Chết Trước Hoàng Hôn

Chương 9




CHẠNG VẠNG TỐI NGÀY HÔM SAU, TÔI ĐÃ SẴN SÀNG. Bill nói anh sẽ đi tìm máu ở đâu đó trước khi chúng tôi lên đường, và dù ý nghĩ đó có làm tôi buồn đến thế nào, tôi vẫn phải thừa nhận thế là hợp lý. Anh cũng đã đúng về cảm giác của tôi sau khi được bổ sung thứ vitamin không chính thức tối hôm qua. Tôi cảm thấy tuyệt diệu. Tôi cảm thấy vô cùng khỏe khoắn, vô cùng tỉnh táo, vô cùng nhanh nhẹn, và kỳ lạ thay, cả vô cùng xinh đẹp nữa.

Tôi nên mặc gì đến buổi phỏng vấn nho nhỏ với một ma cà rồng đây? Tôi không muốn trông mình như đang cố tỏ ra quyến rũ, nhưng cũng không muốn biến mình thành con ngốc khi mặc một bộ đồ tầm thường nào đó.

Quần bò xanh có vẻ là một lựa chọn không tồi, đúng như từ xưa đến nay vẫn thế. Tôi đi xăng đan trắng và mặc áo không cổ màu xanh nhạt. Tôi đã không mặc nó kể từ sau khi bắt đầu hẹn hò với Bill vì nó sẽ phơi trần vết răng nanh của anh. Nhưng tối nay, tôi cho rằng sự “sở hữu” của Bill với tôi có được củng cố đến thế nào đi chăng nữa cũng vẫn chưa đủ. Nhớ lại chuyện tay cớm lần trước đã kiểm tra cổ mình, tôi nhét chiếc khăn quàng bỏ vào xắc tay. Tính toán một hồi, tôi đem thêm chiếc vòng cổ bằng bạc nữa. Tôi chải tóc rồi thả xõa xuống lưng, những lọn tóc trông có vẻ nhạt màu hơn trước.

Ngay lúc tôi đang vật lộn với hình ảnh tưởng tượng Bill ân ái với một người khác thì anh gõ cửa. Tôi mở cửa, và chúng tôi đứng nhìn nhau cả phút. Môi anh đỏ hơn bình thường, vậy nghĩa là anh đã làm chuyện đó rồi. Tôi cắn môi để ngăn mình nói điều gì ngu ngốc.

“Em thay đồ rồi à,” anh bắt đầu trước.

“Anh có nghĩ mọi người sẽ để ý không?” Tôi hy vọng là không.

“Anh cũng không biết.” Anh chìa tay ra, và chúng tôi bước tới xe anh. Anh mở cửa, và tôi phải lách qua anh mới vào được xe. Người tôi cứng đờ lại. “Có chuyện gì thế?” anh hỏi sau một lúc.

“Không sao đâu,” tôi đáp, cố giữ giọng bình thường, rồi ngồi yên ở ghế cạnh anh, mắt đăm đăm nhìn thẳng về phía trước.

Tôi tự nhủ có khi mình còn cáu tiết với cả con bò được dùng làm món thịt băm cho anh cũng không chừng. Nhưng sự so sánh đó chẳng có hiệu quả gì cả.

“Anh có mùi khác,” tôi nói khi chiếc xe đã lăn bánh ra đường lộ được vài phút. Trong suốt thời gian ấy, chẳng ai nói gì cả.

“Bây giờ thì em biết cảm giác của anh nếu Eric đụng vào em rồi đấy,” anh nói với tôi. “Nhưng anh nghĩ cảm giác của anh tồi tệ hơn nhiều vì Eric sẽ rất thích thú khi được chạm vào em, trong khi anh chẳng hào hứng gì với bữa ăn của mình.”

Tôi đoán điều đó không hoàn toàn đúng: Tôi biết mình vẫn luôn thích ăn kể cả khi đó không phải món ưa thích. Nhưng những gì anh nói làm tôi nhẹ lòng phần nào.

