Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ)

Chương 33: Tạm biệt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Việt dựa vào vai Thôi Dật, nói bằng giọng rất khẽ: “Tôi là độc nhất vô nhị, đúng không… sao còn phải có những người khác….”

Thôi Dật không nói gì, không thể nào hình dung nổi tư vị trong lòng.

Đau lòng, không cam lòng, thất vọng, đau khổ…

Kể cả động cơ của nghiên cứu này, là lòng tham trần trụi, là tràn ngập cảm giác tội ác, nhưng đối với Thôi Dật, chính nghiên cứu này lại vô cùng có tính khiêu chiến, thành quả cuối cùng sẽ trở thành một kỳ tích.

Bất kể là 37, hay là 18, đều là gã nhìn lớn lên, tuy rằng cả quá trình đầy tối tăm, nhưng gã vẫn đã trút xuống cảm tình của mình.

Gã cho rằng, mọi thứ đều có thể tiến hành theo kế hoạch và bước đi mình thiết kế ra, khống chế, bị khống chế, cách thành công cuối cùng chỉ còn có một bước.

Nhưng 37 mất khống chế, gần như đã làm tâm huyết những năm gần đây của gã bị uổng phí hết sạch, một khi 37 không còn phục tùng vô điều kiện nữa, vậy nghĩa là thất bại, 37 mất đi khống chế, đối với viện nghiên cứu, hay là đối với 18, đều là đe dọa rất lớn.

Hủy diệt 37 là chuyện gã không muốn làm, nếu như có lựa chọn… Nhưng gã không có lựa chọn, giờ nghiên cứu đã bị ép tạm dừng, trong lòng 37 ngập đầy phẫn nộ và căm ghét với 18, mà cảm xúc của 18 luôn luôn nghe lời cũng đã chịu ảnh hưởng.

Nếu như không hủy diệt 37, nỗ lực cuối cùng của gã sẽ tan tành hết thành bong bóng.

Lúc 18 giơ tay lên, Thôi Dật nhắm hai mắt lại.

Nếu như 37 có thể nhìn trộm được nội tâm gã vào thời khắc này, có lẽ sẽ nhìn thấy một mảng hỗn loạn.

“Nghe lời,” Gã nhẹ nhàng xoa lên tóc Vương Việt, “Chúng ta đi về, cậu vẫn là tốt nhất…”

“Tác phẩm nghệ thuật sao?” Vương Việt nhắm mắt lại cười.

18 vung mạnh tay lên, lặng yên không một tiếng động, trong không khí yên ắng sắp đọng lại, đột nhiên hiện ra vô số điểm đen nhỏ, nhọn như mũi kim.

Những điểm đen rậm rạp kia bị kéo dài ra trong nháy mắt, rồi tụ lại, sau khi ngắn ngủi tạm dừng trong không trung, đã giống như mũi tên rời khỏi cung kéo căng, vẽ ra một đường cong màu đen bắn về phía cổ Vương Việt.

“Đáng tiếc.” Vương Việt đột nhiên mở mắt ra, tay phải búng một cái, mũi tên màu đen đang bay chỉ cách cổ cậu có hai tấc đã như thể bị một bức tường vô hình chặn lại, đột nhiên dừng giữa không tung, “Không phải duy nhất.”

“37…” Tay Thôi Dật trượt xuống khỏi người cậu, thân thể chậm rãi ngả ra sau, dựa lên xe, gã cười, sắc mặt hơi tái đi, tuyệt vọng và mất mát khó có thể nói nên lời viết trong ánh mắt, “Cậu vẫn…”

Thôi Dật không nói xong, thay vào đó chính là thở dốc nặng nề kéo theo đau đớn.

Cánh tay Vương Việt đã hoàn toàn cắm vào thân thể gã.

“Tôi mặc kệ nghiên cứu gì đó, tôi mặc kệ tác phẩm nghệ thuật gì đó, tôi chỉ muốn là duy nhất, tôi chịu hết thảy đau đớn và tra tấn chỉ để làm duy nhất… Nếu như không phải,” Vương Việt lại gần tai gã, nước mắt lăn từng giọt thật nặng khỏi khóe mắt, trong giọng nói là run rẩy đầy tuyệt vọng, “Vậy thì bỏ đi, tôi… đã không còn ý nghĩa tồn tại nữa.”

