Anh đùa: “Một mình em thôi anh đã nhìn chẳng hết rồi, làm sao còn chỗ mà nhìn người khác hả.”
Tôi không bị ngọt nhạt làm mờ mắt, vẫn truy hỏi tới cùng: “Đừng có vớ vẩn,
có để ý ai không hả? Nhất là cái con bé người cao cao, mặt xinh xinh, cứ nhìn chăm chắm vào anh như ruồi thấy sh!t kia ấy!!”
Anh sững người sửng sốt, lúc hiểu rồi thì cười cười: “Trên cổ anh có cái
vòng, dây xích em đã nắm đó rồi, còn sợ anh chạy theo người khác à?”
Tôi thấy trong lòng rất ngọt, nhưng vẫn lo lắng: “Anh thực không thấy nó đẹp à?”
Anh lắc đầu: “Nếu bắt anh nói…anh thấy cô ta là người xấu nhất.”
Lúc đó tôi còn không tin, cứ nghĩ anh chỉ dỗ tôi thế thôi, nhưng lúc nhìn thấy tiên nữ ánh trăng, tôi đã tin.
Người đẹp, không phải vì quần áo người ấy mặc trên người có là hàng hiệu hay
không, không phải vì trang sức đeo trên người tinh tế đến cỡ nào, không
phải kiểu tóc có hợp mốt hay không. Mà là một loại khí chất trên người,
một người có thể đẹp rạng rỡ, có thể dịu dàng trầm lắng, tuy ai cũng có
gout thưởng thức cái đẹp khác nhau, nhưng không thể phủ nhận, cả hai đều rất đẹp.
Ánh dương tươi đẹp, ánh trăng sáng trong, là bởi vì tự bản thân nó đã có
thứ ánh sáng đó. Còn nếu chỉ làm bộ, thấy người ta đẹp mà bắt chước theo thì chỉ có thể rơi vào một vẻ giả tạo, khiến cho người ta khinh thường.
Tới giờ tôi mới hiểu được, nhưng Tô Á Văn đã sớm hiểu thấu.
Cho nên anh thấy Tả Tư Nhân xấu, cười nói với tôi rằng, sẽ không chạy theo cô ta.
Cho nên anh thấy cô bé thanh mai kia đẹp, nói lời xin lỗi với tôi, rồi chạy theo cô ấy.
Tôi chẳng có thời giờ mà nhớ lại nhiều, bởi bốn năm liền tôi bị Tả Tư Nhân
làm cho đứng hình bao nhiêu lần rồi nhưng hình ảnh kế tiếp vẫn khiến cho tôi đứng hình như cũ, không thể khống chế mà tan thành gió bụi bay tứ
tán.
Tôi nhìn, cả lớp tôi cũng nhìn, Tả Tư Nhân xuống xe rồi cúi đầu nói mấy câu với người kia, rồi hai người ôm hôn.
Không phải cái kiểu hôn biểu lộ sự thân thiết, mà là cái hôn rất nồng nhiệt…
Vẻ mặt của mọi người chuyển từ không tin được tới vô cùng khó chịu, đợi
lâu đến như thế chỉ để thấy cái cảnh này thôi à, Tiêu Tuyết thấp giọng
hầm hè: “Sao không hôn cho nó chết đi!”
Tôi tràn đầy xúc động, gật đầu.
Tiện liếc mắt qua, xung quanh cũng có trên chục người gật gật theo.
Nhưng người ta sao lại chết được, hôn hít với tình yêu lớn xong thì cô ta mới ỏn ẻn nói mấy câu áy náy với mọi người, bảo là bàn chuyện làm ăn ở nhà
hàng XX cùng với tình yêu lớn cho nên không tới blah blah được.
Tuy ngoài miệng thì nói, ôi trời, xin lỗi nha, nhưng trên mặt thì viết rõ rành rành, ước ao đi, đố kị đi, chị đây sướng lắm nha…
Mọi người nhịn xuống, nhưng cũng có một hai người có quen biết với cô ta đi theo hỏi người kia là ai, sao lại quen với người tốt như thế chứ, abc
rồi xyz.