Chúng tôi không nói nhiều. Cả hai đều lo lắng về những gì sắp xảy ra.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã lại tấp vào bãi đỗ quán Fangtasia, nhưng lần này là bãi phụ. Trong lúc Bill giữ cánh cửa mở, tôi phải cố lắm mới chống lại được mong muốn cứ ngồi lì ở đây. Khi đã quyết tâm ra khỏi xe rồi, tôi lại phải đánh vật với nỗi khao khát được trốn sau Bill. Tôi thở hắt ra, nắm lấy tay anh và chúng tôi bước tới cửa cứ như thể một cặp đôi đang vui vẻ đi dự tiệc vậy.

Bill nhìn tôi khích lệ.

Tôi phải cố để không cau mày với anh. Anh gõ vào cánh cửa kim loại có dòng chữ FANGTASIA tô đậm.

Chúng tôi đang đứng trong hành lang vận chuyển hàng hóa và lối đi dành cho người phục vụ nằm phía sau toàn bộ dãy cửa hàng cửa hiệu của trung tâm thương mại nhỏ. Có một số xe khác đỗ ở bãi sau này, chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ của Eric cũng nằm trong số đó. Tất cả xe ở đây đều thuộc hàng cao cấp.

Chẳng thể tìm được một ma cà rồng nào cưỡi chiếc Ford Fiesta cà tàng đâu.

Bill gõ cửa, ba lần nhanh, hai lần cách quãng. Chắc hẳn đó là Kiểu Gõ Cửa Bí Mật Của Ma Cà Rồng. Có lẽ tôi cũng phải học lỏm Cách Bắt Tay Bí Mật mới được.

Một nàng ma cà rồng tóc vàng xinh đẹp ra mở cửa, chính là người ngồi cùng bàn với Eric khi tôi đến quán này lần trước. Cô ta lẳng lặng lùi lại để chúng tôi bước vào.

Nếu Bill là con người, hẳn anh sẽ không muốn tôi nắm tay anh quá chặt như thế.

Người phụ nữ trong chớp mắt đã ở ngay phía trước chúng tôi, khiến tôi giật mình choáng váng. Lẽ tất nhiên, Bill thì chẳng bất ngờ chút nào. Cô ta đưa chúng tôi qua một phòng chứa đồ giống ở Merlotte đến mức không tin nổi rồi đến một hành lang nhỏ. Chúng tôi bước vào căn phòng bên tay phải.

Eric ở trong một căn phòng nhỏ, sự hiện diện của hắn dường như trấn áp tất cả. Bill không quỳ xuống hôn nhẫn hắn, nhưng anh cúi đầu khá thấp. Còn một ma cà rồng khác ở trong phòng, tay pha chế rượu, Long Shadow; tối nay trông anh ta rất bảnh với chiếc áo không cổ bó sát và quần thể thao, tất cả đều màu xanh sẫm. “Bill, Sookie,” Eric chào chúng tôi.

“Bill này, cậu và Sookie chắc hẳn đều đã biết Long Shadow. Sookie, cô còn nhớ Pam chứ.” Pam chính là cô nàng tóc vàng. “Còn đây là Bruce.” Bruce là con người, một con người trong trạng thái hoảng sợ nhất mà tôi từng gặp. Tôi rất thông cảm với điều đó. Trạc tuổi trung niên và bụng phệ, Bruce có mái tóc mỏng tối màu uốn xoăn thành những lọn cứng quèo trên đầu. Ông ta miệng thì nhỏ, má thì sệ. Ông ta mặc bộ vest khá bảnh màu be, với áo sơ mi trắng kèm theo cà vạt nâu sọc xanh, ông ta đang nhễ nhại mồ hôi. Bruce ngồi trên chiếc ghế tựa, đối diện với Eric qua chiếc bàn. Lẽ đương nhiên, Eric đang ngồi trên chiếc ghế đa năng. Pam và Long Shadow đứng dựa vào bức tường trước mặt Eric, cạnh cửa ra vào. Bill đến đứng cạnh họ, nhưng khi tôi định bước theo anh, Eric liền ngăn lại.

“Sookie, cô nghe Bruce đi.”

Trong một thoáng, tôi đứng nhìn chăm chăm Bruce, đợi xem ông ta nói gì, cho đến khi tôi hiểu ra ý Eric. “Chính xác thì tôi phải nghe cái gì?” tôi hỏi, nhận thấy rõ ràng giọng mình hơi sắc.

