“Vì sao không nghe lời?” Thôi Dật đứng bên ngoài mặt tường kính, nhìn người trong phòng.
Trong phòng không có bất cứ thứ gì, mặt tường, sàn nhà, trần nhà, đều là một màu xám bạc đơn điệu của kim loại.
Một người ngồi cuộn tròn trong góc, nghe thấy tiếng của gã thì ngẩng đầu lên, băng vải nhiều tầng che kín mặt: “Tôi cảm thấy…”
“Không có thứ gì gọi là “tôi cảm thấy”, tôi đã nói rất nhiều lần rồi,” Thôi Dật ngắt lời của cậu ta, dừng lại một lúc, sau đó giọng nói trở nên rất ôn hòa, “Ngoài câu này ra, còn muốn nói gì nữa.”
“Tôi sai rồi.” Người trong phòng cúi đầu.
“Biết sai là tốt,” Giọng Thôi Dật vẫn ôn hòa như cũ, “Nhưng thời gian bị phạt sẽ không thay đổi.”
Thân thể người trong phòng rõ ràng đã run lên một cái.
“Tôi lo lắng cho cậu,” Thôi Dật ấn một cái nút bên cạnh, đèn trong phòng tối đi, “Cậu không chắc là đối thủ của cậu ấy, cậu ở ngoài sáng, cậu ấy ở trong tối, lúc nào cậu ấy cũng có thể lấy mạng cậu, hiểu không?”
“Hiểu rồi,” Giọng nói trong bóng tối lẫn trong run rẩy, “Bác sĩ Thôi, tôi sợ… còn bao lâu nữa?”
“Năm ngày.” Thôi Dật nói xong câu này thì xoay người đi, có thể nghe thấy tiếng thở vì sợ hãi cực độ mà dần trở nên dồn dập phía sau.
Ở trong không gian không có âm thanh và ánh sáng, người thường không cần tới năm ngày, trong mấy tiếng đã có thể dần dần nghe thấy tiếng máu chảy của mình, chẳng bao lâu sẽ suy sụp.
Đương nhiên, người này không bình thường.
Thôi Dật đi ra khỏi phòng cách li, đóng cửa lại, đi về phía văn phòng mình.
Trên hành lang ngoài cửa có một người không cao đang đứng, nhìn thấy gã đi ra, thì đi theo sau gã.
“Chúng ta không có chứng cứ chứng minh 37 vẫn đang hoạt động,” Người nọ nói khẽ, “Ý của ông chủ là…”
“Chúng ta cũng không có chứng cứ chứng minh 37 đã chết, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, thiêu cũng phải tìm thấy tro,” Giọng Thôi Dật rất lạnh lùng, “Hơn nữa, chuyện này không có nghĩa là anh được mặc kệ cho 18 làm xằng làm bậy.”
Người nọ không nói nữa, im lặng theo sau Thôi Dật vào phòng.
“18 khác với 37, cậu ta quá không ổn định,” Thôi Dật cởi áo blouse trắng trên người ra, “Chúng ta tốn thời gian bao nhiêu năm như vậy mới nhìn thấy một chút thành quả, đi ra ngoài một chuyến đã sai lầm giết chết người, cần phải chậm lại.”
“Nhưng là nếu như không thể có phán định chắc chắn cuối cùng về 37…” Người nọ cau mày.
“Kết quả chúng ta muốn không phải giết người! Anh La, nếu như chỉ muốn một công cụ giết người không để lại dấu vết,” Thôi Dật nhìn người nọ, “Vậy một người như 37 đã đủ rồi, đừng quên mục tiêu ban đầu, đừng nếm được một miếng điểm tâm trước bữa chính mà quên mất thứ chúng ta muốn chính là Mãn Hán toàn tịch!”
“Sát thủ kia phải xử lí thế nào.” Người kia hỏi.
“Chuyện đó không thuộc phạm vi của anh, đó là chuyện của tôi.” Thôi Dật ngồi ngả ra ghế, nhắm hai mắt lại.
Người nọ im lặng vài giây, xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Lư Nham.
