Chết Trước Lễ Cưới

Chương 2




Chiêu Tài mặc kệ cậu ấy.

Không hề đụng vào thức ăn cho chó, nó chạy vào trong của tôi, làm ổ trên giường tôi thành một nắm lông nho nhỏ, đầu ủi vào trong chăn, cướp lấy mùi của tôi. Dùng hành động thực tế để đưa ra kháng nghị với Tạ Thần Mân giả vờ không hiểu lời nói của nó.



Căn nhà của chúng tôi có hai gian phòng ngủ, để cho chúng tôi bình tĩnh sau khi cãi nhau.

Tôi thường xuyên gõ code một ngày một đêm, cậu ấy thường xuyên vì thế mà giận.

Khi người này biểu hiện bản thân rất quanh co lòng vòng, cậu ấy bảo âm thanh thức đêm gõ bàn phím làm ồn cậu ấy đi ngủ.

Tôi biết thật ra cậu ấy muốn tôi đi nghỉ ngơi sớm, nhưng lời nói của cậu chắc chắn đã đặt tôi vào bên đuối lý.

Trên thực tế, để không ồn đến cậu ấy, tôi đã chỉnh độ sáng màn hình xuống thấp nhất, động tác cố gắng nhẹ và chậm, dẫn đến tôi cảm thấy mắt mình sắp thoái hóa và hiệu suất còn như rùa bò.

Cậu ấy vừa nói không muốn tôi luôn làm việc trong phòng khách lạnh như băng, vừa chê tôi ở bên cạnh làm ồn giấc ngủ của cậu ấy, nói thật tôi hơn khó chịu.

Nhưng tôi không giận, chỉ đóng máy tính lại, “À” một tiếng, mang cả người cả máy sang phòng ngủ của tôi.

Tôi gõ code đến nửa đêm, cậu ấy tới tìm tôi.

Cậu ấy nhẹ nhàng đặt một cốc sữa bò nóng trước bàn của tôi, vặn ngón tay rất lâu rồi nói câu em xin lỗi với tôi.

Tôi không đếm xỉa tới cậu ấy.

Cậu ấy sẽ úp sấp bên cạnh tôi hoặc là tùy tiện ở đâu đó giống như Chiêu Tài rảnh rỗi không có việc gì, yên lặng lướt Weibo hoặc là chơi game.

Ngay sau khi tôi hoàn thành bước gỡ lỗi quan trọng, cậu ấy sẽ đưa mấy thứ buồn cười nhìn thấy đến trước mặt tôi, một hai muốn tôi cười mới bỏ qua.

Cậu ấy cố gắng giả vờ như mình không hề buồn ngủ, tràn đầy tinh thần.

Lúc tôi thoát khỏi sự tập trung, thường đã là hai, ba giờ sáng.

Sau lần đó, chỉ cần tôi về nhà làm việc, cậu ấy sẽ làm giống như lần thứ nhất, tái diễn trước sau như một.

Đây là một quỷ kế rất giảo hoạt.

Bởi vì tôi cũng không muốn để cậu ấy thức muộn như vậy.

Mà tôi không lại không thể đuổi cậu ấy đi và nói rằng em đang làm phiền anh, về lý lẽ cậu ấy lặng yên ở bên cạnh lại không ảnh hưởng gì đến tôi.

Nếu nhất định phải nói ảnh hưởng, tôi sẽ xem đồng hồ.

Mười một giờ đúng đóng máy tính lại.

Công việc ban ngày có thể làm xong tuyệt đối sẽ không kéo dài đến buổi tối làm. Mức độ vùi đầu gian khổ làm trong công ty vào ban ngày khiến đồng nghiệp nghĩ lầm tôi vẫn chưa kết thúc thi đại học.



Chúng tôi sẽ cãi nhau vì một vài chuyện vặt vãnh như thế này.

