Gặp lại
Giọng ông cụ bỗng nhiên chuyển thành thương cảm: “Sớm đã biết cháu trai không thể nuôi, nuôi lớn rồi sớm muộn gì cũng là của người khác, á a a a ~”
rồi kéo dài thành giọng hát kinh kịch, còn dùng ống tay áo giả đò quệt
quệt mấy giọt nước mắt vô hình.
Nhìn màn biểu diễn bất thường đó, miệng tôi giật giật mấy cái, cảm giác
người qua người lại đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, chắc đang nghĩ
tôi là đứa cháu nội bất hiếu của ông cụ này, tôi vội vàng nói lảng sang
chuyện khác: “Ông đã lớn tuổi rồi, sao vẫn còn làm việc ở bệnh viện
chứ?”
Ông cụ buông ống tay áo xuống, nghiêm mặt nói: “Tổ quốc đã dạy dỗ ông, cho
ông tất cả, ông không thể lấy cái cớ tuổi cao sức yếu ra mà an nhàn
hưởng lạc, phải tiếp tục tận tụy cống hiến vì đất nước, vì nhân dân!”
Một câu nói tràn đầy khí phách mạnh mẽ, đó nếu như ông cụ không quay phắt
lại theo một góc một trăm năm mươi độ nhìn chằm chằm vào mấy cô y tá trẻ trung đi ngang qua thì có lẽ sẽ có sức thuyết phục hơn…mãi tới lúc mấy
cô y tá đi vào khu bệnh nhân nội trú, ông cụ mới vui vẻ hài lòng quay
đầu lại nói với tôi: “Cháu coi! Giờ tổ quốc đã cho ông một cơ hội để
phát huy thực lực, ông phải đi làm việc đây, hôm nào rảnh sẽ tìm cháu
nói chuyện.” Nói rồi đi như bay vào khu bệnh nhân nội trú.
Tôi lén lau mồ hôi, giờ đội ngũ bác sĩ ở bệnh viện quá là mờ mịt rồi!
Trường tôi ở rất xa, phải mất tới hai lần chuyển xe, tới khi xe dừng lại ở
trạm xe bus trước cổng trường thì mắt tôi đã díp lại không mở ra nổi.
Trên xe bus lắc lư đầy tiếng nói chuyện ồn ào, tôi ngủ rất ngon, tới
trạm dừng, đầu óc tôi đã hơi choáng váng. Bước thấp bước cao, cả người
cứ liêu xiêu phiêu phiêu như đi trên mây. Tới lúc vào ký túc xá, tôi như thấy được một bóng người đang đứng ở lối đi đối diện ký túc xá.
Bóng người cao gầy mảnh khảnh quen thuộc.
Anh mặc áo khoác màu vàng nhạt, mái tóc ngắn vểnh lên, hai tay đút trong
túi quần, đầu hơi nghiêng nghiêng, tất cả đều quen thuộc khiến tim tôi
đập mạnh.
Tôi có cảm giác tim mình co rút lại còn có một mẩu, mắt đau ran rát, tôi
nhắm mắt, rồi lại mở ra, nơi ấy chẳng có người, chỉ có mấy mẩu rác vứt
chỏng chơ trên đất… đúng là thương cho tôi quá, mệt tới mức hoa mắt rồi…
Trước đó làm việc ở công ty, ngày nào cũng phải dậy sớm bắt xe bus, hai ngày
nay mất một đêm trực ở công ty, một đêm trực trong bệnh viện, chưa hôm
nào được ngủ ngon. Cái gì mất rồi mới thấy quý trọng, tôi ôm gối ngủ,
đánh một giấc ngon thật ngon. Mãi tới lúc anh trai Châu Kiệt Luân thô
bạo gào lên bắt thức giấc, tôi mới mơ màng mò lấy điện thoại để bên tai: “Alo.”
“Cô đang ở đâu đó?”
“Ký túc xá, trên giường.” Tôi mơ màng.
“Tôi đói.”
“Đói thì đi ăn đi, gọi điện cho tao làm gì?! Não bị lừa đá à?!” Tôi cáu nhặng lên với cái đứa làm phiền nhân dân đang ngủ.
Một lúc lâu sau, tới tận khi tôi sắp ngủ lại thì bên kia mới vang lên một giọng nhẹ nhẹ phiêu phiêu: “Rất tốt.”
Hai từ này như sao Hỏa đâm thẳng vào trong đầu, tôi bật dậy ngay lập tức
như phản xạ có điều kiện, run run nói: “Tổng…tổng giám đốc, em mới ngủ
dậy, còn lơ mơ, không nghe ra tiếng của anh…”
“Giờ đã nghe ra chưa?”
