Chương này bợn chém nhiệt tình, ai đọc thấy hem giống QT cũng đừng théc méc, mí lị bợn dốt văn tả cảnh nên có dở thì cũng ráng chịu nhé.
———————————-
Kì Nhạc Chi dịu dàng ôm lấy Hà Gia Duyệt, hơi ấm cùng mùi hương độc đáo đầy nam tính bao trùm lấy người trong lòng.
Hà Gia Duyệt càng run rẩy mạnh hơn, rõ ràng người này sẽ không thương tổn mình, nhưng bản thân vẫn không thể khắc chế được nỗi sợ hãi nam giới. Không đến mười giây, cậu liền hét lên, cả người nằm trên mặt đất cuộn thành một đoàn.
“Tiểu Duyệt! Em đừng sợ!” Kì Nhạc Chi theo cậu cùng nhau quỳ trên mặt đất, kiên nhẫn trấn an Hà Gia Duyệt,“Anh sẽ không tổn thương em! Đừng sợ! Thả lỏng, em nhìn nè, là anh đây!”.
Hà Gia Duyệt nửa ngày mới ngẩng đầu lên, nhìn Kì Nhạc Chi, cậu cố gắng áp chế nỗi sợ hãi của bản thân.
Nhìn ánh mắt yếu ớt đầy sợ hãi như con thú nhỏ bị đe dọa của cậu, Kì Nhạc Chi đau lòng không thôi, nhẹ nhàng vuốt lưng cho Hà Gia Duyệt,“Đừng lo lắng! Anh hứa với em, chúng ta chỉ cùng ngủ trên giường, anh sẽ không làm gì cả. Bởi vì mỗi tốt em luôn gặp ác mộng, cho nên anh chỉ muốn chăm sóc em. Nếu như em cảm thấy khó chịu, anh sẽ gọi phục vụ đổi sang phòng có hai giường, được không?”
Hà Gia Duyệt kịch liệt thở dốc một lúc, nhìn ánh mắt trong veo của Kì Nhạc Chi, từ từ bình ổn hô hấp, cuối cùng vịn tay Kì Nhạc Chi đứng dậy, bất an run rẩy nằm lên giường.
Kì Nhạc Chi dịu dàng đắp chăn cho Hà Gia Duyệt, cúi xuống, mỉm cười hỏi,“Anh có thể hôn em không ? Chỉ là hôn nhẹ chúc ngủ ngon thôi.”
Hà Gia Duyệt nắm chặt chăn nhìn Kì Nhạc Chi, không đồng ý cũng không cự tuyệt.
Kì Nhạc Chi nghịch ngợm nở nụ cười,“Nếu em không phản đối thì anh hôn nha!”
Kì Nhạc Chi từ từ cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Hà Gia Duyệt,“Ngủ ngon!” Rồi mới tháo mắt kính nằm xuống, tắt đèn.
Trong bóng tối, Kì Nhạc Chi thật sự chỉ nắm tay Hà Gia Duyệt cùng cậu ngủ, bàn tay to lớn ấm áp mang đến cảm giác vô cùng an tâm cho người khác. Một lúc sau cảm thấy Kì Nhạc Chi đã ngủ say, Hà Gia Duyệt mới chậm rãi trầm tĩnh lại, dần dần tiến nhập mộng đẹp.
Nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của Hà Gia Duyệt, Kì Nhạc Chi đột nhiên mở mắt, ánh mắt lóe lên ý cười giảo hoạt, bất động thanh sắc tới gần, vươn cánh tay đem cậu ôm vào trong ngực.
Trước khi đi, cha đã tìm không ít sách tâm lý cho Kì Nhạc Chi xem, muốn tiêu trừ bóng ma trong lòng Hà Gia Duyệt, bước quan trọng nhất là từ từ tiếp xúc thân thể thân mật với người khác.
