Tất cả những chuyện này, thực ra là chỉ là tâm lý mà thôi.
May lúc này là giờ nghỉ trưa, người dùng thang máy rất ít, thang máy chạy
thẳng một lèo xuống tầng một, chúng tôi đi ra, anh nói: “Để anh lái xe
đưa em về.”
Tôi vội vàng nói: “Tự em về cũng được, sao lại không biết ngượng mà làm phiền anh chứ?”
Thái độ của tôi rất thành khẩn, ngữ khí rất khách khí, thái độ rất xa cách.
Lúc nói xong ngay cả tôi cũng phải ngây người ra, anh cũng thoáng giật
mình.
Bầu không khí lại bắt đầu quái dị.
“Tần Khanh?” Có người gọi tên tôi.
Tôi quay đầu lại, Tóc Vàng đứng ở hành lang bên kia đang vẫy vẫy tay gọi,
tôi bèn nhân cơ hội nói với Tô Á Văn: “Anh coi, bạn em tới đón rồi đó,
em về trước đây.” Rồi đi như chạy qua chỗ Tóc Vàng, vội choàng tay ôm
chặt lấy cổ cậu, không để cậu nhóc kịp có cơ hội mở miệng mà lôi thẳng
ra ngoài.
Tóc Vàng bị tôi lôi đi xềnh xệch ra ngoài bệnh viện mới có phản ứng, giãy ra khỏi tay tôi, hỏi: “Cô làm gì đó?”
Tôi đáp: “Mấy ngày không được nhìn thấy cậu, tự nhiên thấy nhớ quá, gặp cậu là muốn ôm một cái thôi.”
Mặt Tóc Vàng đỏ lựng lên, lát sau mới lui người lại, nhẹ nhàng nói: “Tôi vừa muốn hỏi cô là tổng giám đốc nằm ở phòng số mấy?”
“Không cần phải biết.” Tôi đáp.
“Tại sao?”
“Vì giờ cậu có một nhiệm vụ vừa gian khổ mà lại rất vinh quang.” Nhìn ánh
mắt nghi hoặc của cậu, tôi nói tiếp: “Đưa tôi qua nhà cậu.”
“Làm gì?”
“Xem phim kinh dị.”
Thế nên, chỉ sau mười lăm phút, cậu nhóc đã đem cái phòng bệnh số mấy mấy
đó đá bay mất hút lên tận chín tầng mây, vui mừng đi lấy xe.
Lần này việc chuẩn bị trước khi xem phim được Tóc Vàng làm rất tỉ mỉ. Hai
chúng tôi cùng nằm trên giường, mỗi người cầm một đống đồ ăn vặt với
nước uống, rèm cửa sổ kéo kín lại, mấy bộ phim kinh dị được sắp xếp mở
lần lượt từ một tới bảy, cậu nhóc còn chuẩn bị thêm một cái gối ôm mềm
mềm, để nhỡ có đoạn nào sợ quá còn úp mặt vào đó được…
Bộ phim đầu tiên là về ma không đầu trong “Chuyên gia bắt ma” [1] của Châu Tinh Trì, một cái đầu bị người ta mang ra đá qua đá lại, tôi coi mà
cười phớ lớ, nhưng Tóc Vàng thì sợ tới mức nắm tay tôi thật chặt, mà có
lẽ buồn cười quá nên nước mắt tôi cứ dâng lên. Sau đó kìm không nổi,
giữa lúc cười mà rớt xuống, nhiều đau đớn tủi hổ như thế, nhiều nước mắt như thế, tất cả đều không thể nén được nữa, tôi nằm trên giường, nhìn
màn hình TV mà khóc òa lên.
Tóc Vàng bị dọa, bị tôi dọa cho hãi hồn, chỉ ngây người ra nhìn tôi gào khóc thảm thiết, rồi khẽ kéo tôi: “Cô sao thế?”
Tôi nức nở: “Tôi sợ, sợ tới phát khóc cũng không được sao?!”
Cậu nhóc tay chân cuống cuồng, vớ vội cái vỏ gối lên lau nước mắt cho tôi,
nhưng cậu cũng khờ, lau nước mắt cho tôi mạnh tới đau chết đi được,
nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng: “Sao ngốc thế chứ? Mấy thứ trong TV
đều là giả, có gì mà sợ chứ?”
Tôi không để ý tới cậu, chỉ khóc mà thôi, mang hết chuyện ngày hôm nay,
mang hết nước mắt đã chôn giấu trong lòng những hai năm khóc cho bằng
hết, khóc tới khi phải nấc lên, khóc một tiếng nấc một cái, khóc một
tiếng lại nấc một cái, tôi chăm chú đếm, tổng cộng là nấc năm mươi hai
cái, đợi mãi, đợi mãi vẫn chẳng thấy nấc cái thứ năm mươi ba.
