Mối tình đầu của mình đang ở đâu? Mục Sam nhớ đến trong lòng chính là một mảnh ảm đạm,“Tôi cũng không biết.”.
A? Kì Hạnh Chi trợn tròn mắt,“Sao thầy lại không biết cô ấy ở đâu? Chẳng lẽ là thất lạc sao?”.
Coi như là vậy đi! Mục Sam nhíu mày, rất là buồn rầu,“Đến nay chúng tôi đã hai mươi năm không gặp mặt.”.
Kì Hạnh Chi dù thế nào đi chăng nữa thì cũng biết tính toán, nghĩ nghĩ, càng thêm kinh hoảng ,“Thầy nói gì? Tức là mối tình đầu của thầy là năm sáu tuổi?”.
Mục Sam đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu,“Ừ…… Đúng vậy! Khi đó người kia mới hai tuổi!”.
Này…… Này thật đúng là yêu sớm!
Đôi mắt bát quái của Kì Hạnh Chi lòe lòe tỏa sáng,“Thầy, thầy! Kể mau đi!”.
Khóe miệng Mục Sam khẽ nhếch lên ý cười hạnh phúc, cảnh tượng hai mươi năm trước hiện rõ trước mắt.
Ngẫu nhiên đi ngang qua công viên trò chơi, ngẫu nhiên nảy ra hứng thú muốn đi dạo, thế là không cẩn thận bị một chú nhím con(*) lông xù cướp mất trái tim.
(cái này bợn hem rõ lắm, nguyên gốc là « tiểu vị chết », bạn tra từ điển thì « vị » là con nhím a, mà nhím cũng có màu vàng, tròn tròn bé bé như miêu tả nên >..< bợn chém đại) Bé con lúc ấy đang ngồi xổm trên đất, nhìn mấy con kiến bò lung tung trong bụi cỏ, quay đầu, lộ ra mấy cái răng trắng bé bé cười với anh, mềm mềm nhu nhu kêu,“Cát cách!”.( là « ca ca », tại bé con nói ngọng a) Chỉ có hai chữ thôi, khiến cho ai nghe cũng thấy ngọt ngào. Bé con này thật vô cùng đáng yêu nga, mặc cái quần đùi, bộ đồ nho nhỏ màu vàng nhạt, trông y như một bé nhím con? Mục Sam sáu tuổi liền đem bé nhím cố sức bế bổng lên,“Em bé, sao em lại ở đây một mình?”. Nhím con mơ hồ không rõ giải thích,“Cát cách, phi cơ! Cha, ba ba! Ông ông, cá cá!”. Tiểu Mục Sam nghe không hiểu lắm,“Anh mang bé đi chơi đu dây được không?”. Nhím con ở trong lòng tiểu Mục Sam cố sức gật đầu,“Được!”. Ngày nào đó, một đứa bé trai ôm một đứa bé trai nhỏ xíu khác, chơi toàn bộ trò chơi trong công viên. Hết chơi ở xích đu lại chuyển sang chơi cầu tuột, chơi chán bập bênh thì chuyển qua trò ngựa gỗ xoay vòng…… Ký ức năm xưa ùa về như thác lũ, có những ký ức qua thời gian thì như những tấm ảnh ố vàng không còn nhìn rõ, nhưng Mục Sam thủy chung nhớ rõ, nhím con gắt gao ôm lấy cổ anh, không ngừng cười khanh khách. Cảm giác hạnh phúc thuần túy cùng khoái hoạt này là lần đầu tiên từ khi chào đời tới giờ Mục Sam mới được trải qua. “Nhím con à, em về nhà với anh đi được không?” Tiểu Mục Sam lớn như thế này rồi nhưng lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác chiếm hữu, hy vọng có thể cùng một người thiên trường địa cửu, không muốn cô đơn một mình ,“Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau!”. “Được!” Nhím con ngây thơ không hiểu gật đầu, ngẩng gương mặt sáng lạn như hoa hướng dương nở nụ cười thật tươi, chu cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, “chụt” một cái dùng sức hôn lên miệng Mục Sam, còn mang theo một chút nước miếng, lại cảm thấy đáng yêu vô cùng. Tiểu Mục Sam nhất thời cực kỳ thích cảm giác giống như ăn kẹo đường, ôm lấy gương mặt phấn phấn nộn nộn nhỏ nhắn, trái hôn một cái, phải hôn một cái, cảm giác sao cũng yêu không đủ. “Đi! Nhím con à, chúng ta về nhà!” Tiểu Mục Sam được đối phương đồng ý, ôm lấy bé con kia chạy ra ngoài. Bên ngoài công viên trò chơi, hai gã đàn ông cao lớn lập tức nhanh nhẹn đi lên, kinh ngạc nhìn bé con trong lòng Mục Sam. Tiểu Mục Sam trừng mắt nhìn bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên âm trầm,“Em ấy phải theo tôi về nhà!”