Sợ hãi
Rốt cuộc cái chữ ‘được’ này là được kiểu gì đây, tôi vô cùng háo hức.
Sáng hôm sau, tôi mang theo tâm trạng xuân phong phơi phới đến công ty, đầu
tiên là tới bộ phận nhân sự nghe phân phối. Giám đốc Điền đọc xong danh
sách còn dặn dò lại: “Mọi người đi gặp giám đốc các bộ phận báo danh đi, Tần Khanh, cô ở lại một chút.”
Mấy người kia mang theo ánh mắt hoài nghi không giấu diếm liếc nhìn tôi,
rồi im lặng lần lượt đi ra. Tới khi trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người, giám đốc Điền nhìn tôi bằng nhãn thần rất cổ quái: “Tần Khanh,
chuyện của cô tôi đã nghe tổng giám đốc nói rồi.”
Quả nhiên Tống Tử Ngôn làm việc không tồi, tôi vội vã gật đầu: “Vâng.”
Giám đốc Điền tiếp tục nhìn tôi kỳ quái: “Tổng giám đốc đã đặc biệt sắp xếp
cho cô vào bộ phận đó, cô phải làm việc cho tốt, không nên phụ kỳ vọng
của tôi và tổng giám đốc.”
Ông thì kỳ vọng cái m* gì! Lần trước dám đem tôi ra làm vật hy sinh, nhưng, trên mặt tôi vẫn là nụ cười nịnh bợ hoàn hảo: “Nhất định, nhất định.”
Ông ta vẫn nhìn tôi lom lom: “Vậy cô đi tới chỗ giám đốc Tôn báo danh đi.”
Tôi vọt tới cửa nhanh như chớp, với cái bộ mặt già khọm giả nhân giả nghĩa
đó, lão ta có nhìn nấy hay nhìn nữa cũng không làm tôi thấy hứng thú
nổi, chỉ có một loại mong muốn mãnh liệt được xông lên đạp bẹp đối
phương âm thầm nảy nở trong lòng …
Bộ phận nhân sự ở tầng sáu, bộ phận thị trường của tôi nằm ở tầng năm, tôi đi thang máy xuống phòng giám đốc. Hắng giọng, nhìn bóng mình qua tấm
kính sửa sang lại một chút rồi mỉm cười, gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nữ rất quen.
Tôi cúi đầu, mắt dính xuống đất, đẩy cửa đi vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng đã có ba người vào công ty cùng lúc với tôi đang đứng thành hàng
trước bàn làm việc chắn cả tầm nhìn, tôi vội vàng tiến tới, cười ngọt:
“Giám đốc Tôn, em là Tần Khanh, hôm nay mới tới báo danh.”
Chiếc ghế da đen bóng lộn chậm rãi xoay lại, một người nheo mắt nhìn tôi cười cười: “Chúng ta thật có duyên, Tần tiểu thư.”
Là là là là là là chị ta! Là cái bà chị bên trong mới hai mươi mấy tuổi, bên ngoài đã bốn mươi tuổi?!
Ngũ lôi oanh đỉnh [1] là câu nói để biểu thị tâm trạng của tôi bây giờ, tóc gáy dựng hết cả lên, giọng cũng run run: “Kh…kh…khéo quá.”
Chị ta gật gù: “Mong rằng sau này chúng ta sẽ làm việc với nhau vui vẻ.”
Tôi cố đè nén lại để không run lên, vẫn duy trì thái độ bình thường: “Đương nhiên, đương nhiên là vui rồi.”
Chị ta chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi qua mặt mấy nhân viên mới chúng tôi,
tiếng giày cao gót nện cộp cộp xuống sàn: “Các bạn đã tới bộ phận này
thì cũng nên tuân theo quy định của tôi. Các bạn là nhân viên mới, còn
đang trong giai đoạn học tập, cho nên tôi cũng không yêu cầu các bạn có
thành tích xuất sắc gì, nhưng những việc được giao, các bạn phải hoàn
thành tốt. Nếu không…” Lúc đi ngang qua tôi, chị ta dừng lại, “Đừng có
kiếm cớ đổ lỗi, hoặc kiếm ai đó tới gây áp lực với tôi, ai tôi cũng đối
xử công bằng với nhau hết.”