“Có kẻ đã biển thủ sáu mươi ngàn đô la của bọn này,” Eric giải thích.

Chúa ơi, có kẻ muốn chết đây.

“Và thay vì tra tấn hay giết chết tất cả những nhân viên là con người, bọn này nghĩ có thể cô sẽ xâm nhập vào tâm trí họ và tìm ra kẻ ăn cắp là ai.” Hắn nói từ “tra tấn hay giết chết” nhẹ nhàng như không vậy.

“Vậy sau đó anh sẽ làm gì?” tôi hỏi.

Eric có vẻ ngạc nhiên.

“Dù đó là ai đi nữa thì hắn cũng phải trả tiền lại cho bọn này,” hắn nói đơn giản.

“Và sau đó?”

Đôi mắt to màu xanh da trời nheo lại nhìn tôi.

“Sao chứ, nếu tìm đủ bằng chứng phạm tội, bọn này sẽ nộp tên khốn đó cho cảnh sát,” hắn đáp nhẹ nhàng.

Đồ dối trá. “Chúng ta thỏa thuận nhé, Eric,” tôi nói, không thèm kèm theo nụ cười, vẻ tươi tỉnh chẳng tác động gì đến Eric hết, và hắn còn khuya mới nghĩ đến chuyện động vào tôi. Trong lúc này.

Hắn cười bao dung. “Thỏa thuận thế nào, Sookie?”

“Nếu anh thật sự nộp kẻ phạm tội cho cảnh sát, tôi sẽ sẵn sàng giúp anh thế này lần nữa, bất kể khi nào anh muốn.”

Eric nhíu mày.

“Phải, tôi biết dù gì tôi cũng phải làm theo ý anh thôi. Nhưng chẳng phải tốt hơn là tôi nên tự nguyện và chúng ta nên tin tưởng lẫn nhau sao?” Tôi toát mồ hôi hột. Không thể ngờ được là tôi đang ngã giá với một ma cà rồng.

Eric có vẻ đang cân nhắc cẩn thận. Và đột nhiên, tôi nghe được suy nghĩ của hắn. Hắn đang nghĩ hắn có thể bắt tôi làm bất kỳ việc gì hắn muốn, ở bất kỳ đâu, bất kỳ lúc nào, chỉ cần đe dọa mạng sống của Bill hay người nào đó tôi yêu quý. Nhưng hắn cũng muốn chung sống với con người, một cách hợp pháp tối đa, và giữ cho mối quan hệ của hắn với người thường được quang minh chính đại, hay ít nhất cũng là quang minh chính đại ở mức chấp nhận được giữa người và ma cà rồng. Hắn không muốn giết ai trừ trường hợp bắt buộc.

Cứ như thể đột nhiên rơi vào trong một cái hố đầy những con rắn độc lạnh lẽo. Đó chỉ như một ánh chớp, một mẩu tâm trí của Eric, kiểu như vậy, nhưng nó cũng buộc tôi phải đối diện với một thực tế hoàn toàn mới. “Bên cạnh đó,” tôi nói nhanh trước khi Eric biết tôi đọc được tâm trí hắn, “làm sao anh dám chắc kẻ biển thủ là con người?”

Pam và Long Shadow đều đột ngột chuyển động, nhưng Eric đã trấn áp cả căn phòng bằng sự có mặt của mình, ra lệnh cho tất cả đứng yên. “Đó là một ý tưởng thú vị đấy,” hắn đáp. “Pam và Long Shadow là đối tác của ta trong quán bar này, và nếu không có con người nào làm chuyện đó, thì chắc hẳn ta sẽ phải điều tra họ.”

“Tôi chỉ nghĩ vậy thôi,” tôi ngoan ngoãn thêm vào, và Eric nhìn tôi với đôi mắt xanh lạnh lẽo của kẻ không thể nhớ nổi làm người là như thế nào.

“Bắt đầu đi, với người đàn ông này,” hắn ra lệnh.