Tôi gật đầu rồi mới nhớ ra là hắn không nhìn thấy, vội vàng nói: “Nghe ra, đã nghe ra rồi ạ.”
“Vậy đã biết phải làm gì chưa hả?”
“Ầy…thực ra thì…không biết rõ lắm ạ.”
Giọng hắn trầm xuống: “Không biết rõ lắm?”
Tuy chỉ nói chuyện qua điện thoại thôi nhưng đã đủ cảm nhận được áp lực
rồi, tôi vội vàng đoán đoán đoán rồi đoán: “Tổng giám đốc muốn em gọi
người mang cơm đến ạ?”
“Tần Khanh!” bên kia có tiếng nghiến răng.
Tôi run rẩy: “Không phải là anh đói sao ạ?… Không lẽ anh còn khát nữa?”
Không có tiếng trả lời, một lát sau, hắn dịu xuống, giọng nói rất nhẹ nhàng
còn câu nói thì rất dài: “Trong tủ quần áo của tôi có quần áo ngủ, cạnh
giường có tạp chí mới nhất tháng này, trong tủ lạnh có mấy chai bia, còn nữa, cô chuẩn bị nấu cơm đi, trong vòng hai tiếng mười lăm phút nữa
phải mang tất cả qua đây cho tôi.”
Tôi còn chưa kịp đáp lại, hắn đã ngắt máy, di động chỉ còn những tiếng tút tút liên hồi.
Im lặng nhìn di động, từ lúc tôi ngủ tới giờ đã qua mười sáu tiếng hai
mươi lăm phút…lúc nãy Tống Tử Ngôn kêu đói, không lẽ từ lúc tôi đi tới
giờ hắn không ăn cơm sao? Xem ra thằng nhóc này hư quá, rời tôi ra thì
không chịu ăn cơm…người ta bảo, thiện ác tất có báo, lẽ trời luôn tuần
hoàn, không tin ngẩng đầu nhìn, ai qua nổi trời xanh, câu thơ mang khí
thế hào hùng này quả nhiên là có lý.
Vừa xuýt xoa cảm thán, tôi vừa vội vàng nhảy xuống giường, lao đi đánh răng rửa mặt. Từ trường vào thành phố mất một tiếng hai mươi phút, từ đó tới nhà hắn mất mười lăm phút, từ nhà hắn tới bệnh viện mất hai mươi phút,
tôi còn có hai mươi phút nấu cơm, đúng là đồ gian thương, bóc lột sức
lao động nhân dân triệt để tới mức cao nhất!
Chạy tới nhà Tống Tử Ngôn, vội vàng nấu cơm, chuẩn bị mấy thứ hắn dặn. Lúc
xuống dưới lầu, thấy bóng bác bảo vệ đang hớn hở chạy lại phía mình, tôi bắt đầu nhớ tới cái từ “tinh tráng” đêm đó, người không khỏi run lên,
không để bác kia kịp nói đã vội vàng mở miệng cầu xin trước: “Bác ơi,
cháu gấp lắm, không tán chuyện với bác được đâu.”
Bác ta gật đầu: “Tống tiên sinh vì cô mà phải vào bệnh viện, chắc giờ cô áy náy lắm, tôi hiểu, tôi hiểu mà.”
Nói đi rồi nói lại, rốt cuộc là vẫn nghĩ tôi là người hại Tống tiên sinh
“tinh tráng”, tôi im lặng, người thanh bạch tự biết, giờ có thanh minh
cũng chẳng giải quyết được việc gì, thế nên quay người định đi.
“Chờ một lát, chờ một lát!” bác bảo vệ gọi í ới phía sau, tôi vắt chân lên
cổ bỏ chạy, không ngờ đột nhiên xuất hiện mấy người chắn trước mặt,
phong tỏa lối đi, bọn họ đều nhìn tôi với một biểu tình với bác bảo vệ
kia.
Tôi giơ vẻ mặt cầu xin ra van vỉ: “Các bác ơi, cháu thực là gấp lắm rồi.”
Bác bảo vệ vào phòng bảo vệ, lấy một cái hộp đưa cho tôi: “Tống tiên sinh
tuy bình thường rất ít nói, nhưng đối xử với đám nhân viên bảo vệ chúng
tôi cũng không tệ lắm, lần này cậu ấy bị ốm, chúng tôi chuẩn bị chút
quà, nhờ cháu đưa qua giùm.”
Hóa ra là như vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm, tuy cái hộp có hơi nặng, nhưng
chỉ cần không tiếp tục vướng mắc với ông bác này nữa thì tôi nguyện học
theo việc Lỗ Trí Thâm [1] cõng sư tử đá.