Giọng sếp a giọng sếp, đúng là giọng sếp điển hình
Chị ta đối xử với mọi người công bằng thật, không chỉ riêng mình tôi, bất
cứ ai không làm xong việc đều bị chị ta cho một cái trừng mắt lạnh thấu
xương. Nhưng chuyện này có phải hơi quá đáng so với những gì chị ta vừa
nói không, nhìn cái đống giấy tờ tôi ôm ra từ phòng làm việc của chị ta, rồi đi so với đống của ba người kia đi, tức cả người, cái này căn bản
là mượn chuyện công trả thù riêng!
Số giấy tờ của tôi còn hơn cả ba người kia gộp lại!
Những ngày sau này chắc chắn mình không được sống an ổn rồi, tôi ngậm ngùi
tiếc thương. Đang lúc mặc niệm ủ ê, một giọng nói lạnh lùng truyền tới
từ sau đám giấy tờ cao hơn đầu người kia: “Tránh ra một chút đi, đừng có cản đường.”
Trong phòng làm việc, đoàn kết thân ái là then chốt, tôi mang hết bản lĩnh
Ngu Công dời núi [2] ra dùng, tiếc là động tác hơi vụng, nên chỉ có thể
tròn mắt nhìn đống giấy tờ trắng trắng đổ về phía trước, bộp bộp mấy
tiếng, một người đã bị mớ giấy tờ rớt lên, ngã xuống đất.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Tôi vội vàng ngồi xuống thu dọn, luôn miệng xin lỗi.
“Chân với chả tay thế đấy, cô ăn băng vệ sinh mà sống à?!” một giọng nữ giận dữ giữa những trang giấy truyền tới.
Cái giọng này nghe cũng hơi quen quen, trong lòng bỗng trỗi lên dự cảm
không hay, tôi cứng người, cúi thấp đầu xuống, gương mặt suốt đời cũng
khó quên hiện ra trước mắt tôi, chính là băng vệ sinh tỷ tỷ hôm qua!
Chị ta đã đứng dậy, hung hăng trừng tôi, tôi vừa luôn miệng xin lỗi, vừa nhanh tay nhặt đống giấy tờ rơi lung tung trên đất.
“Bỏ đi, bỏ đi.” Có lẽ cũng thông cảm với tôi nên chị ta chỉ khoát tay: “Sau này để ý một chút là được.”
Tôi hơi giật mình, gật đầu.
Chị ta liếc nhìn tôi, rồi quay sang nhìn xấp văn kiện đã được tôi nhặt lại, để lên trên bàn, như sợ tôi lại tái phạm lần nữa, bèn chia cái bàn đôi
ra làm hai nửa: “Sau này chúng ta coi đây là giới hạn, được không?”
Chị ta phân chia cũng công bằng, thế nên tôi gật đầu đồng ý.
“Được rồi.” Chị ta vừa nói vừa mở ngăn kéo, thản nhiên lấy ra một miếng băng
vệ sinh, để lên trên, dặn dò: “Lấy cái này để đánh dấu nhé.”
Tôi tròn mắt há hốc miệng nhìn miếng băng vệ sinh trắng trắng nằm trên mặt bàn gỗ, yên lặng gật đầu, gật đầu, lại gật đầu.
Hôm nay, ngày đi làm đầu tiên, sổ tay bí quyết sinh tồn trên vạn chữ của tôi giờ rút lại chỉ còn có một chữ.
Nhẫn.
Đối với sếp có tư thù riêng với mình, phải nhẫn.
Đối với đồng nghiệp lúc nào cũng làm tổn thương tâm hồn mình, phải nhẫn.
Đối với đống giấy tờ chồng chất lên cao như núi, cũng phải nhẫn.
Nhưng cái đống giấy tờ này mà chỉ dựa vào nhẫn thôi vẫn còn thiếu, còn phải
liều nữa. Chuyện ở công ty thực ra cũng không nhiều lắm, tám giờ ba mươi đi làm, tới mười giờ rưỡi, mấy đồng nghiệp đã làm xong việc nhàn rỗi tụ tập lại đi uống café. Chỉ có mỗi mình tôi phải chống đôi mắt đỏ quạch,
đằng đằng sát khí, cạp giấy tờ, dộng ngón tay lên bàn phím đánh chữ ầm
ầm.
