Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Chương 95




Người bạn của thầy âm nhạc là một mỹ nữ, khí chất cao nhã, tính cách vui vẻ, mở quán bar tên là “Gặp gỡ bất ngờ”── nghĩa cũng như tên, chính là giúp cho những người cô đơn một nơi có thể ngẫu nhiên có một cuộc gặp bất ngờ, để tìm hiểu nhau…

Cho nên trong quán bar không lớn được bày biện trang trí rất ấm áp. Âm nhạc trẻ trung tươi mát, ngọn đèn mờ ảo, rượu ngon món ngon tỏa hương thơm, ghế ngồi thoải mái mềm mại, khiến cho người ta vừa tiến vào liền có cảm giác rất là thả lỏng, như là ở trong phòng khách nhà mình, thoải mái tự tại, tự do thưởng thức âm nhạc. Chỉ có vài ba người phục vụ đi qua đi lại, dễ dàng cho một nhóm bạn nhỏ tụ tập hoặc là làm quen với nhau.

Kì Hạnh Chi mở to mắt tò mò nhìn xung quanh,“Nguyên lai quán bar trông như thế này a!”.

Đáng thương cho đứa nhỏ này đã lớn đến như thế nhưng lại chưa từng đặt chân đến những nơi xa hoa truỵ lạc, người lớn trong nhà miêu tả cho cậu, tất cả những nơi ăn uống vui chơi linh tinh vào ban đêm đều là nơi nguy hiểm thiếu nhi không nên đến, kiên quyết không cho phép cậu tới. Nhưng mà hiện tại thoạt nhìn, dường như cũng thực bình thường thôi mà!

Mục Sam mỉm cười vỗ nhẹ lưng Kì Hạnh Chi ân cần chỉ dẫn,“Quán bar cũng có những nơi đứng đắn kinh doanh chân chính như thế này, tuy là cũng có chút hào nhoáng để kích thích sinh ý. Bất quá nếu chỉ có một mình thì em cũng không được đến đây, dù sao ngư long hỗn tạp, không chừng sẽ xảy ra chuyện.”.

Kì Hạnh Chi thành thật gật đầu, cậu vẫn nhớ rõ bài học trước kia của Hà Gia Duyệt, cũng là phát sinh trong một quán bar. Cho nên Kì Hạnh Chi thực nhu thuận đi theo Mục Sam đến một vị trí ngồi sáng sủa, ngồi xuống ── ăn!

Thịt nướng đúng là có, nhưng thầy Mục phi thường có trách nhiệm bắt cậu ăn một chút đồ ăn nhẹ, uống một chén canh nấm mới bằng lòng cho cậu ăn mấy thứ thịt nướng linh tinh kia.

Hành động như vậy trông càng giống cha, Kì Hạnh Chi đương nhiên phục tùng, ngoan ngoãn ngồi một chỗ mà chơi.

Quán bar càng lúc càng nhiều người, thầy âm nhạc rất nhiệt tình chạy lên sân khấu cổ vũ cho bạn mình, kéo một khúc violon, lại quay qua Mục Sam,“Thầy Mục, chúng ta hợp tấu đi! Lâm Đạt, cậu hát nhé!”.

Mục Sam đột nhiên bị điểm danh, sửng sốt một chút, bà chủ Lâm Đạt cũng tự nhiên hào phóng đi lên sân khấu, tao nhã cúi người mời anh.

Ngại từ chối, Mục Sam đành lên sân khấu. Trên sân khấu có đặt sẵn một cây đàn piano, mở nắp, ấn thử vài phím nhạc, ba người nhỏ giọng thương lượng một chút, tấu nên một đoạn ca kịch mà mọi người đều biết [ Carmen ].(*)

“Tình yêu, bất quá chỉ là một trò đùa, chẳng có gì đáng ngạc nhiên!”.