Dưới mấy ánh mắt nhiệt tình hướng về mình, rốt cuộc tôi cũng ra khỏi khu nhà mà lên xe. Tới bệnh viện, tôi cẩn trọng ngó nghiêng bốn phía, chắc chắn không thấy bóng dáng của ông cụ quái đản nhà Tống Tử Ngôn mới vội vàng
lủi vào thang máy. Tôi đứng trong góc thang máy, phía trước có hai người phụ nữ đang nói chuyện.
“Thực sự khó chịu đó, lần nào cũng có thứ gì đó cứng cứng tới gần chỗ ấy rồi nhưng mãi vẫn không được.”
“Tôi cũng vậy a, mà dùng sức cũng không xong, chị nói xem có phải chỗ đó của chúng ta quá nhỏ không?”
Đây đây đây…quá là cởi mở rồi, tuy rằng cũng là nữ, nhưng mặt tôi vẫn đỏ
lên. Nhìn qua người đàn ông duy nhất trong thang máy đang đứng nghiêm
chỉnh bên cạnh, thấy mặt chú ta đã đỏ lên muốn chết rồi, hai người kia
vẫn còn bàn luận.
“Tôi nghe nói, các ông ấy ít nhất phải một ngày một lần, có khi là một ngày
hai ba lần lận đó, với bọn mình thế là quá bất thường rồi.”
“Đó đó, nghe nói như thế già nhanh lắm, da dẻ gì gì đó cũng không tốt,
nhưng mà tôi uống thuốc cũng chả có tác dụng, nhiều khi phải bơm thuốc
nước vào chỗ ấy mà cũng không ăn thua, đúng là ước được như mấy người
một ngày mấy lần.”
Chú kia ho khan hai tiếng.
Tất nhiên là hai bà cô này chả thèm để ý, cứ luyên thuyên nói chuyện không ngừng.
“Tôi có bài thuốc gia truyền, cực kỳ hữu dụng, nhưng chỉ sợ lúc mới dùng hiệu quả mạnh quá không chịu nổi thôi.”
“Nói tôi nghe đi, tôi thích thuốc mạnh lắm, càng mạnh càng tốt!”
Ông chú kia hiển nhiên không thể làm ra vẻ bàng quan với sự đời, không cần
đợi thang máy dừng ở tầng đã chọn mà bỏ đi ngay lập tức.
Chú ta vừa đi thì tôi mới nhìn được người đứng ngay đằng sau, trong đầu
bỗng nhiên nảy ra một tưởng tượng hết sức dung tục, cô gái ấy đẹp như
ánh trăng. Gương mặt láng mịn, đôi mắt biết nói dịu dàng, môi trên hơi
cong cong, ôn nhu mà điềm tĩnh, không hề khiến người ta cảm thấy sắc đẹp của mình quá gay gắt.
Làm con gái mà cứ nhìn chằm chằm vào con trai đã rất mất mặt rồi, nhưng
nhìn chằm chằm vào đứa con gái còn đẹp hơn mình thì lại càng mất mặt
hơn.
Thế nên, tôi chăm chú nhìn cô ta một lượt nữa từ đầu đến chân, kết quả là
vô cùng thất vọng! Da dẻ, đôi mắt, khóe môi, thậm chí là cái mũi đều
mang một loại khí chất nhu hòa không màng danh lợi vật chất, có nhìn
kiểu gì cũng không tìm được khuyết điểm, trái lại, nhìn một còn muốn
nhìn hai. Kiểu thất vọng này khiến cho đứa con gái là tôi đây muốn tự
đập đầu vào tường mấy cái cho rồi!
Ép mình phải dời ánh mắt ra khỏi mặt tiên nữ, hai bà cô kia đã nói tới
đoạn phải khơi thông đường ống cống thoát, tôi thầm than, cùng là phụ
nữ, có người dịu dàng, cũng có cả những người mạnh mẽ.
Thang máy lại mở ra rồi đóng lại, đã tới tầng tám, một trong hai bà cô nhìn
bảng số, thở dài: “Không biết bác sĩ ở đây có chữa được không.”
Người kia an ủi: “Không sao, dù chữa không được cũng chẳng sao mà, táo bón có chết người được đâu.”
= =
Một ngày mấy lần, thuốc công hiệu mạnh, cái gì cứng cứng, chỗ đó…
Táo bón…
Là câu nói của hai bà cô này đa nghĩa hay tại tôi đen tối quá?