Hơn mười hai giờ một chút, tới khi tôi đã phá thông cái quả núi nho nhỏ đó
thì cả phòng làm việc chỉ còn lại mỗi mình tôi. Ngón tay co rút lại
thành móng gà, nhìn màn hình vi tính quá lâu, đâm ra nhìn xung quanh
thấy mắt hoa hết cả lên. Cứ thế lảo đảo đi xuống căng-tin của công ty,
tôi mới phát hiện một việc cần phải nhẫn nại nhất.
Đó là bị xa lánh.
Nếu như có quan hệ nghiêm chỉnh, tỷ như nói tôi là em gái, cháu gái gì gì
đó của Tống Tử Ngôn, có lẽ người người đều kéo tới nịnh bợ tôi rồi.
Nhưng thân phận của tôi lại chẳng rõ ràng gì, trong mắt người khác, thân phận nhập nhèng này khiến tôi thấy xấu hổ lạ. Nữ thì ghen tỵ, nam thì
sợ gây sự. Bởi vậy mà tôi vừa vào căng-tin, bầu không khí liền đổi khác.
Tôi lấy cơm rồi bê khay cơm ngồi đại vào chỗ nào đó dùng nhanh rồi biến,
thể theo nguyện vọng của đông đảo quần chúng nhân dân. Sờ sờ mũi một cái chán chường, tôi ngượng ngập tìm một bàn không người, ngồi xuống.
Xung quanh ồn ào tiếng nói chuyện, chỉ có tôi đơn thân lẻ bóng.
Rất thê lương.
Đang ăn, bỗng nhiên có một bóng đen phủ trước mặt mình, tôi vừa ngẩng đầu
lên đã thấy có thằng nhóc đang bê khay cơm đứng ngay trước mặt. Tôi hiếm khi thấy có đứa nhóc nào nghiêm chỉnh thế này, rất đẹp trai, mấy thằng
nhóc mười tám, mười chín tuổi hầu hết là giống lũ lưu manh hư hỏng, ít
đứa nào đẹp trai thế, chỉ riêng mái tóc vừa gọn gàng vừa mềm mại kia đã
đáng để người ta thấy thích rồi.
Cậu ta nhìn tôi cười cười, đẹp trai tới mức gái già như tôi cũng phải nhe răng cười đáp lại.
Cậu bưng khay cơm ngồi xuống phía đối diện, nheo nheo mắt nhìn tôi, nói: “Đêm nay tới nhà tôi đi.”
“Phụt!” Tôi phun miếng cơm trong miệng ra, kinh ngạc: “Là cậu à.”
“Cô nhận ra rồi à.” Cậu ta đắc ý nói, rồi kéo kéo mái tóc đen của mình: “Cô nói không thích tóc vàng nên tôi nhuộm lại thành đen, hôm nay tới nhà
tôi đi.”
Tôi im lặng vuốt ngực, thằng nhóc này rốt cuộc muốn cố chấp mang con gái về nhà tới mức nào đây.
Cậu ta bĩu môi: “Sao cô nói mà không chịu giữ lời là sao?”
Tuy rằng cậu ta bĩu môi nhìn rất đáng yêu, nhưng tỷ tỷ đây tim làm bằng kim cương đó, tôi hỏi lại: “Tôi nói cái gì mà bảo không giữ lời hả? Tôi nói tôi không thích tóc vàng, có nói cậu nhuộm lại tóc đen thì sẽ làm gì gì đó đó với cậu đâu?”
Cậu ta chớp chớp mắt: “Là ý gì?”
Nhìn cái mặt ngây thơ đó, niềm tin sắt đá với bản thân bấy lâu nay của tôi
cũng phải dao động, tôi nghiêng người qua, thấp giọng hỏi: “Thế cậu kêu
tôi về nhà cùng cậu là muốn làm gì hả?”
Cậu ta đáp: “Xem phim kinh dị, coi một mình sợ thấy bà.”
Cái thằng nhóc xấu xa này, tôi trợn trắng mắt nhìn cậu ta: “Thế sao cứ thích rủ tôi đến nhà buổi tối?”
“Buổi tối coi mới có không khí à.” Tiếng đáp lại tỉnh rụi.
Sặc, đây mới là đáp án chính xác sao?! Tuy nói là xã hội ngày nay nhìn đâu
cũng thấy sắc lang, nhưng lần này tôi đã nhìn nhầm thật rồi, tôi lắc
đầu, thì thào: “Hóa ra không phải là 419 [1] a.”