Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Chương 97




Gần đây Kì Hạnh Chi rất là vui vẻ, bởi vì mỗi ngày đều ở bên thầy.

Thầy rất là dịu dàng đối với cậu, cho tới bây giờ đều chưa từng hung dữ như cha mắng cậu là ngu ngốc, nhiều lắm thì cũng chỉ nhéo nhéo mũi cậu cười mắng cậu là đứa nhỏ ngốc mà thôi.

Thầy cũng sẽ không giống như ba ba ghét cậu đứng lâu trước gương mà ngắm nghía, cùng lắm thì chỉ là cười cười lắc đầu, rồi kéo cậu đi ra ngoài, “Em đã rất đẹp rồi, không thể đẹp thêm nữa đâu!”.

Ở bên thầy, vô luận làm cái gì cũng là đúng lý hợp tình, hơn nữa, cho dù cậu có làm sai, thầy cũng sẽ giúp cậu tìm lý do thích hợp giải vây, làm cho tâm ham hư vinh nho nhỏ của Kì Hạnh Chi vô cùng thỏa mãn!

Ngay cả chuyện mỗi ngày thầy bắt cậu làm việc nhà, cậu cũng thành thành thật thật làm. Dù sao làm không tốt, thầy cũng sẽ không mắng cậu, còn có thể cổ vũ động viên cậu làm lại.

Bởi vì cậu thích nên thầy đã cố ý đi mua một cái lò nướng. Như vậy chỉ cần khi Kì Hạnh Chi muốn ăn, mỗi ngày đều có thịt nướng, cá nướng, khoai nướng sạch sẽ ngon lành dâng đến miệng, so với bên ngoài còn ngon hơn.

Kì Hạnh Chi cũng không ngừng thắc  mắc nga! Mỗi khi cậu làm chuyện gì đó, cũng không khỏi suy nghĩ, thầy đối tốt với cậu như thế, khẳng định là phi thường phi thường thích cậu, sao vẫn không chịu thổ lộ với cậu được chứ?

Vài lần, Kì Hạnh Chi nhịn không được muốn hỏi, nhưng mà ông nội từng nói, phải giữ kẽ một chút, đừng có dọa thầy. Ai! Kín kẽ quá cũng không phải là tốt a!

Mục Sam gần đây cũng rất là vui vẻ, bởi vì mỗi ngày đều có đóa hoa thủy tiên kia ở bên cạnh.

Narcissus, là cái tên tiếng Anh mà Mục Sam đặt cho con heo ngốc kia.

Trong thần thoại Hy Lạp, Narcissus đem lòng yêu chính hình ảnh phản chiếu của mình, chết đi hóa thành hoa thủy tiên. Mà con heo ngốc bên cạnh mình cũng phi thường yêu bề ngoài của bản thân.

Bất quá cái tính mê đồ mới của Kì Hạnh Chi, sau này thân thiết rồi Mục Sam mới phát giác ra đây không phải là lỗi của cậu, mà là do người lớn trong nhà tạo cho cậu có thói quen xấu này.

Thử hỏi, ngươi mỗi ngày đều cho đứa bé này mặc một bộ đồ mới, đợi cho năm rộng tháng dài, cậu ta đương nhiên sẽ cho rằng quần áo phải luôn luôn là đồ mới.

Tật xấu này không có biện pháp thay đổi sao? Đương nhiên là không phải.

Mục Sam nói gì đi nữa cũng là thầy giáo, cũng nghiên cứu qua môn tâm lý học giáo dục, biết nên làm sao giúp cho Kì Hạnh Chi bỏ tật xấu này.

Nhưng mà,  đứa bé trai xinh đẹp như thế này, luôn khiến cho người ta có cảm giác muốn đem tất cả những thứ đồ tốt nhất tặng cho cậu, sao lại nỡ cướp đoạt đi lạc thú nhân sinh duy nhất của cậu ta được chứ?

Cho nên Mục Sam lựa chọn không để ý đến tật xấu này của Kì Hạnh Chi, còn phi thường dung túng mang cậu đi mua sắm, cho cậu vài lời khuyên thích hợp. Nếu như thật sự gặp được bộ đồ phù hợp với Kì Hạnh Chi, anh còn có thể không chút do dự mà rút ví ra.

Hảo cảm của Kì Hạnh Chi đối với Mục Sam lại tăng thêm một tầng, cậu lớn đến thế này rồi nhưng chưa từng quen biết ai có thể thật sự cùng cậu bàn về thời trang.

Mới trước đây, là người lớn trong nhà mua quần áo, luôn đem cậu biến thành búp bê, đợi đến khi cậu lớn hơn một chút tự có chủ kiến, người lớn sẽ trả tiền cho đồ mà cậu mua, chỉ cần cậu vui vẻ là tốt rồi, hoàn toàn không phát biểu ý kiến.

Nhưng mà thầy thì không giống vậy nga, không chỉ có mua quần áo xinh đẹp cho cậu mà còn cho cậu rất nhiều ý kiến. Bởi vì thầy là học vẽ mà ra, phối hợp màu sắc cực kỳ tuyệt vời,  hướng dẫn Kì Hạnh Chi mặc quần áo theo nhiều phong cách khác nhau chứ không rập khuôn như trước đây nữa.