Tôi quỳ xuống cạnh ghế của Bruce, cố gắng quyết định xem mình nên làm gì tiếp. Tôi chưa bao giờ chính thức hóa một điều vẫn còn bấp bênh. Sự động chạm có thể hữu ích, những liên hệ trực tiếp có thể khiến sự truyền dẫn rõ ràng hơn. Tôi cầm tay Bruce, nhưng rồi nhận ra như thế quá riêng tư (và cũng hơi nhiều mồ hôi nữa), nên bèn gạt tay áo của ông ta ra. Tôi túm lấy cổ tay ông ta. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt nhỏ kia.

Mình không lấy tiền, kẻ nào đã làm chuyện đó vậy, kẻ điên rồ ngu ngốc nào đã đặt tất cả mọi người vào nguy hiểm như thế này đây, Lillian sẽ ra sao nếu chúng giết mình, cả Bobby và Heather nữa, tại sao mình lại làm việc cho ma cà rồng cơ chứ, mình ngu ngốc quá, và mình đang phải trả giá đây, Chúa ơi, mình sẽ chẳng bao giờ làm việc cho những kẻ này một lần nào nữa làm sao mà cô ả điên khùng này có thể biết ai lấy khoản tiền khốn khiếp đó cơ chứ, và sao ả không buông ta ra, ả là cái giống gì vậy, ả cũng là ma cà rồng hay một thứ ác quỷ nào đó, đôi mắt ả lạ quá, đáng lẽ mình nên phát hiện chuyện mất tiền sớm hơn, và tìm ra kẻ lấy chúng trước khi thông báo mọi chuyện cho Eric...

“Ông có lấy tiền không?” Tôi thở ra, mặc dù tôi gần như biết chắc chắn câu trả lời.

“Không,” Bruce rên lên, mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt, và suy nghĩ của ông ta, phản ứng của ông ta trước câu hỏi, đã xác nhận những điều mà tôi vừa nghe thấy.

“Ông có biết ai làm chuyện đó không?”

“Ước gì tôi biết.”

Tôi đứng dậy, quay về phía Eric rồi lắc đầu. “Không phải ông ta,” tôi nói. Pam giải Bruce tội nghiệp ra ngoài, và đem một nghi phạm khác vào.

Lần này là một cô phục vụ bàn mặc bộ đồ đen với rất nhiều đường cắt tà lộ liễu, mái tóc vàng xoăn xõa dài xuống lưng. Tất nhiên, làm việc ở Fangtasia là công việc trong mơ với bất kỳ kẻ nhân tình răng nanh nào, và cô ả này có vô số vết sẹo chứng tỏ cô ta thích thú với những bổng lộc của mình. Cô ta đủ liều lĩnh để toét miệng cười với Eric, đủ ngu ngốc để tự tin ngồi tót lên chiếc ghế gỗ, thậm chí còn vắt chân theo kiểu Sharon Stone nữa - ít nhất thì cô ta đang cố làm vậy. Cô ả bất ngờ trước sự hiện diện của một ma cà rồng lạ mặt cùng một cô gái mới trong phòng, và không thích thú lắm với sự hiện diện của tôi, nhưng Bill thì khiến ả thèm khát.

“Chào cưng,” cô ta nói với Eric, và tôi đi đến kết luận người phụ nữ này chẳng có óc tưởng tượng gì cả. “Ginger, hãy trả lời những câu hỏi của người phụ nữ này,” Eric nói. Giọng anh ta chắc nịch như một bức tường đá, phẳng và không lay chuyển được.

Ginger có vẻ như lần đầu tiên trong đời đã hiểu ra đến lúc cần phải nghiêm túc rồi. Giờ thì cô ta bắt tréo hai bàn chân, ngồi ngay ngắn với tay đặt trên đùi, và khuôn mặt trở nên nghiêm nghị. “Vâng, thưa ông chủ,” cô ta nói, khiến tôi suýt nữa thì phát nôn.

Cô ta vẫy tay hống hách với tôi, cứ như thể nói, “Bắt đầu đi, cô nàng đầy tớ cho ma cà rồng.” Tôi vươn tay nắm lấy cổ tay ả, nhưng bị cô nàng hất ngay ra. “Đừng động vào tôi,” ả rít lên.

