“Giám đốc Triển bộ phận khai thác kỹ thuật.”
Tóc Vàng nhìn tôi kỳ quái: “Cô hỏi anh ta làm gì?”
Phật dạy: không thể nói, tôi sáp lại gần, hạ nhỏ giọng xuống: “Trông anh ta như thế nào hả?”
Cậu nhóc nghĩ một lát rồi nói: “Không khác tôi là mấy.”
“Cao lắm à?”
“Không thua tôi là mấy.”
“Tuổi tác thế nào?”
“Không hơn tôi là mấy.”
“Bốp!” Tôi dùng đũa gõ vào đầu cậu ta môt cái: “Cái gì mà không khác là mấy, nói thẳng ra cậu là giám đốc Triển được rồi.”
Tóc Vàng vẫn dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn tôi, chậm rãi nói: “Tôi ở bộ phận khai thác kỹ thuật, bộ phận ấy có một người họ Triển.”
Ý nghĩ nhảy bật ra tức thì, hai người này có quan hệ gì sao? Với lại tôi cũng đâu có biết cậu ta họ gì?!
Cậu nhóc nghiêng đầu nhìn tôi như đang chờ coi trò vui, xem tôi có phản ứng như thế nào, tôi chớp mắt nghi hoặc nhìn lại. Mặt cậu ta từ từ trầm
xuống, cuối cùng vẩy đũa đứng dậy đi mất.
Đồ nhóc con thất thường!
Mà thôi, chuyện tình ái đào hoa có thể bàn lại sau, giờ quan trọng nhất là cái kịch bản chết tiệt kia. Chiều cũng khá rảnh rỗi, tôi vừa ngồi làm
bảng báo cáo, vừa ngồi nghĩ sườn kịch bản, tới lúc hết giờ làm việc đã
làm xong phần khung, chỉ cần thêm thắt vào chút đỉnh là được. Tôi vươn
người duỗi chân tay, bây giờ mới để ý thấy đồng nghiệp trong phòng đã về gần hết, đi thang máy xuống tầng một, mới ra khỏi cổng công ty đã thấy
Tống Tử Ngôn dựa người trước xe hút thuốc phì phèo.
Chuông báo động réo lên, tôi vội vàng ép người vào tường rồi từ từ đi ra ngoài.
“Tần Khanh.” Ác ma cất giọng, tôi đành phải trưng ra nụ cười nịnh: “Ầy, tổng giám đốc, khéo quá trời.”
Hắn liếc nhìn bảng hiệu ở cửa công ty, trầm mặc.
Một lát sau mới vỗ vỗ lên xe: “Lên xe.”
Acid trong dạ dày dâng cao, giọng tôi run run: “Tổng giám đốc, không phải đi xem mắt nữa chứ ạ?”
“Không phải.”
“Vậy sếp có chuyện gì khác không ạ?” Biết người biết ta, trăm trận trăm
tháng, biết lần này mà làm quân cảm tử thì còn biết đường đi mua thuốc
trước.
Hắn nhướn mày lên hỏi: “Thế không có chuyện thì không thể tìm cô à?”
“Có! Đương nhiên là được rồi!” Chỉ sợ anh tìm tôi toàn là chuyện xấu.
“Lên xe.” Hắn nói ngắn gọn, tôi nơm nớp lo sợ ngồi vào bên trong, vừa thắt
dây an toàn xong, nhìn qua kính chiếu hậu đã thấy bóng tên nhóc tóc vàng đang đứng trước cổng công ty lạnh lùng nhìn tôi.
Giờ ai ở cái công ty này cũng có thể làm mình làm mẩy với tôi, ngay cả một thằng nhóc xấu xa cũng có thể, chết mất.
Xe nhẹ nhàng chạy thẳng về trường, tôi mém không tin được có việc an bình
thế này. Nghi ngờ liếc nhìn Tống Tử Ngôn một cái, lẽ nào hắn đặc biệt
đến đưa tôi về? Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu đã bị tôi bóp chết ngay từ
lúc còn trong tế bào não, tuyệt đối không thể vì vết thương đã lành sẹo
mà quên đi nỗi đau. Nhưng hôm nay hắn bình thường tới khác thường, tôi
cũng chậm rãi thả lỏng cảnh giác, bắt đầu suy nghĩ tiếp mấy chi tiết nhỏ cho kịch bản.
