Ông cụ xấu hổ nhìn quanh phòng rồi
đứng thẳng người dậy, kéo kéo chỉnh chỉnh lại áo blouse: “Kiểm tra
phòng! Ông tới kiểm tra phòng.”“Thứ nhất, bác sĩ phòng cấp cứu không phụ trách kiểm tra phòng.” Tống Tử
Ngôn chậm rãi liệt kê ra: “Thứ hai, kiểm tra phòng buổi sáng quy định là từ tám giờ, giờ mới có bảy giờ mười lăm. Thứ ba, cũng là chuyện quan
trọng nhất, ông đi kiểm tra phòng mà không mang theo sổ ghi chép.”
Ông cụ bị vạch trần nhưng mặt vẫn không đổi sắc: “Ông tới thăm cháu nội mà cũng không được à?”
Tống Tử Ngôn: “Thăm xong rồi, không tiễn.”
Người già nhướn mày trợn mắt: “Đồ cháu bất hiếu!”
Tiểu nhân vẫn nhởn nhơ: “Bề trên không làm gương.”
Chậc chậc, giáo dục của nhà này…
Ông cụ tức giận bỏ đi, trong lòng tôi ít nhiều cũng thấy đỡ tủi thân, ngay
cả ông nội mình mà còn đối xử như thế thì cách đối xử với đứa sinh viên
cũ như tôi cũng chẳng quá đáng cho lắm. Cơm nước xong xuôi, tôi mang cặp lồng cơm đi rửa, lúc về phòng đã thấy y tá đang chuẩn bị truyền dịch,
tôi thừa cơ xin phép ra về: “Tổng giám đốc, em về đi làm trước đây.”
“Không cần.” Hắn vừa xắn tay áo lên vừa nói: “Tôi xin phép nghỉ cho cô rồi.”
= =
Tôi tình nguyện để cho giám đốc Tôn áp bức chứ cũng không dám đối mặt với anh đâu!!
Tâm không cam, tình không nguyện, nhưng tôi cũng chỉ có thể ngây người ra.
Hồi trưa có người từ công ty rẽ qua đưa giấy tờ, thấy tôi như thấy quỷ,
chắc lúc về công ty sẽ lại đồn ra N phiên bản mới nữa cho coi. Mấy
chuyện này tôi lười để ý lắm rồi, chỉ ngồi chán muốn chết, Tống Tử Ngôn
vừa truyền nước dịch vừa chăm chú xem giấy tờ, TV không thể mở, không
còn trò gì chơi được, tôi như con cá bị nhốt trong chậu, có chán cũng
chỉ có thể ngáp ngáp nhả bong bóng nước làm vui.
Gửi mấy tin nhắn liền đều như đá bỏ biển không thấy ai nhắn lại, chán tới
vật vã, chỉ có thể ngồi nhìn Tống Tử Ngôn – sinh vật sống còn lại trong
phòng này. Hắn mặc bộ quần áo bệnh nhân kẻ sọc màu xanh lam, mặt còn hơi tai tái, ánh nắng chiếu vào khiến người ta có một loại ảo giác rằng da
hắn trong suốt, trên mép có một vành râu xanh nhàn nhạt, tóc tai cũng
không chỉnh chu như ngày thường mà hơi rối.
Toàn thân toát lên vẻ đẹp nhợt nhạt mà rối loạn.
Tôi lắc đầu thở dài, cái tên này trước đây là người tự chủ, rốt cuộc giờ
cũng bắt đầu phát triển theo đường lối mỹ nam rồi, nếu sắc mặt tái thêm
một chút, mắt vô thần thêm một chút, hơi thở mong manh đi một chút…đương nhiên điều không thể thiếu là quần áo phải hở ra vài chỗ, lộ ra xương
quai xanh khêu gợi, bên khóe miệng phải có vệt máu đã khô, thế mới gọi
là hoàn mỹ!
Trong đầu tôi bắt đầu YY [1] ra bức tranh mỹ nam hấp hối, càng tưởng tượng
càng thấy đẹp. Bất luận là trúng độc, mắc bệnh, hay ngã từ trên vách
núi, chỉ cần thổ huyết là mỹ nam ráo! Nếu là Tống Tử Ngôn thì phải thảm
hại hơn một chút, hắn phải xuất thân là quý tộc giao du rộng rãi với đám thư sinh đầy nhiệt huyết trong kinh thành, chỉ tiếc đến một ngày nào đó gia môn phải chịu cảnh diệt vong, mà thủ phạm lại chính là người huynh
đệ quen biết lâu năm. Chỉ thương cho hắn bị tỷ tỷ điểm huyệt giấu vào
trong mật đạo, chỉ có thể mở to mắt nhìn phụ mẫu của mình mất mạng dưới
lưỡi đao, còn người tỷ tỷ liều mình cứu hắn lại bị người XXOO rồi lại
OOXX ngay trước mắt nhìn, vì quá nhục nhã mà cắn lưỡi tự sát (chỗ này
cần lưu ý, không XXOO chừng bảy, tám chương thì tuyệt đối không để cô ta cắn lưỡi tự sát!)