Phản ứng quá khích đó khiến tất cả ma cà rồng đều trở nên căng thẳng, và tôi có thể cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt trong phòng. “Pam, giữ Ginger ngồi yên,” Eric ra lệnh, liền sau đó, Pam lặng lẽ xuất hiện phía sau chiếc ghế của Ginger, ngả người về phía trước và túm lấy bắp tay Ginger. Tôi dám chắc Ginger đang cố phản kháng lại vì đầu cô ả quay tới quay lui, nhưng Pam áp người ả chặt đến nỗi Ginger hoàn toàn bất động.

Tôi siết ngón tay quanh cổ tay cô gái. “Cô có lấy tiền không?” Tôi hỏi, nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu sẫm của Ginger.

Cô ta thét lên, rồi cứ thế ré ầm ĩ. Tôi lắng nghe mớ hỗn loạn trong bộ não bé tí của cô ả. Cứ như thể đang cố băng qua con đường rải đầy bom vậy.

“Cô ta biết ai đã lấy tiền,” tôi nói với Eric. Ginger đột nhiên im lặng, mặc dù vẫn nức nở. “Cô ta không nói ra cái tên đó được,” tôi nói với ả ma cà rồng tóc vàng. “Hắn đã cắn cô ta.”

Tôi chạm vào những vết sẹo trên cổ Ginger cứ như thể cần minh họa thêm. “Nó giống như sự cưỡng bách,” tôi thông báo, sau khi thử lắng nghe một lần nữa. “Cô thậm chí không thể hình dung ra kẻ đó.”

“Thôi miên,” Pam nhận xét. Đứng gần một cô gái đang hoảng sợ làm răng nanh Pam nhô hết ra. “Một ma cà rồng rất mạnh.”

“Hãy mang người bạn thân nhất của Ginger vào đây,” tôi gợi ý.

Ngay lúc đó, Ginger run lên bần bật bởi những suy nghĩ mà ả bị cưỡng ép không được nghĩ tới giờ lại đang dồn dập thúc bách ả từ bên trong cái kho chứa khóa kín của chúng.

“Nên để cô ta ở đây hay đưa đi?”

Pam hỏi thẳng tôi.

“Cô ta nên đi. Chuyện này chỉ làm người kia sợ thôi.”

Tôi dồn sự tập trung vào chuyện này, tập trung sử dụng năng lực kỳ lạ của mình đến nỗi tôi không nhìn Bill lần nào. Chẳng hiểu sao tôi có cảm giác nếu nhìn anh, sự mạnh mẽ của tôi sẽ không còn nữa. Tôi biết anh đang đứng ở đâu, biết rõ anh và Long Shadow không hề cử động kể từ khi màn tra hỏi bắt đầu.

Pam lôi cô nàng Ginger đang run bần bật ra ngoài. Tôi không biết cô ta sẽ làm gì với cô phục vụ bàn, nhưng chỉ một lúc sau, Pam quay trở lại, dẫn theo một cô hầu bàn khác với bộ trang phục tương tự. Người phụ nữ này tên là Belinda, lớn tuổi hơn và cũng khôn ngoan hơn Ginger.

Belinda có mái tóc nâu, đeo kính, và một khuôn miệng hờn dỗi quyến rũ nhất tôi từng thấy.

“Belinda, Ginger đang hẹn hò với tay ma cà rồng nào?” Eric hỏi nhẹ nhàng khi Belinda đã ngồi xuống, và tôi chạm vào cô ta. Cô hầu bàn đủ tỉnh táo để lặng lẽ tiếp nhận quá trình này, và cũng đủ thông minh để nhận ra mình không nên nói dối.

“Ai mà cô ta chẳng đi cùng chứ,” Belinda cắm cảu.

Tôi nhìn thấy một hình ảnh hiện ra trong tâm trí Belinda, nhưng cô ta phải nghĩ đến một cái tên nào đó cơ. “Ai đó ở đây cơ?” tôi hỏi đột ngột, và ngay sau đó, tôi đã có cái tên cần tìm. Đôi mắt tôi đảo về góc phòng nơi hắn đứng trước khi tôi kịp mở miệng, và rồi hắn lao vào tôi, Long Shadow, nhảy qua cái ghế Belinda đang ngồi để đè lên người tôi khi tôi đã cố nấp xuống trước mặt cô ta. Tôi bật ngửa về phía sau, ngã dúi vào bàn của Eric, và chỉ nhờ cánh tay đang chới với trên cao mà tôi mới thoát được cảnh cổ họng bị răng hắn cắm vào mà cắn xé. Hắn hung dữ cắn cẳng tay tôi, khiến tôi hét lên; ít nhất thì tôi cũng cố làm thế, nhưng với chút không khí ít ỏi còn sót lại sau cú va chạm ấy thì tiếng kêu thoát ra chẳng khác gì một âm thanh nghẹn ngào hoảng loạn.