Thôi Dật nhìn tư liệu của Lư Nham trên máy tính.
Nói đúng ra thì, không có tư liệu.
Tìm hiểu bằng con đường bình thường, người này căn bản không tồn tại.
Mà tư liệu làm một sát thủ của Lư Nham cũng ít ỏi đến đáng thương.
Ngoài những thứ thêm mắm thêm muối về S như là cười uống một chén rượu, giết người đô thị trong truyền thuyết, thậm chí còn không có cách nào phán đoán được kiếp sống sát thủ của người này có thành công hay không.
Hai thân phận song song, một căn nhà lớn, thi thoảng xuất hiện tiêu tiền như nước, một thân phận khác lại bán xiên nướng.
Bán xiên nướng còn có thể bán đến hồn nhiên thiên thành hoà với phố Văn Viễn, như thể một người địa phương sinh ra lớn lên trên con đường này.
Thật ra mối quan hệ của Lư Nham với những sự kiện này, so sánh với những người khác trên danh sách trong tay gã, còn không rõ ràng bằng, người này thực sự khiêm tốn tới nỗi sắp vùi sát xuống đất, hơn nữa, căn cứ theo tình huống của camera giám sát, hôm đó Lư Nham cũng không xuất hiện.
Nguyên nhân duy nhất làm Thôi Dật vẫn đang do dự là chính bản thân Lư Nham.
Thôi Dật nhìn sườn mặt Lư Nham bị chụp lén trên màn hình, ngón tay gõ nhẹ lên đầu hắn: “Cậu đặc biệt như vậy, sếp cậu có biết không?”
“Phủ Phủ, cậu lại đây.” Lư Nham ngồi vào trước máy tính, vẫy tay với Vương Việt.
Vương Việt đi thật nhanh lại bên cạnh hắn: “Lại rồi.”
“Từ giờ, tới lúc tôi xem xong mấy thứ này,” Lư Nham chỉ tư liệu kín mít trên máy tính, “Cậu không được nói chuyện với tôi, làm được không?”
“À, được,” Vương Việt gật đầu, rồi liếc nhìn lên màn hình, “Giờ em nói trước được không?”
“…Được.” Lư Nham châm thuốc.
“Đây là cái gì thế?” Vương Việt hỏi.
“Tư liệu, tất cả những người tên là Vương Việt và Thôi Dật đều ở đây.”
“Oa! Nhiều thế! Vương Việt Vương Việt Vương Việt Vương Việt….” Vương Việt nhìn vào màn hình đọc một hàng tên, “Thôi Dật Thôi Dật Thôi Dật Thôi Dật… thế này có mà đọc đến lúc em đầu thai cũng không xong!”
“Nếu như cậu không nói câu nào, tôi có thể xem xong trong tối nay, còn có thể nhớ kĩ nữa.” Lư Nham nói.
“À,” Vương Việt lùi lại một bên, “Bắt đầu từ giờ à?”
“Chuẩn bị,” Lư Nham giơ tay lên, “Bắt đầu.”
Vương Việt cười không nói gì, Lư Nham cho cậu một like: “Ngoan.”
Thẩm Nam thật sự là cao thủ thu thập tư liệu, còn là cao thủ sửa sang tư liệu, Lư Nham bắt đầu đọc theo trình tự, xem những cái tên lặp lại và cuộc sống không trùng lặp của bọn họ.
Chuyện nhờ Thẩm Nam giúp đỡ điều tra tư liệu, trước lúc hiểu rõ mọi chuyện, chắc hắn sẽ không dễ dàng mở miệng lần nữa.
Bất kể là nguyên nhân gì làm cho hôm đó Thẩm Nam có một khoảng bất thường ngắn ngủi, hắn đều sẽ không mạo hiểm bại lộ bí mật của mình lần nữa.
Rất nhiều người tên là Vương Việt, vậy mà còn có rất nhiều người là nữ.
Tuy Lư Nham cảm thấy khả năng có thể chuyển giới sau khi chết cực kỳ nhỏ, nhưng xuất phát từ nguyên tắc mò kim đáy biển cũng phải mò, hắn đọc trước qua tư liệu của những người nữ tên là Vương Việt một lần.
