Chị! Anh Nhớ Em

Chương 3




Đêm đó, cậu còn đang vui mừng vì không thấy mặt cô trong mơ nữa, thì…gương mặt ấy lại xuất hiện trong cơn say của cậu!

Cô còn mặc nguyên bộ đồ ở nhà phong phanh, ngắn trên đầu gối. Từng giọt mồ hôi chảy theo đường nét khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của cô, cô vừa lay vừa liên miệng gọi cậu:

- Tuấn Kiệt, Tuấn Kiệt…sao lại uống say như vậy? Em bảo em không thích bar mà? Tuấn Kiệt, Tuấn Kiệt!!

- Em ra ngoài! Tôi không muốn thấy em!

- Tuấn Kiệt, em say rồi, chị đưa em về… Mau về thôi, mẹ lo lắm!

- Bỏ tay ra!!

Cậu mạnh tay đẩy cô ra làm cô ngã nhào xuống sàn. Đầu óc cô quay cuồng, cảm giác khó thở khiến cô vô cùng khó chịu. Nơi này thật sự không hợp với cô… Tiếng nhạc ồn ào quanh quẩn bên tai, ánh đèn nhiều màu nhấp nháy đến chóng mặt, trai gái quấn quít với nhau không chút ngại ngùng… Cô ghét cảnh này lắm!

- Cô em xinh đẹp, có muốn nhảy với anh một bài không?

- Phải, chúng ta cùng nhau uống rượu nữa.

- Nào, mau đứng dậy… Theo anh nào!

- Cút ra!!! Bỏ bàn tay dơ bẩn đó ra khỏi người tôi…!

Cô vùng vẫy trong vô vọng, giọt nước mắt nóng hổi hòa quyện cùng giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt cô.

Gia Linh dùng chút sức lực còn lại, hét lớn:

- Tuấn Kiệt!!!!!

Cô mong giọng của cô không bị nuốt bởi tiếng nhạc ồn ào nơi này.

Cô mong cậu mau mau tỉnh dậy rồi cứu cô.

Cô mong cậu đừng ghét bỏ cô, đừng đối xử với cô như vậy.

- Gia Linh!

Giọng nói quen thuộc vang bên tai cô, rồi tiếng đánh nhau, tiếng bàn ghế đổ, tiếng chai vỡ, tiếng la hét… Tất cả vẫn còn văng vẳng bên tai cô!

- Tuấn Kiệt!!!! – cô ngồi bật dậy, hét lớn tên cậu.

- Tôi ở đây!

Vòng tay của cậu nhanh chóng gói gọn cô, cậu thì thầm bên tai cô:

- Ngoan, tôi ở đây rồi! Tôi xin lỗi.

- Hức… Tuấn Kiệt…em…em có thể đừng ghét chị nữa được không…hức…chị sợ lắm…hức hức…

- Tôi không ghét em!

- Hức hức…có thể đừng như vậy nữa được không… có thể đừng xa chị nữa được không…? Bọn họ…bọn họ đáng sợ lắm…đừng xa chị…hức…

- Tôi hứa! Lúc em gặp nguy hiểm, đừng lo gì cả, tôi sẽ đến bên em. Lúc em tuyệt vọng nhất, đừng suy nghĩ nhiều, có tôi ở đây!

- Hức…

Tiếng nấc của cô giống như mũi dao đâm thẳng vào tim cậu. Cậu biết cậu sai rồi, cậu đã khiến cô khóc, đã khiến cô phải hoảng sợ và lo lắng cho cậu… Cậu sai! Phải, đây chính là một lỗi lầm vô cùng lớn mà cậu đã gây ra khi học lớp 10.



Sáng hôm sau, Gia Linh cựa người tỉnh giấc. Cô..? Ai..? Ai đang ôm cô thế?!!

- Hửm? Chị tỉnh rồi à?

- Tuấn Kiệt?!

Cô tròn mắt ngước nhìn người đang ôm cô. Cậu uể oải ngáp một cái dài rồi hỏi:

- Sao? Chị nghĩ là ai?

- Sao em nằm đây? Phòng em có chuyện gì đấy à? Hay… - Gia Linh đưa bộ mặt nham hiểm ra, hỏi – Em sợ ma vậy nhóc con?

- Ha, chị chưa tỉnh ngủ sao? Nếu không phải hôm qua có người bám riết lấy em, nắm tay không rời thì em đã chẳng nằm đây! Em biết em đẹp trai quyến rũ, nhưng chị có nhất thiết phải làm thế không?

- Không thể…! Em mới là người đang nói mớ…mau tỉnh ngủ đi!

Gia Linh hất tay Tuấn Kiệt ra khỏi người mình rồi với đại bộ đồ, chạy vào nhà tắm. Cậu nằm ở ngoài, cùi chỏ chống lên giường, tay chống lên má, nhìn trân trân vào phòng tắm của cô, khẽ nhếch môi cười. (1 hành động biến thái:”>)



Sáng đó, trước khi đi học, cậu nhấn cô ngồi xuống ghế đối diện mình, nghiêm mặt nói:

- Em sẽ giúp chị bôi dầu, cho nên khi lên lớp k-h-ô-n-g-c-ầ-n-b-ô-i-n-ữ-a!

Bốn chữ cuối cậu cố tình nhấn thật mạnh để nhắc nhở con người đang khó hiểu nhìn mình. Cậu không muốn hắn ta chạm vào người con gái này nữa, bàn tay dơ bẩn ấy…tuyệt đối không được!

Gia Linh hơi nhướn mày hỏi:

- Em đang quan tâm chị đấy à?

- Ờ, cho là vậy đi.

- Nhưng mà chị cảm thấy… Á!!!

- Đừng nghĩ lung tung! Không là tay em sẽ bị giật đấy. =)

Gia Linh ngậm ngùi im lặng. Tốt nhất là cái miệng của cô không nên hé ra nữa, nếu không trán của cô sẽ bị cậu em “thân yêu” kia hành hạ. Qủa là đúng với câu “cái miệng hại cái thân”!