Tôi chỉ ý thức được về thân hình nặng nề đang đè lên mình, về sự đau đớn ở cánh tay cùng với nỗi sợ hãi của chính bản thân. Tôi không hề sợ rằng nhà Chuột sẽ giết mình, cho đến tận khi đã quá muộn, nhưng tôi hiểu rõ để tôi không tố cáo tên hắn, Long Shadow sẵn sàng giết tôi ngay lập tức, và khi nghe thấy tiếng động đáng sợ đó, cảm nhận thấy cơ thể hắn áp sát hơn nữa vào người mình, tôi chẳng biết điều đó có nghĩa là gì nữa. Tôi có thể nhìn thấy đôi mắt hắn qua cánh tay mình. Chúng mở to, màu nâu, điên loạn và lạnh lẽo. Đột nhiên, chúng trở nên mờ đục, và gần như dịu hẳn. Máu trào ra từ khóe miệng Long Shadow, thấm ướt cánh tay tôi. Chúng chảy vào khóe miệng đang mở của tôi, làm tôi nôn ọe.

Hàm răng của hắn lơi dần, còn khuôn mặt đờ ra. Nó bắt đầu nhăn nhúm lại. Mắt hắn trở thành hai cái hố chứa thứ dung dịch sền sệt.

Những nắm tóc đen dày của hắn rơi trên mặt tôi.

Tôi sốc đến nỗi chẳng thể di chuyển được. Có một đôi tay nào đó nắm lấy vai tôi và bắt đầu lôi tôi ra khỏi cái xác chết đang phân hủy ấy. Tôi cố đứng dậy để loạng choạng lùi nhanh hơn.

Không có mùi gì bốc lên, chỉ có một thứ vật chất nhờn nhờn vằn vện màu đen cùng cảm giác kinh hoàng tột độ xen lẫn ghê tởm khi chứng kiến Long Shadow rữa nát ra với tốc độ chóng mặt. Có một chiếc cọc chĩa ra từ lưng hắn. Eric đứng nhìn, như tất cả chúng tôi; nhưng trong tay hắn có một chiếc búa. Bill đứng sau tôi, chính anh vừa kéo tôi ra khỏi Long Shadow. Pam đứng cạnh cửa, giữ chặt cánh tay Belinda. Gương mặt cô hầu bàn trắng bợt như tôi vậy.

Ngay cả cái chất nhờn nhờn kia cũng bắt đầu tan thành khói. Tất cả chúng tôi đều đứng bất động cho đến khi làn khói cuối cùng tan biến. Trên tấm thảm lưu lại một vết cháy sém.

“Có lẽ anh nên thay thảm,” tôi nói, hoàn toàn bất ngờ. Thề có Chúa, tôi không thể chịu đựng nổi sự im lặng này nữa.

“Miệng cô có máu kìa,” Eric nói.

Răng nanh của mọi ma cà rồng trong phòng đều đã dài ra hết cỡ. Chắc hẳn bọn họ đều đã bị kích thích.

“Máu của hắn đấy.”

“Cô có nuốt chút nào không?”

“Có thể. Thế thì sao chứ?”

“Cứ chờ rồi sẽ biết,” Pam đáp. Giọng cô ả khàn khàn nham hiểm. Ánh mắt cô ả nhìn Belinda làm tôi phát sợ, nhưng Belinda, thật không tin nổi, lại có vẻ khá hài lòng. “Thông thường,” Pam nói tiếp, mắt dán vào đôi môi hờn dỗi của Belinda, “bọn này hút máu con người, chứ không phải ngược lại.”

