Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

Chương 2: Lập phong cao quý




EDIT BY XIAO YU

“Ngọc diện tuấn tú, một thân khí chất thư hương, trông vô cùng gia giáo, giống như sáng sớm ra đã gặp một thiếu gia nhà giàu học kinh luân, có điều một thân y phục màu đen bí hiểm kia lại tăng thêm cho anh vài phần nhuệ khí.”

Một tháng trước.

Ở biệt thự tư nhân.

Lúc mặt trời xuống núi, không khí nóng bức ở thành phố B mới dần dần rút đi, ánh hoàng hôn đỏ như trái quýt phía trời xa giống như một người sắp chết, bị mắc kẹt trong Viễn Sơn đơn độc, từ chối bước vào quan tài.

Khu trung tâm Long Cương nổi tiếng là khu chỉ dành cho nhà giàu, nơi này gánh núi giáp sông, có ưu thế hướng về nguồn thượng lưu, lại có mạch suối nước nóng phía trên, dựa vào ngự hồ, tàng phong nạp khí [1]. Rất nhiều người giàu có đều mua biệt thự ở chỗ này, bởi vì nơi đây Đông Bắc thấy núi, Tây Nam thấy nước, quả thực rất vượng đinh vượng tài [2].

[1] Tàng phong nạp khí: Theo Phong Thủy, một ngôi nhà tốt thì cần “tàng phong tụ khí” tức là khí vận chuyển cần được thông thoáng, tránh bị xung đối hoặc bị ngăn chặn. Khí trong nhà nếu được cân bằng sẽ là giải pháp tạo sự hài hòa giữa nơi cư trú với môi trường xung quanh.

[2] Vượng đinh vượng tài: Tốt cả người lẫn của.

Bên trong một biệt thự ba tầng kiểu cách Trung Hoa, sau cánh cửa căn phòng ngủ đang đóng chặt, truyền tới những thanh âm thô tục.

“Tiểu bảo bối, mắt em không mở được ra ư? Thuốc này đủ để thỏa mãn rồi, em đừng chống cự như vậy nữa...”

Lúc này, trên hành lang xuất hiện một người đàn ông đeo mắt kiếng đi đến, đang định gõ cửa, liền nghe thấy bên trong có tiếng phụ nữ mơ mơ màng màng mắng một câu:

“Mẹ nó đừng có chạm vào tôi... Lão béo chết tiệt...”

Mắt kiếng người đàn ông cách một lớp cửa, nhắm mắt gõ một cái: “Chủ tịch, chưởng nhãn tới.”

Cái gọi là “Chưởng nhãn” này, chính là một đồ cổ vừa được giám định, là một hiện vật khảo cổ mà người trong nghề hay nói.

Cửa ra vào được mở ra! Cốc chủ tịch lập tức quắc mắt tức giận! Ông ta đứng ở cửa, thắt lưng chỉ gài một nửa, treo ở giữa lưng quần: “Con mẹ ngươi! Ta thấy ngươi đúng là không có mắt rồi! Không thấy ông đây đang bận làm việc hay sao?”

Người đeo mắt kiếng: “Tôi cũng không muốn phá hỏng chuyện tốt của ngài, cô người mẫu nhỏ này đúng là ngài vất vả lắm mới lừa đến được, nhưng sợ là bây giờ ngài không chơi được, Lục tiên sinh đang đợi ở bên ngoài...”

“Tới không đúng lúc! Bảo hắn chờ thêm một lát!”

Người đeo mắt kiếng vừa nghe thấy, nhanh tay lẹ mắt túm lấy ông ta: “Ai ui, chú ruột của tôi ơi, ngài đây là đang đùa với tôi đó sao? Ngài bảo là để Lục Lập Phong chờ một lát? Cái người Lục Lập Phong này không thể đắc tội đâu, vừa rồi anh ta nói với người giúp việc là nước trà bị lạnh, tôi liền cho người rót lại, anh ta lại không uống, đoán chừng là không muốn chờ nữa, muốn ngài đến rồi! Nếu mà anh ta đi! Bảo bối này của ngài không ai có thể nhìn ra thật giả đâu đó!”

Cốc chủ tịch cắt ngang: “Cốc Khánh Thư ta bảo hắn đợi là hắn phải đợi! Tới nơi này của ta mà còn ra oai hả? Ông đây khoét mắt hắn ra bây giờ!”

