Chết! Sập Bẫy Rồi

Chương 68




Tôi ngậm miệng im lặng, lâu sau mẹ tôi mới xích lại gần: Mẹ nóinãy giờ có làm mày tỉnh ngộ không? Sao im lặng lâu thế hả?.

Tôi nhìn chằm chằm mẹ bằng ánh mắt hiểu hết rồi: Cuối cùng concũng hiểu rồi, hóa ra con như ngày hôm nay đều tại mẹ gây nên.

Hậm hực: Mẹ không chọn bố tốt cho con! , di truyền cho con cái­gene như thế này.

Bốp! , mẹ tôi đập một phát lên ngực tôi, nhướn mày: Trách mẹ à?Sao không nói thân mày không có được tinh hoa của mẹ mà lại thôtạp như gương bố mày hả! .

Tôi lại ỉu xìu, thở dài: Trừ việc đột biến gene thì có lẽ con chỉ cóthể như thế này thôi, mẹ, mẹ nói coi giờ con nên làm gì bây giờ? .

Giờ bạn trai, việc làm, hai thứ tôi đều chẳng có.

Mẹ tôi rút khăn ra lau tay, thản nhiên đáp: Nếu đã về rồi thì cũngđừng nghĩ được như trước đây nữa. Mai bảo bố mày coi giờ có việcgì không, tiện thể buổi chiều đi xem mặt luôn .

Chiều mai đi xem mặt? Đúng là tiện thật đấy Không ngờ mẹ tôi cũng chẳng phải là người chỉ thuận miệng nói thế,lôi ngay từ trong túi áo ra một xấp ảnh, bắt tôi chọn. Đêm khuya, haimẹ con ngồi xếp bằng trên giường chọn trai. Nhưng nhìn kiểu gìcũng không thấy ai thuận mắt, người không cao bằng Tống TửNgôn, người mắt không to bằng Tống Tử Ngôn, người mũi khôngthẳng như Tống Tử Ngôn, người cười không gi­an như Tống TửNgôn Xem qua xem lại cũng chẳng chọn được ai, cuối cùng mẹ tôi cũngkhông chịu nổi, dúi đầu tôi một cái: Chọn một thằng rể tốt cho mẹ,đừng có mơ mộng giả làm liệt nữ! .

Tỉnh táo đầu óc! Tỉnh lại đi!Nói rất phải! Hóa ra tôi làm người thứ ba mà còn phải lập cổng chàotrinh tiết vì tên gi­an phu kia à?Mỉa mai quá đó, tôi bừng bừng lửa giận. Chăm chú nhìn ảnh chụp,cuối cùng mười ngón tay đã tóm ra được bức ảnh chụp một ngườiđang cười rất tươi: Anh này đi!.

Tục ngữ có câu, muốn quên đi một cuộc tình thì phương pháp tốtnhất là bắt đầu một cuộc tình mới. Hơn nữa, người trong ảnh này mắtsáng mày kiếm, tóc dày, mặt mũi đường hoàng lại có phần khí khái.

Tâm trạng hứng khởi lần đầu tiên đi xem mặt, tôi còn cẩn thận chọnlựa quần áo, đến nhà hàng mà mẹ tôi và mẹ đối tượng đã hẹn lúc ban­sáng.

Vào nhà hàng, đảo mắt nhìn qua một vòng, không thấy người.

Lại đảo thêm một vòng nữa, một người ngồi trong góc giơ tay vẫyvẫy tôi, tôi qua đó nhìn một cái, hãi hồn! Người này tuổi chưa già,nhưng tóc trên đỉnh đầu đã có xu hướng hoang mạc hóa, hai mắt vôthần, lông mày chữ nhất quẹt ngang mặt, dáng như người có bệnhnan y. Hóa ra là nhận nhầm người, tôi tính đi thì gã đã gọi tôi lại: Tần Khanh phải không? , còn giơ tờ báo trong tay lên - ám hiệu đãquy định trước của chúng tôi.

Nhìn lại khuôn mặt thật ba phần giống ảnh, bảy phần biến dạng củagã, tôi không khỏi thốt lên một câu:Pho­to­shop đúng là quá tay rồi!!Bữa cơm này ăn gì tôi cũng không nhớ, chỉ cố gắng nhìn chằm chằmvào mặt gã nghiên cứu kỹ thuật pho­to­shop quỷ khóc thần sầu. Tớilúc ăn xong, tôi đã có bản thống kê sơ lược, cái mặt này màpho­to­shop thành cái ảnh kia, không thực hiện theo khoảng một vạnbước thì không thể thành công như thế được. Đang thần người ra­trước gương mặt đã qua phần hậu kỳ trăm gọt ngàn dũa, bỗng nhiên­nghe tiếng gã ta gọi to: Tần Khanh, Tần Khanh! .

