Sáng, Vi Vi bị tiếng chim hót ngoài cửa làm thức giấc, dụi dụi mắt, thấy hoa văn trên tay áo khác lạ, nhìn kỹ lại mới biết không phải đồ của mình.
Đồ ngủ này của ai? Thật lớn… Chẳng lẽ hôm qua mình đi nhầm phòng rồi mặc đồ của người ta?
Nhìn xung quanh, này đúng là phòng của mình! Vậy đồ này…
Vi Vi sờ sờ áo ngủ, phát hiện có cái gì đó. Lấy ra mới thấy là một từ điển điện tử. Chẳng lẽ của Siêu Siêu? Bộ đồ này kích cỡ giống giống của Siêu Siêu… Rốt cuộc là có chuyện gì?
Vi Vi muốn đứng dậy, nhưng vừa động — Đau!
Có chuyện gì rồi? Trừ bỏ tay cùng chân sao chỗ đó cũng đau? Chẳng lẽ hôm qua té xuống đem mông đánh dập?
Cố gắng đi vào phòng tắm, phát hiện quần lót có dính máu… mà trên quần áo cũng có. Nhìn nhìn trên người, chỗ té trúng hôm qua bầm xanh càng rõ ràng, ngay cả trên ngực cũng có “chút xanh”, hôm qua té thật thảm…
Vi Vi nằm trên giường chẳng muốn làm gì, Siêu Siêu nhắn tin “Hôm qua anh về trường hả?”
“Đúng vậy, thực xin lỗi, đều do tôi, chú thím ổn cả rồi?”
“Ổn cả rồi! Bọn họ đều như vậy! Không liên quan với anh! Anh không về nhà hả? Em qua đó với anh…”
“Không cần, tôi với bạn chút nữa ra ngoài rồi”
Vi Vi thấy mình vừa bỉ ổi lại nhát gan. Rõ ràng không ghét đứa em họ này nhưng lại luôn kiếm cớ tránh cùng ở một chỗ với cậu, chút tự tin duy nhất của bạn thân cũng bị nghiền nát…
Siêu Siêu, thực xin lỗi.
— — —
Tuệ Phàm tỉnh lại, Vi Vi như trước không có bóng dáng, bất quá hôm nay tâm tình hắn rất tốt, sáng sớm đem quần áo đi giặc thấy đồ của mình và của Vi Vi quấn cùng một chỗ trong máy giặc, cũng như hắn và Vi Vi cùng nhau quấn… Hôm qua thật tuyệt vời! Tuyệt vời đến nổi không ngừng cười được.
Vi Vi thật đáng yêu, cả người ôm mềm mềm nộn nộn, hôn thì ngọt ngào… Nhưng mà, hình như hôm qua mình làm cậu ấy bị thương, chẳng biết có sao không nữa, coi bộ phải tìm quyển sách về cái này xem học hỏi mới được… Ai, nếu một ngày hai mươi bốn giờ Vi Vi đều ở bên cạnh thì hay rồi…
Tuệ Phàm kê cái ghê đến trước máy giặc, xem quần áo lăn qua lộn lại, giết thời gian buổi sáng.
— — —
Bên này.
Vi Vi phát hiện không thấy quần áo hôm qua, thế nào lại thấy bộ quần áo giống của mình được treo ở cửa sổ ký túc xá đối diện. Mặc dù phán đoán đầu tiên là bị lấy trộm, nhưng Vi Vi lại nghĩ đồ như thế đâu phải chỉ có mình có, chắc giống nhau thôi.
Vào một buổi tối cuối tuần, cậu bạn Tư Tư xông vào phòng Vi Vi để cái túi hoa quả lớn được mua ở chợ lên bàn cho cậu “Vi Vi, đống trái cây này cậu ăn giúp tôi đi, tôi ghét ăn nó nhất, mà mẹ tôi cuối tuần nào cũng chuẩn bị cho một đống, thật đáng ghét”
“Tiểu Tư, cậu học y đúng không?” Vi Vi quyết định hỏi hắn chút chuyện.
“Ừm, sao vậy?”
“Tôi hỏi cậu… triệu chứng của bệnh… trĩ…” nghỉ ngơi hai ngày Vi Vi vẫn chưa thoải mái, nghĩ tới nghĩ lui thì nghi ngờ mình bị trĩ.
Tư Tư suy nghĩ, gãi đầu “Trĩ? Nghe quen quen trĩ gì? Trĩ chỗ nào?”
Vi Vi trầm mặc, chậm rãi nói “Coi như tôi chưa hỏi…” tên này về sau nhất định là lang băm, cho dù nói ra bệnh cũng không tin nổi.