Eric nhìn tôi với vẻ thích thú, theo đúng kiểu Pam đang quan sát Belinda. “Mọi thứ với cô giờ thế nào, Sookie?” hắn nhẹ nhàng hỏi, cứ như thể hắn chưa từng ra tay kết liễu mạng sống của một người bạn cũ vậy.

Mọi thứ với tôi giờ như thế nào? Sáng sủa hơn. Âm thanh trong trẻo hơn, và tôi có thể nghe rõ hơn. Tôi muốn quay lại nhìn Bill, nhưng lại không dám rời mắt khỏi Eric.

“Vậy có lẽ Bill và tôi đi được rồi,” tôi nói, như thể chẳng có lựa chọn nào khác. “Tôi đã làm theo ý anh, Eric, và giờ chúng tôi đi đây. Không trả miếng Ginger, Belinda hay Bruce đâu, được chứ? Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà.” Tôi đi về phía cửa với vẻ tự tin giả tạo. “Chắc hẳn anh cần ngó xem tình hình quán thế nào chứ? Tối nay ai sẽ pha chế rượu?”

“Bọn tôi có người thay thế,” Eric đáp lơ đãng, ánh mắt không hề rời khỏi cổ tôi. “Cô có mùi khác thật, Sookie,” hắn lẩm bẩm, tiến một bước gần hơn.

“Này, nhớ rằng chúng ta có thỏa thuận rồi đấy nhé, Eric,” tôi nhắc, nụ cười của tôi căng ra, giọng tôi vui vẻ. “Bill và tôi giờ về được rồi, phải không?” Tôi đánh liều liếc mắt ra sau về phía Bill. Tim tôi trùng xuống. Mắt anh đang mở to, không chớp, môi anh kéo trễ xuống trong một tiếng gầm câm lặng, để lộ ra những chiếc răng nanh nhô dài. Đôi đồng tử của anh giãn rộng hết mức. Anh đang nhìn chằm chằm Eric.

“Pam, tránh ra nào,” tôi nói bằng giọng nhỏ nhưng sắc lẻm. Một khi cơn khát máu của Pam đã bị làm xao nhãng, cô ta chỉ mất vài giây để đánh giá tình hình. Ả mở tung cửa văn phòng, đẩy Belinda xuyên qua cửa, rồi đứng dẹp sang một bên để cho chúng tôi ra ngoài. “Gọi Ginger đi,” tôi gợi ý, và nhận thức được điều mình vừa nói đã xuyên thủng màn sương ham muốn của Pam. “Ginger,” cô ta khàn giọng gọi, và cô gái tóc vàng lập bập đẩy cửa bước ra. “Eric muốn cô,” Pam nói với cô hầu bàn. Gương mặt Ginger sáng rỡ như thể cô ta được hẹn hò với chàng diễn viên điển trai David Duchovny, và nhanh không kém gì ma cà rồng, thoáng cái cô ta đã vào phòng và bắt đầu vuốt ve Eric. Cứ như được đánh thức khỏi bùa mê, Eric cúi nhìn Ginger khi bàn tay cô ả mơn trớn lồng ngực hắn. Và hắn cúi xuống hôn ả, rồi nhìn về phía tôi. “Tôi sẽ gặp lại cô sau,” hắn nói, vậy là tôi kéo Bill ra khỏi cửa trong chớp mắt. Bill không muốn đi. Cứ như thể tôi đang cố kéo một tảng núi vậy. Nhưng khi đã ra được đến sảnh, anh có vẻ ý thức được rõ hơn việc cần phải ra khỏi đây, vậy là chúng tôi lao ra khỏi Fangtasia và vào trong xe Bill.

Tôi liếc nhìn xuống người mình. Chỗ nào cũng dính máu, quần áo nhàu nhĩ, cả người toát ra một mùi kỳ cục. Eo ơi. Tôi nhìn về phía Bill để chia sẻ sự ghê tởm cùng anh, nhưng anh đang nhìn tôi với ánh mắt không lẫn vào đâu được.

“Không,” tôi nói giọng chắc nịch. “Anh khởi động xe đi, và ra khỏi đây ngay trước khi có chuyện gì khác xảy ra, Bill Compton. Em chắc chắn đấy, em không có hứng.”

Anh vươn người về phía tôi, cánh tay cuốn lấy tôi trước khi tôi kịp nói gì.