Người đeo mắt kiếng nhìn đồng hồ đeo tay một cái, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, không muốn phí thời gian nữa, chỉ nói ba chữ: “Lục Thiết Kim.”

Thân hình Cốc chủ tịch chấn động một cái: “Lục Thiết Kim? Hai người bọn họ có quan hệ gì?”

“Anh ta là cháu ruột của Lục Thiết Kim, không ai dám động vào  một đầu ngón tay của anh ta đâu chú ruột của ta ơi, ngài nhanh nhanh lên đừng có ở đây kỳ kèo nữa!”

Lúc này Cốc chủ tịch ngay lập tức bắt đầu sửa sang quần áo, vừa cài cúc quần vừa theo người kia đi ra, biểu cảm dần dần nghiêm túc.

“Cái tên rùa bò này! Sao không nói sớm!”

Hành lang của biệt thự rất dài, người đeo mắt kiếng vừa đi vừa nói tóm tắt giản lược, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đừng xem thương vị Lục tiên sinh trẻ tuổi này, người ta là chuyên gia giám định đồ cổ số một trong nước, ông nội anh ta chính là lão gia Lục Tung Bảo tiếng tăm lừng lẫy đó, học nghề làm ngọc Lưu ly ở thế kỷ trước, sau đó mở một cửa hàng, sau khi nghỉ việc ở viện bảo tàng Cố cung, đã trở thành một trong những chuyên gia giám định đồ cổ sớm nhất ở Trung Quốc đấy.”

Hai người rẽ xuống hành lang đi xuống lầu, Cốc chủ tịch yên lặng nghe, gật đầu không ngừng, người đeo kiếng nói tiếp:

“Lục Thiết Kim thì tôi không nói, người này so với ngài còn quen thuộc hơn tôi. Nhưng mà cha mẹ của Lục Lập Phong cũng là lão làng trong ngành khảo cổ, từ nhỏ hoàn cảnh sống của anh ta vô cùng thiên phú, nhãn lực tốt đến mức khiến cho người ta thán phục, những thứ bảo bối mà ngài cất cất giữ, nên hạn chế lấy ra thôi, sau đó hỏi Lục tiên sinh xem có thật hay không, tránh ngài lại phát hỏa lên ngủ không yên giấc.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới lầu một, đến khúc cua cầu thang có tay vịn, mới thấy đằng sau tấm bình phong của phòng khách có một người đang ngồi.

Ánh mặt trời xuyên qua tấm bình phong, mơ hồ hiện ra màu sắc trang phục trên người người anh, là màu đen, vừa lạnh lẽo vừa uy nghiêm.

Không biết có phải bởi vì ánh sáng kéo dài hay không, mà hình dáng tứ chi của anh trở nên thon dài đặc biệt, lư hương lượn lờ sau tấm bình phong dâng lên, vấn vít quanh thân, cảnh trí xung quanh yên ắng vô cùng.

Người đeo mắt kiếng nói: “Xem bảo bối là chuyện nhỏ, chuyện lớn là phải kết giao bằng hữu với người ta kìa, à đúng rồi, ngài nên chú ý một chút, nghe nói Lục tiên sinh gia giáo rất tốt, chớ nên mắng chửi bẩn miệng khiến người ta khó chịu chê cười chúng ta.”

“Biết rồi, từ lúc nào đối nhân xử thế còn nhờ ngươi dạy ta vậy?”

Cốc chủ tịch sửa lại cổ áo cho ngay ngắn, ho nhẹ một tiếng, dáng vẻ sáng bóng bước xuống cầu thang, từ xa đã cao giọng bắt chuyện: “Ai da thật là xin lỗi quá! Tôi vừa rồi tiếp đãi một người khách, để cho Lục tiên sinh đợi lâu rồi! Thật là thất lễ thất lễ quá!”

Trong lúc nói chuyện, Cốc Khánh Thư bước đến phía bên kia của tấm bình phong, phóng tầm mắt ra, lúc này mới nhìn thấy chân dung người thật.

Trong lòng không kìm được xúc động, thật là tuấn tú ưu nhã.

Ngọc diện tuấn tú, một thân khí chất thư hương, trông vô cùng gia giáo, giống như sáng sớm ra đã gặp một thiếu gia nhà giàu học kinh luân, có điều một thân y phục màu đen bí hiểm, lại tăng thêm cho anh vài phần nhuệ khí.