Thôi Dật cố hết sức nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ lên mặt cậu, đã không thể nào phát ra âm thanh được nữa, chỉ nhẹ nhàng mấp máy môi: “Thật xin lỗi.”

“Tạm biệt, bác sĩ Thôi.” Vương Việt nói xong thì rút tay mình ra.

Thôi Dật chậm rãi trượt xuống đất, hai mắt dần trở nên trống rỗng.

Máu bắn ra từ lồng ngực gã, nhuộm đỏ quần áo trên người Vương Việt.

“Đừng——,“ 18 khàn giọng gào lên một tiếng, cố sức muốn đứng dậy, mà lại không thành công.

Cậu ta cắn răng, lấy sức phất cánh tay, mấy điểm nhỏ màu đen lại xuất hiện trong không khí một lần nữa.

Nhưng mấy điểm đen kia chưa kịp tụ lại cùng nhau, Vương Việt đã xoay người lại.

Cùng lúc cậu xoay người, mấy điểm đen kia đột nhiên tích tụ lại, biến thành một đám sương đen nhào về phía 18.

Nhưng trong nháy mắt sương đen sắp bổ nhào lên mặt 18, cả người Vương Việt đột nhiên cứng đờ, chậm rãi cúi đầu quỳ gục xuống, tay chống xuống đất.

Sương đen dần biến mất trong không khí.

“Anh…” 18 nhìn cậu, mãi lâu sau mới gọi một tiếng thật khẽ.

Vương Việt không nói gì, nhích lại gần cậu ta một chút.

Con xe SUV màu đen khởi động đúng lúc này, bắt đầu nhanh chóng lùi lại đường, chuẩn bị quay đầu xe.

“Đừng để gã đi!” Giọng Lư Nham đột nhiên vang lên, “Phủ Phủ! Đừng để cái xe kia đi!”

Vương Việt ngẩng đầu lên, nhìn Lư Nham, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Anh…”

“Xong việc rồi hẵng xem, đừng để gã bỏ đi!” Lư Nham ôm bụng hét to, duỗi tay sờ lên điều khiển từ xa trong giày bông của mình, khoảng cách hơi xa, ngay từ đầu, cái xe kia đã không đậu lại gần.

Vương Việt quay đầu lại nhìn con xe đã quay đầu được một nửa, dùng giọng rất khẽ mở miệng: “Anh không thể đi.”

Con xe của Thẩm Nam trước đó bị đậu ở một bên đột nhiên như thể bị cần cẩu kéo lên, tiếp đó, bay lên không, rồi bị vứt lên con xe SUV đen.

SUV đen vào đúng lúc này, đột nhiên tăng tốc, trước khi bị đập trúng, đã chạy trốn đi.

“Mẹ kiếp, vậy mà lại bị độ.” Lư Nham không hề suy nghĩ, ấn điều khiển từ xa.

Theo một tiếng nổ mạnh vang lên thật lớn, không khí ngập lửa và khói đen bốc lên.

Lư Nham theo bản năng lao về phía Vương Việt muốn che chở cho cậu, lao ra hai bước lại đột nhiên phát hiện bên cạnh sạch sẽ.

Bọn họ như thể đang đặt mình trong một nơi chân không, cú nổ mạnh, từng quả cầu lửa và khói đen bốc lên, mảnh vụn của thân xe ô tô đều bị ngăn ra khỏi không gian này.

Lư Nham trong cơn hối hả vẫn bớt chút thì giờ liếc mắt nhìn về phía người dân quê ngồi xổm, bên kia, không thể không bội phục sự cẩn thận của Vương Việt, vậy mà cũng bọc cho người dân quê kia một lớp vỏ vô địch.

Vài phút sau, chung quanh yên tĩnh trở lại, yên tĩnh tới nỗi Lư Nham có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đập, còn có cả tiếng thở dốc cố hết sức của 18.

“Anh.” 18 nhìn Vương Việt, băng vải thật dày trên mặt đã bị máu thấm ướt hết.

“Ừm,” Vương Việt sờ lên tay nó, vẫn là máu như cũ, “Đau không?”

“Đau.” Giọng 18 hơi run lên.

Vương Việt cau mày, rũ tay xuống, như thể không biết nên làm gì.