Rồi môi anh chạm vào môi tôi, và chỉ một giây sau, lưỡi anh đã bắt đầu liếm những vệt máu trên mặt tôi.

Tôi thực sự khiếp sợ. Và thực sự tức giận. Tôi túm tai anh, vận hết sức đẩy đầu anh ra xa, nhận thấy hóa ra tôi khỏe hơn mình tưởng tượng nhiều.

Đôi mắt anh vẫn đờ đẫn ngây dại. “Bill!” tôi hét lên. Tôi lắc người anh. “Thôi đi nào!”

Từng chút một, đôi mắt anh trở lại bình thường. Anh buông ra một tiếng thở dài run rẩy. Anh hôn nhẹ vào môi tôi.

“Được rồi, giờ chúng ta về nhà chứ?” tôi hỏi, hơi xấu hổ với giọng nói run run của mình.

“Chắc rồi,” anh đảm bảo, giọng cũng không hề bình tĩnh.

“Nó có giống như cá mập đánh hơi thấy máu không?” tôi hỏi anh, sau mười lăm phút lái xe yên lặng giúp chúng tôi gần như đã thoát hẳn ra khỏi Shreveport.

“So sánh chuẩn đấy.”

Anh không cần phải xin lỗi. Anh chỉ đang hành động theo đúng bản năng của mình, ít nhất cũng là bản năng của loài ma cà rồng. Anh không buồn bận tâm. Nhưng tôi vẫn muốn nghe một lời xin lỗi.

“Vậy, em có gặp rắc rối nào không?” cuối cùng tôi cũng hỏi. Đã hai giờ sáng, và tôi nhận thấy câu hỏi đó cũng chẳng khiến tôi bận tâm như lẽ ra phải thế.

“Eric sẽ giữ lời hứa với em,” Bill đáp. “Còn liệu hắn có để em yên không thì anh không biết nữa. Chỉ hy vọng...” Nhưng giọng anh tắt dần. Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy Bill hy vọng điều gì.

“Chắc chắn sáu mươi ngàn đô la không phải khoản tiền lớn với một ma cà rồng,” tôi nhận định. “Bọn anh đều có vẻ nhiều tiền lắm mà.”

“Tất nhiên ma cà rồng lấy tiền từ các nạn nhân,” Bill nói với vẻ đương nhiên. “Hồi trước, bọn anh lấy tiền từ những xác chết. Sau này, khi có nhiều kinh nghiệm hơn, bọn anh đủ khôn khéo để dụ dỗ con người tự nguyện đưa tiền cho bọn anh rồi sau đó quên hết mọi chuyện. Trong số bọn anh có người thuê nhân viên quản lý tài chính, có người mua bất động sản, cũng có người sống dựa vào lợi nhuận từ các khoản đầu tư. Eric và Pam cùng nhau mở quán bar. Eric đóng góp phần lớn tiền, còn lại là của Pam. Hai người họ biết Long Shadow cả trăm năm nay rồi, và họ đã thuê hắn làm người pha chế rượu. Hắn đã phản bội họ.”

“Sao hắn phải ăn cắp cơ chứ?”

“Chắc hẳn có vụ đầu cơ nào đó cần tiền vốn,” Bill đáp lơ đãng. “Mà hắn lại đang cố hòa nhập với con người. Hắn chẳng thể cứ thế ra ngoài giết chết một giám đốc nhà băng sau khi thôi miên, dụ ông ta đưa tiền cho hắn được. Nên hắn lấy của Eric.”

“Không mượn Eric được à?”

“Mượn được, miễn là Long Shadow không quá kiêu hãnh đến mức không chịu hỏi,” Bill đáp.

Chúng tôi lại yên lặng một lúc lâu nữa. Cuối cùng, tôi nói, “Em luôn nghĩ ma cà rồng thông minh hơn người, nhưng hóa ra lại không vậy nhỉ?”

“Không phải lúc nào cũng vậy,” anh đồng tình.

Khi chúng tôi đến vùng ngoại vi Bon Temps, tôi nhờ Bill đưa tôi về nhà. Anh liếc nhìn tôi, nhưng chẳng nói gì cả. Có lẽ, rốt cuộc ma cà rồng vẫn thông minh hơn con người.