Bà chủ xinh đẹp vừa ca vừa hát, đêm một cô gái dị quốc tràn ngập phong tình diễn thật sống động. Đàn violon cao vút, piano tao nhã, phối hợp hợp nhau lại càng tăng thêm sức thu hút.

Một khúc kết thúc, dưới đài đều vỗ tay, khen ngợi như nước.

Mục Sam còn trẻ, diện mạo bề ngoài lại nhã nhặn, lập tức được không ít người đòi bà chủ phải giới thiệu làm quen.

Kì Hạnh Chi ở dưới sân khấu tràn đầy tán thưởng, thầy thật là lợi hại nga! Nhìn không ra được, thầy cư nhiên còn có thể chơi piano? Lại nói tiếp, Kì Hạnh Chi thực ra trước đây cũng từng được người lớn trong nhà tiến hành dạy dỗ toàn diện, bất quá thực bất hạnh, đều học chẳng ra đầu ra đuôi.

Đàn piano thì chỉ học được vài khúc nhạc nhập môn, sau đó cậu ngại mệt, không học .

Học thư pháp thì chỉ luyện được chữ “Chi” mấy ngày, mấy chữ khác thì ngại viết nhiều nét quá, không học .

Học võ thuật thì chỉ đứng trung bình tấn một chút, ngại buồn tẻ vô vị rất vất vả, cũng không học .

……

Tóm lại, trước năm Kì Hạnh Chi mười tuổi thì tất cả các kỹ năng đều được học, nhưng chẳng thông thạo bất kỳ thứ gì.

Diêu Nhật Hiên giận đến nghiến răng nghiến lợi, mỗi khi giơ cao cái chổi lông gà muốn buộc Kì Hạnh Chi học hành, heo ông và heo cha đã xông lên cứu tiểu Phượng hoàng.

“Quên đi, Hạnh Chi nhà chúng ta dù sao cũng không thể dựa vào mấy thứ này để kiếm cơm, tùy tiện học học, tu dưỡng tính tình là tốt rồi! Cần gì phải nghiêm khắc như thế chứ?”.

Cho nên tiền tiêu vô số, trang bị mua thêm không ít, nhưng Kì Hạnh Chi vẫn như cũng hoàn toàn không kiên trì học bất kì thứ gì.

Bởi vì bản thân thất bại, cậu liền vô cùng bội phục bất kì ai có thể kiên trì học được. Tỷ như là thầy Mục Sam, trong cảm nhận của cậu hình tượng đột nhiên trở nên cao vọt lên, bản nhạc khó như vậy, sao thầy có thể nhớ được?

Kì Hạnh Chi đầy sùng bái dùng đôi mắt lấp lánh sao ngắm Mục Sam đang thong dong ngồi diễn tấu bên cây đàn, lần đầu tiên cảm giác có hơi thích ông thầy này.

Không phải bởi vì thầy tạo cảm giác giống cha, cũng không phải chuyện muốn kết hôn với thầy, mà là phát ra từ nội tâm, một loại yêu thích đơn thuần, cảm thấy thầy thực tốt, thực hợp mắt, cho nên liền thích .

Kì Hạnh Chi ở dưới sân khấu nhìn thầy, bên cạnh cũng có người đang đánh giá cậu.

“Xin chào ! Tôi có thể ngồi ở đây được không?” Một thanh niên soái khí bức người mang theo nụ cười tự tin, tay cầm một ly rượu hồng, đi đến bên cạnh Kì Nhạc Chi.

Kì Hạnh Chi run rẩy một chút, chớp chớp ánh mắt, không biết nên làm sao ứng phó với tình huống này, nhưng mà ở trong mắt người ngoài, trông cậu lại như cao ngạo khinh thường trả lời.

Thanh niên kia không bị dọa chạy mất, hứng thú trong mắt càng thêm đậm, tự chủ trương ngồi xuống, rút ra một tấm danh thiếp tinh xảo,“Có thể làm quen một chút không?”

Kì Hạnh Chi ngốc ngốc đáp lại,“Tôi không có danh thiếp.” Sao mà trao đổi?