“Giết cậu ta.” Lư Nham đứng lên.

Vương Việt đột nhiên ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Lư Nham.

“Cậu ta không thể tồn tại được, Thôi Dật chết rồi, không ai khống chế được cậu ta nữa.” Lư Nham ôm bụng, không biết vì sao từ sau khi hắn tỉnh lại, bụng vẫn luôn rất đau, có thể là nằm sấp xuống đất bị lạnh bụng?

Tay 18 rất lạnh, nhẹ nhàng run lên trong lòng bàn tay Vương Việt, nhưng lại không nói gì cả.

Vương Việt cúi đầu nhìn nó: “Anh hát cho em nghe được không? Là bài hát lần trước em cho anh nghe đấy.”

18 nhẹ nhàng gật đầu.

“I’m beautiful in my way…” Vương Việt bắt đầu hát, ngón tay xẹt qua trán 18, sau đó tháo dây chuyền đeo trên cổ 18 xuống.

“’Cause God makes no mistakes….” Vương Việt cầm lấy mặt dây chuyền, nhìn, rồi giơ tay ném lên không trung.

Mặt dây chuyền nổ tung giữa không trung thành một bông pháo hoa vàng, rồi biến mất.

Ánh mắt vẫn luôn nhìn vào Vương Việt của 18 dần dần dại ra, cuối cùng, mất đi tiêu điểm.

Vương Việt không nói gì nữa, im lặng xử lí hiện trường.

Lư Nham ngồi trên một tảng đá cạnh đó, nhìn xe bị nổ tung, và cả mấy thi thể, dưới bàn tay Vương Việt, dần hóa thành tro tàn.

Hắn cảm thấy, cảnh tượng này còn kinh tâm động phách hơn cả lúc nãy xem Vương Việt và 18 đánh nhau.

Ngay lúc hết thảy biến thành bụi bay lẫn vào trong gió, Lư Nham khe khẽ thở dài, châm điểu thuốc: “Chúng ta thế này là coi như cống hiến cho PM2.5*…”

*Là bụi mịn trong không khí thường có nhiều trong các thành phố bị ô nhiễm

Vương Việt đứng giữa đường, không nói gì, lẳng lặng đứng vài phút, rồi đột nhiên lảo đảo một cái.

Lư Nham nhảy dựng lên, đỡ được cậu ngay trước lúc cậu ngã xuống đất.

Hô hấp, mạch đập đều bình thường, Lư Nham vỗ lên mặt cậu: “Phủ Phủ?”

Vương Việt không có phản ứng, nhìn như thể đã ngủ rồi, nhịp thở cũng rất đều.

Lư Nham sờ lên người cậu, kéo khóa áo khoác ra, thấy được trên áo phông bên trong có máu.

“Đệt.” Lư Nham xốc áo phông lên, thấy ba vết thương kéo dài từ ngực xuống bụng, vết thương không sâu lắm, nhưng lại rất dài, máu cũng rỉ ra không ít, mà đã bắt đầu đông lại.

Người dân quê nhập định trong đất cử động, đứng lên, Lư Nham nhìn anh ta một cái, bế Vương Việt đứng lên, hô một tiếng về phía người dân quê kia: “Chú, trạm xá của các chú ở đâu?”

“À, thôn Hạ Tây có một cái khá to.” Người dân quê chỉ vào đầu kia đường.

Căn nhà cũ Lư Nham thuê là ở thôn Thượng Tây, cách thôn Hạ Tây một con sông, đến cũng không xa.

Nhưng từ đây về lại thôn… đối với Lư Nham đang bế ngang một người, là rất xa.

Đi được một đoạn, hắn dừng lại, Vương Việt vẫn luôn thích được mình bế ngang lên như vậy, nhưng tư thế này chạy một đoạn đường dài, thật sự có hơi vất vả.

Hắn xé áo phông Vương Việt ra, băng qua miệng vết thương của Vương Việt lại, cởi áo mình ra phủ lên áo khoác Vương Việt để che khuất mấy vết máu kia, rồi cõng Vương Việt lên lưng.

Thế này lại dễ dàng hơn nhiều, Lư Nham giẫm lên Phong Hoả Luân chạy chậm một đường, cảm giác hôm nay mình chạy thật là chậm.