Hương trà vấn vương, Lục Lập Phong ngồi ngay ngắn, gương mặt tỏa ra anh khí bức người so với Cốc Khánh Thư ầm ầm ỹ ỹ, càng lộ thêm vẻ lạnh lùng bất khả xâm phạm. Vì thời tiết oi bức, nút cổ áo của anh mở liền mấy cái, xương quai xanh bằng phẳng mơ hồ hiện lên, khiến cho thiếu nữ cũng phải ghen tỵ về vẻ trắng nõn sáng bóng.

Mặt trời chậm chạp không chịu xuống núi, ánh nắng tà tà chen vào, bao phủ quanh thân anh. Trợ lý Đường Bản vô cùng biết rõ tính cách của anh, biết anh không thích ánh mặt trời, lập tức đi tới trước cửa sổ, kéo rèm cửa vào.

Đôi môi mỏng của Lục Lập Phong khẽ mở, lịch sự mỉm cười một cái: “Không sao, tôi cũng vừa mới đến.”

Thanh âm thuần hậu, như dòng nước rơi xuống khe suối, trầm thấp mà không phô trương, đơn giản nói.

Cốc Khánh Thư xoa xoa bàn tay vừa dày vừa nặng: “Ai da, tôi và chú Lục Thiết Kim của cậu là bạn cũ, là bạn cũ, hôm nay tôi mời cậu tới, chính là muốn phiền đến Lục tiên sinh đây xem giúp chưởng nhãn này, đánh giá bảo bối mới này của tôi một chút.”

“Không dám,” Lục Lập Phong ôn hòa như bạch ngọc đáp lại, thư thái nói: “Chú tôi thường nói ông cất giữ rất nhiều đồ, hôm nay tôi đến cũng là để mở mang tầm mắt một chút.”

Cốc Khánh Thư đưa tay ra hiệu một cái, người đeo mắt kiếng lập tức đem một chiếc hộp gấm hình vuông bưng tới.

Hộp vừa mở ra, Lục Lập Phong đưa mắt liếc một cái, lông mày nheo lại như dòng nước đang gợn sóng: “Ghế ngọc đại hán?”

“Cháu trai thật là tinh mắt!” Cốc Khánh Thư rõ ràng cậy thế không ngại: “Bảo bối này là tôi dùng số tiền rất lớn mới lấy được. Cậu xem một chút...”

Lục Lập Phong cẩn thận kiểm tra giám định một lượt, không chút dông dài buông chiếc ghế ngọc xuống lắc đầu một cái: “Đời Minh.”

Cốc Khánh Thư và người bên cạnh cả người đều run lên: “Đời Minh? Không thể nào...”

Lục Lập Phong nhàn nhạt nói: “Không nói dối ông, đây là cái ghế ngọc đại hán thứ ba mà tôi nhìn thấy trong năm nay rồi.”

Cái thứ ba sao... Má ơi thứ đồ chơi giả này bây giờ nhiều như vậy sao? Cốc Khánh Thư và người đeo kiếng trố mắt nhìn nhau.

“Ở mộ cổ Bi Châu rất nhiều, lấy đất bùn ở mộ cổ đại hán lên trét vào đồ mới là thành đồ cũ, chuyên môn đi lừa gạt những nhà giàu không hiểu biết gì về đồ cổ như ông.”

“Mẹ!” Cố Khánh Thư đập quả đấm xuống, không khỏi văng lời thô tục.

Lục Lập Phong mặt không đổi sắc, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Một lúc lâu sau, thấy ông ta vẫn còn nửa tin nửa ngờ, Lục Lập Phong vốn không định dùng lời nói giải thích nữa, đột nhiên lại nghe thấy trên lầu vang lên một tiếng “Ầm” cực lớn, cắt đứt cuộc đối thoại của mấy người.

Người đeo mắt kiếng hơi sửng sốt, trong lòng thầm nói hỏng bét, lúc đi vội vàng quên đóng cửa, để cho cái cô người mẫu đó chạy ra ngoài mất rồi!

“Mẹ ngươi, tên họ Cốc kia!” Một tiếng thô tục này khiến cho Lục Lập Phong vừa nãy mới ẩn nhẫn biểu cảm chán ghét của mình, bây giờ lộ ra không sót chỗ nào.

