Chết! Sập Bẫy Rồi

Chương 1




Đại học (p.1)

Hít vào, thở ra, lại hít vào, lại thở ra.

Hít vào thở ra hết N lần, tôi chầm chậm đi về phía bục giảng. Sinh viên trong lớp đã ra ngoài hết, chỉ còn lại một người đàn ông đang thản nhiên đứng chỉnh sửa gì đó trên bục giảng.

Tôi hắng giọng: “Thầy Tống.”

Hắn ngẩng đầu lên, con mắt đen trầm tĩnh liếc qua tôi, tôi nghe tiếng tim mình đang đập dữ dội, khẽ cắn môi, thoáng hạ quyết tâm, tôi cất tiếng: “Thầy, em là Tần Khanh lớp 9!”

Hắn im lặng, trong mắt hơi ẩn ẩn ý cười.

Tôi nuốt nước bọt, nắm chặt tay lại, ngẩng cao đầu, nói to: “Thầy, em yêu thầy!”

“Thế nào, thế nào? Kết quả sao?!”

Vừa trở lại ký túc xá, một đám người đã xông tới.

Tôi đáp xuôi xị: “Tao nói rồi.”

“Thế sau đó? Thầy phản ứng thế nào?” Ánh mắt đám người vây quanh lóe sáng.

“A, ra thế à.”

“Cái gì ra thế?”

Tôi nhún vai: “Đấy là phản ứng của lão ấy đó.”

Nói chính xác hơn, lúc đó hắn khẽ giật mình, sau đó nhìn tôi ý vị thâm trường, đáp: “A, ra thế à.”

Tôi nghiêng người dựa đầu lên vai Tiêu Tuyết, ai oán nói: “Mày nói tao có nên tuyệt vọng không đây?”

Tiêu Tuyết vừa dịu dàng vuốt tóc tôi, vừa an ủi theo kiểu đại vĩ ba lang [1]: “Không sao, không sao, cùng lắm là học thêm một năm nữa, coi như học lại cho chắc thôi mà.”

Lượn quách nó đi cho lành.

Tôi bơ nó, lăn lên giường, nhìn lại trên màn hình số năm mươi chín đỏ choe choét trong trang web của trường, để mặc những giọt nước mắt hối hận lăn trên gương mặt nghiêng bốn mươi lăm độ của mình.

Nhìn ba chữ Tống Tử Ngôn tên giảng viên đề bên cạnh môn học, tôi rầu tới thối ruột.

Nghe đồn hắn là một con rùa biển bơi về nước sau khi tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng nào đó ở nước ngoài, nghe đồn hắn ngoài việc dạy ở trường này còn tự mở một công ty niêm yết [2], nghe đồn hắn vô cùng đẹp trai tài giỏi, khí vũ hiên ngang, nghe đồn mỗi lần hắn đứng lớp, bất kể đó có phải là môn tự chọn hay không, sinh viên tới học đều đông nghìn nghịt – nhân khí tốt quá a, hắn đi dạy chưa bao giờ điểm danh, bởi không có ai ngốc tới mức bỏ giờ của hắn.

Nghe đồn môn tự chọn năm nay vốn là sinh viên đăng ký với lớp trưởng, rồi sau đó nộp danh sách lên thầy giáo vụ, nhưng năm nay có quá nhiều sinh viên chọn lớp của hắn nên cuối cùng phải đăng ký lại một lần nữa. Để đảm bảo công bằng, trường quyết định cho đăng ký trên mạng, hôm đó năm giờ mới mở hệ thống đăng ký, tới ba giờ hệ thống đã lag toàn tập.

Tôi vừa lắc đầu thở dài trước sức mạnh mỹ nam, vừa liệt thêm tên mình vào biển người đăng ký mênh mông.

Không thể không tự hào rằng vận khí của tôi quá tốt được, toàn bộ tên của một trăm hai mươi mốt sinh viên cả lớp đều đạp lên trên tên tôi. Ngày có danh sách học, tôi lệ nóng quanh tròng, cảm động tới muốn khóc, hận không thể phi về nhà thắp ba nén nhang lên mộ phần tổ tiên.

Cảm tạ tổ tiên phù hộ, cuối cùng con cũng không cần nơm nớp lo sợ mỗi lần trốn học rồi!

Nhưng ai ra đây nói tôi nghe coi, tại sao tên thầy giáo chưa bao giờ điểm danh như hắn lại cho tôi 0 điểm chuyên cần chứ?! Tại sao phải lưu lại cho đứa sinh viên năm thứ tư như tôi thành tích thê thảm vậy?! Tại sao đã cho tôi hạ cánh an toàn trước mấy môn chuyên ngành khó như quỷ rồi lại ngáng chân cho ngã trước cái môn bé con con này?!

Kinh dị nhất chính là, môn tự chọn chỉ một học kỳ mới có, nghĩa là phải đợi thi lại, mà cũng chỉ có thể đợi sang năm thi lại với lũ năm ba, nói cách khác, tôi phải làm một đứa sinh viên bị lưu ban.

Lúc vừa hay tin, tôi còn chẳng thèm để tâm. Học tới năm thứ tư, trường thực hiện chính sách mắt nhắm mắt mở với lũ sinh viên chúng tôi triệt để, còn nhớ lớp bên có thằng sinh viên ngồi phòng thi số 6 nổi tiếng, giám thị bắt được tên ấy đang giở tài liệu, nó chỉ cúi đầu nói: “Thầy, em đã học năm thứ tư rồi.” chỉ bằng câu nói ngắn gọn thế thôi đã đánh một đòn chí mạng vào lòng trắc ẩn của thầy giám thị, vậy là được thoát tội.