Chạy về căn nhà cũ kia xong, Vương Việt vẫn đang ngủ, Lư Nham đặt cậu xuống giường, kiểm tra qua miệng vết thương, vẫn đang hơi rỉ máu.

Hắn dùng chăn bọc Vương Việt lại, chạy tới nhà ông cụ chủ nhà mượn cái xe đạp, cả một đường vang leng keng đến trạm xá thôn Hạ Tây, mua ít thuốc và băng gạc xong lại vang leng keng về căn nhà cũ.

Xử lý xong vết thương cho Vương Việt, hắn mới nhẹ nhàng thở phào, lúc trả xe đạp còn tiện thể mua của nhà ông cụ chủ nhà một con gà quê, xách trở về.

Giết gà, vặt lông, bắc gà lên hầm, lúc đứng trước bệ bếp hắn mới bắt đầu cảm thấy hơi mệt.

Về phòng, cầm một cái ghế tới ngồi bên giường châm điếu thuốc, nhìn khói bay lên, sững sờ.

Những chuyện xảy ra trước đó, hết thảy đã hóa thành tro tàn mà kết thúc, nhưng cho tới tận giờ, trong đầu Lư Nham vẫn đang không ngừng thu phát từng đoạn ngắn.

Cảm giác như vừa mơ một giấc.

Thật ra, giấc mơ này cũng không lâu, đến giờ mặt trời mới bắt đầu xuống núi, khói bếp người trong thôn nấu cơm cũng vừa lục tục bay lên.

Nhưng ở trong cảm giác của Lư Nham thì lại thật là lâu, từ lúc hắn bị 18 chọc cho nhất dương chỉ rồi ngã xuống đất tới bây giờ, như thể đã trải qua vài ngày.

Mà bộ dạng ngủ không dậy nổi của Vương Việt, thoạt nhìn mạnh mẽ như vậy, hầm xong một con gà, cậu vẫn đang ngủ say sưa trên giường, còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Lư Nham thử gọi cậu mấy lần, đều không có phản ứng gì.

Lư Nham chạy một chuyến đến trạm xá, mượn máy đo huyết áp gì đó về đo, ngoài vẫn chưa tỉnh lại, Vương Việt đều bình thường.

Có lẽ là mệt mỏi quá.

Lư Nham uống hai bát canh gà, hâm nóng xong canh gà thừa thì nằm xuống bên cạnh Vương Việt.

Hắn cũng mệt, còn cả buồn ngủ, cả người mềm oặt ra như thế vừa hoàn thành nhiệm vụ trọng đại nào đó, hắn kéo tay Vương Việt qua nắm trong tay, nhéo nhẹ lên lòng bàn tay cậu, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.

Sáng sớm tỉnh lại, Lư Nham cảm thấy hơi khó thở, mở mắt ra thì phát hiện cánh tay Vương Việt đang khoát lên ngực hắn, chân cũng đã gác lên người hắn rồi.

Trở mình rồi?

“Phủ Phủ?” Lư Nham lấy cánh tay cậu xuống khỏi người mình, đẩy Vương Việt thành nằm ngửa, “Tỉnh rồi à?”

Vương Việt nhíu mày, hừ hừ hai tiếng, hai mắt hé ra, rồi lại nhắm lại thật nhanh.

“Vẫn đang ngủ à?” Lư Nham hơi bất đắc dĩ, xốc áo cậu lên xem vết thương, “Để anh đổi thuốc cho em?”

Vương Việt không có phản ứng.

Lư Nham thở dài xuống giường, tay chân khẽ khàng, giúp Vương Việt đổi thuốc, cảm giác mình như đang hầu hạ Hoàng thượng.

Vương Việt lần này không biết phải ngủ bao lâu, tuy Lư Nham biết sức khỏe cậu không có vấn đề gì, nhưng trong lòng vẫn không được an tâm lắm.

Sau khi Giang Nhị giết Thôi Dật, nhân cách vẫn luôn là Rìu, vậy giờ Giang Nhị rốt cuộc là ở trạng thái nào? Tỉnh lại rồi, hai nhân cách liệu có thể thay đổi gì không?

