Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Chương 90




Khi ánh nắng ban mai rọi khắp gian phòng, thầy Mục Sam đang đứng trước gương đánh răng thì bỗng nhiên nhớ tới cậu sinh viên hàng xóm, cũng không biết cậu ta đã rời giường chưa, còn có bữa sáng, cậu ta có biết nên đi đâu ăn không?

Người trong gương nhíu mày, động tác trở nên nhanh hơn, hai ba phút đã chỉnh chu xong, đi qua gõ cửa phòng bên cạnh.

Sao lại không có ai? Thấy nửa ngày không có ai đáp lại, đang muốn xoay người rời đi, lại nghe thấy tiếng cửa mở.

Kì Hạnh Chi không cần biết là đang ở trường hay ở nhà, cho tới bây giờ đều là nhờ ông nội gọi điện đánh thức. Sau này khi cậu trưởng thành, người duy nhất không hề cố kỵ trực tiếp vọt tới trước cửa phòng cậu mà đập cửa thì chỉ có mình ba ba cậu thôi.

Heo con ngày hôm nay không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cứ cho rẳng mình vẫn đang ở nhà, ngáp một cái thật to, mắt mơ mơ màng màng buồn ngủ chẳng buồn liếc mắt coi người ngoài cửa là ai, liền xoay người tiếp tục mộng du đi về phía cái giường.

Hoàn toàn không để ý hình tượng của mình khiến cho người ngoài cửa có bao nhiêu khiếp sợ! Hoặc là nói ── kinh diễm?

Chúng ta biết, mỗi người khi vừa mới bò ra khỏi giường đều không ai mặc nhiều quần áo, Kì Hạnh Chi cũng không ngoại lệ.

Cậu mặc một cái áo ba lỗ màu trắng, một cái quần lót màu trắng, tất nhiên là những bộ phận quan trọng đều được che đi, thế nhưng đồ màu trắng dù may bằng chất liệu nào cũng đều có chút trong suốt, đương nhiên là trong ánh nắng sớm, hai điểm phấn hồng trước ngực, dục vọng ngây ngô giữa hai chân như ẩn như hiện hết sức mê người.

Đương nhiên, càng miễn bàn đến phần lớn da thịt bị lộ ra, sau hơn hai mươi năm khổ tâm bảo dưỡng, làn da của Kì Hạnh Chi trở nên oánh nhuận sáng bóng như ngọc, hồng hồng như phấn, mê người như cây đào mật vừa kết trái vào mùa xuân, làm cho người ta nhịn không được muốn xông lên cắn một ngụm.

Lúc trước có nói qua, thầy Mục Sam là một tên đồng tính luyến ái không hơn không kém, ngươi ở trước mặt một người đồng tính luyến ái mà lộ ra tư thế dụ hoặc như thế, này với hắn mà nói, không thể không nói là một thử thách quá lớn.

Thân phận của thầy Mục Sam tuy rằng là thầy giáo, nhưng mà thầy thì vẫn là đàn ông. Đối với đàn ông, bình thường vào buổi sáng đều thực dễ dàng xuất hiện một cái danh từ riêng ── hưng phấn!

Cái này đủ để hình dung tình trạng của thầy Mục.

Anh bình tĩnh nhìn Kì Hạnh Chi từ từ biến mất trước tầm mắt mình, nghe thấy tiếng sột soạt khi cậu lại bò lại trên giường nằm xuống, chỉ cảm thấy có một cỗ hỏa nhiệt vô danh ở hạ thân lan dần ra, rồi ở đũng quần rõ ràng độn lên một khối.

Trở về! Là mệnh lệnh đầu tiên mà đại não của thầy Mục nảy ra được.

Lưu lại! Là sau khi đầu óc của thầy Mục trải qua nghiêm túc phân tích ra lệnh.

Đem tiểu nam sinh đáng yêu như thế mà đặt ở bên cạnh với tình huống rõ như ban ngày thế này là rất nguy hiểm !

Là thầy giáo, hoặc là nói, là một người đàn ông, thầy Mục không thể làm như thế, có một loại bản năng muốn bảo hộ thúc đẩy anh trong nháy mắt có phản ứng.

Vào nhà, sập cửa lại.

Mọi người trăm ngàn lần không cần đem chúng ta ra làm người dạy loại môn học này, thầy Mục Sam một thân chính khí nghĩ đến quá mức tà ác.

Sau khi đóng cửa, Mục Sam thực tự giác trước thay đổi một đôi dép lê, rồi mới đi thẳng đến ── toilet.

Khóa cửa xong mới dùng tay phải giúp huynh đệ giải phóng dục vọng, thầy Mục lại dùng nước lạnh rửa mặt, đầu óc lúc này đã thanh tỉnh, thần trí bình thường trở lại chuẩn bị trở về giáo dục tên học trò hoàn toàn không biết lòng người hiểm ác kia.