“Mới vào học mấy ngày mà, tôi chưa học chuyên sâu đâu! Cậu cho tôi chút thời gian, không thì mai tôi hỏi thầy cho cậu…” còn chờ chuyên sâu? Vi Vi vội vàng nói “Khỏi khỏi, tôi hỏi chơi thôi”
“Không sao không sao. Anh hai à, anh bị trĩ hả? Đến bệnh viện của ba tôi coi đi, không lấy tiền anh đâu”
“Không phải không phải, là ba ba tôi… hình như hơi bị… Tôi muốn nghỉ ngơi!” anh bạn Tiểu Tư này nhiệt tình phát ớn! Vi Vi đẩy đẩy tiểu Tư ra khỏi phòng…
Ai, mệt mỏi thật… Vi Vi dựa vào cửa, nhìn bàn hoa quả. Cuối tuần nào cũng vậy vừa đến trường cậu ấy đều đem hoa qua qua cho mình, mặc dù Tiểu Tư làm việc có chút mơ hồ, nhưng cậu ấy là người rất nhiệt tình. Có điều… mỗi ngày của cậu ấy rất phong phú…
Buổi tối hôm sau, hắn cứng rắn kéo Vi Vi đến khu gần trường ăn khuya.
Vừa đi không xa, cậu thấy một tên cầm theo hộp đồ ăn này nọ hưng phấn hướng lại chỗ cậu “Vi Vi! Vi Vi! Thật tốt quá, gặp được cậu rồi! Mà… Đừng nói cậu không nhận ra tôi đi?” Cậu là của tôi!
Đầu tiên Vi Vi ngẩn người, nương theo ánh đèn nhìn rõ mặt mũi người này, mặt liền trầm xuống! Đây là tên thần kinh!
— hai người này có một điểm giống nhau chính là đều cho đối phương là thằng có bệnh!
“Anh bạn, tôi nói rồi, tôi không biết anh” Vi Vi nghiêm túc nói cho hắn biết. Thế như đối phương không để ý.
“Đừng giỡn nữa, buổi tổi hôm trước chúng ta còn…” Tuệ Phàm thấy có người bên cạnh nên không nói.
“Còn gì?”
“Còn cái kia!” Tuệ Phàm ấp úng, nghĩ sao đầu óc của Vi Vi kém đến thế.
Tiểu Tư nhìn không được, hỏi Vi Vi “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi không biết hắn ta, nhưng hắn ta lại nói biết tôi, đồ đầu óc có vấn đề!” Vi Vi giải thích như vậy, Tuệ Phàm nghe mà nhảy dựng cả lên.
“Đầu óc tôi có vấn đề? Cậu mới là người đầu óc có vấn đề. Rõ ràng cậu muốn làm người của tôi, đêm hôm đó cậu nhiệt tình ngọt ngào như vậy, sao đảo mắt cái lại không quen tôi?”
“Cái gì? Nói cái gì?” Vi Vi hoài nghi lỗ tai mình “Nói lại lần nữa”
“Đồ đầu óc có vấn đề”
“Câu sau”
“Cậu đã là người của tôi, đêm hôm đó… oa oa a” Vi Vi thẳng chân đá một cước, đá ngay cẳng chân của Tuệ Phàm… Tuệ Phàm đau ôm chân nhảy dựng, tủi thân xắn ống quần lên cho Vi Vi nhìn “Vi Vi, tôi băng bó chân trái… Cậu lại cố tình đá vào chân phải? Cậu đổi hướng cũng nói tôi một tiếng chứ?”
“Đồ điên! Chúng ta đi!” Vi Vi kéo Tiểu Tư đi về.
Đáng tiếc, Tuệ Phàm chưa buông tha, đuổi theo nắm Vi Vi “Vi Vi rốt cuộc cậu có chuyện gì? Nếu cậu không muốn thừa nhận trước mặt người khác thì cũng ám chỉ cho tôi biết chứ, cậu trừng cái gì, cậu có ý gì?”
“Buông tay! Thằng điên này tôi đã nói không biết anh, tôi lừa anh lợi ích gì chứ?”
Thấy Vi Vi bị một thằng xa lạ lôi kéo, Tiểu Tư ưỡn ngực làm một đại nam nhân, bước lên đẩy Tuệ Phàm “Thằng hâm, mày là ai? Mau buông Vi Vi ra! Tao là cao thủ Karate đấy!”
Tuệ Phàm cũng có sợ tên nam sinh so với Vi Vi còn nhỏ con hơn này, mạnh mẽ nói “Tôi là nam nhân của cậu ấy”
“…”
Vừa dứt lời, quyền cước tới tấp đánh “bịch bịch bịch”. Đánh xong Tiểu Tư ngênh ngang đưa Vi Vi đi…
Vi Vi tuy không động tay nhưng nhìn cũng hả hê, cái tên không phân biệt “giới tính” này cũng nên cho hắn chút giáo huấn! Miễn cho đi nhận vơ người khác!
Đồ ăn bị đánh rơi đầy đất, ăn khuya bị hủy. Tuệ Phàm vất vả bò từ đất dậy, phủi bụi trên người, đầu óc choáng váng không rõ phương hướng.