Cậu ấy lại trách tôi gọi thức ăn ngoài quên nhắc chủ quán đừng bỏ ớt, thông báo điện thoại suốt ngày bật không làm phiền. Tôi trách cậu ấy buổi tối bật điều hòa không mở đặt giờ lại thổi đến sáng sớm thức dậy, phiền cậu ấy gọi điện thoại xác nhận cho tôi mỗi lần tôi đến công ty.

Những người bạn và đồng nghiệp có thể chấp nhận chúng tôi thường xuyên nói đùa, rốt cuộc hai người làm thế nào đi đến bây giờ, tạo sức mạnh vì yêu à?

Chúng tôi cũng không biết tại sao.

Có lẽ là vì chỉ có hai chúng tôi biết. Mỗi lần tôi ăn cay amidan sẽ bị viêm, khi phát tác đau đến mức không nói được lời nào.

Mỗi ngày cậu ấy đều sẽ gửi Wechat nhắc nhở tôi nên uống thuốc gì, thời tiết như thế nào có nên mang ô mặc thêm áo không, tình trạng giao thông thế nào, ở trên đường trứng gà và sữa đậu nành của nhà ai sạch và tốt cho sức khỏe hơn, tôi thường xuyên không nhìn thấy vì bật không làm phiền.

Chỉ có hai chúng tôi biết, thỉnh thoảng cậu ấy đau nửa đầu, không thể hóng gió lạnh quá lâu, để tiện cho tôi, cậu ấy chọn nhà cách xa công ty mình hơn, khi tôi đã đến công ty, cậu ấy thường vẫn đang lái xe.

Chúng tôi đều biết, cho nên không hỏi lý do gì, cứ vậy đi cùng nhau đến bây giờ.



Tạ Thần Mân bật đèn phòng ngủ lên, Chiêu Tài cuộn mình trong đêm tối run rẩy mới dám ngẩng đầu lên.

Sợ cũng phải kháng nghị, Chiêu Tài rất có cá tính khi trở nên bướng bỉnh.

Cái ổ của nó bị xốc lên, nó bất thình lình đứng lên, đã thấy Tạ Thần Mân chui vào trong chăn, quấn mình thật chặt.

Chiêu Tài trừng mắt nhìn cậu ấy.

Cậu ấy nói, bản lĩnh mày lớn không sợ nữa mà, đi tắt đèn đi.

Chiêu Tài không hiểu, nghiêng đầu về phía cậu ấy.

Nó có năng lực thần kỳ dường như nghe được thứ gì đó không thể thay đổi trong giọng nói của Tạ Thần Mân.

Thế nên nó hết giận, móng vuốt cào cào sau lưng cậu ấy, liếm liếm trên gáy cậu ấy.

Bởi vì nơi này có mùi của hai chủ nhân, nên cuối cùng Chiêu Tài yên tâm hơn, làm ổ bên cạnh cậu ấy chìm vào giấc mơ.

Đèn sáng cả đêm.



Chiêu Tài đã từng có một con mèo, một con mèo con có cái tên từng bị Tạ Thần Mân đàn áp, tên là Tạ Tiến Bảo.

Có vết xe đổ của Chiêu Tài, tôi cũng chẳng bất ngờ với sự xuất hiện của Tiến Bảo.

Mất mặt đó là cậu ấy còn đặt làm riêng hai cái bảng tên thú cưng “Chiêu Tài Tiến Bảo”, treo ở trên cổ chúng dùng để khoe khoang trình độ đặt tên của chủ nhân thấp cỡ nào.



Tiến Bảo là một con mèo tai đứng màu da cam, tôi nhặt được nó bên đường, một cục nho nhỏ vô cùng chán nản, cảm giác như sắp chết vậy.

Nhưng tính cảnh giác của nó rất cao, lúc tôi bế lên nó còn cùng một hơi cuối cùng cũng muốn kêu meo meo.

Cái hồi mới nhặt về, mặt to của Chiêu Tài thường xuyên bị cào.