Người nhà người ta còn có cả lãnh đạo trong trường đã yên tâm mà nhờ vả mình, vậy thì mình phải có trách nhiệm , không phải sao?

Nhưng là…… Đây là cái gì?

Mục Sam đối mặt với cái toilet không lớn bày ra cả đống lớn mỹ phẩm đã choáng váng, lại càng không muốn nói tới cái bồn tắm nho nhỏ trong phòng. Nếu là không biết, anh còn tưởng rằng mình xông vào nhầm phòng của tiểu cô nương nào đó.

Nhưng quần áo nam sinh ném lung tung khắp sàn lẫn vắt cả lên thành bể nhắc nhở cho anh biết, đây quả thật là phòng nam. Nhưng cậu ta sao có thể tắm rửa xong liền đem quần áo khăn khố vứt tùm lum vậy? Thầy Mục Sam là một người rất yêu sạch sẽ, nhíu nhíu mày, khí thế thuyết giáo người khác tỏa ra càng đậm, kiên định đi qua kêu tên học trò kia rời giường.

Trong phòng ngủ có tới hai lớp rèm cửa, trong phòng khá âm u, Mục Sam kéo tấm màn dày màu tím ở bên trong dùng để ngăn cản tia tử ngoại và ánh mắt trời ra, chỉ để lại tấm màn màu trắng như tuyết lịch sự tao nhã ở bên ngoài giúp cho ánh mặt trời có thể hơn phân nửa tiến vào trong phòng.

Vỗ vỗ cái chăn màu trắng đang đắp trên người công chúa xinh đẹp ngủ trên giường,“Kì Hạnh Chi, rời giường! Hôm nay em không có tiết học sao?”.

“Ngô ──” Kì Hạnh Chi vùi đầu sâu vào trong chăn, bất mãn ừ hử vài tiếng, ham ngủ giống hệt heo con.  Công phu bám giường này của cậu tuyệt đối chân truyền từ ba ba, không có thằng em thúc dục, tuyệt đối không động đậy thân.

Mục Sam cảm thấy có hơi buồn cười, mình trông chẳng khác nào cha người ta. Lại vỗ vỗ lần nữa,“Nhanh lên nào! Rời giường đi!”.

“Ngô ──” Con heo con nào đó đem chăn quấn chặt lấy mình, lăn lăn vào trong.

Lại vỗ, lại lăn!

Lại vỗ, heo con đã lăn sát vào vách tường, không còn đường lăn, bèn lật người lại, một cái đùi trắng nõn liền phơi ra, gác lên cái gối, thế là cái mông nho nhỏ cũng quang vinh lộ ra bên ngoài.

Kỳ thật mới vừa rồi, Mục Sam đã muốn nhìn ra, tên nhóc này dáng người không phải đẹp bình thường, không chỉ có tỉ lệ cân xứng, cốt nhục quân đình, có một loại mỹ lệ khó miêu tả bằng lời, càng thêm làn da đặc biệt trơn bóng nhẵn nhụi, cả người giống như một pho tượng cẩm thạch hoàn mỹ nhất, hấp dẫn đến kỳ lạ.

Hiện tại thưởng thức ở cự ly gần thế này, càng thêm thấy rõ từng tỉ lệ một của dáng người cậu ta, cơ hồ ngay cả lỗ chân lông đều không thấy,  ngay cả trên từng đầu ngón chân đều là thịt thịt, móng chân màu phấn phấn, còn cố ý đánh một lớp sơn dưỡng móng, phi thường xinh đẹp; cái miệng nho nhỏ hơi hơi nhếch lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhắm mắt trầm ngủ, làm cho người ta nảy sinh cảm tình. ( sao anh tả chân rầu bay thẳng lên đầu thế =o=)

Mục Sam đã từng học vẽ, không người nào học vẽ mà chưa từng vẽ người, người xinh đẹp anh đã gặp qua không ít, nhưng mà một người hoàn mỹ như thế có thể tạo linh cảm cho anh thì là đầu tiên anh nhìn thấy.

Không hề liên quan đến ***, mỹ cảnh trước mắt này làm cho Mục Sam sinh ra xúc động mãnh liệt muốn sáng tác, cũng không kịp nghĩ lại, liền xoay người chạy về phòng, lấy dụng cụ vẽ tranh, đứng ở bên giường vẽ con heo con xinh đẹp đang ngủ.

Tốt lắm, trong phòng cuối cùng cũng im lặng, chỉ có âm thanh sàn sạt, đều đặn, còn rất có tiết tấu. Heo con xinh đẹp yên ổn ngủ ngon lành trong tiếng nhạc đệm đặc biệt đến no mắt mới cảm thấy mỹ mãn chậm rãi mở mắt.

Vừa định duỗi thắt lưng, lại nghe thấy tiếng người gọi một tiếng,“Đừng nhúc nhích!”.