Tôi giật mình, mở miệng a một tiếng.

Gã hỏi rất nghiêm túc: Anh vừa kể chuyện cười, sao em khôngcười? .

Ối! Chết thật, chết thật, tôi vội vàng há miệng ra ha ha ha vài­tiếng, rồi ôm bụng, cũng nhìn lại rất nghiêm túc: Cười rồi, em cườirồi, em cười đau bụng quá .

Anh ta rất hài lòng: Anh kể thêm chuyện nữa cho em nghe nhé .

Nếu nói lúc nãy tôi không nghe thì là thất lễ, giờ tôi chỉ hận khôngthể thất lễ thêm một vạn lần nữa. Đợi tới lúc anh ta đã kể hết bachuyện cười, tôi đã như người bị con rồng bự chảng phun băng trúngngười, từ trên xuống dưới trắng xóa. Tôi nói này đại ca ơi, hãng áolông không tìm đại ca làm người đại diện thì đúng là không có mắtrồi, ngày nào cũng dựng quầy ở đường dành riêng cho người đi bộ,để người mẫu đi làm tiếp thị đều vô dụng hết thôi, đại ca chỉ cần cầmmic đọc diễn cảm mấy mẩu chuyện cười thôi, đảm bảo là áo lông bánhết veo. Đại ca đáng được Oba­ma mời đọc diễn văn, là người thíchhợp nhất để thông qua việc biến động lượng cầu những sản phẩmchống ré t của nước Mỹ mà dẫn ra nguy cơ tài chính toàn thế giới!Khoa trương? No! Hãy nhìn vào đôi mắt thành thật của tôi đi, hãy tin­là tôi đúng, bạn chắc chắn là người có năng lực!Đấng cứu thế chưa được trọng dụng cuối cùng cũng buông tha, tôilập cập mãi cũng lết được nửa cái mạng về nhà.

Lúc về nhà, mẹ hãy còn đang chơi mạt chược, không rảnh hỏi tới tôi.

Tôi về phòng trước, nhào lên giường, kéo chăn ra quấn khắp người.

Di động bỗng nhiên đổ chuông, tôi vội vàng quơ lại, vừa nhìn màn­hình đã thấy hơi nản lòng. Là đấng cứu thế lúc nãy, tin nhắn chỉ rấtđơn giản có mấy chữ: Anh hài lòng về em lắm .

Da đầu tôi tê dại, dựa vào mức độ đờ người ra vừa nãy của tôi, có lẽngười bạn đời lý tưởng của gã nên là một con búp bê bơm hơi, nhưngvẫn phải run run nhắn lại: Cảm ơn .

Gã trả lời: Ừm, chuyện cười anh kể rất cao thâm, người bìn­hthường khó có thể hiểu, em là một trong số ít những người đạt tớiđược tiêu chuẩn thưởng thức .

Tôi choáng: Anh cũng khen quá rồi, em chỉ là học đòi văn vẻthôi .

Gã đáp: Không sao, trẻ nhỏ dễ dạy, s au này anh dạy thêm cho chútmới có thể hiểu sơ ra được .

Còn da với lông(47) nữa tôi đương tính nhắn lại một câu, đừngtính tới chuyện da lông, mày có cởi truồng thì bà đây cũng cóc thèm.

Bỗng tiếng mẹ tôi đã sang sảng ngoài phòng khách: Tần Khanh, đimở cửa! .

Tôi hiểu, lúc các bà đánh bài thì chẳng muốn làm gì, rót nước mở cửađều sai tôi làm hết.

Nhét di động vào túi quần, tôi đi ra phòng khách, vặn nắm đấm cửa,giữ nụ cười tươi, lễ phép đón khách.

Mới hé cửa, tôi đã giật bắn mình, khóe miệng vừa nhếch lên đã đôngcứng trên khuôn mặt.

Người mang vẻ mặt lạnh lùng đang đứng ngoài cửa là Tống TửNgôn.

Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi, không ai mở lời, cứ thế được một lát, tôicúi đầu nhìn tay mình vẫn còn đặt trên nắm cửa, quyết định giả nhưchưa có chuyện gì xảy ra, rất tự nhiên lùi ra sau một bước, rồi rầm , đóng cửa lại.

Nhưng trong lòng vẫn hơi nhộn nhạo, không thể giữ nổi bình tĩnh,quay vào phòng khách tìm tìm này nọ, không về phòng nữa. Mẹ liếcn­hìn tôi kỳ quái: Ai đó? .

Tôi đáp: Nhầm nhà ạ . Lại sợ mẹ thấy kỳ lạ, bèn ngồi ngay ở so­fa,cầm dao gọt táo rồi bắt đầu ngồi gặm.

Im lặng trôi qua, chuông cửa lại vang lên đều đặn.