Lần thứ hai tự cảm thán, cùng là phụ nữ như nhau, có người dịu dàng mềm mại như ánh trăng, có người mạnh mẽ nói những câu ngượng miệng không hề
kiêng kỵ, còn có người suy nghĩ hết sức dâm loạn như tôi….
Thang máy lên tầng trên thì ngừng lại, tôi khệ nệ ôm mớ đồ đi ra, mỹ nữ ánh
trăng kia cũng đi ra cùng với tôi, thấy tôi mệt mỏi mồ hôi đầy mặt, bèn
nói: “Để tôi mang giúp cô nhé.”
Người đã đẹp, tính tình còn tốt nữa, trời xanh ơi, ông không định để tôi sống nữa sao?!
Tôi nhất quyết chối từ: “Không cần đâu, tôi tự mang được rồi.”
Cô không nói nữa, hai chúng tôi cứ yên lặng bước đi, chỉ có tiếng bước chân của tôi vang vang.
Tôi dừng lại trước cửa phòng của Tống Tử Ngôn, không ngờ cô gái kia cũng
dừng lại, quay sang tò mò nhìn tôi, chẳng có nhẽ? Lẽ nào cô ta tới thăm
Tống Tử Ngôn?! Trong lòng nhất thời có cảm tình với cô ta, cứ cho là
người đẹp, có khí chất thì đã làm sao chứ? Ánh trăng đã đày ải cho cô
gặp phải Tống Tử Ngôn, không sớm thì muộn, số phận cũng định là hồng
nhan bạc mệnh, hương tiêu ngọc vẫn mà thôi!
Tôi không nén được cười gian mấy tiếng, đang cười thì cửa đã mở ra, nụ cười của tôi nháy mắt đông cứng lại.
Một bóng người vô cùng quen thuộc đã từng xuất hiện trong giấc mơ của tôi
biết bao nhiêu lần, giờ khuôn mặt ấy lại ở trước mặt tôi, dịu dàng quay
sang nói với tiên nữ ánh trăng: “Sao đi lâu thế?”
Ánh mắt anh đảo tới nhìn tôi, trong chớp mắt biểu tình đã chuyển thành cứng đờ.
Đúng là đã lâu không gặp, Tô Á Văn.
Ngày Tô Á Văn ra đi, tôi như bị ai đánh mạnh vào đầu, chỉ im lặng đi tới đi
lui những nơi ngày đó hai đứa đã từng đi qua trong trường. Tổng cộng hơn hai ngàn mét, tôi chậm rãi bước đi, từng bước từng bước, từ chiều tới
lúc tối mịt. Giữa những bước chân chậm rãi, tôi đã suy nghĩ những gì giờ cũng chẳng nhớ nữa, có lẽ phải nói là khi ấy đầu óc rất mơ hồ. Đi mãi,
tới lúc đèn đường bật lên, đi mãi, từ lúc còn người qua lại ồn ào tới
lúc vắng ngắt không một ai.
Lúc Tiêu Tuyết vừa tìm thấy, nó đã cho tôi cái tát rồi mắng xối xả: “Tô Á Văn đã đi rồi, mày còn đần ra ở đây làm cái gì nữa?!”
Tôi bị nó đánh cho ngây người, gió đêm lạnh lẽo lướt qua mặt đau rát, tôi
nói: “Chỉ cần anh ấy có thể trở về, tao có làm trò gì cũng được.”
Tôi bình tĩnh nói, trong lòng cũng vô cùng bình tĩnh.
“Bốp!”, Tiêu Tuyết tát cho tôi một cái: “Dù mày có tìm tới đường chết, anh ta
cũng sẽ không trở về đâu, anh ta không còn yêu mày nữa, mày hiểu
không?!”
Nước mắt cuối cùng cũng rơi, tôi như con thú nhỏ phải chịu thương tích đầy
mình: “Sao anh ấy không yêu tao, tại sao lại không yêu tao….” Sau này
nhớ lại, hình như trừ câu này ra tôi không nói được gì khác nữa. Viền
mắt Tiêu Tuyết đỏ hoe, ôm chặt lấy tôi, tôi gục đầu vào vai nó vừa hỏi
vừa khóc.
Lúc đầu chỉ có tôi khóc, lát sau Tiêu Tuyết còn khóc dữ hơn cả tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi khóc sau khi Tô Á Văn ra đi, cũng là lần cuối cùng.
Khóc xong một trận, trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, thậm chí
hôm sau tới trường nghe phong thanh có tin đồn chuyện ma quỷ còn hăng
hái hùa theo mấy đứa kể chuyện về một con ma không có chân, tóc tai rối
mù, liên mồm rên rỉ.
