Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ)

Chương 47: Xong rồi




Tay nghề của đầu bếp Thẩm Nam thuê tới rất tốt, món ăn tuy vẫn chỉ là mấy món thanh đạm, nhưng hương vị lại rất ngon, hơn nữa, có lẽ là suy xét tới bản chất của Vương Việt, số lượng cũng rất nhiều.

Vương Việt rất vừa lòng về điểm này, tuy có hơn một nửa là Lư Nham phải ăn hết.

Ngoài một ngày hai bữa, những thời gian khác Vương Việt đầu tiên sẽ đi dạo trong ngoài biệt thự, dạo đủ rồi thì xem phim.

Cái giường to trong biệt thự rất thoải mái, ăn cơm tối xong, Lư Nham tựa vào đầu giường, chọn một bộ phim bật lên.

Vương Việt lần đầu tiên xem phim bằng máy chiếu, nhoài người lên giường, trông có vẻ rất tò mò, Lư Nham cảm thấy may là bình thường không tiếp xúc quá nhiều với Thẩm Nam, nếu không cứ sống hủ bại thế này, Vương Việt đảm bảo sẽ bị nuôi thành không chịu nổi cuộc sống của dân chúng bình thường.

Có điều, bộ dạng mới mẻ này, đối mặt với cơn buồn ngủ lại không chịu được một kích, chưa tới nửa tiếng Vương Việt đã bò lên giường ngủ.

Lư Nham muốn kéo cậu ngủ về đầu giường bên này, nhưng vừa đụng tới Vương Việt, cậu đã nhăn mặt nhíu mày tỏ vẻ không muốn, Lư Nham chỉ đành từ bỏ, lấy gối qua nhét vào dưới đầu cậu.

Phim chiếu xong, Lư Nham vẫn đang dựa vào đầu giường không nhúc nhích.

Trong phòng ngoài phòng đều rất yên tĩnh, đèn đường rất sáng, trong phòng không bật đèn cũng nhìn rất rõ, mọi đồ đạc trong phòng đều đổ ra cái bóng thật dài.

Lư Nham ngây người nhìn tường một lúc, chậm rãi ngồi dậy, đắp chăn cho Vương Việt xong thì xuống giường, tay chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ.

Hôm nay hắn và Vương Việt đã kiểm duyệt qua mọi phòng trong biệt thự, chỉ có đúng phòng giải phẫu dưới tầng hầm là hai bọn họ đều chưa nhanh chân tới xem.

Giờ Vương Việt ngủ rồi, Lư Nham định đi một mình xuống nhìn.

Tầng hầm và gara ngầm được nối với nhau, diện tích rộng bằng một tầng nhà, vừa đi vào đã ngửi thấy đầy mùi thuốc sát trùng.

Toàn bộ không gian bị ngăn cách thành hai căn phòng trong và ngoài, căn phòng bên trong bị ngăn cách bằng cửa rất dày, Lư Nham đi tới cửa, nhìn xuyên qua cửa kính trên cửa vào bên trong,

Giường giải phẫu cùng với các loại dụng cụ đã được bày biện gọn gàng ngăn nắp, trông giống như ở phòng giải phẫu của bệnh viện, khiến người ta không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng.

Lư Nham không đi vào, nhìn qua cửa kính một lúc, rồi xoay người đi ra khỏi tầng hầm.

Vừa định lên tầng, đột nhiên nhìn thấy Vương Việt đang đứng trên cầu thang, dựa vào tường.

“Đệt, làm anh sợ hết hồn,” Lư Nham bật đèn cầu thang lên, Vương Việt chỉ mặc áo phông, để trần hai chân đi dép lê, “Làm anh sợ vài lần nữa là anh chết trước em thật luôn… Không phải là ngủ rồi à, sao lại chạy xuống đây? Không lạnh à?”

“Nghe thấy anh dậy nên đi xuống,” Vương Việt cười, khom lưng xoa đùi, “Không lạnh gì cả.”

“Muốn anh bế không?” Lư Nham đi lên cầu thang, giang hai tay về phía cậu.

“Muốn,” Vương Việt không hề chần chừ, đột nhiên nhảy lên người hắn.

Lư Nham có thể cảm nhận rõ ràng Vương Việt nặng hơn trước kia không ít, lực lúc nhảy lên làm hắn lùi lại một bước, “Sắp thành heo thật rồi.”

“Không bế được nữa à?” Vương Việt hơi lo lắng ôm lấy cổ hắn, muốn cho trọng lượng mình đè lên cánh tay được giảm bớt đi.

