Lạc Tịch trơ mắt nhìn quả bóng bay ra ngoài sân. Anh ngay lập tức chạy đuổi theo nhưng vẫn chậm một bước, quả bóng đã đập vào trên người cô bé kia. Anh vừa sử dụng sức khá lớn, nên lực đập của bóng cũng khá mạnh, nên cô bé ấy bị đập ngã về phía sau mấy bước. Anh nhanh chân chạy lên phía trước, bắt lấy cánh tay cô kéo về, lo lắng quan sát cô. Cô thật sự rất gầy, nếu lỡ bị đập trúng mà gãy xương thì thật không tốt, "Cậu không sao chứ? Có bị đập đau chỗ nào không?"
Ngay khi Thích Phi Tuyết ngẩng đầu, liền thấy trong mắt anh đều là sự lo lắng. Cô khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: "Không sao đâu."
Nghe được cô nói không có chuyện gì, Lạc Tịch thở phào nhẹ nhõm, buông tay đang nắm cánh tay cô, quan sát cô từ trên xuống dưới một lần, rồi khẽ gật gật đầu: "Nếu không, để bác sĩ của đội chúng ta xem cho cậu một chút?"
Thích Phi Tuyết nghe ra sự căng thẳng trong giọng nói của anh, khoát khoát tay: "Không có gì đáng ngại, thật." Nhạc Hoa Huy và ba huấn luyện viên khác, cùng mấy đội viên cũng vây quanh. Bị một nhóm người cao lớn vây quanh, Thích Phi Tuyết cảm thấy áp lực trước mặt mình đột nhiên tăng, lắc đầu liên tục: "Thật không có vấn đề gì mà.”
Thấy biểu tình của cô không giống gắng gượng, Lạc Tịch nhặt quả bóng rổ trên mặt đất, nhìn cô nói: "Không có chuyện gì tốt rồi, nếu một lát có gì không ổn, thì hãy tìm bác sĩ đội chúng ta xem qua." Thấy Thích Phi Tuyết gật đầu, Lạc Tịch bèn xoay người đi vào trong sân, Tống Chính Dương đi theo bên cạnh anh, vừa dẫn bóng vừa nhỏ giọng hỏi: "Mới nãy cậu bị sao vậy? Mất thần à?”
Tống Chính Dương cười hắc hắc hai cái, không lên tiếng, vỗ vỗ vai anh, nói: "Cô bé kia có đẹp không?"
Lạc Tịch dừng động tác đang dẫn bóng, quay lại nhìn anh ấy, hung hăng đập cho anh ta một phát: "Vẫn còn trong trận đấu đấy!"
Tống Chính Dương cười hì hì, giành lấy bóng từ tay Lạc Tịch, bước nhanh về phía trước, trong miệng nói thật nhỏ: "Trong mắt tiểu tử cậu thật là chỉ có bóng rổ!"
Theo tiếng còi báo, trận bóng rổ kéo dài 15 phút kết thúc, đội Lạc Tịch dẫn trước 3 điểm giành được thắng lợi. Nhạc Hoa Huy thổi còi, vẫy tay ra hiệu cho các đội viên tiến lại gần mình.
Một đám đàn ông cao to đồ sộ hô hào liền xúm lại đi qua, mấy huấn luyện viên khác ngồi bên sân cũng đi theo qua nghe sự sắp xếp của Nhạc Hoa Huy.
Bên này, một cô gái trẻ tuổi đeo thẻ câu lạc bộ quan hệ công chúng trước ngực cũng hướng các cô vỗ tay, cao giọng nói: "Các người đẹp,
chuẩn bị một chút, khảo hạch lập tức bắt đầu. Tôi nói quy tắc trước, các bạn tự chuẩn bị một đoạn khiêu vũ, sau đó chúng tôi sẽ phát một đoạn nhạc ngẫu nhiên và các bạn biểu diễn ngẫu hứng. Mọi người đã hiểu chưa?" Thấy các cô gái tham gia ứng tuyển gật đầu tỏ ý hiểu, cô ấy gật đầu một cái, nói tiếp: "Chúng ta lần này tuyển dụng tổng cộng 10 người.”, rồi mắt nhìn sang bên sân tới xấp xỉ 100 người, lộ ra một nụ cười nhẹ: “Mọi người! Chúc các bạn may mắn!”