Mà dưới sự dẫn dắt của thầy Mục Sam, kiến thức thời trang của bạn nhỏ Kì Hạnh Chi lại càng nâng cao thêm một bước, cũng dần dần cải biến thói quen thấy đồ đắt tiền là mua, quan tâm chú trọng đến phối hợp trang phục.

Ánh mắt của thầy cực kỳ tinh tế, với những y phục không hợp liền không khách khí, trực tiếp toàn bộ gạt bỏ! Kì Hạnh Chi có chút buồn bực, tuy nhiên cũng nguyện ý tiếp nhận ý kiến của thầy.

Mà trong quá trình sống chung với Kì Hạnh Chi, Mục Sam đã muốn khắc sâu nhận thức, đối phó với con heo con không thích động não này, chỉ cần nói thẳng ra thì cậu ta sẽ dễ dàng hiểu được.

Này cũng vừa phù hợp với tính tình của Mục Sam, bởi vì trải qua cuộc sống đặc thù, Mục Sam đặc biệt chán ghét người khác đùa giỡn với mình, muốn cái gì lại không nói thẳng, mà là quanh co ám chỉ.

Cho nên anh cố gắng tạo vẻ ngoài chất phác, dường như cái gì cũng nhìn không ra được, kỳ thật là đối với mấy cái loại yêu cầu kiểu đó lựa chọn không quan tâm.

Nhưng mà heo con này không giống như vậy, cậu thích cái gì, muốn cái gì, đều lập tức trực tiếp nói ra, một chút tâm tư tựa như dòng suối nhỏ trong suốt, không hề giữ lại hiện ra ở trước mặt, làm cho người ta ở chung phi thường thoải mái.

Huống hồ, đối với Mục Sam mà nói, Kì Hạnh Chi cũng không phải là loại người coi trọng vật chất, con heo ngốc đơn thuần này chỉ là có hơi ưa chăm chút cho bề ngoài mà thôi. Nhưng mà, thích chưng diện là thiên tính của con người, tiêu xài của Kì Hạnh Chi đều nằm trong phạm vi cha mẹ cậu ta có thể chấp nhận được, chưa từng nghĩ tới chuyện chiếm tiện nghi của người khác, như vậy còn có gì đáng phải chỉ trích đâu?

Thế là hai người, ngay dưới con mắt của người ngoài đã cảm thấy có gì đó không bình thường mà từ từ gia tăng tình cảm của mình.

Khi Kì Hạnh Chi cuối tuần mĩ mãn mặc bộ đồ mới mà thầy tặng về nhà khoe khoang, khiến cho cả nhà sửng sốt một chút.

Áo lông màu trắng, quần dài màu đen, áo khoác vàng nhạt sắc bạc bằng da dê, khoác trên người Kì Hạnh Chi thanh thuần lại có vài phần thành thục, hoàn toàn khác với phong cách cậu học trò bình thường mà cậu hay tạo ra.

Diêu Nhật Hiên có chút giật mình,“Tiểu Vận Phúc thật đúng là đã trưởng thành!”.

Quả thật, cả nhà mọi người đều nhìn ra được, chỉ cần thay đổi đồ một chút đã khiến cho Kì Hạnh Chi trông giống người lớn. Còn có khóe mắt đuôi lông mày không che dấu được ý cười, vừa nhìn thấy đã biết là dáng vẻ hạnh phúc của người đang yêu.

Bất quá, heo ông liếc mắt một cái liền chú ý đến một vấn đề rất quan trọng, cùng con trao đổi ánh mắt, Kì An Tu lập tức vào trong phòng gọi điện thoại.

Chỉ chốc lát sau, Kì An Tu đi ra thì thầm vào tai ông,“Cái áo khoác kia có giá đến hàng vạn.”

Hai cha con trao đổi ánh mắt, trong đầu đều là cùng một nghi vấn. Một thầy giáo mới ra trường, sao lại có khả năng tặng cho học trò mình đồ quý như vậy?

Thầy Mục này, cần phải điều tra lại!

Đáng thương cho Mục Sam, nhất thời cao hứng, tặng một bộ đồ liền nảy sinh vấn đề.

Kì Hạnh Chi suốt cả buổi tối không ngừng nhắc đến thầy, đến khi ăn cơm, lại nhịn không được mà lấy điện thoại nhắn tin, miệng còn nhịn không được ha ha ngây ngô cười.

Chỉ một lát sau cậu liền lớn tiếng tuyên bố,“Ngày mai con quay lại trường học! Thầy nói giúp con vẽ nốt mấy bức tranh, còn muốn mang con ra ngoại ô nướng thịt!”

“Ngày mai Nhạc Nhạc bọn nó cũng trở về nga! Ở thêm một bữa nữa hẵng về trường!” Kì An Tu bất động thanh sắc giữ lại, muốn khống chế tiến độ! Đừng ngốc hồ hồ mà nhanh chóng chìm sâu vào rồi mới phát giác có vấn đề, vậy rất phiền toái.

Kì Hạnh Chi bĩu môi không muốn,“Bọn nó mỗi lần trở về cũng đâu phải để gặp con, đều là để ăn uống thôi, không thì chính là bàn chuyện cục cưng với ba, đâu có rảnh để ý đến con? Con muốn về trường !”