“Anh đi hâm nóng canh gà, em có muốn ăn một ít không?” Lư Nham thật sự không gọi Vương Việt dậy được, chỉ đành tung ra chiêu đồ ăn, “Gà quê, hầm lâu lắm, canh ngọt cực… Để anh lấy lại đây cho em ngửi thử?”

Lư Nham đi vào phòng bếp, hâm lại canh gà, dùng cái bát tô đựng, bưng bát mới vừa quay người lại, đã đột nhiên phát hiện Vương Việt đứng ở cửa phòng bếp.

“A!” Hắn suýt nữa thì làm rớt bát canh gà trong tay, “Sao đột nhiên lại dậy rồi?”

“Không phải anh bảo uống canh gà à?” Vương Việt đi vào phòng bếp, cúi đầu ngửi canh gà, “Thơm quá.”

“Em đừng làm, để anh mang ra ngoài cho em.” Lư Nham bưng canh gà, đặt lên bàn trong phòng, quay đầu lại nhìn Vương Việt, lâu như vậy tới nay, đây mới là lần đầu hắn không thể chắc chắn trước mặt là Rìu hay là Giang Nhị, “Em có chỗ nào khó chịu không?”

“Hơi đau nhức,” Vương Việt vén áo lên chỉ vào vết thương trên người mình, ngồi xuống bên cạnh bàn, “Còn hơi buồn ngủ nữa.”

“Chốc nữa uống ít thuốc hạ sốt.” Lư Nham ngồi xuống đối diện, “Những chỗ khác thì sao?”

“Khá tốt,” Vương Việt cúi đầu uống ngụm canh, “Ngon.”

“Phủ Phủ.” Lư Nham thử gọi cậu.

“Ừ?” Vương Việt bưng bát vừa ăn canh vừa ngước mắt nhìn hắn.

“Tâm trạng em không tốt à?” Lư Nham hỏi, đây đúng là Rìu, không sai, nhưng trạng thái khác hơi nhiều với Rìu ngây ngô ngày thường.

“Không,” Vương Việt rũ mắt xuống, tiếp tục ăn canh, uống xong một bát canh mới thả bát xuống, lau miệng, ngả lưng ra ghế, im lặng rất lâu: “Em giết 18.”

Nói xong câu đó, Lư Nham thấy mắt cậu long lanh nước mắt.

“Không phải tại em,” Lư Nham nhanh chóng đi qua ôm lấy vai cậu xoa lên đầu cậu, “Không phải lỗi của em.”

“Bác sĩ Thôi nói, 18 nhỏ hơn em nhiều tuổi lắm,” Vương Việt dựa vào người hắn, giọng rất khẽ, “Về sau em chính là anh trai…”

“Ừ,” Lư Nham nhớ rõ tiếng gọi “anh” của 18 với Vương Việt.

“Em ấy trông đáng yêu lắm,” Giọng Vương Việt vẫn rất khẽ, không nghe ra được cảm xúc gì, “Thích nói chuyện hơn em, lúc bọn em nói chuyện toàn là em ấy nói, nhưng hơi phiền…”

“Ừ.”

“Em muốn đi ngủ.” Vương Việt nói.

“Vậy thì ngủ, ngủ đi.” Lư Nham bế cậu đặt lên giường, “Ngủ tiếp mấy ngày nữa là em có thể đi giày cao gót chạy cùng đám heo con kia rồi.”

“Ừm.” Vương Việt nhắm mắt lại cười.

Vương Việt ngủ một giấc này tới mức Lư Nham hơi kinh hồn táng đảm, nguyên hai ngày, không hề tỉnh lại, ăn uống ị đái đều dẹp hết, đến tư thế cũng chẳng hề thay đổi một lần.

Lần này, đừng nói là đánh thức cậu, Lư Nham có đọc lại thực đơn Mãn Hán toàn tịch một lần cũng chẳng thể làm Vương Việt tỉnh lại.

“Ngủ tiếp không biến thành heo cũng biến thành người thực vật đấy, em biết không?” Cả hai ngày nay Lư Nham cũng chẳng hề nghỉ ngơi, luôn luôn canh giữ bên bàn, thi thoảng lại lật người cho Vương Việt, “Cửu thụy sàng tiền vô hiếu… phu, em hiểu không? Còn không tỉnh lại nữa là anh đi đây này.”