Tại sao Vi Vi không nhận mình? Cậu ấy rõ ràng là Vi Vi của mình mà? Sai ở chỗ nào…
Tuệ Phàm ôm mặt sưng phù khập khiễng đi về. Một thằng nhỏ con như vậy sao lực lớn thế…
Túc Y Danh bạn kế phòng Tuệ Phàm chờ hắn đem đồ ăn về không ngờ hắn về đồ ăn chẳng thấy đâu chỉ có một thân bầm dập.
Túc Y Danh là sinh viên ưu túc thuộc khoa Y của Mai Cách, hắn đấy kính mắt “Bị cướp? Cướp tiền hay sắc?”
Tuệ Phàm ngồi xuống, ánh mắt dại ra nói “Thực xin lỗi, cùng người đánh nhau. Ngày mai tôi mua lại đồ ăn khuya cho cậu..”
“Đánh với ai?” Y Danh bình tĩnh lấy hòm thuốc, mở ra xoa vết thương cho Tuệ Phàm.
Tuệ Phàm hàm hàm hồ trả lời “Không có gì” mình còn không rõ chuyện gì biết nói với người khác thế nào đây?
“Nếu có gì thì cứ nói, giúp được tôi sẽ giúp hết sức”
“Kỳ thật… tôi muốn…” Tuệ Phàm muốn nói lại thôi, điều này làm Túc Y Danh bất mãn nhíu mày.
— — —
Vi Vi hoang mang ngồi trước bàn học, ngẩn ngơ xem quyển tiếng Anh, nhưng ánh mắt lại nhìn bộ đồ ngủ kia.
Nếu như lời hắn nói, quần áo kích cở cũng gần bằng…. nhưng, mình không biết hắn…
Miên man suy nghĩ Vi Vi mở từ điển điện tử, mở ra mục ghi chú “Vi Vi, tôi yêu cậu”
Hơi thở Vi Vi dừng lại…
Cái này… cuối cùng là ai? Đối phương là nam hay nữ? Bởi vì người đó, Vi Vi không thể không xem lại giới tính.
Vi Vi vắt hết óc nghĩ, thật sự muốn tìm manh mối từ từ điển điện tử này. Là Siêu Siêu? Hay là người kia?
Có chút thất thố Vi Vi mở điện gọi cho Siêu Siêu, Siêu Siêu vừa nghe giọng Vi Vi vui mừng “Anh Vi Vi có chuyện gì à?”
“Ừm… Siêu Siêu… Cái… Cái từ điển điện tử bị hư rồi, hiện đang sửa… Cái lần trước cậu đưa anh… có thể cho anh mượn vài ngày?”
“Được a! Anh lấy giờ không? Em đem qua” Siêu Siêu đắc ý, vì lần trước mua tới hai cái, là muốn xài đồ cặp với Vi Vi.
“Không, không cần, ngày mai đi… Nếu ngày mai chưa sửa xong, anh sẽ đến lấy, được không?”
“Được, vậy mai gọi cho em!”
“Ừm” bất qua ngày mai là đã sửa xong.
Vi Vi cúp điện thoại, cười mình sao lại nghi ngờ Siêu Siêu? Nhưng mà, vậy này là của người kia? Chẳng lẽ mình đã làm gì rồi?
Hơn nữa ánh mắt người kia rất chân thành, không chút tạp niệm, hôm nay mình đánh ngã hắn, trong lòng lại có cảm giác không đành lòng, chỉ là không thể hiện ra thôi.
Vi Vi cứ nghĩ mãi cho đến mệt rã rời. Ngoài cửa sổ màn đêm thâm thẩm cả bầu trời chẳng có lấy một ngôi sao chỉ duy cửa sổ đối diện một ngọn đèn le lối.
— — —
Tuệ Phàm ôm tâm trạng bực mình chờ đến khuya, hắn quyết định phải chờ bao nhiêu đêm cũng phải chờ cho tới cái tên trở mặt còn nhanh hơn lật giấy kia đến.
Tình cảnh của hắn bây giờ có lẽ chẳng ai hiểu được, Vi Vi mới cho hắn tình cảm nồng cháy liền quay mặt ngay quăng hắn xuống hầm băng lạnh lẽo, mối tình đầu của Tuệ Phàm nóng nóng lạnh lạnh bức bối đến mức muốn banh xác!
Cuối cùng, cậu ấy đến…
“Tiểu Tuệ… Ôm một cái…” Vẫn giọng nói ấy, thế nhưng vào giờ phúc này chẳng chút độ ấm.
Tuệ Phàm tức giận đứng dậy đi lại cửa sổ “Cậu còn muốn vào? Mấy tiếng trước cậu đối xử với tôi thế nào?”
Tuệ Phàm muốn đem ấm ức trong lòng xả ra, cơ mà nhìn khuôn mặt mỉm cười của Vi Vi mấy câu lạnh lùng chẳng thốt nên lời. Đúng là vô dụng mà.
Vi Vi mờ mịt, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra “Tiểu Tuệ, cậu sao vậy? Sao mặt của cậu sưng hết vậy?”