Quả nhiên, cảm giác được độ ấm trên người Kì Nhạc Chi, Hà Gia Duyệt theo bản năng rúc sâu vào trong lòng cậu. đến hừng đông, cả người Hà Gia Duyệt đã hoàn toàn quấn chặt lấy Kì Nhạc Chi.
Kì Nhạc Chi đã sớm tỉnh nhưng không hề động đậy, đến khi Hà Gia Duyệt tỉnh dậy, mở to mắt kinh ngạc nhìn Kì Nhạc Chi.
Nga! Dáng vẻ mơ hồ của cún con đáng yêu cực kì a! Kì Nhạc Chi nở nụ cười,“Sớm an! Buổi tối em ngủ ngon không?”
Hà Gia Duyệt thấy dáng vẻ hiện tại của mình, đỏ mặt lên, ngượng ngùng rời khỏi ngực Kì Nhạc Chi.
Bất quá tối hôm qua cậu quả thật ngủ rất ngon, từ khi gặp chuyện không may tới nay, chỉ có bữa tối hôm qua mới được ngủ ngon giấc. Hai người thật sự ấm áp hơn ở một mình nhiều lắm, ngay cả cơn ác mộng ám ảnh cậu hằng đêm cũng không có đến quấy rầy.
Kì Nhạc Chi yêu thương xoa đầu Hà Gia Duyệt,“Nếu dậy thì đứng lên đi! Anh mang em ra ngoài chơi!”
Bị người khác đối xử như vậy, Hà Gia Duyệt cảm thấy có chút không được tự nhiên, sao cậu cứ có cảm giác cái kiểu Kì Nhạc Chi xoa đầu cậu cứ y như đang xoa đầu chó con nhà hắn ta vậy?
Thu dọn đồ đạc một chút, hầu hết đều để lại ở khách sạn, chỉ mang theo vài món đồ quan trọng với ít quần áo, Kì Nhạc Chi cao hứng kéo Hà Gia Duyệt ra ngoài. Lại ngồi xe một lúc rất lâu mới đến chân núi.
Ngẩng đầu nhìn lên trong nháy mắt, Hà Gia Duyệt sợ ngây người.
Ngọn núi trước mặt vô cùng lớn, vô cùng hùng vĩ, cao chọc trời, đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, dưới chân núi lại nở đầy hoa cỏ đủ màu sắc. Những cơn gió núi mát lạnh thổi qua, giống như có thể gột rửa hết thảy ưu phiền trong cuộc sống.
Kì Nhạc Chi hít một hơi thật sâu,“Có phải có cảm giác mình rất nhỏ bé không? Trước đây, lần đầu tiên ba ba và cha mang anh đến đây, chính là loại cảm giác này. Cảm thấy thế giới này ghê gớm thật, mà mình thật sự rất bé nhỏ không đáng kể, mặc kệ mình có bao nhiêu phiền não, ở trước ngọn núi hùng vĩ này chẳng đáng nhắc tới.”.
Mở túi lấy ra bộ trang phục leo núi thật dày đưa cho Hà Gia Duyệt, sau đó quàng thêm chiếc khăn quàng cổ da dê,“Chúng ta sẽ leo lên núi ngắm biển! Bất quá nếu em đi không nổi, anh cũng không thể cõng em, nơi này rất cao, sẽ mệt chết người. Anh trước đây là nhờ cha dắt lên, em dám đi không?”
Bị khiêu khích như vậy, Hà Gia Duyệt trừng mắt nhìn Kì Nhạc Chi liếc mắt một cái, đi tới phía trước.
Kì Nhạc Chi tươi cười rạng rỡ vác ba lô đi theo sau,“Vậy em dắt anh đi lên được không?”
Hà Gia Duyệt nghĩ bụng, nếu ráp cho tên này thêm một cái đuôi cún, chắc nó sẽ vẫy còn nhiệt tình hơn cả con chó vàng nhà hắn ta. Nhưng tay vẫn là nắm chặt lấy tay đối phương, hơn nữa cả một đường đều không hề buông ra.