. Hai người hai mặt nhìn nhau, thấp giọng trao đổi ý kiến, không cần phải nhiều lời nữa. Khi sắp ra khỏi công viên, trên bầu trời bỗng nhiên vang lên tiếng ong ong. Nhím con lập tức ngẩng cao cái đầu nhỏ, hai cánh tay mũm mĩm quơ quơ chỉ chiếc máy bay mô hình kêu to,“Cát cách! Cát cách!”. Mà cùng lúc đó, trên cổ tay nhím con, chiếc đồng hồ điện chợt lóe lóe đèn đỏ, còn vang lên âm nhạc. Tiểu Mục Sam trong lòng căng thẳng, bản năng cảm giác được nguy hiểm, muốn đem cái thứ đồ dò tim trên tay bé con ném xuống, nhưng khi chạm đến cánh tay nhỏ bé kia, đột nhiên nghĩ đến, bé con còn có người nhà, mình không thể ích kỷ như thế. Rất nhanh, một đứa bé trai xinh đẹp tầm tuổi Mục Sam tay cầm điều khiển từ xa, đầu đầy mồ hồi chạy tới. “Ê! Trả em trai lại cho ta!” Đứa bé kia một mặt cảnh giác đánh giá tiểu Mục Sam, một mặt mắng nhím con trong lòng Mục Sam,“Cái đứa ngốc này! Không phải nói em ngoan ngoãn ở trong công viên chơi sao? Cứ chạy loạn khắp nơi! Nếu không phải anh mày thông minh, ở trên tay em trang bị điều khiển từ xa, bị người xấu bắt cóc cũng không biết!”. Nhím con ngậm ngậm ngón tay, sợ hãi chui sâu vào lòng Mục Sam. “Bạn đừng mắng em ấy!” Tiểu Mục Sam đau lòng thay nhím con cầu tình,“Bọn mình chỉ đi chơi một chút thôi.” Mục Sam lưu luyến không rời đem nhím con buông ra, ngồi xổm xuống xoa xoa mái tóc mềm mịn của bé con,“Nhím con à, chờ em lớn lên, anh lại đến tìm em nha! Khi đó, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, được không?”. “Được!” Nhím con dễ dàng ưng thuận hứa hẹn cả đời. “Vậy em phải nhớ nga! Không thể quên, càng không thể nói dối !” Lại một lần nữa hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhím con, tiểu Mục Sam dùng sức phất phất tay, nhịn xuống nước mắt sắp tràn ra,“Nhím con, tạm biệt!” Lần từ biệt này, là suốt hai mươi năm. Mục Sam không nghĩ đến chuyện đem hồi ức này chia sẻ với bất kỳ ai, sợ rằng mỗi lần nói thì trí nhớ sẽ giảm một phần, vì thế mà chôn thật sâu trong lòng, nói với Kì Hạnh Chi,“Nếu chúng tôi hữu duyên, tôi nhất định sẽ gặp lại em ấy !”. Kì Hạnh Chi nhíu mày, thay anh nghĩ cách,“Vậy thầy có thể lên mạng đăng tin tìm người a! Nhóm phóng viên săn tin trên mạng rất được, bọn họ tìm người là lợi hại nhất!”. Mục Sam mỉm cười,“Nhưng khả năng đào bới chuyện riêng tư của họ cũng lợi hại nhất! Tôi không muốn để mọi người đều biết, từ từ tìm đi!”. Kì Hạnh Chi tò mò hỏi tiếp,“Vậy thầy có nhớ người kia tên gì không?”. “Nhớ rõ!” Mục Sam gật đầu. Nhím con năm đó dùng giọng nói ngọng nghịu nói với anh,“Em gọi là Ngọc Hồ!”. Nga! Kì Hạnh Chi gật đầu,“Sau này em mà thấy ai có tên này sẽ nói ngay với thầy!”. “Cám ơn!” Mục Sam thành khẩn cám ơn, rồi mới giữ chặt lấy Kì Hạnh Chi đã ăn cơm xong đang có ý đồ chuồn mất,“Mau đi rửa chén!”. Ách…… Bị nắm đuôi rồi ! Kì Hạnh Chi phụng phịu thu dọn chén bát đi vào nhà bếp,“Thày cũng thật là! Tuyệt không lưu tình a!”