Tay người kia cứng lại giữa không trung, lập tức cười đến vân đạm phong khinh,“Có tính cách! Nhận danh thiếp của tôi thì chắc có thể chứ?”.

Người ta đã nói như thế, vậy nhận lấy đi. Kì Hạnh Chi vươn cái móng vuốt nhỏ bóng nhẫy mỡ đang muốn nhận lấy cái danh thiếp, thình lình bị người bên cạnh cướp đi.

“Thực xin lỗi, cậu ấy vẫn là học trò, không hiểu chuyện!” Mục Sam hai tay tiếp nhận danh thiếp hoàn trả, trên mặt cười đến khách khí, trong ánh mắt ẩn ẩn lửa giận.

Cái đứa ngốc này, sao nhanh như thế đã bị tiếp cận? Bất quá đáng ghét nhất chính là gã đàn ông này, thật sự là không có tiết tháo, ngay cả đứa nhỏ như thế này cũng dám có chủ ý!

Người thanh niên kia hơi ngạc nhiên,“Cậu ta là bạn của anh?”.

Mục Sam nghẹn lời, có chút chột dạ,“Cậu ta là học trò của tôi.”.

Thanh niên kia có chút nghiền ngẫm đánh giá Kì Hạnh Chi được Mục Sam che phía sau,“Nhưng mà cậu ấy đã trưởng thành, không cần người giám hộ đi! Cậu ấy có quyền kết bạn, mà tôi cũng có quyền theo đuổi cậu ấy!”.

“Anh muốn theo đuổi tôi?” Kì Hạnh Chi nghe được trong lòng mừng rỡ, đây vẫn là lần đầu tiên có người trực tiếp thổ lộ với cậu! Ló đầu ra từ sau lưng Mục Sam tò mò hỏi,“Vậy sẽ kết hôn với tôi sao?”.

Thanh niên bị lời này khiến cho ngây ngốc, thiếu niên này thật đúng là không dễ chọc, nào có ai lại đối với người lần đầu tiên gặp mặt nói chuyện kết hôn?

Nhưng mà Mục Sam biết, Kì Hạnh Chi là hỏi thật!

Quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Kì Hạnh Chi một cái,“Không được nói bậy !” Ngược lại giải thích với người kia,“Thực xin lỗi, cậu ấy tuổi trẻ không hiểu chuyện, nói năng vô lễ, xin anh đừng phiền!”.

Thanh niên kia có chút không cam lòng, thiếu niên xinh đẹp như thế này bỏ lỡ thật là đáng tiếc, vẫn là cố chấp đem danh thiếp đặt lên bàn đẩy về phía Kì Hạnh Chi,“Nếu rảnh thì có thể gọi cho tôi, mọi người làm quen một chút, được không?”.

Anh ta không mất phong độ cáo từ .

Kì Hạnh Chi vừa định cầm lấy tấm danh thiếp, đã bị Mục Sam tịch thu, đen mặt ngồi xuống bên cạnh cậu,“Không phải đã bảo em đừng có đến gần người lạ sao? Sao tôi vừa đi một chút là đã không nghe lời?”

Kì Hạnh Chi bừng tỉnh đại ngộ,“Nguyên lai như vậy chính là đến gần a!” Cậu nhìn người nọ, trong mắt có chút tiếc nuối.

Mục Sam trong lòng như có lửa giận thiêu đốt,“Em cứ như vậy thích người kia sao?”.

Kì Hạnh Chi nhíu mày suy tư một hồi,“Cũng không có thực thích nha! Chính là anh ta nguyện ý kết giao với em a, nếu chịu kết hôn với em vậy là tốt rồi!”

“Em!” Mục Sam tức giận đến không biết nói gì, nhưng câu nói kế tiếp của Kì Hạnh Chi đã dập tắt lửa dận của anh.