“Sao thế được, nặng như em thì thêm hai người nữa anh cũng bế được.” Lư Nham đung đưa cậu.

“Không phải anh bảo là không sợ à?” Vương Việt nói nhỏ vào tai hắn, “Sao lại lén chạy xuống xem.”

“Không dám xem mới là sợ,” Lư Nham cười, “Dù sao anh cũng phải nhìn xem tình huống phòng giải phẫu thế nào chứ, thêm hai ngày nữa đã phẫu thuật rồi.”

“Thế nào?” Vương Việt hỏi.

“Tốt lắm, sạch sẽ gọn gàng, giường cũng thoải mái,” Lư Nham nghiêng đầu hôn cậu, “Đến lúc đó em ngủ trên giường một giấc, tỉnh lại là không có chuyện gì nữa, dù sao em cũng thích ngủ mà, đúng không?”

“Ừm,” Vương Việt nở nụ cười, “Giường giải phẫu đều nhỏ lắm, em xoay người sẽ rơi xuống mất.”

“Không đâu, anh giữ ở bên cạnh mà,” Lư Nham vào phòng ngủ, thả Vương Việt xuống giường, rồi đổ người xuống ôm chặt lấy cậu, “Với lại, chắc chắn em chưa kịp xoay người thì đã xong rồi.”

“Cũng đúng,” Vương Việt nhắm mắt lại, “Buồn ngủ rồi.”

“Nằm yên ngủ đi.” Lư Nham thả gối lên đầu giường, kéo cậu nằm lên gối.

Chưa tới mấy phút sau, Vương Việt đã ngủ lại lần nữa, Lư Nham không dám đi lung tung khắp nơi nữa, nằm thẳng ngay ngắn trên giường, trong lòng Vương Việt đang không  yên, ngủ không sâu, nhưng hai hôm nay cậu phải nghỉ ngơi cho thật tốt, Lư Nham không dám làm ra bất cứ động tĩnh gì nữa.

Hôm sau, đồng hồ sinh học dậy sớm rèn luyện của Vương Việt không nhạy, ngủ thẳng tới hơn chín giờ lúc Thẩm Nam đưa bác sĩ tới kiểm tra mới tỉnh.

Bữa sáng được Thẩm Nam mang tới, rất phong phú, Lư Nham vừa nhìn cách kết hợp món đã biết là được chuẩn bị cẩn thận.

Lúc Vương Việt rửa mặt trong phòng ngủ, Lư Nham và Thẩm Nam gặp mặt hai bác sĩ và các trợ thủ ở dưới tầng hầm.

Không biết trước đó Thẩm Nam đã trao đổi với bác sĩ như thế nào, bác sĩ rất thức thời, thậm chí trong ánh mắt còn không hề biểu hiện ra một chút tò mò nào, chỉ bình tĩnh hỏi tình huống chung, rồi kỹ càng tỉ mỉ trả lời mười vạn câu hỏi vì sao của Lư Nham.

Vương Việt rửa mặt xong, rất hợp tác cho bác sĩ kiểm tra thân thể, cho dù Lư Nham trước sau vẫn ở bên cạnh cậu, nhưng vẫn nhìn ra được cậu đang căng thẳng, tay cũng lạnh toát.

Lúc lấy máu cho Vương Việt, trợ thủ làm rất cẩn thận, chắc là vì tình huống đặc biệt của Vương Việt, mấy người này có lẽ đều ôm quyết tâm bị búng tay một cái là chết để đến đây.

“Sao mà phải rút nhiều thế,” Vương Việt đột nhiên nhíu mày nói một câu, “Sắp đủ được một bữa cơm rồi.”

Động tác của trợ thủ dừng lại, Lư Nham sợ anh ta run lên lại đâm hỏng, nhanh chóng xoa đầu Vương Việt: “Đều phải rút nhiều như vậy mà, không thì kiểm tra không chính xác.”

“À.” Vương Việt nói.

“Biết trước thế tôi nên nói với người ta cậu là quỷ hút máu.” Thẩm Nam ở bên cạnh khoanh tay nói.

“Tôi không phải.” Vương Việt nhìn gã.

“Lấy xong máu là kiểm tra xong rồi, nghỉ ngơi cho tốt hai ngày, giải phẫu nhanh lắm.” Một bác sĩ an ủi Vương Việt.

“Ừm.” Vương Việt gật đầu.