. Mục Sam cảm thấy tâm tình rất tốt, ngay cả phiền muộn vì không tìm thấy nhím con cũng đều trở thành hư không, đứa học trò này thật là hảo đáng yêu nga! Thừa dịp rảnh rỗi, lấy ra bức tranh mới vừa phác họa buổi sáng định vẽ tiếp. Nghĩ nghĩ, lại nhìn trộm Kì Hạnh Chi đang phụng phịu, lóng nga lóng ngóng rửa chén, thế là vung tay họa ra một bức tranh châm biếm. Đợi đến tối dẫn cu cậu đi ăn thịt nướng quay về xong, nhất định phải vẽ một bức tranh tiểu quỷ tham ăn. Trong khi Mục Sam hoàn toàn không để ý, cây cọ vẽ dùng tốc độ kinh người lướt trên mặt giấy, họa ra không biết bao nhiêu bức tranh, mà đối tượng trong tranh, đương nhiên đều chỉ có một người. Lại đến cuối tuần, heo cha cuối cùng khai ân gọi điện thoại tới đón con về nhà . Thầy Mục Sam đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức lại cảm thấy có chút buồn bã mất mát. Gian phòng bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, chỉ còn có một mình anh, cảm giác hảo tịch mịch, hảo cô đơn. Mở ra chiếc hộp quý giá giấu trong phòng ngủ, bên trong là tranh vẽ một đứa bé mặc bộ đồ vàng nhạt, dáng điệu thơ ngây khả cúc, tuy nhiên gương mặt lại không được vẽ. Nếu không phải vì muốn ghi nhớ bộ dáng của nhím con, anh sẽ không bỏ ra tới mười năm đi học vẽ, thế nhưng đến khi mà anh có thể cầm bút vẽ thành thạo thì, gương mặt của người kia đã không còn nhớ rõ nữa. Mục Sam thở dài, đây là bức họa giống như trong hồi ức của mình nhất. Dù cho bản thân không muốn quên đi, thế nhưng thời gian tựa như dòng nước cứ bào mòn ký ức, từng chút từng chút cuốn đi hết, ký ức mới lại được thay vào. Ngón tay lướt trên mặt tranh sơn dầu lạnh lẽo, Ngọc Hồ, em rốt cuộc là đang ở đâu? Kì Hạnh Chi trở về nhà, một nhà già trẻ đều xông tới, hỏi. Khi nghe nói tiểu Phượng hoàng nhà mình hiện giờ đã có thể giặt quần áo rửa chén, còn có thể đánh sữa đậu nành, nấu cháo,.. người một nhà đều là khó có thể tin. Chỉ có Diêu Nhật Hiên vỗ tay khen ngợi,“Thầy Mục quả nhiên dạy tốt! Đứa nhỏ lớn đến thế này rồi, đáng lẽ nên dạy cho nó từ sớm.”. Heo ông tuy rằng đau lòng cho cháu mình, nhưng cũng âm thầm gật đầu, Mục Sam không hề vì Kì gia có tiền mà chăm sóc cho cháu mình đủ mọi bề, không nuông chiều không dung túng, có thể dùng tâm tư bình thường đối xử với nó, phi thường tốt! “Vậy mối tình đầu của thầy Mục thì sao? Con nghe được gì rồi?” Kì An Tu thực quan tâm vấn đề này. Nếu tên thầy giáo nhóc con kia tình cảm quá sâu nặng, yêu đến chết đi sống lại, vậy thì nhà chúng ta cũng không có cách nào chia rẽ người ta được. Kì Hạnh Chi thẳng thắn đáp,“Là đứa bé trước đây thầy gặp, bây giờ còn đang tìm, không biết đang ở đâu.”. Nga! Người lớn trong nhà nhất tề gật đầu, trong mắt tràn đầy ý xấu, Thượng Đế xin phù hộ cho cậu ta tìm không thấy! Hoặc khi tìm được thì người ta là hoa đã có chủ. “Tiểu Vận Phúc, vậy con cần phải nắm chặt nga!” Heo cô khuyến khích thằng cháu,“Thầy tiểu Mục nhân cách rất tốt, con nên thừa dịp cậu ta chưa tìm được ý trung nhân, bắt được trái tim cậu ta!”