Không phát hiện ra tin tức gì có ích.
Sau đó là nam.
Từ mấy tuổi tới mấy chục tuổi đều có, Lư Nham vừa xem từng cái vừa lọc từ mấy trăm người ra một bộ phận cần phải xem kĩ lại lần nữa.
Sau ba lần đọc đi đọc lại, đã trôi qua ba tiếng, thừa lại chỉ còn có bốn mươi cái tên.
Hắn tựa lưng ra ghế, bắt đầu nhìn chăm chú vào những tin tức này, chậm rãi xem từng bước một.
Trên tư liệu đều có ảnh chụp, nhưng xét thấy ảnh chụp đều là ảnh chụp thẻ căn cước trời nộ người oán không vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể cho ai nhìn, người nào người nấy đều không khác phạm nhân là bao, cho nên hắn vẫn đọc kĩ tư liệu, lại nói Vương Việt có thể thay quần áo, hắn thực sự không chắc con quỷ này có kỹ năng đổi mặt không.
Mãi cho tới lúc hai mắt đã hơi hoa lên, Lư Nham mới đứng lên pha cho mình ấm trà.
Không có gì có thể làm hắn lấy được tin tức có ích.
Hắn lại một lần nữa nghi ngờ kí ức của Vương Việt về tên mình có sai lầm, nhưng Vương Việt nói rất khẳng định, thậm chí còn nhớ rõ lai lịch của cái tên này, còn từng thảo luận với bác sĩ Thôi.
Vương Việt khó khăn lắm mới yên tĩnh được một lần, vẫn luôn ngồi sững sờ trên sofa, thi thoảng thò đầu qua xem màn hình một cái, sau đó trở về trên sofa.
Lư Nham chậm rãi uống mấy ngụm trà, nhắm mắt lại, trong đầu là mấy tư liệu kia đang xoay vòng.
Hai mươi phút sau, hắn mở to mắt, lăn con chuột lên trên, dừng lại ở tư liệu của một người.
Vương Việt, bốn tuổi, người địa phương.
Đã tử vong, nguyên nhân là u não.
Thời gian Tiểu Vương Việt tử vong là 19 năm trước.
Sau khi chết, bố mẹ ra nước ngoài.
Lư Nham nhìn chằm chằm vào tư liệu đơn giản tới nỗi chỉ có mấy hàng chữ của đứa bé này, ngón tay gõ nhẹ lên bàn từng cái.
“Phủ Phủ.” Vài phút sau, Lư Nham quay đầu lại gọi Vương Việt.
“Dạ?” Vương Việt nhanh chóng ngẩng đầu lên.
“Cậu vẫn luôn ở WC à?” Lư Nham hỏi cậu.
“Đúng thế, vẫn luôn ở đó.” Vương Việt gật đầu.
“Lúc còn nhỏ cũng ở à?”
“Hẳn là… ở…”
“Nhớ được chuyện lúc nhỏ nhất không?”
Vương Việt rũ mí mắt xuống suy nghĩ thật lâu, lắc đầu: “Không nhớ.”
“Được rồi,” Lư Nham thở dài, “Cậu có phải là bị Mạnh Bà format lại rồi không thế, chuyện gì cũng không nhớ.”
“Cũng không phải, em vẫn nhớ được vài chuyện mà.” Vương Việt không phục.
“Phải, cậu vẫn nhớ được bác sĩ Thôi.” Lư Nham cười, mở tư liệu của Thôi Dật ra.
So sánh với hơn ba trăm Vương Việt, hơn bảy mươi Thôi Dật thoạt nhìn vẫn nhẹ nhàng hơn.
Cô gái chị gái có tên Thôi Dật lại càng nhiều, loại trừ xong chỗ đó, Lư Nham lại châm thêm một điếu thuốc.
Lần này nhưng thật ra rất nhanh, có điều sau khi châm điếu thuốc thứ ba, số người sót lại để đọc lại một lần là 0.
