Chị! Anh Nhớ Em

Chương 11




Sau một ngày không khí chìm trong tĩnh lặng thì hôm nay, Nguyễn gia không những lấy lại nhộn nhịp ngày thường mà còn được tăng thêm vài phần náo nhiệt khác lạ.

Người hầu tấp nập chuẩn bị từ nhà trên xuống nhà dưới không khỏi khiến Gia Linh cảm thấy khó hiểu. Mọi hôm, dù ba mẹ cô có về cũng không có được loại rộn ràng này, hôm nay là có khách sao?

Cô rót ly nước, thuận miệng hỏi:

- Thím Tám, hôm nay có khách ạ?

- Đúng rồi. Mà con chưa biết à? Sáng nay ông bà chủ gọi điện về bảo có tiểu thư Thảo Quyên đến, phải chuẩn bị thật cẩn thận.

Gia Linh nghĩ vài giây, lập tức nhớ ra Thảo Quyên là tên của em kết nghĩa của cô. Đó là một cô bé lai hai dòng máu Mỹ - Việt, vô cùng xinh gái, lại còn rất hiền lành dễ mến.

- Vậy thím cần giúp gì không? Để con phụ một tay cho nhanh?

- Không sao, đều xong cả rồi. Con đi tắm rửa chuẩn bị đi, tiểu thư kia chắc cũng sắp về tới rồi.

- Vâng.

Chậm rãi bước lên từng bậc thang, Gia Linh chợt thấy lòng nặng trĩu. Vậy là khi nãy Tuấn Kiệt đi đón Thảo Quyên? Cũng chẳng rủ cô đi cùng, nhất định là muốn có không gian để thoải mái tâm tình chứ gì? Mới đến đã được ưu ái như vậy, sau này tính thế nào đây?

Gia Linh để nước lạnh ở vòi sen xả xuống người, tâm trạng quả nhiên khá lên đôi chút.

Cô chuẩn bị xong xuôi, ngồi dưới nhà đợi không quá mười phút thì một chiếc BMW tiến vào. Người bước ra đầu tiên là Tuấn Kiệt, cậu rất lịch sự vòng qua bên kia, mở cửa xe cho Thảo Quyên bước ra. Cô mặc chiếc váy màu trắng họa tiết cherry đơn giản, chân váy dài đến đầu gối, điểm nhấn là phần cổ hình chữ V đặt chéo lên nhau, kín kín hở hở, quyến rũ mà lại đoan trang.

Gia Linh bất giác nhìn xuống, thấy điểm kết thúc của đôi chân dài trắng không tì vết ấy là đôi giày cao gót màu be, cô liền âm thầm chê trách bản thân một lượt. Xem cô mặc gì này? Áo sweater rộng thùng thình giấu quần short?

Miễn cưỡng đứng dậy nở một nụ cười không thể gượng gạo hơn, Gia Linh hỏi:

- Thảo Quyên, đi đường có mệt không?

- Chị Gia Linh!

Thảo Quyên mỉm cười rạng rỡ chạy đến ôm chầm lấy Gia Linh làm cô tránh không kịp sửng sốt.

Nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh, vỗ nhẹ vào lưng Thảo Quyên, cô nói:

- Lâu rồi không gặp.

- Vâng ạ.

Gia Linh quyết không nhìn Tuấn Kiệt đứng ngay trước tầm mắt mình một cái, cứng đầu liếc mắt đi chỗ khác. Loạt hành động này khiến cậu vô thức nhíu mày. Lại dỗi rồi?

Dẫn Thảo Quyên lên phòng, cùng cô trò chuyện một lúc thì Gia Linh về phòng để Thảo Quyên nghỉ ngơi. Cô vốn định xuống nhà xem tivi, mà không muốn gặp Tuấn Kiệt nên lại chui vào phòng trốn. Kể cũng lạ, cô giận gì ấy nhỉ? Sao cô phải tránh mặt cậu?

Nghĩ thế, cô chị nhà họ Nguyễn lại vòng xuống phòng khách ngồi. Chẳng thấy cậu đâu! Có điều, vậy cũng tốt.

Được một lúc, Thảo Quyên cùng Tuấn Kiệt đi xuống, hai người nói chuyện có vẻ rất vui?