*câu này Lư Nham nhại lại câu Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử: cha mẹ nằm bệnh liệt giường lâu thì con cái cũng không làm hiếu tử mãi được nữa, đổi thành “phu” thôi, chắc “phu” nghĩa là lão phu =.,=

Lư Nham nói là nói thật, đúng là hắn đang suy nghĩ chuyện rời khỏi nơi này.

Thôi Dật và 18 đều đã không còn, cái người không biết là ai trong xe cũng đã chết, phân đoạn mấu chốt của hạng mục tệ hại của viện nghiên cứu đã bị phá hủy toàn bộ, nhưng người bỏ tiền ra làm chuyện này vẫn còn đó, nhiều năm như vậy, bỏ ra tiền bạc và vật tư để đầu tư, cứ như ném đá xuống sông, không ai nuốt trôi được cơn giận này.

Ngây người trong căn nhà cũ ba ngày, đây đã là cực hạn rồi, còn không đi nữa thì ngay cả Thẩm Nam và Quan Ninh cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Lư Nham thu dọn hết đồ đạc, đi ra nhà ông cụ chủ nhà, mua lại xe nhà nông* của nhà ông cụ để đó không dùng, dự định dùng cái xe này chở Vương Việt đi.

Lúc trở về phòng, Lư Nham liếc mắt cái đã thấy tư thế ngủ của Vương Việt không giống như trước lúc ra ngoài, hắn chạy tới mép giường: “Tổ tông, tỉnh rồi à?”

“Ừm.” Vương Việt nhắm mắt lại nói, duỗi tay ra từ trong chăn.

Lư Nham nhanh chóng phối hợp khom lưng, Vương Việt ôm lấy hắn.

“Đi được không?” Lư Nham hôn lên chóp mũi cậu một cái, “Chúng ta phải đi rồi.”

“Được.” Vương Việt một tay ôm lấy cổ hắn, một tay dụi mắt.

“Thế em dậy rồi rửa mặt đi,” Lư Nham nắm lấy cằm cậu, “Anh mua cái xe rồi, chốc nữa lái đi.”

“Được nhìn thấy anh thật là tốt.” Vương Việt nhìn hắn.

Lư Nham cười, chần chừ rồi hỏi một câu: “Cậu ta đâu?”

“Ai.” Vương Việt chậm rãi ngồi dậy.

“Nhị, em biết Nhị là ai mà đúng không.” Lư Nham lấy quần áo qua mặc vào cho cậu.

“Biết.” Vương Việt mặc xong quần áo, ngồi trên giường sững sờ một lúc, rồi chỉ vào chính mình, “Cậu ấy ở trong này.”

Lư Nham không nói gì, nhìn cậu.

“Cậu ấy sẽ không ra nữa,” Vương Việt cười, cúi đầu, “Bác sĩ Thôi chết rồi, cậu ấy sẽ không ra nữa.”

Lư Nham xoa tóc cậu: “Sẽ không ra nữa là thế nào?”

Vương Việt ngẩng đầu nhìn hắn, duỗi tay ôm lấy thắt lưng hắn, chôn mặt vào bụng hắn: “Em là em, cũng là cậu ấy.”

Tay Lư Nham run lên một cái, hắn đẩy Vương Việt ra, vặn lấy cằm cậu: “Đừng làm tôi sợ, cậu là ai?”

“Em là Phủ Phủ,” Vương Việt cong mắt lên cười, ánh mắt lại hơi mất mát, “Cậu ấy để lại ký ức cho em.”

“Chờ đã,” Lư Nham hơi căng thẳng, “Em nói cho anh biết, em thích bác sĩ Thôi hay là anh?”

“Anh chứ,” Vương Việt nhìn hắn, “Em vẫn luôn thích anh mà.”
*xe nhà nông:

xe nha nongjpeg

*thật ra Rìu với Nhị đều có máu yan trong người, nhưng Lư Nham thì thức thời hơn bác sĩ Thôi nhiều lắm, vừa cảm thấy không ổn cái là hỏi ngay “cậu là ai”, giống trong mấy cái chuyện chồng say rượu về nhà vợ cởi quần áo cho thì hỏi “cô là ai, chỉ vợ tôi mới được blah bloh…”, bác sĩ Thôi thì giỏi tìm đường chết ghê…