Kiểm tra thân thể của Vương Việt không có vấn đề gì lớn, có thể giải phẫu với tình trạng thân thể này, lúc Vương Việt đi lên tầng ăn gì đó rồi, bác sĩ vừa cất đồ đạc vừa dặn dò Lư Nham những việc cần chú ý trong hai ngày nay: “Tôi không thể nào kiểm soát được thời gian giải phẫu, nói thì nói là sẽ rất nhanh, nhưng anh Tiêu, anh hẳn là biết…”

“Tôi biết, các anh cứ tiến hành từng bước như bình thường là được.” Lư Nham gật đầu.

Bác sĩ đi rồi, Lư Nham nhìn Thẩm Nam: “Nhiều người như thế à? Mục tiêu có lớn quá không?”

“Ý của anh là chỉ tìm một bác sĩ,” Thẩm Nam cũng nhìn lại hắn, “Sau đó hai ta giúp đưa dao giải phẫu à, anh đưa nhầm còn dễ nói, anh thấy nếu như tôi đưa nhầm rồi còn sống được nữa không…”

“Tôi lo ngộ nhỡ không bảo mật được chuyện này.” Lư Nham châm điếu thuốc.

“Hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu, đưa đủ tiền rồi,” Thẩm Nam dừng lại, “Chỗ tiền anh để ở chỗ tôi đã dùng hết rồi, còn thêm cả tiền của tôi.”

“…Khoản lớn.” Lư Nham cười, số tiền hắn để ở chỗ Thẩm Nam không phải con số nhỏ.

“Vả lại trước đó tôi cũng đã nói rõ ràng với bọn họ rồi, xảy ra chuyện gì, cả tiền lẫn mạng đều đừng muốn nữa.” Thẩm Nam vỗ vai hắn, “Chuyện này anh chuyên nghiệp nhất, không phải à.”

Thẩm Nam lái xe đi rồi, Lư Nham mới lên tầng, mở cửa phòng ngủ ra đã ngửi thấy mùi thơm, Vương Việt đang ngồi bên bàn uống trà cạnh cửa sổ, vùi đầu cặm cụi.

“Ngon không?” Lư Nham đi qua cầm cốc nước trái cây uống một ngụm.

“Ngon,” Vương Việt chỉ cốc canh trước mặt, “Canh này uống ngon cực kì.”

Lư Nham ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm cốc canh lên uống từ từ, “Bác sĩ đáng tin lắm, em đừng căng thẳng.”

“Ừm.” Vương Việt gật đầu.

“Hai hôm nay em chỉ cần ăn ăn ngủ ngủ cho tốt là được.” Lư Nham lại nói.

“Cảm giác anh còn căng thẳng hơn cả em,” Vương Việt bốc miếng cá tuyết nhét vào miệng.

“Hình như là thế,” Lư Nham bỏ cốc canh xuống, đứng lên nhảy nhảy tại chỗ, “Anh còn chưa bao giờ căng thẳng như thế đâu.”

Lư Nham thật sự căng thẳng, chuyện này là chuyện chưa từng có trong kiếp sống sát thủ nhiều năm nay của hắn, nhiệm vụ đầu tiên cũng không thể khiến hắn căng thẳng như vậy.

Hắn chỉ có thể giữ cảm xúc bình tĩnh bên ngoài để tránh ảnh hưởng tới Vương Việt.

Vương Việt hơi làm hắn bất ngờ, Vương Việt lúc kiểm tra thì căng thẳng tới mức tay chân lạnh toát, hai hôm nay, mọi thứ lại như thường, ăn ăn uống uống ngủ ngủ, trải qua đời sống sung sướng của chim hoàng yến, còn lười cả liếc mắt nhìn ra ngoài một lần.

Mãi cho tới buổi sáng ngày giải phẫu, bác sĩ dẫn trợ thủ lại bắt đầu chuẩn bị cho phẫu thuật, cậu còn ngủ đến chết đi sống lại, Lư Nham vặn vai bắt cậu dậy, cậu mới mở mắt ra.

“Em không sợ.” Vương Việt nhìn Lư Nham nói.

“Nhìn ra được rồi,” Lư Nham cười, gật đầu, “Còn đến muộn giải phẫu được kia mà…”

Bác sĩ làm xong hết công tác chuẩn bị, không có thời gian chờ, không nói lời dư thừa, Vương Việt thay quần áo, yên lặng ngoan ngoãn nằm lên giường giải phẫu.