“Cậu còn hỏi? Bị cậu đánh đó!” kỳ thật bị đồng bọn Vi Vi đánh.
“Hả?” Vi Vi giật mình “Tôi không đánh cậu… Đánh nhau vô văn hóa… Vi Vi là đứa nhỏ ngoan”
Nhìn hai mắt ngây thơ của Vi Vi, Tuệ Phàm dở khóc dở cười, chẳng lẽ là nhân cách phân liệt?
Thừa dịp Tuệ Phàm suy nghĩ, Vi Vi tự mình đi vào. Vừa vào tới cậu đau lòng xoa vết thương cho Tuệ Phàm, còn hôn nhẹ nó “Còn đau không?”
Một nụ hôn này làm bay phân nửa ấm ức của Tuệ Phàm, Tuệ Phàm lắc đầu đem cậu ôm vào lòng. Tuệ Phàm biết mình rất thích Vi Vi, dù Vi Vi đánh hắn đau hắn cũng không phản kháng, thế như vì sao Vi Vi lại không chấp nhận hắn.
“Vi Vi cậu là sinh viên hả?” Tuệ Phàm thăm dò hỏi, tuy đoán rằng kết quả sẽ là không biết.
“Đúng rồi, bây giờ là nghỉ hè, tôi không đến trường”
Nghỉ hè? Mới vừa khai giảng mà? Hay là Vi Vi thật sự có vấn đề, nhưng hồi sáng Vi Vi kia nhìn đâu khác người thường đâu?
“Thế… khi nào khai giảng?”
“A… Không biết… Chắc còn lâu lắm? Tôi nhớ là còn khá nhiều thời gian cùng cậu chơi đùa mà”
Chơi? Hiện giờ hai đứa cùng một chỗ chính là đang chơi?
Tuệ Phàm mơ hồ nghĩ có lẽ tâm lý Vi Vi có chút vấn đề, cho nên hắn chăm chú quan sát Vi Vi. Sau đó, nhờ sự giúp đỡ của Túc Y Danh vì ba của cậu ấy là bác sĩ tâm lý nổi tiếng.
Trước cứ dỗ Vi Vi ngủ, Tuệ Phàm hát một khúc ru “Ngủ ngoan, ngủ ngoan, bảo bối của tôi ơi…”
“Cậu hát thật khó nghe…” Vi Vi không thèm chừa mặt mũi trực tiếp phê bình.
“Được rồi… Tôi không hát nữa” Tuệ Phàm im miệng, nhẹ nhàng vỗ Vi Vi ngủ…
Đáng thương lúc 3 giờ sáng Túc Y Dang đang ngủ ngon lành bị người gọi dậy, mà tên đó không gõ cửa cư nhiên gọi điện thoại đến… Cơ mà rất đáng giá vì cậu thấy được món đồ chơi thật đáng yêu…
Tối hôm đó, Tuệ Phàm cùng Túc Y Danh chia nhau gác đem, cuối cùng vào lúc 4h30 sáng Vi Vi nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy…
“Vi…”
“Suỵt” Túc Y Danh che miệng Tuệ Phàm, đè thấp giọng nói “Bây giờ chưa rõ tình huống đừng lên tiếng, ngàn vạn lần đừng đánh thức cậu ấy…”
Tuệ Phàm hít sâu hai cái, lấy bình tĩnh nhìn Vi Vi di chuyển.
Vi Vi mắt mở mắt nhắm, chẳng chút biểu tình cứ như mộng du. Cậu chậm rãi leo qua cửa sổ, nhẹ nhàng đi đến lưới sắt, theo thanh sắt đi dài đến cuối đoạn đường phía tây, Tuệ Phàm cùng Y Danh kinh ngạc phát hiện ở đó có một cái lỗ, dáng người nhỏ nhắn như Vi Vi dễ dàng chui qua đó… rồi sau đó, Vi Vi leo vào cửa sổ đối diện!
Trời ạ! Hóa ra Vi Vi vẫn luôn ở đối diện!
Hóa ra mấy cái mộng quái đản lâu nay đều mang là dự báo trước!
Tuệ Phàm thầm mắng mình ngu ngốc, người tình ngày nhớ đêm mong cư nhiên lại ở đối diện! Vậy cậu ấy là sinh viên Thái Hào à? Họ tên đầy đủ là gì nhỉ? Khoa? Khóa? Thích ăn cái gì? Thích chơi môn thể thao nào? Thích dạng con trai nào?
… Tất cả Tuệ Phàm đều muốn biết liền! Nếu Y Danh không giữ Tuệ Phàm thì cậu đã theo Vi Vi chui qua “lỗ chó” đó đến đối diện rồi…
“Tôi làm gì bây giờ?”
“Từ từ, tôi cần quan sát thêm… Cậu nói một ít tình huống cụ thể đi, tôi về nói lại với ba tôi”
“Biết rồi… Cậu thấy Vi Vi có bệnh không?”