Năm mươi hai, năm mươi hai, cuối cùng tôi cũng đem xả hết năm mươi hai cái nấc để giải thương đau rồi!
Lau khô nước mắt, tôi nghiêng đầu nhìn Tóc Vàng vẫn luống cuống dòm tôi
bằng ánh mắt lo lắng, tôi làm như buột miệng: “Ối? Nhà cậu còn có người
thế này mà dám cho tôi tới nhà à?”
Mặt cậu nhóc trắng bệch ra: “Ý gì đó?”
Tôi chỉ ra sau cậu: “Sau cậu không phải là có cụ già đang đứng đấy à?”
Cậu nhóc thét lên muốn thủng cả màng nhĩ, “soạt” một cái đã nhào vào lòng
tôi, tuy ngực tôi chẳng lớn lắm nhưng bị đụng mạnh thế cũng thấy đau,
hẳn là Tóc Vàng đã bị dọa cho sợ lắm rồi.
Tôi dịu dàng vuốt mái tóc đã từng là màu vàng: “Không phải cậu đã nói rồi à? Mấy thứ trong TV toàn là giả, có gì mà sợ chứ?”
Cả người cậu nhóc run run, nép mình vào ngực tôi, ba phút sau, tôi giơ
chân đạp thẳng thằng nhóc xuống giường, hừ lạnh một cái: “Muốn nhân cơ
hội sàm sỡ chị đây hả?!”
Nhìn Tóc Vàng đang nhăn mày nhăn mặt xoa đầu ngồi trên đất, tôi biết, cái tôi mạnh mẽ của mình đã trở về rồi!
Tôi sai rồi, tôi biết mình đã sai rồi, ngay từ đầu tôi không nên tới đây,
không tới đây sẽ không nhìn thấy Tóc Vàng, không nhìn Tóc Vàng sẽ không
nổi máu dọa cậu, không nổi máu dọa thì cậu sẽ không bị sợ mất mật thế,
mà Tóc Vàng không bị dọa sợ mất mật thì sẽ không thành người thần kinh
như thế này!
Đúng là thần kinh!
Dù Tóc Vàng có làm gì thì tôi vẫn phải ở trong phạm vi hai mét của cậu,
vươn tay một cái là có thể túm được. Ngay cả lúc cậu ta đi wc cũng bắt
tôi theo, không được đứng chờ ngoài cửa, thế nên mới xuất hiện một cảnh
khôi hài như thế này, tôi đứng trong toilet ngắm tường, nghe tiếng cậu
giải quyết nỗi buồn, sau đó nghe tiếng xả nước bồn cầu, cuối cùng còn có thể nghe được tiếng cậu lau tay vào cái khăn bông mềm mại.
Mà nói cho hết nhẽ, nhỡ chẳng may Tóc Vàng muốn giải quyết “đại sự” , không lẽ gái già này còn phải đi theo chịu trận?
May là cậu nhóc này chắc cũng mắc chứng táo bón, thế nên tôi vẫn không bị dính vào chuyện đó…
Chỉ tiếc là cậu nhóc này giờ y chang miếng băng dính, tôi muốn về trường
cũng nhất quyết đòi theo bằng được, cuối cùng tôi đành phải đồng ý ở lại đây. Cái giường vừa to vừa êm ái này so với cái giường tầng bằng gỗ
cứng ngắc ở ký túc xá tốt hơn nhiều, nhưng nằm trên giường mà còn phải
thò một tay ra cho Tóc Vàng ngủ dưới đất nắm, thôi thì dù sao cũng được
tính là ngủ một giấc ngon.
Vì phải đưa bữa sáng tới cho Tống Kim Quy nên hôm sau tôi thức dậy thật
sớm, chờ ninh xong nồi cháo thì Tóc Vàng cũng đánh răng rửa mặt xong, lò dò đi vào bếp ngó nghiêng. Tôi cười ngọt: “Qua đây đi.”
Tóc Vàng đi tới, tôi dùng muôi múc một chút cháo đưa qua: “Qua nếm thử cháo tôi nấu xem nào.”
Cậu nhóc ăn một miếng, tôi hỏi lại đầy chờ mong: “Ăn ngon không?”
Hai mắt Tóc Vàng sáng rực lên như đèn pha, đỏ mặt cười cười: “Ngon lắm.”
Tôi sung sướng đổ cháo vào cặp lồng: “Thế này thì tôi an tâm mang cho tổng giám đốc ăn rồi.”