Một người phụ nữ cao gầy đi đôi giày cao gót, lảo đảo nghiêng ngả đi xuống lầu, vô tri vô giác, tóc tai bù xù, cầm thứ gì đó ném một cái, chỉ tay lên trời mắng to: “Dám... hạ thuốc, có tin Diêu Tinh Thần ta đây băm ngươi thành thịt ba chỉ làm đồ nhắm không hả! Mau thả ta ra!”

Đoán chừng là do tác dụng của thuốc quá liều, người phụ nữ này bị tóc của mình che kín toàn bộ mặt, hệt như một quỷ nữ, bước lên hai bước, chân trước va vào chân sau, đột nhiên lụi xơ ở trên cầu thang, đánh rơi một thứ dùng để bày trang sức cổ, ngất đi.

Diêu Tinh Thần?

Trợ lý Đường Bản vừa nghe được cái tên này, lập tức nhìn về phía Lục Lập Phong, quả nhiên, Lập Lục Phong tuấn mỹ nhíu mày một cái, nheo mắt hướng về phía người phụ nữ kia chăm chú nhìn lại...

Cốc Khánh Thư gác lại chuyện trước mắt, vội vàng đen mặt lại nói cho người đeo kiếng, mau đeo người kéo lên trên lầu đi, người đeo kiếng ngầm hiểu ý, vội vàng xông đến đem cái người đã say nhão như bùn kéo đi.

Nữ giúp việc nhanh chóng nhặt vật nhỏ mà cô đánh rơi đi tới, nói: “May quá không bị vỡ, tôi bày ra nhé?”

Cốc Khánh Thư liếc con dấu kia một cái, ghét bỏ nói: “Hư cũng chẳng sao, đồ chơi hỏng nên ném đi lâu rồi!”

Lục Lập Phong lơ đãng nhìn lướt qua, ánh mắt trắng đen rõ ràng lóe lên một tia sáng nhỏ: “Điền Hoàng chương?”

“Đúng, giá rẻ mua về, người khác nói là thứ phẩm.”

“Ha? Tại sao lại là thứ phẩm?” Trong lòng Lục Lập Phong thầm nói, thứ này trong hội triển lãm đồ cổ ở Hồng Kông anh đã nhìn thấy một lần, tại sao lại rơi vào tay người tầm thường như thế này?

“Cậu nhìn xem,” Cốc Khánh Thư đem Điền Hoàng chương đưa tới, chỉ chỉ chữ khắc phía bên trên: “Ủng binh ngũ thập thảo, vi quan thập tam thiểu’, bị thiếu chữ, không chính xác, đoán chừng không phải là mài từ niên đại rất xưa, cũng không ai hiểu được ngụ ý trong đó.”

Lục Lập Phong cầm món đò ở trong tay nhìn một chút, ánh mắt sáng lên, yên lặng mấy giây, lại đem Điền Hoàng chương buông xuống, ánh mắt nhìn như ôn hòa lại mang theo chút phát hiện tinh ý.

“Người phụ nữ trên lầu kia, là người mẫu Diêu Tinh Thần trên tivi?”

Cốc Khánh Thư không hiểu tại sao đột nhiêu anh lại hỏi về chuyện này, chỉ có thể cười cười trả lời: “Đúng, gần đây tôi thích kiểu người mẫu như này, mời cô ta đến nhà thảo luận hợp đồng. Không nghĩ tới, cô gái này sống chết bỏ chạy, thật là hung hãn.”

Đại gia chơi người mẫu, đã sớm không phải là chuyện gì kinh thế hãi tục rồi, lúc Cốc Khánh Thư nói những lời này, giống như là đang nói, hôm nay ta mới mua chó, mặc cho cô ra sức giãy giụa, lơ là như vậy là chuyện bình thường.

Người đeo kiếng phát hiện ra một ít đầu mối, hắn thấy Lục Lập Phong cứ một mực hướng về phía lầu nhìn quanh không nói, lập tức cung kính hỏi: “Sao vậy, Lục tiên sinh cũng thích vị mỹ nữ này hay sao?”

Lục Lập Phong không lên tiếng, chỉ nhếch nhếch khóe môi, cầm một ly trà lên, đưa sát tới miệng.