Lúc ngồi trong nhà hàng chờ món được bưng ra, cái giọng của cô ta lại cao
vống lên khiến chúng tôi ngồi cách hai dãy bàn mà vẫn còn nghe thấy rõ:
“Ôi dồi ôi, việc làm á, xong rồi, tao không vội, dù sao Tiểu Quân cũng
nói rồi, sẽ bảo bố anh ấy tìm giúp tao một công việc…hả? Bố anh ấy á,
làm cho chính phủ ấy, ha ha, là chủ nhiệm XXX đó…ha ha, cũng là thế này
này, mấy hôm trước bọn tao cãi nhau, nhưng hôm sau anh ấy mua ngay cho
tao cái áo hiệu XXX, tao nhìn mặt anh ấy đáng thương quá, cho nên…phải
không? Cũng được đó…”
May là chúng tôi không ngồi chung bàn.
Cô bạn ngồi bên trái tôi nuốt nước miếng: “Khốn thật, sao nó toàn gặp được chuyện tốt thế nhỉ, chuyện tao chán nhất bây giờ là chưa có bạn trai,
chưa có việc làm đây này.”
Tôi vô thức rụt đầu lại, hình như…cả hai cái ấy tôi đã có rồi thì phải….
Tiêu Tuyết ngồi bên phải nghiêng người qua, nói thầm với tôi: “Đúng là không nghe lọt tai nổi nữa, mang lão Tống nhà mày ra hóe chết nó đi!”
Tôi nghĩ nghĩ, hớ, kiểu người như Tống Tử Ngôn đúng là có khả năng hóe chết cái con bé ấy đấy, nhưng mà nghĩ tới lại thấy ngường ngượng: “Người ta
còn tặng quần áo cho nó đó, Tống Tử Ngôn tới tận giờ mới tặng tao có mỗi cái tạp dề.” Là do tôi nói không có tạp dề nên hắn mới…
Tiêu Tuyết nói: “Không phải lão ấy đưa thẻ ngân hàng cho mày à?” rồi làm hiệu số sáu: “Lại còn từng này số nữa.”
Nhắc tới đó tôi phải vội vàng đính chính: “Lúc lão ấy đưa cho tao, nói là
dùng để mua thức ăn.” Tiền của núi vàng không thể tiêu, lén mua hai bộ
quần áo còn không dám mặc.
Tiêu Tuyết xoa đầu tôi tội nghiệp: “Não mày là não người à?!” nhìn tôi một
cái rồi ngồi thẳng lại, còn lắc đầu nữa chứ: “Cái thói đời gì thế này,
càng phù phiếm càng khoe khoang, càng gắn bó càng trầm lặng.”
Tôi nghĩ bụng, không phải càng gắn bó càng trầm lặng, mà là những thứ trầm trầm lặng lặng thì toàn là gắn bó cả….
Chưa kịp nghĩ thêm thì món ăn đã được bưng lên, mọi người ban đầu còn câu
nệ, nhưng sau đó tất cả đều thả lỏng, ăn uống rộn ràng, mặt mũi đỏ bừng.
Sau vài chén rượu, ai cũng cởi mở hơn, trọng tâm câu chuyện chuyển từ việc làm sang vấn đề muôn thuở – tình yêu.
Hai cặp trong lớp tôi trở thành đối tượng đứng mũi chịu sào.
Lớp tôi chỉ có năm nam, thế mà có tới hai người là trai làng ta lấy gái làng ta, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.
Ở cái trường sói nhiều thịt ít thế này thì việc đó không thể nào coi là
bình thường được, thực ra lúc đầu chỉ có mỗi lớp trưởng và người yêu là
công khai có tình cảm với nhau, còn chuyện phát hiện ra một đôi nữa lại
là thế này.
Mấy khu nhà kín kín quanh trường chúng tôi có cho thuê phòng theo ngày, một hôm nào đó, lớp trưởng dẫn người yêu đi thuê một phòng, đóng cửa lại
chơi trò đếm tiền, nhà nghỉ thì thuộc loại một phòng ba gian, cách âm
đương nhiên không tốt, đương lúc trong phòng thì nghe có tiếng trai gái
phòng bên hát vống lên rất là hoành tráng. Hai anh chị lớp trưởng dĩ
nhiên là bực mình, mới bắt đầu đã bị phá đám, thế nên cũng hả họng hát
đối lại cho hả giận. Thế là, bản hợp xướng nam nữ cứ vang lên ầm ĩ không dứt, vô cùng náo nhiệt, kết quả là hôm sau đi học, vừa mới ra khỏi cửa
đã gặp nhau, bốn người tám con mắt cùng nhìn, rồi hét tướng lên, hóa ra
là người cùng lớp!