“Vậy cậu thấy bình thường à?”
“…”
“Nghĩ cách dụ cậu ấy đi bệnh viện đi”
“Ừm”
Tuệ Phàm suy nghĩ: Vi Vi buổi sáng rất dữ! Nếu chạy đến nói rằng – Anh bạn, anh có bệnh, mau theo tôi đi bệnh viện. Cậu ấy không nói mày bị thằng kinh mới lạ đó! Cơ mà, cậu ấy đã đem mình thành thằng thần kinh rồi còn gì.
“Thế nhưng … Vi Vi sẽ nguyện ý đi bệnh viện hả?”
“Tôi là người có y đức, mặc kệ cậu ấy có phải là người trong lòng cậu không, với tôi cậu ấy là bệnh nhân. Tôi sẽ hết sức mình chữa khỏi cho cậu ấy”
“Y Danh, trông cậu thật vĩ đại”
“Tôi vốn vĩ đại rồi”
Rất nhanh, Tuệ Phàm thu thập tình báo về Vi Vi.
Tên đầy đủ: Vũ Văn Vi, nam, Cao 1m71, sinh ngày 16/6, chòm sao: song tử, con một. Là sinh viên năm nhất khoa quản lý kinh tế của Thái Hào, nghe nói là thủ khoa cao trung, nhưng vào ngày thi đại học thì bị viêm ruột thừa, môn thi cuối cùng không tham gia thi cử, mới qua học tại Thái Hào. Nếu vào Mai Cách có thể là bạn học của Tuệ Phàm! Ở đây điều đắc ý nhất là Tuệ Phàm biết Vi Vi cùng ngày sinh với mình! Thật khéo, rất có duyên!
Tuệ Phàm đưa tài liệu cùng hình ảnh cho Túc Y Danh.
Y Danh xem hình hỏi “Cái người bên cạnh chỉ chụp được nửa mặt có phải tên là Tư Tư?”
“Hình như là vậy, đừng thấy hắn nhỏ con thật ra cao thủ karate đấy, lần trước tôi bị hắn đánh” hắn đánh đến hung ác bạo tàn cứ như kiếp trước thiếu nợ hắn không bằng.
“Dường như tôi biết hắn” Y Danh đưa hình cho Tuệ Phàm để hắn cất.
Tuệ Phàm hỏi “Cậu quen hắn? Vậy tốt rồi làm đi!”
“Tôi nói là dường như chứ không chắc chắn trăm phần trăm”
Kiểu trả lời gì đây?
Qua hai tháng sau, tư liệu thu thập coi như ổn, Tuệ Phàm cùng Túc Y Danh can đảm xuất hiện ở sân trường Thái Hào dừng ở dãy lầu thứ năm.
Vi Vi đang học ở bên trong. Hai người âm thầm tính toán dưới gốc cây chờ đợi mục tiêu xuất hiện. Rất nhanh, Vi Vi cùng Tiểu Tư tan học đi ra.
Y Danh nhíu mày nói “Tiểu Tư không phải học Y sao? Sao lại cũng tan học?”
“Vi Vi” mỗi lần gặp Vi Vi ban ngày, Tuệ Phàm luôn kích động! Nháy mắt, đã tiến lên.
“Lại là anh? Anh muốn gì? Anh…” Vi Vi còn chưa nói xong, đã bị Tiểu Tư kéo về phía sau.
Tiểu Tư đối Vi Vi đậm tính bảo hộ, hướng Tuệ Phàm mắng “Anh thật thiếu đòn, đừng tưởng ở đây nhiều người tôi không dám động thủ”
“Tư Tư” Y Danh đi tới “Cậu là Tư Tư đúng không?”
Trời ạ! Sao lại thêm một tên? Tiểu Tư đảo mắt trắng dã “Tôi không biết anh! Bốn mắt! Gần đây đang lưu hành nhận quơ người quen à? Các người là ai?”
“Chúng tôi là sinh viên Mai Cách, ở đối diện phòng các cậu. Tôi tên Túc Y Danh, ba tôi là bác sĩ tâm lý làm cùng bệnh viện với ba cậu, còn đây tên Tuệ Phàm, là… người thích Vi Vi, cũng là người Vi Vi thích”
“Này này… anh đừng nói lung tung!” Tư Tư nhớ ba mình có từng nhắc qua bác sĩ Túc có một đứa con trai tên cái gì Túc cái gì Danh đấy, ông khoe con ông có bao nhiêu ưu tú tài giỏi, từ đó Tư Tư đã chán ghét cái tên chưa từng biết mặt này! Giờ lại cùng một chỗ với Tuệ Phàm ghét càng thêm ghét.
Tuệ Phàm mỉm cười nói “Vi Vi, tôi biết cậu, hôm nay tôi cho cậu xem bằng chứng”
Vi Vi vừa nghe, từ phía sau lưng Tư Tư ném cho cậu cái nhìn oán giận, nhìn thế nào cũng như đang ghen tuông hồi tối,nụ cười của Tuệ Phàm càng sâu hơn “Vi Vi, cậu có dám tháo một cúc áo ra không?”