Nhưng khi Tiến Bảo lớn hơn thì bắt đầu trở nên dính lấy nó. Thân với một con chó hơn hai chủ nhân là chúng tôi.

Trong lòng Chiêu Tài, địa vị của tất cả mọi người đều bình thẳng, có lẽ Tiến Bảo cao hơn một chút. Bởi vì khi Tiến Bảo đến tranh đồ ăn của nó, Chiêu Tài sẽ im lặng ở bên cạnh vẫy đuôi chờ mèo con ăn xong, nhưng Tạ Thần Mân gẩy nó lúc nó đang ăn cơm thì không được.

Mà phân hóa cấp bậc trong lòng Tiến Bảo rất nghiêm trọng, từ cao xuống thấp có lẽ là Chiêu Tài, nhà cây cho mèo và thức ăn cho chó, mèo rồi đến Tạ Thần Mân.

Tạ Thần Mân sống chẳng bằng con samoyed và nhà cây của mèo.

Để nâng cao cảm giác tồn tại của mình, khi Tiến Bảo vùi trên chân tôi liếm chân, cậu ấy thường xuyên ôm Chiêu Tài trong lòng dựa vào nhau sưởi ấm.

Thế nhưng Chiêu Tài cũng không muốn dựa vào nhau sưởi ấm với cậu ấy, ánh mắt tội nghiệp dừng lên người con mèo đang tao nhã liếm móng, kêu ư ử.

Tiến Bảo không để ý tới nó, bởi vì đầu lưỡi ướt nhẹp của Chiêu Tài dán lên người nó, bộ lông nó liếm cả buổi sẽ trở thành liếm toi công.

Vì thế Chiêu Tài kêu đến độ cảm động trời đất hơn.

Tôi không đành lòng bèn khuyên Tạ Thần Mân một cái, em tha cho nó được không?



Nếu nhìn thấy Chiêu Tài, Tiến Bảo nhất định ở gần đó.

Chó to và mèo con luôn ở bên nhau chờ tôi và Tạ Thần Mân về nhà, Chiêu Tài không cần sợ tối, Tiến Bảo cũng không sợ đi lạc.

Ngày qua ngày, đến lúc sau chỉ còn lại một con chó.



Mèo con của Chiêu Tài đã đi rất lâu rồi.

Có lẽ vì nó mắc bệnh tim bẩm sinh mới bị người thân vứt đi.

Tuổi thọ của Tiến Bảo không dài, lúc ra đi còn nằm trong cái ổ ấm áp được bao quanh bởi con chó lớn.

Có lẽ Chiêu Tài tưởng là Tiến Bảo chưa dậy, nên thời gian thức dậy kéo dài hơn ngày thường. Cho đến khi tôi và Tạ Thần Mân cùng đi tìm chúng nó, Chiêu Tài vẫn đang nằm sấp, lè lưỡi vẫy đuôi với tôi và cậu ấy, còn dùng đầu chó màu trắng giục con vật nhỏ trong lòng.

Tôi đã ôm Tiến Bảo đi.

Chiêu Tài không còn được gặp mèo con của nó nữa.



Tôi nghĩ, lúc con chó ngủ, liệu có mơ thấy mèo con của nó không? Liệu có quên đi tất cả, ở trong mơ tiếp tục liếm bộ lông màu cam sau đó bị cào không?

Chắc chắn có, tôi nghĩ.



Có lẽ nó đã nằm mơ, Chiêu Tài dậy trễ hơn ngày thường. Đến khi nó tỉnh dậy, bữa sáng ở trong bát, chủ nhân đi làm rồi.

Tạ Thần Mân vẫn đi làm như ngày thường.

Tôi theo cậu ấy lên xe, tắc đường, dừng xe, chen trong thang máy chật ních người, đi lên tầng cao.

Cậu ấy vẫn theo thói quen ngồi trong xe nghe phát thanh dự báo thời tiết, tình hình giao thông mà chỉ có người già mới thích. Sau đó trong lúc tắc đường nhàn rỗi theo thói quen soạn tin nhắn, sao chép và dán vào trong khung gửi tin nhắn.