Và thế là, cái đôi kia được lôi ra ngoài ánh sáng, phải chịu ánh mắt săm
soi của cả lớp, từ đó về sau trở thành mục tiêu trêu chọc của mọi người.
Nhất là trong bữa tiệc trước ngày tốt nghiệp này, tiết mục trêu chọc được
thăng lên, mọi người nhất trí cùng yêu cầu cho xem một nụ hôn nồng nàn
đúng chuẩn.
Đầu tiên là cặp uyên ương bị lớp trưởng phát hiện, hai người đỏ mặt chối
đây đẩy, nhưng giữa tấm lòng chờ mong mênh mông như biển cả của quần
chúng nhân dân, sự phản đối của hai người họ đều bị lặng lẽ oxy hóa hết, biến mất không còn dấu tích.
Cuối cùng hai người ấy cũng hiểu được tình thế trước mắt, cho nên bạn trai
đặc biệt dũng cảm, nghiêng người qua hôn lên má người yêu mình một cái.
Nụ hôn ‘rút ruột công trình’ này đương nhiên bị khinh bỉ cùng cục, dưới
sự phàn nàn phẫn nộ dữ dội của người coi, hai người họ phải làm lại lần
nữa. Lần này nụ hôn hạ cánh đúng chỗ rồi, nhưng không kéo dài. Lớp
trưởng khoát tay: “Bọn họ đúng là không được, chúng ta phải nghe thấy
tiếng, đúng không?”
Mọi người nhao nhao hưởng ứng, bạn trai kia nhìn lớp trưởng bằng ánh mắt
cảm kích, ý tứ rõ rành rành chả cần nói cũng biết: quả nhiên là bạn thân mà!
Thế nên, lần thứ ba, mọi người nín thở chờ đợi, một tiếng “chụt!” thật lớn vang lên.
…mấy giây sau, lớp trưởng hắng giọng hỏi: “Mọi người có nghe thấy gì không?”
Một đám người mặt mày tỉnh bơ tròn mắt lắc đầu như đúng rồi.
= =
…Hậu quả vô cùng thảm thương, khi lớp trưởng hỏi lại lần nữa: “Mọi người đã
nghe được chưa?” cả đám người lại không hẹn mà cùng ngây thơ lắc lắc
đầu, cặp tình nhân kia đã hôn tới mười bảy, mười tám lần rồi, tới lúc
ánh mắt bắn ra đủ để giết lớp trưởng không còn mảnh thịt thì mới được
tha.
Đôi tiếp theo là lớp trưởng.
Lớp trưởng bình thường cũng là người thoải mái, hơn nữa, vừa đi mời rượu
một vòng, ánh mắt đã bắt đầu mông lung, cậu ta cũng không từ chối yêu
cầu, cứ ngửa đầu uống hết, rồi lại cười cười: “Tôi chả cần các cậu phải
nháo, mấy hôm nay cứ quay vòng vòng bận với bài vở việc làm linh tinh,
hôm nay trước mặt cả lớp, tôi phải đòi lại công bằng cho tình cảm suốt
bốn năm của mình mới được!”
Thực ra tôi ít khi lên lớp, trừ mấy đứa ở cùng ký túc xá, tôi ít có quan hệ
với những người khác, nhưng tôi biết, lớp trưởng là người có tài, cứ từ
chuyện cậu ta làm đạo diễn cho vở kịch cũ rích của tôi là đủ biết, một
sinh viên nam, một thằng con trai bình thường, có thể chịu đựng được thứ tình cảm biến thái và mấy lời thoại mắc ói trong kịch bản để đạo diễn
ra một vở kịch thành công đến như thế, đó chính là tính nhẫn nại! Mà là
một con người, một con người rất bình thường, lại có thể moi từ trong cả đám sinh viên trường ra được hai diễn viên chính mặt mày đơ đơ, đó
chính là có mắt nhìn!
Người hừng hực biểu lộ đó là một nhân tài vừa có tính nhẫn nại vừa có mắt
nhìn, lại là người chúng tôi quen biết, thế nên mọi người bèn nhiệt tình cho một tràng pháo tay ầm ĩ để cổ vũ, khích lệ!
Lớp trưởng phất tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, sau đó cất cao giọng nói: “Anh vẫn luôn thích em.”