“Chi?” Vi Vi nhỏ giọng hỏi
“Ở giữa xương quai xanh đi xuống 5cm, hôm qua tôi có lưu lại dấu vết”
“Không thể nào…” Tiểu Tư lập tức xoay người thấy Vi Vi giận đến phát run, cậu xoay lại trừng Tuệ Phàm “Nói láo trắng trợn”
Y Danh đẩy gọng kính “Nếu trên người của cậu không có, bọn tôi sẽ giải thích và sẽ không phiền cậu nữa, nhưng nếu có vậy làm ơn nghe bọn tôi nói”
Y Danh nói chuyện chậm rãi, khiến người nghe có cảm giác lo lắng. Tiểu Tư xoay người nhìn Vi Vi thấy cũng được, liếc nhìn Vi Vi, Vi Vi gật đầu đồng ý, không kiên nhẫn tháo một cúc áo, kết quả – Ở đó có một điểm đỏ, cùng vết lần trước không khác nhau mấy.
Vi Vi đưa tay sờ sờ “Đây là cái gì?”
Tiểu Tư cũng hoang mang, vươn tay dùng sức chà “A? Sao chùi không ra?” thấm chút nước bọt càng chà càng hồng!
Chẳng lẽ là thật?
Tuệ Phàm tiếp tục nói “Xuống 10cm nữa, cũng có một cái” Đêm qua làm đến vất vả, cho nên không lầm đâu, Tuệ Phàm còn ở chỗ đó hôn đi hôn lại mấy lần.
Vi Vi từ kinh ngạc biến thành hoảng sợ, tự mình nhìn vào áo, quả nhiên! Hơn nữa… chưa dừng lại ở hai cái này… “Sao có thể được?”
Tiểu Tư vạch áo Vi Vi nhìn, thấy rất nhiều chấm đỏ, đè nén thanh âm “Không thể nào? Vi Vi, cậu thật sự cùng nó cái đó cái đó rồi?”
“Cái… cái gì?” Vi Vi mơ hồ thấy có điều lạ, thấy trước mắt có hai người đang dõi theo, không khỏi bắt đầu hoài nghi bản thân…
Sinh viên tan học xung quanh bắt đầu có người nhìn qua đây.
“Này… Cư nhiên đó là nam sinh…”
“Thật đẹp…”
“Nhưng sao cậu ấy lại cởi áo ở đây?”
Vi Vi ý thức áo của mình bị Tiểu Tư mở ra, cúi đầu luống cuống cài cúc lại.
Túc Y Danh tiến lên một bước nói “Vũ Văn Vi, tôi chắc tình thần cậu có chút vấn đề, tôi muốn đưa cậu đi gặp ba của tôi”
Người bên ngoài vây xem càng nhiều, vừa nghe Túc Y Danh nói thế bọn họ đều lộ ra ánh mắt đồng tình.
“Thì ra bị tâm thần a… Thực đoán không ra…”
“Thật đáng thương…”
Tiểu Tư nghe mấy lời này nổi giận, lớn tiếng quát mắng bọn họ
“Mày mới bị thần kinh! Vi Vi rất bình thường!” Tiểu Tư còn dùng lực vỗ vỗ ngực, đau đến mức Vi Vi lui về sau mấy bước!
Tuệ Phàm tiến đến đỡ, mỉm cười một cái làm tim Vi Vi đập nhanh.
Tuệ Phàm kéo cặp ra lấy một bộ quần áo “Vi Vi, bộ đồ này là của cậu, tôi đã giặt sạch rồi, vẫn chưa có cơ hội trả cho cậu, còn có, tôi nghĩ bộ đồ của tôi chắc ở chỗ của cậu…”
Tim Vi Vi ‘Bịch bịch” bộ đó là của cậu ấy sao?
Vi Vi hoàn toàn ngây dại, nhìn ý cười Tuệ Phàm chẳng biết phản ứng thế nào.
Trong đám người đột nhiên có một người đi ra, bắt tay Tuệ Phàm ra khỏi Vi Vi “Tuệ Phàm, cậu muốn làm gì anh Vi Vi của tôi?”
“Oa, anh Vi Vi!”
“Thật thân mật a…”
Mọi người xung quanh đều cười trộm, nhìn thế nào cái người nhỏ con kia mới giống em trai đi
Vi Vi bị Siêu Siêu gọi đến đỏ mặt, Tuệ Phàm tò mò hỏi “Cậu là em của Vi Vi?”
“Đương nhiên! Bọn tôi đều họ Vũ Văn!”
“Đúng ha, sao tôi không để ý chứ?” Tuệ Phàm sờ cằm, vô sĩ nói “Ha ha… vậy sau này cậu gọi tôi là anh Phàm Phàm đi”
“Đi chết đi!” Siêu Siêu nắm chặt bàn tay đánh vào mặt Tuệ Phàm “Cậu không có bạn gái hả? Sao lại chạy đến đây chọc anh Vi Vi của tôi…”
“Tôi có bạn gái hồi nào…” Tuệ phàm nghiêng người tránh cú đấm đánh tới!