Hừm.
“Nghĩ gì đấy?” Hắn hỏi.
Tôi thành thật đáp: “Đang nghĩ kịch bản.”
“Hửm? Kịch bản?”
Tôi gật đầu, nhớ tới lũ con gái vô lương tâm, nhịn không nổi lại nghiến
răng ken két: “Em phải viết một kịch bản ngược tới chết mới được.”
“Ngược?” Hắn khẽ nhíu mày, hiển nhiên là không hiểu.
Tôi giải thích cặn kẽ: “Ngược nghĩa là ngược đãi.”
“Là hành hạ về mặt thể xác hả?”
“Đó cũng là một loại trong ấy, nhưng em lại có xu hướng thích ngược tâm
hơn, là hai người yêu nhau tới chết đi sống lại, chết lại sống đi, hết
lần này tới lần khác cũng không thể được ở bên nhau.” Tôi bỗng nhiên
hung hăng hẳn lên.
Hắn nhìn tôi qua kính hậu: “Bệnh quá.”
Tôi tỉnh bơ: “Em bệnh, em thích thế.”
Một lát sau, hắn nói: “Kể sơ qua kịch bản của cô đi.”
Tôi hắng giọng: “Kịch bản của em là viết về chuyện tình của Hoàng Thế Nhân và Bạch Mao Nữ.” [1]
Cái rãnh giữa trán Tống Tử Ngôn càng lúc càng sâu thêm: “…Chuyện tình của Hoàng Thế Nhân và Bạch Mao Nữ?”
Tôi gật đầu: “Kịch bản chuẩn nhất là phải sáng tạo, với lại, em sáng tạo
hoàn toàn dựa vào sự thật. Trước hết, Hoàng Thế Nhân là ai, là kẻ thuộc
giai cấp thống trị thời bấy giờ, mà Bạch Mao Nữ là ai, là một thiếu nữ
cô đơn ốm yếu, cái này cơ bản là dựa trên cốt truyện của Cô bé Lọ Lem.
Rồi Hoàng Thế Nhân gia thế hiển hách chỉ một lần nhìn lướt qua gương mặt đẹp đẽ lạnh lùng của Bạch Mao Nữ mà đã khắc ghi trong lòng, nhưng hắn
không biết rằng đây là tình yêu, chỉ có thể dựa vào quyền thế của mình
mà cướp lấy nàng. Thậm chí còn khiến cha con Bạch Mao Nữ phải chia lìa,
nhưng cái này cũng là để chứng minh rằng dục vọng chiếm hữu của Hoàng
Thế Nhân với Bạch Mao Nữ vô cùng mạnh mẽ. Cả cuộc đời nàng chỉ được phép có một người đàn ông duy nhất là hắn, trừ hắn ra, nàng không được phép
nghĩ về ai, ngay cả người cha của mình.”
“Cầm thú.” Tống Tử Ngôn hạ kết luận.
Tôi không để ý, tiếp tục say sưa kể: “Mãi tới khi Bạch Mao Nữ bước chân vào gia đình Hoàng Thế Nhân mới bắt đầu ngược. Hoàng Thế Nhân là kẻ cao cao tại thượng, phụ nữ qua tay nhiều vô kể nhưng lại là người đàn ông không hề nhạy cảm, với sự quật cường, không cam chịu khuất phục của Bạch Mao
Nữ vừa hận vừa yêu, mà những người đàn bà khác trong nhà đều đã nhìn ra
tình cảm đặc biệt hắn dành cho Bạch Mao Nữ, bèn hùa nhau cấu kết để hãm
hại thiếu nữ lẻ loi kia. Bị các ả xúi giục, thêm vào tính cách của Hoàng Thế Nhân, hắn bắt đầu hành hạ thể xác Bạch Mao Nữ, đánh đập, chửi bới
nàng chẳng hề nương tay. Nhưng mỗi lần hành hạ nàng, trong lòng hắn cũng đau đớn khôn nguôi.”
“Biến thái.” Tống Tử Ngôn lại nhận xét.