Vừa quay đầu lại đã thấy gương mặt bí xị như đi ** của cậu, tôi gõ cho một cái rồi giục: “Còn không đi lấy xe à!”
Người tới bệnh viện lúc sáng sớm không nhiều lắm, tôi để Tóc Vàng mang xe vào bãi đỗ, tự mình đem cháo vào.
Vừa mở cửa xe đã thấy một bóng người quen thuộc đang mặc quần áo thể thao – mẹ ơi! Ông cụ đó! Ông cụ quái gở đó!!
Tôi quay trở lại xe ngay lập tức, quay sang nói với Tóc Vàng: “Cậu lái xe đi vào bãi đỗ đi.”
Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng người gõ lên cửa kính xe, ông cụ quái gở nheo mắt nhìn hai đứa ngồi trong xe.
Đã đến mức này rồi, tôi chỉ còn có thể hít sâu một cái rồi chui ra khỏi
xe, đứng trước mặt ông cụ nở cười tươi roi rói như hoa xuân: “Ông ạ!”
Ông cụ lườm tôi: “Cháu tới làm gì?”
Tôi nâng cái cặp lồng trong tay lên: “Đưa đồ ăn cho tổng giám đốc ạ.” Đưa
đồ ăn cho cháu nội ông đó, ông làm ơn nhớ kỹ mà đừng quấn lấy cháu nữa,
được không?
Ông cụ nhìn tôi đầy cảnh giác: “Muốn độc chết Đại Lang nhà ta hả?” [2]
“Đại Lang?” Tôi đờ ra.
Ông lại hừ lạnh một tiếng: “Phan Kim Liên!” [3]
Rồi lườm tôi một cái rất thâm thúy, hầm hầm bỏ đi.
Ánh nắng mai khiến cái bóng của ông cụ đang nổi giận đùng đùng trải dài trên mặt đất…
Bệnh của Tống Tử Ngôn chỉ là không cẩn thận mà tái phát, không nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng chừng hai ba ngày là khỏe lại rồi. Đến buổi chiều,
hắn gạt phắt đề nghị nằm lại bệnh viện để theo dõi thêm của bác sĩ, nhất quyết thay bộ vest vào, giữa những trái tim nhỏ bé và đôi mắt rơm rớm
của các cô y tá, tiêu sái xuất viện.bảo vệ quyền lợi người dich,tẩy chay transachhong
Đúng là rất tiêu sái, bộ vest được cắt may vừa với thân người, đặc biệt là
cái khí chất tinh anh trác tuyệt, còn tôi là người phụ nữ đằng sau người đàn ông thành công, tay xách nách mang đống quần áo của hắn, còn phải
cầm theo một đống giấy tờ văn kiện. Không thể trông vào sự tôn trọng phụ nữ của Tống Kim Quy, tôi vốn dĩ trông cậy vào trái tim biết thương
hương tiếc ngọc của ông nội hắn cơ, nhưng kết quả là ông cụ vừa thấy tôi đã hếch mặt lên giời, hoàn toàn không thèm để ý tới tình trạng thảm
thương của tôi.
Xiêu xiêu vẹo vẹo đi mãi cũng tới nhà, còn chưa kịp ngã ngồi trên sofa, Tống Kim Quy đã nhếch môi cười nhạt: “Sáu giờ.”
Sáu giờ tối là thời gian hắn ăn cơm, tôi dĩ nhiên rất hiểu ý tứ trong câu
nói ngắn tới phát sợ của hắn, thế nên bèn vội vàng đi làm cơm. Biến tức
giận thành hành động, tôi đứng trong bếp cầm con dao, ra sức dộng xuống
bằm cây cải thảo tới rung cả nhà.
Giữa những âm thanh vang dội, chuông cửa kêu lên ầm ĩ. Đúng là đã bận lại
còn thêm phiền, tôi cầm con dao trong tay, hầm hầm bước ra ngoài phòng
khách, mở giật cánh cửa.bảo vệ quyền lợi người dich,tẩy chay
transachhong
Bên ngoài cánh cửa, mấy gương mặt đang trưng ra nụ cười nịnh nọt đông cứng lại.
Bên trong cánh cửa, cái gương mặt đang méo mó vì tức giận của tôi đơ đơ ra.