Siêu Siêu nhảy qua nắm Tuệ Phàm “Người hôm đó trong phòng tắm của cậu đâu?”
“Người trong phòng tắm của tôi hôm đó là Vi Vi”
Siêu Siêu vừa nghe, cảm thấy khó thở, muốn nhào đến cắn người.
“Đừng xúc động! Đừng xúc động!” Y Danh bước lại tách hai người ra, nào ngờ Tiểu Tư đã muốn tặng quyền cước cho Tuệ Phàm rồi! Y Danh chỉ còn cách ngăn chặn cái này!
Vi Vi ở bên cạnh suy nghĩ hỗn loạn, bệnh thần kinh gì? Bạn gái trong phòng tắm nào? Đồ của mình đồ ngủ của cậu ấy? Rốt cuộc chuyện này là sao?
“Dừng tay! Dừng tay! Các ngươi đừng đánh!” Vi Vi nắm Tuệ Phàm “Tôi không biết chuyện gì xảy ra, nếu buổi tối tôi là người tình của anh, vậy tôi ban ngày tuyệt đối không phải! Thỉnh anh cách xa tôi ra! Càng xa càng tốt!”
“Không được!” Tuệ Phàm kéo Vi Vi “Tôi muốn cậu cả ngày lẫn đêm đều là của tôi… cậu tin tôi… cùng tôi đi gặp bác sĩ được không? Bệnh này nhìn bề ngoài không chẩn được!”
“Ồ…” mọi người vây xem lên tiếng.
Ngửi thấy mùi hương trên người Tuệ Phàm… một mùi hương rất quen thuộc… rất ấm áp… nhưng càng quen thuộc Vi Vi càng sợ hãi!
“Anh tránh ra!” Vi Vi lúng túng đẩy Tuệ Phàm, chỉnh lại cặp táp hướng về phía dòng người bỏ chạy, Siêu Siêu ở phía sau đuổi theo “Anh Vi Vi”
“Cậu đừng gọi tôi là anh Vi Vi” Vi Vi thật sự giận điên rồi, mấy cái lịch sự cậu quăng bỏ hết, dừng lại quay đầu quát “Cậu xem cậu đi, cao lớn thế kia mà còn gọi tôi là anh Vi Vi! Cậu không ngại nhưng tôi ngại lắm!”
“Em…” Siêu Siêu như trúng một gậy, không còn chút sức lực đuổi theo.
Tiểu Tư cầm cặp dưới đất lên, vỗ vỗ bụi, rồi cợt nhã vỗ vai Siêu Siêu “Em Siêu Siêu, anh đi đây!”
— — —
Vi Vi bực mình trở về phòng mình, chui vào chăn, cố gắng bảo mình đừng nghĩ đến chuyện gì nữa…
Đầu óc rối loạn, còn rất đau, trong tai có giọng nói lặp đi lặp lại một câu “Thần kinh cậu có vấn đề… thần kinh cậu có vấn đề… thần kinh cậu có vấn đề…
“Vi Vi … Vi Vi…”
Vi Vi ngẩng đầu thấy trời đã tối. Tiểu Tư đem bát cháo gạo nếp ngồi xổm trước giường mình. Hóa ra mình ngủ quên. Mấy ngày nay thật mệt quá.
“Cậu…”
“Cậu không khóa cửa, tôi liền vào. Kỳ thật, tôi vào nhiều lần rồi, thấy cậu ngủ say như chết, nên không gọi cậu. Nhưng giờ đã tám giờ rồi, tôi nghĩ cậu nên ăn chút gì đó…”
“A?” đã tám giờ rồi…
Tiểu Tư múc một muỗng đưa đến miệng Vi Vi “Há miệng”
“Tôi đâu phải bệnh nhân…” Vi Vi ngồi dậy, nhận bát cháo tự mình múc ăn.
Tiểu Tư nâng cằm, cẩn thận nhìn Vi Vi.
“Vi Vi, trông cậu mệt quá vậy”
“Đúng là tôi đang mệt chết, có lẽ… buổi tối tôi chạy đi làm chuyện xấu…”
“Cậu nói tên Tuệ Phàm kia?”
Vi Vi lấy bồ đồ từ dưới gối lên “Bộ đồ ngủ này không phải của tôi, vào ngày đó khi thực dậy tôi đã mặc nó, hơn nữa hôm nay người đó lấy bộ ra, bộ đó là của tôi…”
“Đồ thì giống nhau mà!”
“Lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy, vậy đồ của tôi đâu? Vì sao khi thức dậy thì không thấy nữa?”
“Có khi là do hắn ta trộm?”