Lư Nham và Thẩm Nam thay sang quần áo vô khuẩn xong thì đứng ở một bên, nhìn bác sĩ cắm từng cái ống lên người Vương Việt, ngắn ngủi có vài phút, lòng bàn tay Lư Nham đã bắt đầu đổ mồ hôi.

“Thả lỏng, xong ngay thôi,” Bác sĩ khom lưng nói nhẹ nhàng với Vương Việt.

“Ừm,” Vương Việt nói, nằm bò xuống theo yêu cầu của bác sĩ.

Ngay lúc bác sĩ chuẩn bị gây tê, Vương Việt đột nhiên nâng tay lên.

Lư Nham lập tức căng lên, mới vừa đi về phía trước một bước, còn chưa kịp mở miệng ra nói, Vương Việt đã búng tay một cái.

Bốn phía rất yên tĩnh, nhưng sau khi Vương Việt búng tay xong, mọi người vẫn cảm nhận được, một loại yên tĩnh khác bên ngoài, cảm giác nặng nề như thời gian đọng lại.

“Phòng ngừa ngộ nhỡ.” Vương Việt nói, rũ tay xuống, nhắm hai mắt lại.

Bác sĩ liếc mắt nhìn Thẩm Nam, Thẩm Nam hơi gật đầu, ám chỉ có thể tiếp tục.

Phẫu thuật cũng không phải máu chảy đầm đìa, miệng vết thương rất nhỏ, bác sĩ rạch một đường rất nhỏ lên gáy Vương Việt, bỏ vào một thứ không biết là thám châm hay gì, có thể nhìn thấy tình huống bên trong qua màn hình bên cạnh giường phẫu thuật.

Lư Nham nhìn chằm chằm vào màn hình, hình ảnh bên trên rất rõ ràng, nhưng xem lại không hiểu lắm.

Bác sĩ nhỏ giọng trao đổi vài câu, một người trong đó quay đầu lại nói với Thẩm Nam và Lư Nham: “Rất phức tạp, cần thời gian.”

“Làm hỏng thì mọi người cùng chết.” Thẩm Nam trả lời rất đơn giản.

Lư Nham xoay người quay mặt về phía cửa, trên bàn cạnh cửa có đặt một cái máy tính, màn hình hiển thị hình ảnh của camera đặt bốn phía biệt thự.

Hắn cảm thấy, đối mặt với những hình ảnh kia, nhẹ nhàng hơn nhiều so với hình ảnh trên giường giải phẫu.

Cái thứ nằm trong cổ Vương Việt rất nhỏ, Lư Nham đoán được từ bộ phận biểu hiện ra, thứ kia có lẽ còn không to bằng nửa cái móng tay.

“Tác dụng ban đầu của thứ này có thể chỉ là để ức chế khối u…” Bác sĩ nói nhỏ sau lưng, trong giọng nói lộ ra kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.

Lư Nham liếc mắt nhìn Thẩm Nam, tư thế khoanh tay của Thẩm Nam vẫn chưa hề thay đổi, có thể nhìn ra là cũng căng thẳng như hắn.

Về chuyện của Vương Việt, trước đây hắn đã bàn bạc với Thẩm Nam, Lư Nham suy đoán năng lực của Vương Việt có liên quan tới khối u trong đầu, chỉ tiếc là 18 đã không còn, đã vậy còn không để lại manh mối gì, bọn họ không thể nào kiểm chứng được 18 có bị bệnh giống như Vương Việt hay không.

Thời gian dần trôi qua, Lư Nham trước sau vẫn quay mặt vào cửa, lắng nghe động tĩnh phía sau.

Chỉ để hiểu rõ kết cấu và bộ vị nối tiếp với thứ này, bác sĩ đã mất rất nhiều thời gian, trông có hơi khác với film chụp trước đó.

Lư Nham cảm thấy mình đang dần biến thành một tấm bia giữa tiếng thảo luận khe khẽ của bác sĩ.

Cả người cứng đờ, chân cũng tê dại.

Giờ nếu như có người lại đẩy hắn một cái, hắn chắc chắn sẽ có thể dứt khoát ngã xuống, vỡ tan thành bột phấn khắp đất.

Thẩm Nam không khác hắn lắm, có điều tình huống chắc là đỡ hơn hắn một chút, ngoài kết quả của giải phẫu, Thẩm Nam có ít hơn hắn một tầng vướng bận.

“Cược không.” Thẩm Nam cứng đờ đi về phía hắn hai bước, nhỏ giọng nói.