Mà có lẽ cũng chỉ có vào mắt Gia Linh mới thành rất vui, bởi chỉ có mỗi Thảo Quyên hăng say nói, còn Tuấn Kiệt từ đầu đến cuối luôn giữ vẻ lạnh lùng xa cách.

Tất cả trưởng thành của người chị đều bị bực bội ném đi hết, Gia Linh đi một mạch vào phòng ăn, không nói câu gì với Thảo Quyên. Nhà cứ như có thêm một đứa con nít, ăn rồi suốt ngày dỗi dỗi hờn hờn, đúng là khiến Tuấn Kiệt nhức đầu.

Trước khi kéo Gia Linh ra ngoài, cậu nói:

- Thảo Quyên, em cứ ăn trước đi.

- Anh chị đi đâu vậy ạ?

Câu hỏi với theo của Thảo Quyên căn bản chẳng có chút lực kéo nào đối với Tuấn Kiệt, cậu lôi Gia Linh đi thẳng.

Đến sau vườn, người em trai kia dùng thân hình cao lớn cùng đôi tay khỏe mạnh chặn Gia Linh vào tường, chiều cao của cậu trong trường hợp này không chỉ vô ích mà còn gây nhức mỏi cho xương cốt.

- Lại dỗi gì?

Chất giọng trầm trầm bên tai cùng nhan sắc nghịch thiên cận kề trước mặt trực tiếp nhuộm hồng hai gò má của Gia Linh. Cô lúng túng đảo mắt, rất không tự nhiên nói:

- Em... em là đang làm trò gì?

Tuấn Kiệt dùng biểu cảm tình bơ đáp:

- Nói chuyện.

- Vậy cần gì phải sát như thế?

- Sợ người khác nghe trộm.

- ...

Gia Linh câm nín, suýt thì đứng không vững với loại khoảng cách và tư thế này.

- Sao thế? Giận em?

- Không... không có! Ai thèm giận em!

Mày rậm khẽ nhướn, lại tỏ vẻ ngẫm nghĩ, cậu hỏi:

- Thế sao không nhìn em?

- ...Tại sao phải nhìn em?

- Chị không thấy em đẹp trai à?

- Đẹp hơn cả Thúy Kiều! Mỹ nhân cũng không sánh bằng em.

Tuấn Kiệt cố tình ép sát, tay nâng cằm cô lên, vờ khó hiểu:

- Vậy chị né cái gì? Nhìn em!

Gia Linh như để lạc hồn vía, cậu vừa nâng âm lượng một chút đã bị dọa cho bay hết oai phong, hai mắt mở to chiếu tầm nhìn vào mắt cậu.

Trước đôi mắt đen sâu thẳm kia, Gia Linh ngược lại một chút cũng không sợ, lòng còn len lỏi tia tò mò muốn tìm hiểu.

- Có phải rất đẹp trai không?

Nở nụ cười đậm mùi giễu cợt, cô nói:

- Đẹp.

Tuấn Kiệt nhếch môi, thu hai tay về rồi quay người vào trong. Cô mới tắm xong, hương thơm còn lưu rất rõ, sợ rằng nếu cậu đứng với tư thế đó lâu thêm một chút sẽ kiềm chế không nổi mất!

- Hắt xì! Hắt xì!

Còn chưa kịp bước đi, hai tiếng “hắt xì” của cô đã thành công kéo người cậu quay lại.

Tuấn Kiệt nhíu mày, nhịn không nổi mở lời cằn nhằn:

- Mặc áo sweater dày cộm như vậy mà vẫn bị cảm được, rút cuộc chị mấy tuổi rồi? Có phải lại tắm nước lạnh không?

Gia Linh khịt khịt mũi, chớp mắt nhìn xuống đất. Qủa thật là vì tắm nước lạnh.

Không đợi cô trả lời, cậu đã xốc cô lên vai, để đầu và chân cô chúi xuống đất, eo nằm gọn trên vai cậu.

- Biết ngay là heo thì không thể khôn được mà!

Gia Linh tức muốn tăng xông, quyết liệt đánh vào lưng cậu gào lên:

- Thả chị xuống!! Chị mà là heo thì em cũng đừng hòng là người!! Mau thả chị xuống!!

Bỏ mặc lời cô, cậu đi thẳng vào nhà.

...