Vị công tử xưa kia oai phong lẫm lẫm hôm nay bốn bề gặp địch, dọc đường đi năm lần bị tên huynh đệ kia bao vây chặn đường giết hại, lần thứ nhất
dùng tên bắn, lần thứ hai dùng đao chém, lần thứ ba dùng kiếm, lần thứ
tư dùng rìu, lần thứ năm dùng thuốc độc không người giải được, mà lúc
này hắn mới phát hiện ra vị hôn thê xinh đẹp như hoa bách hợp – người
mình vẫn hằng mong nhớ – lại đồng lõa với tên vô sỉ kia bày gian kế hãm
hại.
Nỗi đau khiến tim chết lặng, hắn mất hết can đảm, thét to một tiếng rồi thả người rơi xuống vách núi cao vạn trượng, cuối cùng rơi vào một sơn cốc
tuyệt đẹp, lúc này máy quay sẽ tiếp tục tiến lại gần, gần, gần hơn nữa,
cho tới khi có thể đặc tả được rõ nét nhất hơi thở mong manh, thân thể
yếu ớt không thể nhúc nhích, nhãn thần đau khổ, sắc mặt tái nhợt, ánh
mắt tối sầm, thỉnh thoảng lại phun ra mấy búng máu của hắn…
Càng tưởng tượng càng thấy đẹp, tôi không kìm được mà cười ra tiếng, cười
rồi mới thấy sao mà lạc lõng quá, cảm giác lạnh lẽo quen thuộc lại vèo
vèo lướt qua.
Quả nhiên, Tống Tử Ngôn đang nhìn tôi vẻ khó hiểu: “Cười cái gì đó?”
Tôi đương nhiên không dám nói thật, chỉ nhìn chăm chú vào lọ nước truyền,
nói nhẹ nhàng: “Nhìn dịch truyền cứ rơi xuống từng giọt từng giọt, nghĩ
bệnh tình của tổng giám đốc đã khá hơn một chút, nên em vui mà cười,
cười vui sướng. Anh chỉ nhìn thấy nụ cười trên mặt em thôi, nhưng làm
sao mà thấy được nỗi hân hoan và kiêu hãnh của em với sự nghiệp y tế
nước nhà và sức khỏe của anh…”
“Được rồi.” Hắn ngắt lời rồi nhíu mày nhìn tôi một lát, hỏi: “Hôm qua cô không ngủ ngon à?”
Có thể ngủ ngon được à? Tối qua phải nằm úp mặt lên giường sếp tổng mà
ngủ, hơn nữa còn lạ chỗ, không phải cái ổ lợn của mình thì tôi không tài nào ngủ ngon nổi, cứ ngủ được chừng nửa tiếng rồi lại tỉnh giấc, chính
xác còn hơn cả đồng hồ! Nhưng ngoài miệng vẫn phải nói như vầy: “Ngủ đâu có ngon, nghĩ tới tổng giám đốc phải nằm trong cái phòng bệnh toàn mùi
thuốc khử trùng như thế này làm sao em ngủ ngon cho được, trong lòng
nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể chịu bệnh thay cho anh!”
Nhìn thái độ trung thành và tận tâm của tôi, Tống Tử Ngôn chẳng nhận xét mà
cũng chẳng vui vẻ gì, chỉ nói: “Giờ nhìn cô như thế này – về nhà sửa
soạn lại đi.”
Đây…là lệnh đuổi người?! Tôi rơm rớm nước mắt: “Tổng giám đốc, giờ anh không cần em ở lại chăm sóc sao?”
Hắn lạnh nhạt: “Không cần.”
Tôi nhận lệnh cúi đầu ra khỏi phòng, cố gắng kìm lòng để đi không quá
nhanh, còn phải giả bộ trầm mặt như không muốn. Tay vừa đụng vào cửa đã
nghe tiếng hắn vang lên ở phía sau: “Chờ một lát.”