“Kỳ thật em vẫn thích thầy cơ! Nhưng mà thầy lại không thích em.” Kì Hạnh Chi phụng phịu cong cái miệng nhỏ nhắn, dùng đôi mắt ươn ướt nhìn Mục Sam, trông như mèo con đang cố tranh thủ tình cảm, đem dĩa đẩy về phía trước,“Em vẫn muốn ăn thịt nướng với chân gà!”.

Không thích mình, cho đồ ăn thì chắc được chứ?

Lòng Mục Sam đang nặng trĩu nháy mắt nhẹ nhõm hẳn, vừa tức giận lại buồn cười, nhưng vẫn đầy sủng nịch lấy thịt nướng với chân gà cho Kì Hạnh Chi, còn săn sóc kêu thêm chén trà xanh giúp tiêu hóa.

Đêm hôm nay, anh một tấc cũng không rời ở bên con heo con, hoàn toàn không biết hành động của mình trong mắt người ngoài đến tột cùng có bao nhiêu ám muội.

Lại có người bảo bà chủ xinh đẹp giới thiệu với Mục Sam, tất cả  đều bị từ chối. Lâm Đạt mỹ nữ từ xa nhìn hai thầy trò ngồi một góc trong quán, lặng lẽ thì thầm với thầy âm nhạc,“Anh tin không, bọn họ sớm muộn gì cũng là một đôi!”.

“Tin!” Thầy âm nhạc càng thêm quan tâm,“Chúng ta thì khi nào mới là một đôi?”.

Lâm Đạt mỹ nữ cười đến giảo hoạt,“Chờ khi nào anh học được điệu Tăng-gô hẵng nói!”.

Thầy âm nhạc bi thảm rên rỉ, anh là trời sinh mù nhảy, hơn nữa tứ chi không nghe lời! Chúng ta hãy vì thầy âm nhạc đáng thương một phen đồng tình rơi nước mắt đi!

Nhưng càng nên đồng tình là thầy Mục Sam của chúng ta, anh hảo tâm gọi trà xanh cho Kì Hạnh Chi mà không biết con heo ngốc này buổi tối mà uống trà là khỏi ngủ luôn.

Kì Hạnh Chi sau khi đếm một ngàn con dê vẫn không đi vào giấc ngủ nổi, liền ôm gối đầu chạy qua quậy thầy Mục Sam ở cách vách, rất là đúng lý hợp tình,“Thầy cho em uống trà, thầy phải có trách nhiệm kể chuyện cho em, cho đến khi nào em ngủ được mới thôi!”.

Trời ạ! Này…… Này không phải là đang thử thách thầy Mục Sam của chúng ta sao?

[ps: Hoa Quế  đã trở lại! Thầy giáo đầu gỗ có không qua được thử thách không? Mọi người mỏi mắt mong chờ! Hắc hắc!].

(*)Vượng Giác Tạp môn ( (chữ Hán giản thể: 旺角卡门, chính thể: 旺角卡門, latin hóa: Wàngjiǎo Kǎmén), tiếng Anh: As Tears Go By), nghĩa là Carmen Vượng Giác là bộ phim đầu tay của đạo diễn Hồng Kông Vương Gia Vệ được công chiếu lần đầu năm 1988. Bộ phim có mang đề tài quen thuộc của điện ảnh Hồng Kông là các băng đảng xã hội đenđồng thời cho thấy những ảnh hưởng từ tác phẩm Mean Streets của Martin Scorsese, dàn diễn viên chính của Vượng Giác Tạp môn gồm Lưu Đức Hoa, Trương Học Hữu vàTrương Mạn Ngọc. Bộ phim đã được lựa chọn tham gia chương trình Semaine internationale de la critique tại Liên hoan phim Cannes 1989, với vai diễn trong phim Trương Học Hữu đã được trao giải Vai nam phụ xuất sắc nhất trong Giải thưởng Điện ảnh Hồng Kông lần thứ 8.

Ru : tối nay chương típ hé, giờ ta oải quá@_@