Chỉ cần khai giảng rồi đi xin thì sẽ không sao hết. Tôi cứ lạc quan nghĩ như thế.

Mà sau ngày khai giảng, tôi mới biết ý nghĩ lúc đó của mình ngu tới mức nào.

Nghe đồn, có em gái là hoa khôi của trường, hai mắt đẫm lệ, khóc sướt mướt cầu xin đau khổ, Tống Kim Quy vẫn dửng dưng lạnh lùng. Lại nghe đồn, có người vì môn học tự chọn mà để tuột mất học bổng hạng nhất, bèn cùng với phụ huynh kiên trì đuổi theo chặn đường giảng viên, Tống Kim Quy không nể mặt, vung tay múa bút sửa ngay tám mươi lăm điểm thành năm mươi lăm…

Đằng sau vẻ phong nhã thanh tú đẹp trai kia của Tống Kim Quy lại là một tâm hồn vô cùng khốn nạn và khủng bố.

Đến lúc này, tôi mới hối hận tới mức mất ngủ.

Đương rơi vào đường cùng, tự nhiên một cảnh trong phim Friends siêu nổi tiếng lóe lên trong óc, một học sinh nam đẹp trai thổ lộ với Ross: “Thầy, em yêu thầy!” Ross lúng túng, tuy rằng không nhận lời tỏ tình nhưng cũng lén giúp cậu học sinh kia sửa điểm.

Mặc kệ là sư Trung hay sư Tây, cứ gõ mõ được là đạp đất thành Phật ráo.

Thế nên mới có cái màn ở trên kia.

Nhưng sao Tống Kim Quy không có dấu hiệu rục rịch gì hết thế? Không lẽ dùng chiêu đó không xi-nhê gì với hắn sao?

Không, chả có nhẽ lại thế. Cứ cho hắn không phải thầy giáo, nhưng có người tỏ tình thế, ít ra cũng nên đỏ mặt một tí chứ. Nhưng mà phản ứng của hắn từ đầu tới cuối chỉ có thể hình dung bằng hai câu thành ngữ, một là hoảng nhiên đại ngộ [3], một là nhiêu hữu hưng vị [4].

Tôi không dám tính tới phương án thất bại phải học lại thêm một năm nữa, hạ quyết tâm ngày mai chắc chắn phải bỏ thêm dầu vào lửa mới xong.

Hôm sau tôi dậy sớm, bò ra khỏi giường, ra đứng trước cổng trường ôm cây đợi thỏ.

Từ xa đã thấy bóng hắn đi tới, toàn thân chìm trong nắng sớm, cả người như phát ra một tầng kim quang, sải chân thong dong, tự tin, đúng là vô cùng có dáng ngọc thụ lâm phong nha. Tôi nuốt nước bọt, vội xông ra.

Hắn gật đầu chào, hỏi: “Tần Khanh của lớp 9 phải không, có chuyện gì?”

Tôi gật đầu như giã tỏi, tí ta tí tởn đi lại gần, giả bộ lấy giọng e thẹn, nói: “Thầy, em chờ thầy ở chỗ này lâu rồi, cái này là bữa sáng em mua cho thầy ở căng-tin đấy.”

Hắn dừng bước, đảo mắt liếc tôi một cái, có chút suy tư..

Tôi cười hơn hớn: “Nếu thầy thích, sau này hôm nào em cũng mua bữa sáng cho.”

Một hồi lâu sau, hắn mới trầm ngâm: “Chuyện ngày hôm qua em nói…”

Thanh âm trầm thấp như đang suy xét. Tôi không để cho hắn có cơ hội, lập tức mở mồm đánh ngay đòn phủ đầu: “Thầy, ngay từ lần đầu tiên gặp em đã thích thầy rồi, thích cặp lông mày, đôi mắt, cái mũi, thích bờ môi của thầy. Mỗi một câu thầy nói em đều nhớ mãi không quên, nghe được tiếng thầy thôi là đủ cho em thấy hạnh phúc rồi. Em thích thầy, thích đến sắp phát điên lên, rời xa thầy chắc chắn em không thể nào sống được, thầy là lẽ sống của đời em, là sao mai trong bóng đêm tăm tối, soi sáng đường cho em.”

Nửa đoạn đầu đầy những nỗi chua xót, nửa đoạn sau cop từ trong đơn xin gia nhập Đảng, ý tứ bay loạn xạ, nước miếng bay tung tóe.

Hắn vẫn im lặng, chỉ tự tiếu phi tiếu nhìn tôi, bỗng nhiên tôi có cảm giác mình chẳng khác nào con khỉ làm trò trên sân khấu, cũng ngượng ngùng không dám nói thêm câu nào nữa.

Một lát sau, hắn mới mở miệng: “Hóa ra địa vị của tôi trong lòng em quan trọng như vậy.”

Tôi gật đầu, gật đầu, lại gật đầu.

“Em đã thích tôi như thế.” Hắn chậm rãi nói, nghe giọng như có ý cười: “Chúng ta hẹn hò đi.”

—————————————————————-

[1] đại vĩ ba lang: ý chỉ những câu nói có có ẩn ý trêu đùa, chế giễu, trong trường hợp này, Tiêu Tuyết an ủi Tần Khanh nhưng có ý trêu

[3] hoảng nhiên đại ngộ: bừng tỉnh đại ngộ

[4] nhiêu hữu hưng vị: sự vật, sự việc thú vi