. A? Kì Hạnh Chi không rõ,“Thầy đã có người yêu, nếu như con chen vào chẳng phải sẽ thành kẻ thứ ba sao?” “Ngốc quá!” Heo cô gõ vào đầu cậu,“Cái gì mà kẻ thứ ba, nói khó nghe quá! Nam chưa cưới, nam chưa gả, lại không có hôn ước, đâu có tính là bên thứ ba. Mối tính đầu kia chẳng qua chỉ là giấc mộng thời thơ ấu của tiểu Mục thôi. Nhưng mà con thì không giống vậy, con là người thật sống bên cạnh cậu ta, đương nhiên con mới là người xứng đáng hơn rồi a!”. Là như vậy sao? Kì Hạnh Chi nhíu mày suy tư,“Nhưng mà cô bảo con phải làm sao thì thầy mới có thể thích con được?”. “Này a, đương nhiên là thuận thế mà làm !” Heo cha truyền thụ kinh nghiệm,“Đầu tiên cần phải biết được cậu ta yêu thích thứ gì rồi mới thuận thế tấn công vào đó. Ví dụ như ba của con thích ăn đồ ngọt, khi cha theo đuổi ba ba con phải tìm hiểu toàn bộ các tiệm bánh ngọt trong thành phố. Khi đó ba ba con yêu thương nhất là anh trai con, vì vậy cha liền nhất định phải trăm phương nghìn kế tạo quan hệ tốt với anh con. Tích cực biểu hiện, dũng cảm hành động! Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng!”. “Có đạo lý!” Chú lên tiếng ủng hộ,“Muốn chiếm được trái tim đàn ông thì phải chiếm được bao tử của anh ta trước ! Chú dạy cho con mấy món ăn!” Kì Hạnh Chi bĩu môi,“Nhưng mà con không thích nấu cơm, đều là thầy nấu cơm cho con ăn nga!”. Heo cha lại nhảy ra,“Vậy thì khi mà cậu ta nấu cơm cho con ăn, con phải biểu hiện ra dáng vẻ ngọt ngào hạnh phúc, giống hệt như cha đối với ba ba con vậy, dù cho ba ba con nấu ăn dở ẹt thì cha cũng sẽ mỉm cười ăn hết toàn bộ!” “Khi nào thì em nấu ăn dở ẹt hả? Anh đừng có mà sống trong phúc mà không biết phúc, cho anh ăn là tốt lắm rồi, còn chọn tam lấy tứ! Mau tránh ra!” Diêu Nhật Hiên nhéo ông chồng một phen, tiến lên nói ra suy nghĩ của mình,“Tiểu Vận Phúc đừng nghe lời cha con, con là như thế nào thì cứ giữ nguyên như thế. Nếu như thầy tiểu Mục yêu con thì bất kì điểm nào của con cậu ta cũng yêu cả, không cần cố ý đi lấy lòng người ta mà làm những chuyện mình không muốn, đây không phải là chuyện tốt mà là đầu cơ trục lợi.”. “Sao có thể nói như thế chứ?” Heo cha kích động biện luận với dựng phu*,“Năm đó chẳng phải anh như vậy mới khiến em động tâm sao?” (*)tương đương thai phụ Hừ! Dựng phu không thừa nhận,“Khi đó em là không còn cách nào khác, vì đứa nhỏ mới kết hôn với anh.”. Oa nha nha nha! Heo cha trở nên khẩu bất trạch ngôn(*),“Nếu không làm em động tâm trước, chúng ta sao có thể có đứa nhỏ?”. (*)đại loại là lúng túng, nói không suy nghĩ “Anh còn dám nói? Năm đó rốt cuộc là anh làm gì với em?” Dựng phu xắn tay áo lên đòi nợ cũ,“Rõ ràng chính là leo lên xe trước rồi mới trả tiền!”.(aka ăn trước rầu yêu sau=)) Sau đó là mấy lời thiếu nhi không nên nghe. Heo ông ho khan hai tiếng, đem phu phu, vợ chồng tất cả đều đá về phòng. Mặt mang theo nụ cười hiền lành,“Tiểu Vận Phúc, đừng nghe bọn họ, đến đến đến, ông sẽ dạy con nên làm gì.”. Cái đám ngu ngốc đó, sao lại xem nhẹ một vấn đề quan trọng chứ, tiểu Mục rõ ràng đã muốn thích tiểu Vận Phúc rồi? Heo ông đa mưu túc trí dạy cháu,“Con không cần cố ý làm cái gì, cũng không thể không làm gì, chỉ cần giúp một chút là tốt rồi.”. Lời này sao cao thâm quá a? Kì Hạnh Chi lĩnh ngộ không được. Không sao cả, ông dạy thế nào thì cứ nghe theo là được rồi !