“Tèn tén ten ~ tới rồi, Bạch Mao Nữ mang thai con của Hoàng Thế Nhân mà hắn
không hề hay biết, đã thế lại còn bị lũ đàn bà đứng đằng sau gièm pha
bơm đểu khiến hắn bực mình với Bạch Mao Nữ, trong một lần cãi nhau tới
mức động tay chân đã khiến nàng bị sẩy thai. Bạch Mao Nữ buồn khổ không
thôi, hồng nhan qua một đêm tóc đã bạc trắng, Hoàng Thế Nhân lúc này gần như phát điên, đập phá hết đồ đạc trong nhà, mọi người thấy vậy cũng sợ hãi, không ai dám bước ra khuyên ngăn. Nhưng vô luận có thế nào chăng
nữa cũng không thể lấy lại tâm của Bạch Mao Nữ. Lúc này mới xuất hiện
tên người làm đã thầm mến nàng từ lâu- tên là Tiểu Bạch Dương. Dưới sự
giúp đỡ của cậu ta, Bạch Mao Nữ thoát khỏi nơi đã dày vò tâm trí nàng,
rời khỏi người đàn ông khiến nàng vừa hận lại vừa yêu kia. Hoàng Thế
Nhân có hối tiếc cũng không kịp nữa rồi, ngày ngày đều mượn rượu giải
sầu say không dậy nổi, ngày ngày nếu không phát điên mà đi tìm Bạch Mao
Nữ thì cũng là ngủ mê mà gọi tên nàng.”
Tống Tử Ngôn không bình luận nữa mà dùng ánh mắt như trông thấy người ngoài hành tinh nhìn tôi.
Tôi giảng giải: “Đừng có nhìn em như thế, con gái giờ thích cái ấy lắm đó,
nói văn hoa thì là ngược luyến tình thâm, càng ngược càng yêu. Đàn ông
càng đối xử tệ hại, càng lạnh lùng băng giá giận vui bất thường lại càng khiến phụ nữ không thể nào rời xa.” Kịch bản này muốn nổi tiếng thì
phải ngược, ngược từ đầu tới đuôi, từ ngoài vào trong, từ thể xác tới
tinh thần, không ngược không thành văn, không ngược không thể sống!
Hắn nhìn tôi một lát, tự lẩm bẩm: “Hóa ra cô thích như thế.”
Rồi lại hỏi tiếp: “Bình thường tôi đối xử với cô thế nào?”
Tôi nhân thể nịnh nọt luôn: “Tổng giám đốc đối xử với em tốt, quả thực là
rất tốt! Ở nhà cậy nhờ bố mẹ, ra ngoài phải dựa vào tổng giám đốc anh
rồi.”
Nghe thế, hắn ra chiều suy nghĩ lắm: “Xem ra tôi đi nhầm hướng rồi.”
Không đợi tôi kịp có phản ứng, hắn đã dừng xe lại bên đường: “Xuống xe.”
Ớ? Tôi lại đắc tội gì tới hắn vậy? Tôi ngây người ra.
Hắn lạnh lùng lặp lại một lần nữa: “Xuống xe.”
Uy quyền đại phát, tôi chỉ có thể run rẩy làm theo.
Rồi sau ấy, Tống Tử Ngôn quay đầu xe, phóng mất dạng…
Hử, tôi lại vừa trêu ai chọc ai hay sao đây?!
——————
[1] Hoàng Thế Nhân và Bạch Mao Nữ: là hai nhân vật chính trong vở ca kịch [Bạch Mao Nữ ] được diễn vào những năm 1945
Thực chất câu truyện về Hoàng Thế Nhân và Bạch Mao Nữ (hay còn gọi là Hỷ
Nhi) không hề đẹp như bạn Khanh viết trong kịch bản đâu ạ, nó là ngược
từ đầu tới cuối chứ chả có cái gì gọi là ngược ái tình thâm hết, để
tưởng tượng được cốt truyện thực sự của nó, các bạn hãy nghĩ tới Vợ
chồng A Phủ, vì số phận của Hỷ Nhi trong Bạch Mao Nữ cũng giống hệt như
Mỵ trong Vợ chồng A Phủ :’(