20.
Mạnh Tân tỉnh dậy, phát hiện tư thế ngủ của mình lần này càng tệ hơn.
Cả người cậu gần như nằm đè lên Trần Ôn Tầm, cánh tay vắt qua ngực đối phương, mặt áp sát cánh tay y, may mà không chảy dãi, nếu không chắc cậu phải tìm cái lỗ nào để chui vào trốn mất.
Có lẽ Trần Ôn Tầm đã dậy từ lâu, nhưng bị cậu đè nên không dậy được.
Trần Ôn Tầm ngồi dậy, vuốt mái tóc ngắn rối bù của cậu rồi cười nói: "Em chẳng nặng chút nào hết, tại anh muốn ngủ nướng thôi."
Mạnh Tân nhìn chằm chằm vết đỏ trên cánh tay Trần Ôn Tầm do mình gây ra, sau khi biết chắc mình không làm phiền Trần Ôn Tầm mới vươn vai một cái rồi loạng choạng xuống giường mặc quần thể thao.
Lúc mặc đồ cậu cũng không tránh Trần Ôn Tầm, cùng là đàn ông cả mà, thành phần cơ bản đều như nhau nên chẳng có gì phải care.
Nhưng Trần Ôn Tầm lại không nghĩ vậy.
Lúc ngủ chung với y, nửa người dưới của Mạnh Tân chỉ mặc mỗi quần lót.
Y biết Mạnh Tân sẽ không quay đầu lại nên dán mắt vào cặp mông bị quần lót bốn góc bao bọc của cậu. Nhìn Mạnh Tân khá giống vận động viên, cơ bắp săn chắc, đùi cũng có thịt, lúc khom người quần lót kéo căng khiến cặp mông càng mẩy hơn.
"Anh muốn ăn gì?" Mạnh Tân ngồi xuống giường, vừa mang tất vừa nói, "Trong tủ lạnh có trứng gà, bánh mì vẫn còn...... À phải rồi! Hôm qua em nói chuyện với bà cụ dưới lầu mới biết gần đây có quán điểm tâm ngon bổ rẻ, hay là tụi mình tới đó thử đi!"
Trần Ôn Tầm kéo chăn che lại chỗ nổi lên phản ứng, nghe giọng Mạnh Tân, trong lòng y vừa vui vẻ vừa áy náy.
Mạnh Tân hệt như mặt trời rực rỡ bên ngoài. Chỉ cần ở bên Mạnh Tân, y đã thấy lòng mình vui phơi phới.
21.
Mạnh Tân mở cửa phòng ngủ, vừa bước ra ngoài vừa quay đầu nói chuyện với Trần Ôn Tầm trên giường, thế là va trúng cằm Liêu Thâm đang đứng lù lù ngoài cửa như cây cột.
Liêu Thâm che cằm lùi lại một bước, yên lặng nhìn cậu chốc lát rồi hỏi: "Ôn Tầm ở phòng cậu à?"
Mạnh Tân không hề nhận ra vấn đề mà trả lời: "Dạ."
22.
Sau khi chia phòng, Trần Ôn Tầm nói với Liêu Thâm từ giờ trở đi mình sẽ khóa trái cửa phòng, sau mười một giờ đừng gõ cửa quấy rầy mình, có chuyện gì cứ gọi điện là được rồi.
Liêu Thâm nghĩ mối quan hệ giữa họ hình như còn xa cách hơn cả bạn thuê chung nhà nữa.
Trần Ôn Tầm là mối tình đầu của hắn.
Hắn từng thề sau này không thích thêm bất kỳ ai khác, còn thề sẽ bảo vệ Trần Ôn Tầm cả đời.
Lúc yêu nhau say đắm, những lời thề non hẹn biển đều xuất phát từ chân tâm thật ý, chỉ là bọn họ còn quá trẻ nên không biết lời thề cũng có hạn sử dụng.
Làm vệ sĩ của Trần Ôn Tầm rất dễ, làm người yêu lại rất khó.
Chẳng ai chỉ cho hắn cách cứu vãn một mối quan hệ thất bại, hắn ngày càng kiệm lời, bởi vì chỉ cần hắn mở miệng trước mặt Trần Ôn Tầm thì sẽ nổ ra cãi vã, mặc dù hắn vốn không có ý đó.
23.
Người yêu nói sau mười một giờ sẽ khóa cửa phòng đi ngủ giờ lại nằm trên giường người khác.
Liêu Thâm cố tìm ra manh mối gì đó từ Mạnh Tân nhưng không có.
Cả người Mạnh Tân bám đầy mùi hương của Trần Ôn Tầm, còn làm như không có chuyện gì xảy ra cụng tay với hắn rồi cười nói: "Anh Liêu Thâm, lát nữa ăn sáng ở quán dưới lầu nhé, em dẫn đường cho hai anh."
24.
Sau khi Mạnh Tân đi vệ sinh, Trần Ôn Tầm mới ngồi dậy.
Màn cửa kéo ra, ánh nắng bị cửa sổ chia thành mấy ô vuông rọi xuống sàn gỗ.
Y dựa vào thành giường, chẳng những không biện minh mà còn cười với Liêu Thâm, cho hắn xem ảnh chụp Mạnh Tân đang ngủ trong điện thoại của mình rồi hỏi: "Dễ thương nhỉ?"