Lúc này Tống Tử Ngôn từ phòng ngủ đi ra, không thèm quan tâm tới vẻ mặt
cứng lại như hóa đá của chúng tôi, cất tiếng hỏi thăm: “Sao mấy người
lại tới đây?”bảo vệ quyền lợi người dich,tẩy chay transachhong
Mấy cái đầu ở ngoài cửa nhìn hắn (đây đúng là nhà tổng giám đốc rồi.), sau
đó quay lại nhìn tôi (sao cô ta lại ở đây?), rồi tiếp tục quay sang nhìn hắn (không lẽ lời đồn đãi ở công ty là thật?), lại quay qua nhìn tôi
(khẩu vị của tổng giám đốc thật là ….vô cùng đặc biệt…)
Giám đốc Điền là người phản ứng nhanh nhất, vừa bước vào trong phòng, vừa
nói: “Nghe nói tổng giám đốc đã xuất viện, thế nên mấy người chúng tôi
tới thăm, tiện thể báo cáo công việc mấy ngày nay.”
Những người còn lại cũng bước vào phòng bằng biểu tình rất kỳ quái, nói
chuyện theo kiểu lấy lòng, nhưng tất cả đều không hẹn mà cùng hiểu,
không hỏi tới tôi, cứ như người vừa ra mở cửa cho họ là u linh chứ chẳng phải người.
Có lẽ vì thân phận của tôi quá khó xử, tuy nói trong nhà sếp mà có phụ nữ
thì tốt nhất là nên nịnh nọt người ta, như cái người phụ nữ đó lại là
tôi, bọn họ không đỡ được…bảo vệ quyền lợi người dich,tẩy chay
transachhong
Không biết phải xử lý ra sao, đành phải chọn phương án an toàn nhất là làm như không thấy gì hết.
Tôi đứng chơ vơ cạnh cánh cửa hãy còn mở, hóng gió lạnh nơi hành lang, nghe bọn họ ngồi nói chuyện râm ran trong phòng khách, bỗng nhiên nghĩ tới
thân phận tôm tép của mình mà buồn đau, chân khẽ động, ỉu xìu quay lại
nhà bếp….
“Tần Khanh.” Con cá voi bự nhất kêu tôi.
Mấy con mực kia cũng ngừng nói chuyện, nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực.
Cá voi nhíu nhíu mày: “Trong nhà có khách, còn không mau đi làm cơm đãi
khách hả.”bảo vệ quyền lợi người dich,tẩy chay transachhong
Mấy con mực đơ người, tất cả đều nhất trí tặng tôi những ánh mắt ngạc nhiên tới khó tin. bảo vệ quyền lợi người dich,tẩy chay transachhong
Tôi cũng dùng y chang ánh mắt đó nhìn lại Tống Tử Ngôn, đã bắt tôi phải
mang bao nhiêu thứ đi từ bệnh viện về đây, giờ lại còn muốn sai tôi đi
làm cả bàn tiệc, cái đồ nhà anh, dù có là osin miễn phí cũng không thể
làm như thế được!!!!!
Nhưng tôi lại là kiểu người có giận cũng không dám nói ra, tuy bụng đầy oán
hận nhưng vẫn không dám hành động hàm hồ, gần một tiếng đồng hồ, từ
trang trí tới xào nấu, tôi xuất ra đủ cả mười hai thành công lực. Tôi
chỉ biết làm mấy món kiểu Trung Quốc, cuối cùng tới món chính thì hết cả sức, chỉ trụng một ít mỳ, rồi bày thêm mấy cây rau chân vịt đã chần sơ
qua vào.
Lúc món chính đơn giản được bưng ra xong, tôi mới thở phào ngồi lên một cây cải thảo lớn trên sàn bếp nghỉ ngơi.
Bên ngoài truyền tới tiếng bọn họ chúc rượu ầm ĩ, tiếng nói chuyện ồn ào,
tôi phải công nhận Tống Tử Ngôn là người có khí chất lãnh đạo bẩm sinh.
Hắn không nói nhiều, dù mấy người kia có nói gì thì cuối cùng chuyện
cũng rơi trên người hắn, hắn chỉ đáp lại vu vơ hai ba câu cho qua, thế
mà vẫn không làm bầu không khí sượng sùng mất tự nhiên. Bố tôi thường
nói, có thể ngồi trên bàn rượu mà ăn nói nhẹ nhàng, lấy nhu chống cương
nhưng vẫn khiến người ta không thể xem nhẹ thì đó mới là người tài, cái
đấy gọi là biết người rõ nhất là trên bàn rượu, còn một chỗ khác có thể
đánh giá được, lại chính là trên chiếu bạc. Thực ra không chỉ có hôm
nay, những lúc ở trong công ty cũng có thể cảm nhận được, mặc dù có mấy
nữ nhân viên si tình với Tống Tử Ngôn, nhưng nhân viên nào cũng sẵn lòng làm việc vì hắn, hơn nữa, ai cũng là người có tài.