Ngay từ đầu là Hà Gia Duyệt kéo tay Kì Nhạc Chi, trên đường từ từ thành sóng vai cùng đi, mà càng về sau, lại đổi thành Kì Nhạc Chi kéo cậu lên.
Khi ánh hoàng hôn chiếu đỏ chân trời, Kì Nhạc Chi đầu đầy mồ hôi kéo cún con leo lên sườn núi. Hà Gia Duyệt còn muốn cậy mạnh, nhưng cậu không thể đi nổi nữa, xương cốt toàn thân rã rời, tuy vậy Kì Nhạc Chi vẫn không hề có ý tứ muốn dừng lại để nghỉ ngơi. Dọc theo đường đi trừ bỏ không ngừng ăn thịt bò cùng chocolate bổ sung thể lực, căn bản không được dừng lại.
Hà Gia Duyệt leo gần đến đỉnh núi rồi, cũng biết nếu quay ngược trở lại thì sẽ không cam lòng. Nhưng ngọn núi này quả thật quá cao, nếu không có Kì Nhạc Chi kéo cậu theo chắc cậu sẽ không bao giờ leo lên nổi.
“Tới rồi!” Kì Nhạc Chi thở hổn hển đỡ lấy Hà Gia Duyệt leo lên vách đá cuối cùng, “Qua khỏi chỗ này là tới biển!”
Làm sao lại có biển trên một ngọn núi tuyết lớn như thế này? Hà Gia Duyệt không tin, lại vẫn đi theo Kì Nhạc Chi, tiếp tục đi lên.
Đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng trước khi mặt trời xuống núi, họ đã đi đến bờ “biển”.
Giống như là một giấc mơ vậy, trước mắt mở ra một nơi thần tiên bí cảnh. Không ngờ ngay trên cao nguyên này, cư nhiên thật sự che dấu một hồ nước khổng lồ, lớn đến nỗi không nhìn thấy bờ bên kia. Hồ nước màu lam u tĩnh, giống như một viên ngọc bích trân quý nhất thế gian, đẹp đến kinh tâm động phách, đẹp đến mức khiến cho người ta quên hết tất cả.
Hà Gia Duyệt hoàn toàn ngây ngốc, thiên nhiên dùng cách riêng của nó để chứng minh chúa tể của tinh cầu này chưa bao giờ là nhân loại, mà là chính bản thân nó.
Hồ nước u lam giống như bảo tàng thánh khiết, Kì Nhạc Chi cẩn thận kéo Hà Gia Duyệt đến gần, cảm nhận được thân thể cậu run run, đã có chút mơ hồ.
Kì Nhạc Chi nhìn thẳng vào mắt Hà Gia Duyệt, “Theo truyền thuyết thì biển này được tạo thành từ nước mắt của các vị thần tiên bởi vì thương xót thế nhân mà lưu lại, phàm nhân nếu hữu duyên đi vào nơi này, ngâm mình vào trong làn nước, có thể hoàn toàn rửa sạch dơ bẩn cả thân thể lẫn tâm hồn.”
Hà Gia Duyệt hiểu được, môi run run, mặt trắng bệch, lệ đảo quanh tròng mắt, nhưng lại không rơi được.
Kì Nhạc Chi ôm cậu cùng nhau đứng ngắm biển,“Em xem, biển này, cũng không biết đã có mấy ngàn mấy vạn năm, có bao nhiêu mưa tuyết rơi xuống, nhưng nó có vẩn đục sao? Không có! Bởi vì tâm nó thủy chung là tinh thuần. Hết thảy dơ bẩn của thế gian đối với nó mà nói, đều là nhất thời, căn bản không đáng để ý tới! Còn nhớ có câu nói thế này, trên đời này sâu nhất là đáy biển, sâu hơn cả biển là thiên không, so với thiên không càng thêm sâu là lòng người. Tiểu Duyệt, kỳ thật em vốn chưa từng bị vấy bẩn, thứ dơ bẩn là những kẻ bại hoại đó! Nhưng sao em lại vì những kẻ dơ bẩn đó mà hành hạ chính mình? Em có biết không, khi em đang hành hạ chính mình thì đồng thời, em đang hành hạ cha mẹ em, hành hạ anh, hành hạ hết thảy những ai quan tâm em, yêu thương em.”