Khi ngón tay của cậu ấy dừng ở nút gửi đi, tôi thấy cậu ấy ngẩn ra một lát, rồi lần lượt xóa từng chữ, tắt phát thanh và cất điện thoại.

Cậu ấy tìm được chỗ đậu xe, vẫn không nhịn được gọi vào số của tôi, cậu ấy không cần tìm danh bạ đã có thể đọc được số.

Tôi mới biết được tên liên lạc cậu ấy đặt cho tôi là “Bà xã đại nhân lạnh lùng đẹp trai”.

Tôi rất muốn đạp cậu ấy một phát, rồi để ngang bàn phím trên cổ cậu ấy ép cậu ấy sửa lại tên,  nhưng tôi không làm được.

Ngay cả một câu “Tiên sư Tạ Thần Mân” tôi cũng không chửi được.

Âm thanh chờ của điện thoại đang vang, vào thang máy, lên tới giữa không trung mới treo máy vì không có ai nghe.

Bình thường sau khi tôi không nghe điện thoại của cậu ấy, Tạ Thần Mân sẽ gửi tin nhắn ném bom tôi, nhưng hôm nay cậu ấy ngoan ngoãn cất điện thoại.

Ở công ty cậu ấy rất được đồng nghiệp nữ ưu ái, điểm này tôi cũng đoán được.

Quản lý đẹp trai lại chưa lập gia đình, đặt trong nhóm khác phái đúng là rất nguy hiểm.

Tôi nhìn cậu ấy thành thạo xã giao, thành thạo cười, đùa nghịch kêu “trai xinh gái đẹp giúp một tay”, thành thạo đồng ý hoặc từ chối lời mời.

Đột nhiên có một sự khó chịu và buồn vô cớ chặn toàn bộ ngực tôi.

Con người là một loại sinh vật rất mâu thuẫn.

Tôi không muốn cậu ấy vì cái chết của tôi mà suy sụp và đau lòng, nhưng sau khi nhìn thấy cậu ấy bình thản như thường, thậm chí vẻ mặt cũng không có nhiều nhấp nhô, tôi cũng rất khó chịu.

Mẹ kiếp Tạ Thần Mân em vô tâm à?

Anh chết rồi, em sẽ không gặp được anh nữa.

Anh muốn em có thể nhìn thấy anh…

Anh sẽ nhớ em.



Đối với một người theo chủ nghĩa lạc quan, đối với người gọi được điện thoại, gửi tin nhắn Wechat là có thể nói chuyện, thì không nói đến nhớ.

Nhưng ngày hôm đó tôi đang trong tiết học lập trình, cậu ấy đã gửi tin nhắn đến.

Cậu ấy nói, đàn anh, em nhớ anh.

Trong nháy mắt tôi thấy được, cậu ấy cũng thu hồi trong nháy mắt.

Tôi nói, nhân lúc không có nhiều tiết học thì tự học đi, đừng có rảnh rang lại tụ tập một đám người làm ổ trong ký túc chơi thật hay thách.

Cậu ấy trả lời lại một chuỗi dấu chấm lửng, đoạn đối thoại này đã kết thúc.

Buổi tối cậu ấy chạy từ cơ sở phía đông sang cơ sở phía tây, thở hồng hộc nói, muốn cùng ra ngoài ăn xiên nướng không?

Tôi vừa tắm rửa xong, cậu ấy mồ hôi khắp người.

Tôi nói, xe đạp công cộng là đồ tốt.

Cậu ấy nói, cậu ấy đã đăng ký chạy cự li dài cho đại hội thể dục thể thao của viện, gần đây đang tập luyện.

Tôi nói, quả nhiên em rảnh rỗi.

Cậu ấy nói, bởi vì em chơi thật hay thách bị thua nên ban cán sự lớp đăng ký.

