cảm đâu thể miễn cưỡng.”
“Trì Mục từng nói vậy với em à?” Tiêu Dật cười lười nhác, đón lấy ánh mặt trời, rất tuấn tú.
“Trì Mục không hề dông dài, từ chối em luôn.”
“Vậy sao em còn đối xử tốt với cậu ấy?”
Diêu Tinh Thần nghẹn lời trong giây lát.
“Cho nên anh thích em là chuyện của anh, em không phải tự gây áp lực.”
Sao lại không có áp lực được?
Khi đó Trì Mục, Diêu Tinh Thần, Tiêu Dật, và có cả một nhóm bạn nữa chơi chung, mọi người đều nói, Diêu Tinh Thần, mau chấp nhận Tiêu Dật đi, anh ta biến thành người khác rồi, không chơi game, không tán gái, ngày ngày ngâm trà đọc sách, làm thêm việc bán thời gian để có tiền cung phụng cô!
Đến lúc này, Tiêu Dật sẽ mặt dày mà nói, vợ tôi cuối cùng vẫn là vợ tôi.
Diêu Tinh Thần đáp, con mẹ nó Tiêu Dật nói bố láo, ai là vợ anh ta!
Tiêu Dật cợt nhả kéo vai cô: “Anh là vợ em!”
Diêu Tinh Thần có áp lực, hơn nữa áp lực rất lớn, khi bạn không thể cho anh ấy bất cứ thứ gì, trong khi anh ấy một mực hy sinh, thật làm người ta khó xử. Một lần, cô nói với Tiêu Dật: “Tiêu Dật, chúng ta nói chuyện riêng đi.”
Tiêu Dật mới từ phòng phẫu thuật ra ngoài, ngậm bánh mì, cố chấp nói: “Với em, ngoại trừ chuyện yêu đương ra, anh không còn gì để nói!”
Chuyện cũ kể đến đây, Diêu Tinh Thần mỉm cười, cười khổ, cười tự trách, Lục Lập Phong dựa vào ghế không nói gì, nghiêng đầu nhìn cô.
“Em đúng là con khốn, thật đấy, Lục Lập Phong, em làm chuyện đấy, mãnh liệt như lúc anh với em.”
Đêm hôm đó, Trì Mục ở chung với Lương Mỹ Nhân, cô cầm bình rượu đi tới cột cờ mượn rượu làm loạn, bị Tiêu Dật túm về phòng ngủ.
Trì Mục trên bàn rượu, nhưng thật ra đang nhìn Diêu Tinh Thần buồn bã, cực đoan, anh rất lo lắng.
Trong phòng ngủ, cô gửi tin nhắn cho Trì Mục.
Trì Mục là người hiền lành, anh tốt như thế, ngay cả từ chối cô cũng nói rất uyển chuyển, nhưng khi đó thì không, anh có người con gái anh yêu, anh phải bảo vệ cô ấy, không để cô ấy chịu uất ức.
“Tinh Thần, chuyện tình cảm không thể ép buộc. Ngay cả Tiêu Dật yêu em lâu như thế, em còn không rung động, không đúng sao? Mong em tìm được đúng người, nếu em vẫn đối tốt với anh, thì đừng xuất hiện trước mặt Mỹ Nhân.”
Lời sau cùng, Diêu Tinh Thần đọc lên, rất đau, cô bình tĩnh hít một hơi, nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu, nước mắt rơi.
Hèn mọn, vì sao khi yêu, người ta trở nên hèn mọn đến vậy, vì sao khi yêu, người ta trở nên quyết tuyệt như vậy..
Đau quá, tim thật sự rất đau, nhưng lại cảm giác mình thật đê tiện!
Không sai, cô rất đê tiện! Nỗ lực ba năm! Anh vẫn như hòn đá cứng đầu, kiên trì, một lời cuối cùng cũng không muốn nói, loại bỏ hoàn toàn tình cảm của cô.
Diêu Tinh Thần ném điện thoại xuống, Tiêu Dật ôm cô, thay cô lau nước mắt, cô hôn anh, Tiêu Dật sửng sốt, cũng điên cuồng đáp trả.
Khi đó cô có một ý nghĩ xấu xa, cô muốn, nếu cô thật sự thành đôi với Tiêu Dật, có phải là mối đe dọa bên cạnh Trì Mục?
Khi Tiêu Dật phá tan cô, cô rất đau đớn, anh lại cực vui sướng, không hề do dự, cũng không hề bật tâm cô không thích ứng được, điên cuồng mãnh liệt, như sợ cô sẽ hối hận.
Sau đó, Tiêu Dật nói, Diêu Tinh Thần, em phải chịu trách nhiệm với anh.
Bởi vì cô thuần phục trước anh, thuần phục trước người Tiêu Dật không đáng tin cậy kia, nên anh mới trở thành người đàn ông tốt nhất.
Sau khi Diêu Tinh Thần tỉnh táo lại, mới thấy ý nghĩ đó nực cười và ích kỉ biết bao.
Cô lắc đầu, lạnh lùng cười nhạt: “Nhìn cái gì, Tiêu Dật, tình một đêm thôi.”
Đến bây giờ cô vẫn nhớ biểu cảm Tiêu Dật khi ấy, không thể diễn tả thành lời.
Phụ nữ không có cảm tình gì với người đàn ông của mình à? Có, nhất định là có.
Tâm lí phụ nữ, thường không chỉ có một người đàn ông, có thể yêu một người, đồng thời nhớ đến một người. Nhưng người cô hoài niệm không làm tổn thương cô bằng người cô yêu, nên cô chọn người sau.
Diêu Tinh Thần nói cô không thể chịu trách nhiệm với Tiêu Dật, nuốt nước bọt, trong mắt có vài tia thương cảm, cô cười khổ.
Lục Lập Phong nghe, nhắm mắt lại như đang ngủ, trong lòng trĩu nặng, như bị đè nén, hô hấp rối loạn.
“Diêu Tinh Thần.” Lục Lập Phong nhàn nhạt gọi tên cô.
“Ơi?”
“Chúng ta đừng làm hôn lễ nhé!”
“Vì sao?”
“Ở chỗ có người thân và bố mẹ mà dối trá, có thấy nực cười không?”
“Tôi hiểu mà, để tôi nói với người lớn, tôi không thoải mái trong người, không chịu đựng được, khi sinh con rồi cưới sau, anh nói đúng lắm, không nhất thiết phải giả dối.”
Lục Lập Phong nhắm mắt lại, như ngủ.
...
Diêu Tinh Thần dừng xe, dìu anh lên tầng. Bố mẹ anh vẫn chưa ngủ.
“Tinh Thần à, hai đứa nghỉ ngơi sớm đi, chăm sóc Lập Phong nhé.” Hà Lâm nói.
“Dì, dì lên đi, cháu không biết chăm lo người khác, hơn nữa, cháu phải về nhà!”
“Cháu ở đây đi! Mấy giờ rồi chứ! Về nhà làm gì! Tân phòng cũng chuẩn bị xong rồi!”
Lục Lập Phong khoác vai cô, yếu ớt nói cười trong cơn say: “Diêu Tinh Thần, không biết chăm sóc người khác à, em phải học …”
“Anh thật là…” Diêu Tinh Thần không thể chửi mắng trước mặt mẹ Lục Lập Phong, nên đành đỡ anh vào phòng ngủ, “Dì, anh ấy say rồi, để cháu chăm sóc cho, dì cứ yên tâm.