Lư Nham liếc mắt nhìn Thẩm Nam một cái, cảm thấy người này chắc đã bị ẩm IC, nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi một câu: “Cái gì.”

“Ba tiếng 52 phút,” Thẩm Nam nói, “Một bữa buffet.”

“Giờ anh đã tẻ nhạt vậy rồi cơ à…” Lư Nham hạ giọng, hắn hiểu được Thẩm Nam muốn cược thời gian từ lúc bắt đầu giải phẫu tới giờ, “Bốn tiếng ba phút.”

Hai người quay đầu lại liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, Thẩm Nam dựng ngón cái lên với hắn: “Đỉnh.”

Bốn tiếng, Lư Nham nhìn lướt qua màn hình bên cạnh giường giải phẫu, vẫn là hình ảnh rõ ràng mà lại không hiểu được như cũ, tim hắn quặn lại, lại tiếp tục nhìn chằm chằm lên cửa.

Tầng hầm của biệt thự là xây ngầm một nửa, chỗ tường bên ngoài gần trần nhà có một cánh cửa sổ nhỏ, dưới sàn nhà của căn phòng bên ngoài, có một ô vuông được tạo nên từ ánh nắng hắt vào.

Lư Nham từ cửa kính trên cửa, nhìn ô nắng hình vuông trên mặt đất thay đổi từng chút một, sáng ngời lên, rồi lại từ sáng ngời mà ảm đạm đi từng chút một.

Cuối cùng, trở thành ánh đèn đường mờ nhạt.

Bác sĩ phía sau đột nhiên thở ra một hơi thật dài.

Âm thanh này lọt vào tai Lư Nham có thể so sánh với tiếng sấm, hắn đột ngột xoay người lại.

“Xong rồi.” Trong giọng nói của bác sĩ tràn đầy mỏi mệt, ánh mắt sau khẩu trang cũng là mệt mỏi.

“Thành công?” Lư Nham hỏi.

“Chỉ riêng việc gỡ bỏ thứ này ra,” Bác sĩ đưa một cái đĩa trong tay tới, “Thành công.”

Lư Nham nhận lấy đĩa, liếc mắt nhìn, trên đĩa là một mảnh kim loại màu bạc nho nhỏ, nhìn kỹ thì trông giống như một đi ốt bán dẫn.

Chính là thứ này, nằm trong thân thể Vương Việt mười mấy năm như nguyền rủa.

Giờ thứ này cứ nằm lẳng lặng trước mắt Lư Nham như vậy, trông nhỏ nhắn mà vô hại.

“Bao lâu nữa em ấy mới tỉnh được?” Lư Nham hỏi, đi tới bên cạnh giường giải phẫu, cẩn thận kéo dây chuyền trên cổ Vương Việt ra, mặt dây chuyền đã không còn lóe lên ánh sáng nữa.

“Chuyện này phải xem thể chất,” Bác sĩ nhìn con số hiển thị trên dụng cụ bên cạnh, “Tỉnh táo hoàn toàn chắc phải mấy tiếng, chúng tôi sẽ quan sát.”

Lư Nham nhìn chăm chú vào Vương Việt đang nằm nhắm mắt trên giường, nhịp thở vững vàng, trông không có gì bất thường, hắn nắm lấy tay Vương Việt, khom lưng nói nhỏ vào tai Vương Việt: “Phủ Phủ, không sao cả rồi.”

Lúc bác sĩ tiến hành quan sát hậu phẫu, Thẩm Nam kéo Lư Nham lại: “Anh tới đây.”

Lư Nham liếc mắt nhìn Vương Việt, xoay người đi theo Thẩm Nam ra khỏi phòng giải phẫu.

“Anh cảm nhận được không.” Thẩm Nam nhìn hắn.

Lư Nham không nói gì.

Trước lúc Thẩm Nam nói ra câu này, hắn không có thời gian suy ngẫm chuyện đó, nhưng giờ, hắn hiểu rõ ý của Thẩm Nam.

Cảm nhận được không.

Cảm nhận được.

Cảm giác như thể thời gian đọng lại sau khi Vương Việt búng tay một cái.

Vẫn còn.

Nếu như lấy ra thứ đã từng khống chế hoặc kích phát hoặc là ít nhiều ảnh hưởng tới năng lực của Vương Việt, như vậy, giờ thứ đó đã bị lấy ra, năng lực cũng nên biến mất theo, hoặc là có thay đổi.