Hình phạt cho thách đó là gửi một tin nhắn cho người liên lạc gần nhất, xưng hô thêm em nhớ anh, không thể thu hồi và kéo dài đến khi đối phương nhìn thấy.

Lúc đó người liên lạc đầu tiên của cậu ấy không phải tôi, mà là một nam sinh cùng khóa trong học viện của cậu ấy, Tạ Thần Mân nhất định không gửi.

Thế nên bị một đám người trao tặng danh hiệu trai thẳng sắt thép.

Chuyện này cậu ấy không nói với tôi, sau này tôi mới biết.



Ngày đó tôi và cậu ấy ra ngoài trường ăn xiên nướng, cậu ấyđãi, nói tới tôi là đàn anh, anh đến xem em thi đấu nhé.

Tôi nói, thi đấu chạy cự li dài nhàm chán lắm.

Cậu ấy bảo, vậy anh xách theo máy tính đi gõ mã.

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy.

Tạ Thần Mân nói, em chỉ muốn anh có mặt, có xem hay không em cũng không quan tâm, cảm giác như vậy rất có động lực.

Tôi hỏi, tại sao.

Cậu ấy nói, nam thần viện máy tính đến cổ vũ cho em, em có mặt mũi.



Tôi xin nghỉ hoạt động của hội sinh viên, vác máy tính chạy xe đạp đến sân vận động phía đông trường.

Tươi mát và thoát tục đeo tai nghe gõ bàn phím trong một đám người đang hò hét cố lên.

Bởi vậy dẫn đến rất nhiều ánh nhìn kinh ngạc.

Tôi cảm thấy thời gian cũng gần tới rồi, ngẩng đầu liếc mắt về phía đường băng, phát hiện Tạ Thần Mân vẫn luôn nhìn tôi chăm chú.

Sau khi nhìn nhau cậu ấy cười lên, khua tay dùng khẩu hình nói với tôi: “Đàn anh ơi, anh xuống đi!”

Khi đó trong tai nghe của tôi đang phát bài hát mới của Avril Lavigne sau khi trở lại sân khấu âm nhạc.

Lúc tôi nhìn về phía cậu ấy, cô ấy hát đến “God keep my head above water.”

Tôi không phải là người xúc cảnh sinh tình, nhưng tôi đã ngẩn ngơ một chớp mắt.

Chớp mắt ấy tôi không hiểu sao đã mất đi một chút hơi thở.

Cậu ấy nói, nếu em về nhất, anh cho em một niềm vui bất ngờ.

Tôi nói, dựa vào đâu em ép buộc kéo anh tới đây, anh còn phải cho em một bất ngờ.

Cậu ấy nói, dựa vào sự phong lưu phóng khoáng của em.

Tôi quay về gõ mã, sau đó cậu ấy có nói cầu xin tha thứ cũng vô dụng.

Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh.



Nhưng tôi vẫn không nhẫn tâm từ bỏ con rùa đẹp trai phong lưu phóng khoáng này.

Con người tôi có lúc sẽ dễ bị xúc động, khi bốc đồng thì không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

Sân vận động là một nơi rất dễ khiến người ta kích động.

Tôi không nhịn được ném máy tính sang bên, gạt đám người ra và đi xuống, lao đến đường băng số 3 phía sau vạch đích.

Sau đó dang hai tay ra.

Bạn Tạ Thần Mân ở đường băng số 3 là người đầu tiên được bao vây bởi tiếng reo hò và vỗ tay.

Hơi thở của cậu ấy rất to, lúc nhào đến đã đập bên tai tôi, còn trộn lẫn một tiếng “Đàn anh”.

Dây đỏ chiến thắng kẹp giữa hai chúng tôi, ngang qua đường băng.

Nhịp tim của tôi và cậu ấy đập loạn nhịp ở rất gần nhau, tôi nói một tiếng: “Đứng lên đi lại, cẩn thận đột tử.”

Tôi rất ấn tượng về ngày đó.

Chủ yếu là vì sau đó máy tính của tôi mất rồi.