Ở đại học ai cũng đều có một đứa bạn thân như vậy, bình thường thì ăn nói độc địa tới chết người, lúc ngồi không chán chán lại chọc chọc mấy phát rồi xát muối vào vết thương cũ của bạn cho vui, nhưng những khi bạn
muốn làm chuyện dại dột thì nó sẽ là người tát cho mấy cái để tỉnh lại,
rồi hai đứa cùng ôm nhau khóc.
Nhưng Tiêu Tuyết không biết, trong lòng tôi còn suy nghĩ tới nhiều chuyện còn ngốc hơn nữa, vô số lần tưởng tượng, nếu có thể gặp lại Tô Á Văn, tôi
sẽ quỳ rạp xuống đất, ôm chặt lấy chân anh, nước mắt ràn rụa khóc lóc
cầu xin tới không thành tiếng: “Ka ji ma, ka ji ma, ka ji ma…” [1]
Tự tôn là điều rất quan trọng, nhưng một người chỉ còn là cái xác trống rỗng không hồn thì có tự tôn để làm gì chứ.
Vốn dĩ tôi là một đứa ngốc.
Nhưng giờ nhìn Tô Á Văn, tôi mới hiểu rằng thực ra mình cũng không ngốc như
vẫn tưởng. Huống hồ giờ đây tiên nữ ánh trăng kia đang khoác tay anh rất tự nhiên, để lộ gương mặt vô cùng dịu dàng, tôi bắt đầu nghĩ câu nói đó của Tiêu Tuyết rất có lý:
Dù tôi có ngu dại đi tìm đường chết, anh cũng không yêu tôi. So với người kia, tôi không có phần thắng.
Tôi dứt mình ra khỏi ký ức, nghiêng người đi qua anh, cất tiếng gọi Tống Tử Ngôn bằng cái giọng ngọt ngào chưa từng có: “Tổng giám đốc!”
Tống Tử Ngôn nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Vừa kịp lúc.”
…Tôi phi như bay tới đây thì làm sao mà không kịp được?
Bỏ thứ trong tay xuống giường, Tống Tử Ngôn nhìn cái hộp trên mặt đất, hỏi: “Đó là cái gì thế?”
Tôi đáp: “Đây là quà tặng cho anh.” Chỉ là không phải do tôi tặng thôi…
Mặt Tống Tử Ngôn vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng ở chung lâu ngày, nhìn vào mắt hắn, tôi biết hắn đang vui. Xem ra Tống Tử Ngôn đúng là đồ tư bản, cứ
được người ta tặng quà thì có bộ dạng tiểu nhân đắc ý thế đó…
Tôi đặt cái hộp lên bàn: “Giờ em mở ra nhé.”
Hắn khẽ nhếch môi: “Được.”
Hộp không còn nguyên vẹn, phía ngoài vỏ hộp còn quấn thêm một lớp băng
dính, tôi gần như phải dùng sức, nghiến răng nghiến lợi mới xé ra được.
Lớp bọc ngoài cái hộp nhanh chóng bị lột ra toàn bộ, bốn đôi mắt nhìn
chăm chăm, tôi từ từ mở ra, nghiêng đầu coi trước, hít vào một cái thật
sâu rồi đóng lại ngay lập tức, quay đầu cười ngu: “Ha ha, là đồ không
đáng tiền thôi, chắc chắn sẽ làm tổng giám đốc chướng mắt, em mang đi
vứt đây.”
Nói rồi cầm cái hộp vội vàng đi ra cửa.
“Bỏ đây.” Tiếng nói đầy chất uy hiếp.
Da đầu tôi tê rần lên, cuối cùng vẫn đứng ngây ra cạnh cửa không nhúc nhích.
“Á Văn, mang qua đây giúp anh.”
Tô Á Văn đi tới, nhìn tôi bằng ánh mắt đen láy, tôi vội vàng cúi đầu. Lúc
lấy cái hộp, tay anh vô tình chạm vào tay tôi, tôi càng cúi thấp đầu
hơn…bởi chỉ một chút nữa thôi, nước mắt sẽ rơi xuống.
Nhưng ngay cả cơ hội rớt nước mắt, tôi cũng không có, tiếng Tống Tử Ngôn mở
cái hộp như ẩn như hiện bên tai. Sau đó là ba tiếng hít vào, rồi sau đó
nữa là cái giọng rít qua kẽ răng của hắn: “Tần Khanh!”
Mấy cái vạch đen chảy dài trên mặt [2], bác ơi, bác hại chết cháu rồi, sao
lại đi tặng người ta thuốc tráng dương gì gì đó chứ?!!!