Tôi làm bộ không nghe thấy, vẫn tiếp tục ăn táo, mẹ hé t: Đi mởcửa! .

Tôi thành khẩn nhìn mẹ, vẻ mặt rất nghiêm túc: Mẹ, không cần đểý đâu, đây là ảo giác, tất cả những thứ này là ảo giác! .

Bốp! , mẹ tôi phi cái dép qua: Ảo giác cái đầu mày, ồn chết điđược, đi mở cửa đi! .

Tôi vuốt cái mũi chắc bị đập bẹp, ấm ức đi mở cửa.

Quả nhiên là hắn, tôi không dám để hắn vào trong nhà, đành phải tựmình ra ngoài.

Hắn vẫn không nói tiếng nào, chỉ lạnh lùng nhìn tôi, the o thói quen,tôi cúi đầu trước uy phong của hắn, không dám động đậy. Nhưng lạin­ghĩ, rõ ràng người sai đâu phải là mình, lại ưỡn ngực lên, hùng hổnhìn hắn.

Mắt to mắt nhỏ lườm nhau chán chê, hắn mở miệng trước: Saobỗng nhiên lại về nhà? .

Tôi nhướn mày: Tôi vui, tôi tự nguyện, bình thường về thăm nhàkhông được sao? .

Hắn mím môi, hỏi: Khi nào trở lại? .

Tôi không nén được, nhìn hắn khinh bỉ, anh nói coi, đồ gi­an phu nhưanh sao lại giống bọn nam chính vô sỉ như trong tiểu thuyết củaQuỳnh Dao thế, có người vụng trộm mà còn quang minh chính đại,đường đường chính chính như anh sao? Tiếc là tôi không phải kẻthứ ba độ lượng của nhà anh, bèn hừ một tiếng: Anh là gì của tôi,khi nào tôi trở lại anh quản được à?.

Gân xanh trên trán hắn nổi lên rần rần, nhưng không cáu, chỉ nhắcnhở: Em còn chưa nghỉ việc .

Tôi gật đầu: Thì chưa nghỉ việc, nhưng tôi bằng lòng bồi thường,anh cần gì xin mời đi tìm luật sư của tôi, tôi còn bận nhiều chuyện,không rảnh tiếp anh, đi thong thả, không tiễn .

Nói rồi quay người, định mở cửa đi vào.

Giọng hắn đầy áp lực: Theo anh về.

Về? . Tôi xoay người, lạnh lùng nhìn hắn, hỏi hắn câu đã từng hỏitôi, từng chữ, từng chữ một: Anh đáng sao? .

Tục ngữ nói đúng lắm, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, khôngphải không báo, mà là thời gi­an chưa tới.

Tục ngữ còn nói, trái tim của phụ nữ như kim đáy bể.

Hôm nay tôi đã tỉnh ngộ ra rồi, căn bản tôi là đại diện cho mẫu ngườinhỏ nhen. Đã nắm được cơ hội sẽ không buông, bụng dạ đen tối hẹphòi.

Câu ấy vừa nói ra, đã thấy hắn cứng người lại, trừng mắt nhìn tôi nhưkhông thể tin được.

Tôi đang thầm sướng trong lòng, nụ cười bên môi còn chưa kịptrưng ra thì đã thấy sắc mặt hắn tái đi, từ từ đưa tay lên.

Tôi giật mình, nhảy lui về phía sau ba bước, nhìn khóe môi hắnnhếch lên, toàn thân rực lửa tức giận, lại theo thói quen bị uy phongchèn ép, nỗi sợ hãi trong tôi lại dâng lên. Nhìn thấy hắn sắp đi qua,tôi luống cuống bị ép tới đường cùng, nhớ tới một cảnh kinh điểntrong ti vi, vội vàng đưa dao lên kề ngay ở cổ mình: Đừng có quađây! Còn bước một bước qua đây thì tôi sẽ .

Hắn đứng lại nhìn con dao trong tay tôi, khinh bỉ: Thì sẽ làm sao?.

Tôi cúi đầu liếc nhìn thứ trên cổ mình, dao gọt hoa quả có điều đặcbiệt là cắt lông cũng không đứt, mé o miệng: Chẳng làm sao cả.

Tôi nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn, run run nhát cáy đưacon dao gọt hoa quả cắt ngón tay cũng không đứt lên cổ mình.

Bỗng nhiên nghĩ không đúng, quá là không đúng.

Đây là cửa nhà tôi, chỗ của tôi phải nghe tôi chứ, hơn nữa bằng tốtnghiệp đã lấy rồi, việc làm tôi cũng không cần, tiền bồi thường cũngđã đồng ý. Còn người đàn ông trước mặt mình đây thì càng chẳng cógì mà suy nghĩ.