Không lẽ muốn đổi ý? Trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác uể oải, nhưng vẫn phải cố vui vẻ quay đầu lại: “Tổng giám đốc?”
Hắn nói: “Cái ông già quái đản cô gặp hôm qua ấy, nhìn thấy một cái là phải chạy xa ra ngay – nhỡ có chạy không thoát thì bị hỏi gì cũng phải trả
lời là không biết, đã nhớ chưa?”
Tôi gật đầu, hắn khoát tay: “Ra ngoài đi.”
Rốt cuộc tôi cũng có thể chạm tới bầu trời của tự do và giải phóng, tung
tăng chạy ngay ra khỏi tầng dành cho bệnh nhân nội trú, xuống dưới tầng
trệt tràn đầy ánh nắng chan hòa. Giờ tôi mới nhận ra tất cả cửa chính
bên ngoài đều là gương, thế nên vội chạy qua bên đó chỉnh trang sơ lại,
không ngờ suýt bị bóng mình dọa cho sợ chết.
Quần áo có hơi nhăn nhúm, nhưng cũng tạm được, tóc có hơi rối, nhưng cũng
tàm tạm, da có hơi khô, nhưng vẫn được, dù sao mình cũng là người cả đêm ngủ không được ngủ ngon… nhưng hai cái quầng mắt thâm sì này nhìn còn
thâm hơn là bị người đấm vào mặt, thấy mà giật mình!
Chẳng trách sao Tống Tử Ngôn lại ghét mà đuổi đi, hóa ra là vì nhan sắc của
mình đã tàn tạ rồi! Quả nhiên đàn ông đều là lũ động vật chỉ nhìn bằng
mắt mà, sao hôm qua lúc tôi còn xinh tươi hắn không đuổi ngay đi! (con
gái ơi, lúc nào mà con chả không xinh tươi! Chẳng qua là lọt vào mắt
người ta thì lại trở thành đáng thương tới mức không nỡ nhìn thôi!)
Vừa thầm chửi rủa oán hận, tôi vừa đưa tay cào cào lại cái đầu cho chỉn
chu, chuẩn bị nhỡ may lại có duyên gặp gỡ. Đang ngắm nghía sửa lại tóc,
mắt tôi chợt thấy một bóng người đương nhìn ngó nghiêng, lén lút đi về
phía tôi.
Là ông già quái đản tối hôm qua Tống Tử Ngôn đã dặn!
Thế nên, tôi co giò chạy…
Không biết có phải từ hồi nước nhà đăng cai thế vận hội Olympic không mà tình hình toàn dân rèn luyện thể lực cũng có tiến triển lớn, chỉ một lát sau tôi đã bị túm áo kéo lại, chạy cũng chẳng xong, tôi đành quay đầu lại
cười hì hì: “Ối, ông, gặp ông vui thật đó.”
Ông cụ thở dốc, hừ một cái: “Me, too!”
Ông nội của sếp cũng không thể đắc tội, tôi cười lấy lòng: “Tiếng Anh của ông tốt thật.”
Ông buông tôi ra: “Nhìn thấy ông cháu chạy làm gì?”
“…Không biết ạ.”
“Giờ đi đâu đó?”
“…Không biết ạ.”
“Thế cháu biết cái gì?”
“…Không biết ạ.”
“…”
Trợn mắt nhìn tôi một lát, ông cụ chắp tay sau lưng ngẩng mặt ngắm mây trên
trời: “À, nếu ông nhớ không nhầm, công ty mấy đứa có một phần ba số cổ
phần là của ông thì phải nhỉ…”
Tôi đáp lại cái roẹt: “Tổng giám đốc bảo cháu chạy ạ, từ giờ trở đi, cháu biết gì sẽ nói cho ông nghe ngay!”
Ông cụ xoa xoa đầu tôi (động tác này giống y chang Tống Tử Ngôn, ớ, mà
không, là Tống Tử Ngôn giống mới đúng.) cười đến là hài lòng.
“Tốt.” (cả câu này cũng giống này!) ngay cả cách uy hiếp người ta cũng giống
nốt, tôi chật vật rút ra một kết luận, cả dòng họ nhà Tống Tử Ngôn đúng
là cái ổ cầm thú. Ông cười tủm tỉm, hỏi: “Thế cái thằng trời đánh đó
bình thường đối xử với cháu thế nào?”
Tôi không dám đáp bừa, chỉ có thể trả lời nước đôi: “Tổng giám đốc đối xử với cháu…rất đặc biệt ạ.”