Không một tiếng động, căn phòng rơi vào yên tĩnh tuyệt đối, càng là những lời thổ lộ giản dị lại càng khiến người cảm động.
Tôi nhìn qua người yêu lớp trưởng, quả nhiên, mắt nàng đang ngân ngấn này.
Lớp trưởng nhìn quanh một lượt, rồi dừng lại trước mặt tôi, ánh mắt lấp lánh: “Tần Khanh.”
Hai câu đó ghép lại với nhau, có phải là như thế này không…
…Anh vẫn luôn thích em, Tần Khanh…
Xấu hổ! Xấu hổ quá!!
Tôi không dám nhìn mặt người yêu cậu ta và mọi người, mà những người khác
cũng chỉ cố giấu vẻ ngạc nhiên, cắm cúi ăn, tiệc tan, tôi với Tiêu Tuyết từ chối đi KTV tăng 2 với mọi người, ỉu xìu quay về trường.
Hai đứa đi bộ, tôi ôm hy vọng quay sang hỏi nó: “Không phải lớp trưởng uống say rồi hả mày?”
Tiêu Tuyết lườm tôi một cái: “Người ta có câu, khi say là lúc nói thật nhất đấy nhé.”
Tôi toát mồ hôi hột: “Thế không được đâu.”
Tiêu Tuyết nhún vai: “Dù sao thì được hay không được cũng thế cả thôi.”
Tôi ỉu xìu: “Cậu ta làm như thế thì người yêu vứt đi đâu đây?”
Tiêu Tuyết thở dài: “Con người mà, có thể có được người mình yêu được bao
nhiêu phần trăm nào, cũng giống như thi vào đại học, mấy người có thể
vào được trường nguyện vọng một, nhưng dù sao cũng phải cầm được tấm
bằng tốt nghiệp chứ, cho nên đành phải lùi một bước, chọn trường nguyện
vọng hai, mà có ai đảm bảo vào trường rồi lại không nảy sinh tình cảm,
đúng không? Lớp trưởng cũng chỉ muốn trước khi tốt nghiệp được thổ lộ
tình cảm không tiếc nuối, nói thì nói thế, nhưng nếu giả như bây giờ
người yêu cậu ấy muốn chia tay, đương nhiên cậu ấy sẽ ôm chăn cắn gối
khóc cho coi, mày đã yên tâm được chưa?”
Tôi im lặng, lại bắt đầu nghĩ rộng ra. Hóa ra là như thế, trong lòng tôi,
Tô Á Văn là đại học Bắc Kinh, nhưng đại học Thanh Hoa trong anh lại là
người khác.
Nói gọn lại, chúng tôi chẳng có điểm chung…
Tiêu Tuyết gõ đầu tôi một cái, nheo mắt: “Tao biết ngay mày lại nghĩ lung
tung rồi mà, tao nói nhiều thế chỉ muốn khuyên mày thế này, cả đời con
người ta, nhất là tình cảm, được mấy người có thể ở bên người mình yêu
nhất? Nhưng cũng đừng vì thế mà cứ nhất quyết rúc đầu vào ngõ cụt.”
Tôi cự nự: “Tao nghĩ lung tung hồi nào đâu?”
Nó lườm cho tôi một cái: “Cái mặt mày nhìn rõ là đang chui đầu vào ngõ
cụt, lần trước đã đụng đầu vào tường rồi còn gì?! Nhìn coi mày có tiến
bộ chút nào không hả, sau này thấy tường thì đi vòng đi.”
Tôi dừng lại, nhìn chăm chăm về phía trước: “Không kịp nữa rồi.”
Tiêu Tuyết ngẩn người ra: “Cái gì?”
Tôi thì thầm: “Cái tường ấy của tao lại đứng ở đó rồi…”
Tiêu Tuyết nhìn theo ánh mắt tôi.
Dưới ánh trăng bạc, Tô Á Văn đứng đợi ở đó từ khi nào, nhìn dáng người như
đã gầy đi đôi chút, anh nhẹ cười khi thấy chúng tôi, nghiêng đầu cất
giọng chào dịu dàng như hai năm trước: “Đã về rồi à?”
…. Đầu óc quay cuồng, tôi như thấy hiệu trưởng của trường đại học Bắc Kinh cầm cái giấy trúng tuyển màu đỏ, hớn hở chạy tới chỗ tôi…