Lư Nham đột nhiên ngả ra ghế dựa, duỗi mạnh thắt lưng một cái, thuốc lá ngoài miệng rung lên, tàn thuốc rơi vào cổ áo lọt vào trong áo.
“Đệt.” Lư Nham đứng lên nắm cổ áo giũ.
“Làm sao thế?” Vương Việt nhảy dựng lên theo, “Bị điện giật à?”
“Không, cậu không nghĩ ra chuyện gì tốt được à?” Lư Nham liếc mắt nhìn Vương Việt.
“Bị điện giật rất đau…” Vương Việt nhỏ giọng nói.
“Cậu từng bị điện giật rồi?” Lư Nham nhanh chóng đuổi theo một câu.
“Ừ,” Vương Việt cau mày như đang nhớ lại, giọng càng này càng khẽ, “Rất nhiều miếng tròn nhỏ nhỏ dán lên đầu…”
“Vương Việt,” Lư Nham vốn muốn nghe cậu giải thích là chuyện thế nào, nhưng trạng thái của Vương Việt có vẻ không đúng lắm, hắn nhanh chóng ngắt lời, “Xem phim không?”
Vương Việt cả buổi mới nhìn hắn một cái, lắc đầu: “Không xem, sẽ khóc.”
“Xem phim hài, buồn cười,” Lư Nham xoay người, chuẩn bị tìm cho cậu bộ phim hài để xem, khó khăn mới có tí tin tức mới, kết quả lại không dám nghe, đi đâu để nói lí lẽ đây!
“Không,” Vương Việt đột nhiên cao giọng, “Đã nói không xem mà!”
Hơi lạnh nháy mắt cuốn từ phía sau lại, lông tơ cả người Lư Nham bay lên, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Vương Việt, lông tơ tức khắc đứng thẳng, có khi còn xếp hàng thẳng tắp.
Thật sự là nói biến sắc là biến sắc, nên ra tay là ra tay!
“Không xem thì không xem,” Lư Nham tắt máy tính đi, “Cậu cứ chốc sợ chốc giận là thế nào.”
“Tôi không…” Giọng Vương Việt đột nhiên run lên, như thể tủi thân sắp khóc, “Không có…”
“Không có gì?” Lư Nham nhìn chằm chằm vào cậu, trạng thái này là ra sao!
“Vì sao,” Vương Việt lùi về sau một bước, khóe miệng chậm rãi kéo ra một nụ cười tươi, rồi lại biến mất rất nhanh, “Vì sao lại không được?”
“Phủ Phủ?” Lư Nham thử gọi cái biệt danh làm hắn cảm thấy rất buồn nôn ra, nụ cười quỷ dị trong giây lát của Vương Việt làm bắp chân hắn hơi chuột rút.
Vương Việt không phản ứng, vào lúc Lư Nham vẫn chưa nghĩ ra được nên làm gì, cậu đột nhiên dựa tới trước người Lư Nham, sau đó nói nhỏ vào tai hắn: “Tìm thấy rồi.”
Những câu này vẫn đang dừng lại bên tai Lư Nham, hơi lạnh thấu xương Vương Việt mang tới đã biến mất.
Lúc Lư Nham lấy lại tinh thần từ khiếp sợ, trong phòng đã hoàn toàn yên tĩnh, đã không còn bóng dáng của Vương Việt đâu nữa.
Hắn đi lại vài vòng trong phòng, cuối cùng dựa vào bên cạnh bàn, một lúc lâu mới chậm rãi ngồi xuống ghế.
“Ông nội cậu,” Hắn nói khẽ một câu, “Bà ngoại cậu…”
Vương Việt biến mất, mãi cho tới hơn nửa đêm vẫn chưa trở về.
Lư Nham dựa vào đầu giường ôm cuốn Chu Dịch, đọc mắt có mắt không.
Vương Việt đi đâu rồi, Vương Việt đang làm gì, Vương Việt có gặp phải phiền phức gì không, Vương Việt còn trở về nữa không…
Ngày thường Vương Việt biến mất không tăm hơi, chờ cậu về là được, nhưng hôm nay lại không giống, trong lòng Lư Nham vẫn luôn có tâm trạng chịu trách nhiệm.