“Trong phòng này tôi chưa thấy dấu hiệu bị trộm qua” Vi Vi sờ sờ bộ quần áo, nghĩ đến nụ cười cùng ánh mắt của Tuệ Phàm “Lại nói tiếp thật đáng sợ… Tôi cảm thấy tên đó… không gạt mình… ánh mắt anh ấy nhìn tôi, rất đặc biệt…”
“Vi Vi… Cậu bị tên công tử bột kia lừa rồi đi? Tôi nhìn sao cũng thấy hắn như hồ ly chuyển thế!”
“Sao có thể…” Vi Vì trừng mắt Tiểu Tư một cái rồi ăn nốt phần cháo còn lại “Cám ơn cậu, cháo ngon lắm”
“Đương nhiên rồi… ha ha…” Tiểu Tư phát hiện nhìn Vi Vi vui vẻ ăn, trong lòng cũng vui lây, một bát cháo này cậu nấu bằng trọn tấm lòng.
Chúc Vi Vi ngủ ngon xong, Tiểu Tư nhanh chân về phòng xem xem mấy thứ mua hồi sáng – máy chụp ảnh hồng ngoại!
Mặc dù khuyên Vi Vi thả lỏng bản thân, nhưng Tiểu Tư vẫn có chút hoài nghi. Có lần đi vệ sinh vào lúc rạng sáng, nghe bên ngoài có tiếng mở cửa sổ.
Cho nên, chuyện gì đều phải tận mắt chứng kiến! Vạn nhất Vi Vi thật sự có bệnh, thân là bạn thân, cậu bất chấp tất cả khuyên Vi Vi đi bệnh viện!
Tiểu Tư mở đèn quan sát bên ngoài, đợi đến nửa đêm rốt cuộc có một thân ảnh đi qua cửa sổ chui qua lưới sắt, chạy đến cửa sổ phòng còn mở đèn của Tuệ Phàm. Tuệ Phàm nghiêng mình, ôm Vi Vi vào. Xuyên qua máy ảnh, Tiểu Tư nhìn rất rõ Vi Vi vừa lên đã hôn Tuệ Phàm, Tuệ Phàm cũng không khách khí đáp trả lại…
Thì ra… là thật…
Không thể tin được! Thật không thể tin được!
Tiểu Tư nghẹn trân trối nhìn máy ảnh, không biết ngày mai nói thế nào với Vi Vi mới tốt đây…
— — —
Ngày hôm sau, lúc Vi Vi đánh răng, Tiểu Tư “Cốc cốc cốc” gõ cửa.
Tiểu Tư hôm nay thức thật sớm, xem ra cậu ấy rất quan tâm mình, thế nhưng, gấp như vậy làm Vi vi cảm thấy không tốt…
Vi Vi súc miệng, cố gắng mở to đôi mắt mệt mỏi mở cửa cậu nói đầu tiên là:
“Tiểu Tư, tôi không sao, cậu không cần sớm đã đến rồi”
“Không phải… tôi muốn nói… tôi muốn khuyên cậu… hay là đi khám đi?”
“Ừm?” Tiểu Tư nhăn mặt bộ dáng chẳng muốn.
“Tôi muốn nói… Vi Vi, cậu thật sự cần gặp bác sĩ”
Nhìn đôi mắt khẩn khiết của Tiểu Tư, Vi Vi đối với mình chẳng thể nào tin tưởng nổi nữa rồi “Có phải tôi… đã làm sai chuyện gì?”
“Tôi…. Tôi đã giúp cậu liên hệ bác sĩ tâm lý, cuối tuần này sắp xếp cho cậu đi khám, được không?”
“Tôi không cần” bác sĩ tâm lý… bác sĩ tâm lý không phải là người tâm sự với cậu rồi sau đó cậu đem bí mật sâu tận đáy lòng nói ra cho ông ấy nghe sao? Đã là bí mật sâu tận đáy lòng sao có thể cho người khác biết chứ…
“Vi Vi, tôi có cái này.”
“Cái gì?”
Tiểu Tư trở về phòng lấy máy ảnh cho Vi Vi xem
Đó chỉ là một đoạn ngắn nhưng Vi Vi xem lần này đến lần khác.
Người đó… thật sự là mình sao?
“Cậu xác định… người đó là tôi?”
“Phải”
“Vậy sao lúc đó cậu không cản tôi?”
“Không thể! Chúng ta đâu phải chuyên gia, vạn nhất có chuyện gì thì sao, đâu ai biết trước được. Tốt nhất vẫn tìm đúng bác sĩ. Tuệ Phàm cùng Túc Y Danh từ trước đã có ghi chép hoạt động của cậu, mấy tình huống cụ thể. Túc Y Danh đã đưa nó cho ba của anh ấy coi rồi. Cậu đi một chút thôi, xin cậu đấy Vi VI!” Tiểu Tư dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Vi Vi, Vi Vi hơi giao động tự hỏi, cuối cùng bị một câu Tiểu Tư đánh tan “Chẳng lẽ cậu thích Tuệ Phàm muốn để cho hắn ta ăn đậu hũ?”