Nhưng sự thật hiện giờ là, năng lực của Vương Việt vẫn còn đó, thậm chí còn không có thay đổi, không hề dao động.

“Tôi đi ra ngoài xem.” Lư Nham nhìn chằm chằm vào Thẩm Nam, “Anh ở đây chờ tôi.”

“Ừ.” Thẩm Nam đáp, xoay người vào phòng phẫu thuật.

Lư Nham cắn chặt răng, đi ra khỏi tầng hầm.

Trời đã tối hẳn, sao sáng lấp lánh trên bầu trời, soi sáng lên mặt đất từng mảng bàng bạc.

Cả khu biệt thự đều yên tĩnh, yên tĩnh tới mức không bình thường.

Lư Nham biết đây là tác dụng của cái búng tay của Vương Việt, hắn vẫn luôn cảm thấy, nó đã ngăn cách một bộ phận xung quanh bọn họ ra, thời gian, không gian, đều bị tách ra khỏi bên ngoài, chuyện xảy ra ở nơi này, có thể không bị bên ngoài cảm nhận được.

Hắn chần chừ vài giây, bước vài bước theo con đường nhỏ ngoài biệt thự, đi về phía cổng chính.

Tới cây đèn đường gần nhất chắc chỉ khoảng có mười lăm bước, nhưng đi vài bước xong, Lư Nham lập tức phát hiện, khoảng cách giữa hắn và đèn đường không thay đổi.

Trước lúc Vương Việt tỉnh lại, rồi phá vỡ trạng thái này, bọn họ bị nhốt vào trong không gian giống như giọt nước này.

Hắn nhanh chóng xoay người đi về phía tầng hầm, Vương Việt không thể xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn được, nếu không, bọn họ thật sự có thể sẽ bị một trang bị mai phục nào đó của Thẩm Nam tiêu diệt khỏi thế giới này, lặng yên không một tiếng động.

Nháy mắt bước vào tầng hầm, đèn đường phía sau đột nhiên “choang” một tiếng, vỡ vụn.

Lư Nham bám lên khung cửa, cả người đều cứng lại, tiếp đó, đèn treo trên trần tầng hầm cũng “choang” nứt vỡ theo.

Thẩm Nam lao ra từ trong phòng giải phẫu, Lư Nham cùng gã nhìn nhau, không kịp mở miệng, đồ vật trong phòng bắt đầu nối tiếp nhau nổ tung.

Đèn, cốc, kính…

Sắc mặt của bác sĩ và trợ thủ trắng bệch đi như tờ giấy.

“Phủ Phủ!” Lư Nham hô lên một tiếng, lao vào phòng giải phẫu.

Cùng lúc Lư Nham lao vào phòng, Vương Việt đang nằm yên tĩnh trên giường giải phẫu mở mắt ra.

Lư Nham đột ngột dừng bước, nhìn Vương Việt chậm rãi ngồi dậy, từ lúc giải phẫu kết thúc tới giờ, còn chưa qua được nửa tiếng.

Thẩm Nam đi vào theo, duỗi tay muốn đi lấy máy tính.

Vương Việt đột nhiên giơ tay lên búng một cái, máy tính đã nổ tung trong nháy mắt Thẩm Nam lập tức muốn bắt lấy.

Vô số mảnh vụn mang theo ánh lửa nổ tung trên không trung, rơi rắc đầy đất.

Ngay sau đó, trong túi áo khoác của Thẩm Nam cũng có thứ gì đó nổ tung, mảnh vụn màu đen bay múa tứ tán.

Thẩm Nam giơ tay lên chắn, trên tay bị rạch ra hai vết thương thật sâu.

“Muốn giết tôi? Mất máy khống chế rồi đúng không?” Vương Việt cười, gập một chân lên, một chân khác nhẹ nhàng đung đưa, cậu duỗi tay kéo ống dưỡng khí trên mũi xuống.

Lư Nham nhìn chằm chằm vào Vương Việt, nụ cười lâu rồi không thấy trên mặt Vương Việt, làm lòng hắn đột nhiên chìm xuống.

“Thân thể em không chịu nổi,” Lư Nham nói, chỉ vào dụng cụ bên cạnh, huyết áp và nhịp tim của Vương Việt đều đang nhanh chóng tăng lên, “Em muốn chết ngay bây giờ à?”

Vương Việt quay đầu sang nhìn, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “À.”

Ngay sau đó, chậm rãi đổ xuống giường, nhắm hai mắt lại như thể đã ngủ.