Dựa vào cái gì mà tôi còn bị hắn uy hiếp?Nói khác đi, tôi thì có gì mà phải sợ hắn? Chỉ cần tôi hét lên mộttiếng, mẹ sẽ lập tức lao ra, vác theo hai con dao phay chém hắn liền.

Phải hiểu rằng tôi và bố là vật sở hữu của mẹ, có nghĩa vụ bị mẹ chàđạp, nhưng mẹ cũng phải đảm bảo không ai có quyền bắt nạt hai bốcon tôi. Nhưng một đêm nên nghĩa vợ chồng, Tống Tử Ngôn đối vớitôi bất nhân, tôi không thể bất nghĩa với hắn được. Trước khi bị mẹphát hiện, tôi phải đá hắn đi trước.

Thế nên tôi đứng thẳng người, buông dao ra, khoanh tay trước ngực,quay sang hướng khác, khẽ nâng cằm lên, nhìn với vẻ miệt thị, hừmột tiếng: Muốn chị đây trở lại là chuyện không thể, giờ tôi đi vàosẽ không ra mở cửa cho anh đâu, có giỏi thì anh cứ đứng đây gõ cửađến chết đi .

Hắn đáp: Chúng ta cứ thử xem .

Hắn cứ gõ cửa thì không chết hắn, nhưng có thể gõ tới khi mẹ rachém chết hắn.

Kiểu như hắn, tôi tin hắn có khả năng ấy. Tôi xoa trán, nếu thực sựgây náo loạn, mình cũng không thể bỏ hắn ở khu này được. Cứ cholà mẹ tôi không chém chết hắn, nhưng hắn cứ loanh quanh trước cửan­hà tôi như thế, để hàng xóm thấy thì kiểu gì cũng bị chỉtrỏ.

Tôi bực mình: Giờ tôi ra ngoài, không ở nhà, anh cứ đứng đây gõđến chết đi! .

Tôi hậm hực đi qua hắn, bước thình thịch xuống cầu thang, lúcxuống tầng dưới còn lén nhìn lên. Quả nhiên, hắn bắt đầu thong thảđi theo sau tôi. Lén thở phào trong lòng. Loáng thoáng có tiếng xáomạt chược từ trên lầu nhà tôi vẳng tới, tôi không kìm được tự cảmthán, coi như hôm nay mình đã cứu được một mạng người rồi!Rồi tôi với Tống Tử Ngôn lại bắt đầu hành trình dắt chó đi dạo, mộttrước một sau, không nhanh không chậm, dừng cùng dừng, đi cùngđi…

Ra khỏi chung cư tới vườn hoa, qua vườn hoa lại lên cầu vượt,xuống cầu vượt lại vào cửa hàng, tới lúc ra khỏi cửa hàng hắn vẫn đitheo tôi, cứ nhiệt tình như thế, tôi đã phải lè lưỡi thở mà bộ dạng hắnvẫn còn khoan thai nhẹ nhàng. Tôi có hơi hối hận về chính sách này,hận không thể quay đầu lại chống nạnh chửi to: Cút đi cho tôi! Cảđời này tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa! . Nhưng giờ chúngtôi coi như đang là chiến tranh lạnh, giằng co, dù muốn tôi cũngkhông thể xông ra đánh cho hắn một trận. Vì nguyên tắc thứ nhấtcủa chiến tranh lạnh, ai mở miệng trước là bị thua.

May thay, đi từ cửa hàng ra được một, hai bước thì gặp một ông chúđội mũ cảnh sát ở ngã tư đường.

Nắm vững khẩu hiệu khi khó khăn tìm cảnh sát , tôi vội vàng chạyqua đó, vẻ mặt kinh hoàng: Chú cảnh sát, có người theo dõi cháu.

Đồng chí cảnh sát kia rất tận tụy, lập tức cảnh giác: Ai? .

Tôi chỉ chỉ qua Tống Tử Ngôn hãy còn chưa đuổi kịp vì tôi chạyn­hanh: Là người kia, mặc áo cộc tay màu kem ấyạ.

Cảnh sát lập tức vẫy tay với hắn: Qua đây .

Tống Tử Ngôn thong thả đi tới.

Vừa tới gần, cảnh sát nhìn kỹ hắn một lúc, rồi nghi ngờ nhìn lại tôi,ho khan một cái, bắt đầu hỏi: Là cậu theo dõi cô bé này hả? .

Câu hỏi rất nghiêm túc, nhưng nghe sao cũng chẳng thấy giọng điệuchất vấn gì, mà là nghi ngờ, hơn nữa là có vẻ nghi ngờ tôi Tống Tử Ngôn khẽ ngẩn người ra, ra vẻ rất ngỡ ngàng, rồi cười taon­hã: Đồng chí cảnh sát, đồng chí nghĩ tôi giống thế sao? .