Người đeo kiếng nhanh nhẹn thoải mái nói: “Nếu thích thì anh mang đi đi! Chúng tôi tạm tời thay mặt cô ta giữ lời, tôi đảm bảo cô ta không dám nói ra!”

Cốc Khánh Thư vừa nghe xong, tức giận, sắc mặt xụp xuống, trừng mắt nhìn người đeo mắt kiếng một cái.

Sao có thể đem thịt mình ngậm trong miệng rồi ra cho người khác nhai được chứ?

Không được!

Ông ta dùng cánh tay đẩy người đeo kiếng ở phía sau lưng một cái.

Lục Lập Phong cười một tiếng, lấy Điền Hoàng chương từ trong hộp gấm ra, bỏ vào lòng bàn tay Cốc Khánh Thư.

“Đây là Điền Hoàng chương tôi từng thấy được bảo tồn ở lễ ra mắt của buổi triển lãm ở Hồng Kông, sau đó lật xem Kinh sử, mới phát hiện ra đây không phải là thứ phẩm gì. ‘Thảo’ và ‘Thiểu’ là ‘Vạn’, ‘Tỉnh’ đã được lược bớt chữ, vừa ‘Ủng binh ngũ thập vạn, vi quan thập tam tỉnh’ [3], theo suy đoán này, trong sử sách chỉ có duy nhất một người có con ấn này, đó chính là Tả Tông Đường.”

[3]: ‘Ủng binh năm trăm ngàn, làm quan mười ba tỉnh’ – Tả Tông Đường là danh tướng và quan lại kiệt xuất cuối đời nhà Thanh.

Cốc Khánh Thư nhất thời sửng sốt, sau đó ngay tức khắc chuyển sang mừng rỡ, vui vẻ!

Đây là bảo bối của Tả Tông Đường! Đây cũng là bảo vật vô giá duy nhất trên thế gian!

Lục Lập Phong không nói nhiều cùng ông ta, giản lược tóm tắt, nói xong ngỏ ý muốn rời đi.

“Không ngờ Lục tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền, thật mở mang kiến thức, mở mang kiến thức!” Người đeo kính vội vàng nói: “Ông chủ, tôi nhìn thấy hình như Lục tiên sinh cũng hơi mệt mỏi, chi bằng để cho anh ta lên lầu nghỉ ngơ một chút? Cho Diêu tiểu thư phục vụ cho tốt?”

Cốc Khánh Thư bây giờ toàn tâm toàn ý hướng về bảo bối trong tay, đâu còn so đó đàn bà làm gì nữa? Lập tức đồng ý: “Được được.”

Lục Lập Phong đứng lên, nhìn Đường Bản một cái, Đường Bản vội nói: “Lục tiên sinh còn bận chuyện khác, không quấy rầy hai vị nữa.”

Lục Lập Phong đứng lên đi ra ngoài, Cốc Khánh Thư nắm Điền Hoàng chương đi theo phía sau, tiễn anh.

Lúc đi ngang qua căn phòng khách lớn, cửa cầu thang Diêu Tinh Thần vừa mới ngã xuống, Lục Lập Phong đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên.

Cốc Khánh Thư đang vui vẻ vì lấy được vật quý, trong lòng cao hứng, một mặt lại muốn cùng chú ruột Lục Thiết Kim của anh kết giao quan hệ, vì vậy muốn lấy lòng anh, nói: “Người mẫu kia quả thật có mấy phần tư thái và xinh đẹp, tôi còn chưa động đến cô ta, nếu không bây giờ tôi cho người chuẩn bị cho cậu một phòng có được không?”

Trong mắt Lục Lập Phong mang theo mấy phần khinh bỉ, nhưng che giấu rất tốt: “Không cần, cám ơn ý tốt của chú Cốc.”

Cốc Khánh Thư vừa nghe anh gọi mình là chú Cốc, liền cảm thấy đúng là không uổng công, lại nghe anh nói không cần qua đêm cùng người đẹp, thế là cao hứng, vì ông ta cũng thích cô người mẫu này rồi.

Chẳng ngờ Lục Lập Phong nói xong cũng quay người nhìn Đường Bản bên cạnh, mắt như bão quét về phía trên lầu, lãnh đạm nói:

“A Bản, đem người nhét vào trong xe cho tôi.”

Người đeo kiếng mắt và Cốc Khánh Thư trố mắt nhìn nhau.

Đây là... đóng gói mang đi sao?