Nụ cười trước lúc Vương Việt biến mất, cùng với câu “Tìm được rồi” làm hắn không rét mà run.
Da gà nổi lên mấy tiếng vẫn chưa vuốt phẳng được, vừa nhớ tới cảnh tượng kia là lại sôi nổi dựng đứng lên.
Chỗ tư liệu Thẩm Nam tìm thấy, hắn chỉ có thể chắc chắn một chuyện, Thôi Dật dùng tên giả, hoặc là giống như hắn, chủ động hoặc bị động hủy diệt mọi tư liệu.
Không quá chắc chắn, nhưng lại không nhịn được suy đoán, cũng có một chuyện.
Chính là bạn nhỏ đã chết lúc bốn tuổi kia.
Vương Việt, cậu rốt cuộc chết khi nào?
Tưởng tượng tới Vương Việt có khả năng chỉ là một bạn nhỏ bốn tuổi, vẫn luôn lớn lên có khi chỉ là một nhúm tiểu hồn… hắn lại cảm thấy không chịu nổi.
Thế nhưng trạng thái thi thoảng lại ngây thơ tới nỗi làm người ta ngoài im lặng thì không biết làm gì nữa của Vương Việt, lại thật sự có khả năng.
Lư Nham chậm rãi trượt xuống, gối đầu lên gối, nhìn chằm chằm lên đèn treo trên trần nhà, nhắm hai mắt lại.
Hắn phải ngủ.
Ngủ nửa tiếng, chốc nữa hắn phải ra ngoài,
Bất kể kết luận của tư liệu có là gì, những chuyện xảy ra bên cạnh mình trong khoảng thời gian này, chắc chắn có liên quan tới cái WC kì quái kia.
Tuy hắn đã lười đi tìm hiểu bí ẩn gì đó, chỉ cần miễn cưỡng sống không trở ngại, tàm tạm qua ngày là được.
Nhưng nếu như đe dọa tới an toàn, thì phải lên tinh thần.
Chốc nữa hắn muốn đến nhà cái người mấy hôm trước hắn bảo Vương Việt đi theo dõi.
Ngày mai còn có một chuyện càng hao tâm tốn sức hơn, hắn cần phải đến tâm sự rõ ràng với cáo già Quan Ninh.
Đồng hồ sinh học của Lư Nham rất chính xác, không cần đồng hồ báo thức, nửa tiếng chính là nửa tiếng, cộng trừ không quá hai phút.
Nửa tiếng sau khi hắn rời khỏi giường, không bật đèn, mặc quần áo trong bóng tối, cầm cái túi nhỏ theo người đi ra ngoài.
Trong không khí phố Văn Viễn tràn ngập mùi tiêu cháy và than lửa vĩnh viễn không tan đi, trước kia, mùi này sẽ luôn làm Lư Nham có cảm giác an toàn không thể hiểu được, tựa như ổ gà ổ chó giấu ở nơi không ai chú ý tới.
Nhưng hiện giờ, cảm giác an toàn này đã đi theo như hình với bóng với Vương Việt, không còn sót lại chút nào…
Lư Nham đi qua hai con phố thì bắt xe ven đường, đọc địa chỉ.
Thời gian này, lái xe trên đường khá sung sướng, không người không xe, không đèn giao thông, tài xế ngáp ngắn ngáp dài cả đường, lái tới điểm đến.
Trong khu dân cư lác đác vài hộ bật đèn, Lư Nham đứng dưới tầng ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ, sau đó bước nhanh vào hành lang.
Chuyện lẻn vào trong nhà phá khóa, Lư Nham làm rất quen thuộc, nếu như hắn đổi nghề làm ăn trộm, có khi cũng lăn lộn ra được tên tuổi thần trộm S.
Hắn đứng trước cửa hai phút nghe ngóng động tĩnh bên trong, rồi quan sát xung quanh cửa, xác định không có gì bất thường, hắn chọc vào ổ khóa.
Khoảnh khắc cửa mở ra, hắn sững lại.