Thích Phi Tuyết nhìn vào tấm biển trên tay, số 93, là dựa theo thứ tự thời gian đăng ký ghi danh. Cô liếm môi dưới, buổi sáng đi gấp, chưa ăn sáng, nên lúc này có hơi đói.
Tay cô khẽ ấn bụng, quay đầu đi tới bên hông khán đài của sân bóng rồi ngồi xuống. Từ góc độ này nhìn sang, những màn nhảy múa của mấy cô gái khác đều có thể thu hết vào mắt.
Sau khi Lạc Tịch nghe Nhạc Hoa Huy an bài đội hình xong thì trời đã sẫm tối, bèn chuẩn bị xách túi rời đi, nhưng bị Tống Chính Dương và La Phi kéo lại. Anh quay đầu nhìn, thì phát hiện tất cả mọi người đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế đều đang theo dõi các cô gái nhảy.
Nhạc Hoa Huy thấy tình hình như vậy, cũng hiểu mấy người bọn họ đều là thanh niên trai tráng chưa tới 20 tuổi, thấy gái đẹp liền kích thích con mắt cũng là điều dễ hiểu, đành cười nói: "Chỉ có thể xem một lúc thôi! Một hồi cơm nước xong thì trở về ký túc xá nghỉ ngơi, buổi tối còn có trận đấu đấy!"
Lạc Tịch bất đắc dĩ bị Tống Chính Dương ấn ngồi xuống ghế. Tống Chính Dương quét mắt qua đám đông, dừng lại ở chiếc ghế bên cánh gà, rồi huých cùi chỏ vào Lạc Tịch, cằm hướng chỗ ngồi của Thích Phi Tuyết mà hếch lên: "Hỏi cậu nè! Có thấy cô bé kia đẹp không?"
Lạc Tịch ghét bỏ phủi cánh tay của cậu ta khỏi vai mình, rồi nhìn về hướng đó. Cô gái chỉ ngồi trên mép ghế, một chân gác trên bậc thang, chân còn lại thả xuống, lưng dài cao ngất, đôi mắt chăm chú theo dõi đám người đang nhảy trong sân, dáng vẻ tĩnh tại, cho dù cách một sân bóng rổ, Lạc Tịch cũng có thể cảm nhận được sự chuyên tâm trong mắt cô. Chợt Lạc Tịch nghĩ đến gốc cây Ngọc Lan trong sân nhà mình, cứ độ mỗi xuân lan nở, cũng tư thái ấy, thẳng tắp mà bất khuất, an tĩnh mà thanh lịch.
Thích Phi Tuyết nhận ra có ánh mắt xa xăm từ phía đối diện, nghi ngờ quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Lạc Tịch nghiêng đầu nói chuyện cùng những người bên cạnh. Cô chớp mắt, tiếp tục quay về nhìn nhưng bóng dáng đang nhảy múa trên sân.
Tống Chính Dương còn đang lải nhải không ngừng: "Mắt cậu không nhìn ra xấu đẹp sao? Hôm nay nhiều nữ sinh như thế, vậy cậu thấy ai đẹp nè?"
Tống Chính Dương lớn hơn Lạc Tịch hai tuổi, hai người được chọn tiến vào đội tuyển quốc gia cùng năm, Tống Chính Dương luôn xem Lạc Tịch như em trai của mình. Anh biết thằng nhóc này chỉ có mỗi bóng rổ trong cuộc sống của mình, thỉnh thoảng anh cũng thích trêu chọc cậu ta. Tiếc là đối với loại đề tài này, Lạc Tịch mãi luôn yên lặng ứng phó.
Ngay khi Tống Chính Dương nghĩ rằng lần này cậu ta cũng vẫn trầm mặc, thì Lạc Tịch thấp giọng nói: "Đều đẹp hết!"
Tống Chính Dương kinh ngạc nhìn "sư đệ" nhà mình với một ánh mắt kỳ lạ, miệng há to dần đều, nhưng lại không biết làm sao tiếp lời.
Thời gian biểu diễn của mỗi người chưa đầy 4 phút, có vài người vừa vào sân thực hiện mấy cái động tác liền bị kêu ngừng, đám đông vốn đang nhốn nháo, một bộ phận từ từ rời đi. Mấy đội viên đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế cũng dần dần cảm thấy nhàm chán, rối rít đứng dậy chuẩn bị ăn cơm, nhưng vào lúc này, một giọng nữ vang lên toàn trường: "Số 93!"