Heo con xinh đẹp ngái ngủ lập tức như bị ai điểm huyệt nằm cứng đơ, một cử động cũng không dám.

Chỉ nghe thấy âm thanh sàn sạt kia mãnh liệt vang lên, lát sau mới có tiếng nói,“Tốt lắm!”.

Heo con như được đại xá, hé mắt nhìn lên,“Di? Anh là ai?”

Mục Sam sửng sốt,“Kì Hạnh Chi, em tỉnh chưa?”.

Kì Hạnh Chi chớp chớp mắt, từ trên đầu giường lấy ra một cặp kính mắt mang vào, lúc này mới nhận ra,“Là thầy a!”.

“Em cận thị?” Mục Sam thật đúng là không nhìn ra được.

Kì Hạnh Chi không sao cả nhún vai,“Có một chút.” Lại buông kính mắt, chuẩn bị kéo chăn đứng dậy,“Mấy giờ rồi ta?”.

Nâng cổ tay, cũng chưa muộn lắm, mới có mười giờ à.

“Á!” Hai người đồng thời kêu to lên,“Còn có tiết học!”.

Kế tiếp, không biết nên dùng từ gì để mà hình dung, tóm lại chính là loạn thành một đoàn.

Nguyên nhân là do Kì Hạnh Chi vọt từ trên giường xuống quá nhanh, không ngờ vướng phải một góc chăn, mà Mục Sam đang cúi đầu vội vội vàng vàng thu dọn dụng cụ vẽ tranh nên không chú ý, chỉ nghe rầm một tiếng, hai người song song ngã xuống đất.

Giá vẽ bị đổ, giấy bay tứ tung, nửa ngày mới từ từ rơi xuống, vừa vặn phủ lên đầu Kì Hạnh Chi, che mất hình ảnh thiếu nhi không nên xem.

Kì Hạnh Chi đỏ mặt bật dậy khỏi người Mục Sam, trông như đứa nhỏ làm sai chuyện gì,“Em quên đánh răng!” Quay đầu chạy ra.

Thực mất mặt! Nụ hôn đầu tiên a, cứ như vậy mất tiêu rồi!

Thầy Mục Sam cũng là đồng dạng buồn bực, đây tuy rằng không phải là nụ hôn đầu tiên của anh, nhưng có thể tính là nụ hôn thứ hai được không? Giống nhau rất quý giá! Anh muốn tiếp tục lưu cho mối tình đầu, cứ như thế bị tiểu nam sinh cướp đi ! Ô ô……

Bất quá, thầy Mục cũng thừa nhận, cảm giác khi tên học trò này nằm trong lòng mình phi thường tốt, trong lòng bàn tay vẫn còn cảm giác khi sờ vào mông của cậu ta, không quá cong, mềm mềm, thịt thịt, giống như── như là đậu hũ, thật muốn xoa bóp, sờ nắn nga!

Tiếng chuông di động thình lình vang lên khiến cho Mục Sam đang mơ màng bừng tỉnh, đã đến giờ vào học!

Mục Sam quay người bật dậy đẹp như cá chép quẫy đuôi, động tác gọn gàng như bộ đội đặc chủng huấn luyện ra, rồi nhanh như báo thu thập giáo án phóng đi dạy.

Trong lúc giảng bài có chút thất thần, ai nha! Bản vẽ kia còn không có mang theo, không biết có bị Kì Hạnh Chi coi như rác mà vứt đi không. Tiểu gia khỏa kia nha! Khóe miệng lại nhịn không được nhếch lên một chút.

Kì Hạnh Chi vẫn là đến muộn giờ học, bất quá thầy giáo rộng lượng tha cho cậu. Ngồi trong lớp học được một lát thì mới nhớ ra hôm nay chưa ăn điểm tâm.

Đói bụng quá đi! Trở về hỏi một chút, không biết thầy có thể mang mình đi ăn cháo với thịt nướng nữa không nhỉ ?

Ngẫu nhiên lấy tay lau lau miệng, nhớ lại cái lúc ngoài ý muốn mất đi nụ hôn đầu tiên, dường như hôn môi cũng không khó chịu lắm, chính là chạm vào một chút, chỉ cảm thấy có hơi tê dại, vì sao cha lại nói rất nguy hiểm chứ?

Ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi qua làm mấy chiếc lá vàng rơi lả tả, rõ ràng đã sắp qua mùa đông, vì cái gì nơi nơi đều bắt đầu tản mát ra một cỗ hơi thở mùa xuân?

[ps: Mùa đông đến, mùa xuân còn có thể xa sao? Hoa Quế cười gian xảo bay bay! Đừng quên vote nhá!

Làm ơn xem văn chính bản của Hoa Quế ở trên mạng, xem sách lậu thì ngồi hắt xì, đây là Hoa Quế lầm bầm rủa!].