Không cần nhìn, chỉ ngửi một cái đã biết, căn nhà này đã không có ai ở ít nhất là một năm.
Hắn lấy đèn pin ra, chiếu từng góc trong nhà.
Trong nhà dọn dẹp rất gọn gàng, nhưng mỗi chỗ đèn chiếu tới đều có thể nhìn thấy một lớp bụi rất mỏng.
Chắc chắn trong nhà không có ai, Lư Nham thử bật đèn, không sáng.
Có lẽ vẫn luôn không có ai ở, cũng không ai nộp tiền điện.
Lư Nham tin Vương Việt không bám theo nhầm người, cũng sẽ không bị mục tiêu phát hiện.
Nhưng sự thật là người nọ cầm khóa đi vào căn hộ này, mà căn hộ này căn bản là không có người ở.
Nếu không phải phát hiện ra bị người theo dõi, vậy thì người này sẽ không đơn giản như Lư Nham tưởng tượng.
Người này đến có mục đích riêng, có lẽ còn biết cả thân phận của mình, cho nên mới cẩn thận như vậy.
Căn hộ này không lớn, ba phòng ngủ một phòng khách, Lư Nham dùng di động chiếu lên sàn nhà, trừ dấu giầy của mình, còn có rất nhiều dấu giầy khác, bởi vì bụi rất mỏng, cho nên đều rất mờ.
Lư Nham đứng yên tại chỗ, xem kĩ mấy dấu giầy này, mấy dấu giày hỗn loạn ít nhất cũng thuộc về bảy tám người, mọi chỗ trong phòng đều có, không nhìn ra được quy luật.
Hắn cho ra một kết luận đơn giản nhất, đây là một căn nhà cũ chờ bán.
Người nọ chỉ dừng lại ở nơi này một khoảng “thời gian an toàn”, sau đó rời đi.
Căn hộ này đối với Lư Nham, không có bất cứ giá trị gì.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, đi đi lại lại giữa mấy căn phòng, chứng thực được chắc chắn không có bất cứ giá trị gì xong thì lặng yên không một tiếng động đóng cửa rời đi.
Về đến nhà, Vương Việt vẫn không hề xuất hiện như cũ.
Lư Nham rửa mặt qua loa rồi nằm lên giường, mãi cho tới lúc trời tờ mờ sáng vẫn không ngủ.
Mấy ngày Vương Việt bám theo hắn như hình với bóng, tuy đôi khi rất phiền, còn đáng sợ… nhưng hắn không phải một người máu lạnh, năm đó con cá hắn nuôi bị chết, Quan Ninh đổ thẳng vào WC hắn còn buồn bã mất mấy ngày, cảm thấy nên đi chôn.
Mơ mơ màng màng nghĩ lung tung tới rạng sáng, bà cụ nhà đối diện hùng hùng hổ hổ ra ngoài, Lư Nham rời giường
Văn phòng của Quan Ninh 9 giờ mới mở cửa, có điều bình thường hơn 7 giờ bà chị sẽ tới, thi thoảng còn liên tục mấy ngày không về nhà mà chỉ ở văn phòng suy ngẫm nhân sinh sâu xa.
Lúc Lư Nham đến, đồng hồ điện tử trên cửa kính hiển thị vẫn chưa tới 8 giờ, nhưng có thể nhìn thấy văn phòng của Quan Ninh sáng đèn.
Lư Nham nhìn thoáng qua camera, ấn mật mã. Mật mã tháng này là 6941923333….
Có đôi khi, sự biến thái của Quan Ninh làm hắn cạn lời.
*69 với 419 là gì thì chắc ai cũng hiểu rồi, 23333 là kiểu lmao
Có điều, mật khẩu này trước kia đã từng dùng, tháng một năm ngoái, lần này ít hơn một số 3.
“Sớm vậy?” Quan Ninh đang ngồi sau bàn làm việc, nhìn vào gương trang điểm, “Rót cho chị tách cà phê.”
“Có thời gian không.” Lư Nham rót một tách cà phê đặt trước mặt chị.
“Chuyện gì.”
“Chúng ta tâm sự nhân sinh.”