Hà Gia Duyệt không nói gì, nhưng mặt nước bên bờ hồ lại xuất hiện những gợn sóng nhỏ.
Kì Nhạc Chi gắt gao ôm lấy Hà Gia Duyệt,“Khóc đi, không sao cả! Vui thì cười, buồn thì khóc, đây không phải là chuyện gì lớn!”
Hà Gia Duyệt nghiêng người ôm lấy Kì Nhạc Chi, đem đầu chôn trong lòng Kì Nhạc Chi, khóc nghẹn ngào khôn kể. Tựa hồ hết thảy khuất nhục lẫn đau đớn tích tụ dưới đáy lòng đều theo nước mắt tuôn trào ra, còn tâm cậu dần dần trở nên an tĩnh.
Buổi tối ở lại gian nhà nhỏ cho lữ khách trên sườn núi, Hà Gia Duyệt mới tò mò hỏi,“Vì cái gì không thể lên tới đỉnh núi luôn?”
Kì Nhạc Chi đem cậu ôm vào trong ngực,“Bởi vì đỉnh núi là nơi ở của thần tiên cùng các tinh linh, chúng ta là phàm nhân không nên quấy rầy.”
Hà Gia Duyệt gật gật đầu, đem đầu tựa vào hõm vai Kì Nhạc Chi, đỏ mặt khe khẽ nói,“Cậu…… muốn làm cái gì liền làm đi, tôi…… tôi không sao đâu!”
Kì Nhạc Chi cười tủm tỉm ở trên mặt Hà Gia Duyệt hôn một cái,“Nếu em không sao thì sao lại phát run?”.
Hà Gia Duyệt ở trong chăn đạp Kì Nhạc Chi một cước.
Kì Nhạc Chi cười ha ha, lại xoay người từ trên cái túi để ở đầu giường lấy ra hai sợi dây màu đỏ đã sớm chuẩn bị trước.
Trước đem nhẫn kết hôn trên tay tháo xuống, sau đó luồn sợi dây qua rồi treo lên cổ Hà Gia Duyệt. Rồi mới đem một sợi dây khác đưa cho cậu,“Tới phiên em đó.”.
Hà Gia Duyệt nghi hoặc tháo xuống chiếc nhẫn trên tay mình, cũng dùng sợi dây luồn qua, mang lên cổ cho Kì Nhạc Chi.
Kì Nhạc Chi nắm tay Hà Gia Duyệt, trịnh trọng hứa hẹn,“Tiểu Duyệt, em không cần phải lo lắng. Trước khi tốt nghiệp trung học, anh sẽ không làm gì với em đâu! Chúng ta bây giờ còn là học sinh, đương nhiên phải lấy việc học làm trọng. Anh sẽ đợi em hoàn toàn trừ bỏ đi nỗi ám ảnh trong lòng, khoái nhạc cùng anh làm. Khi đó, chúng ta sẽ chính thức mang đôi nhẫn này vào, được không? Như vậy từ giờ trở đi, em hãy vì anh, cũng vì em, hảo hảo bảo quản nhẫn của anh, còn có, chính bản thân em.”
Hà Gia Duyệt chôn trong lòng Kì Nhạc Chi dùng sức gật đầu.
Giờ khắc này, cậu tin tưởng, mình đã gặp được thiên sứ hộ mệnh.
Năm tháng thanh xuân luôn trôi qua rất nhanh. Nháy mắt, hai năm trôi qua.
Đã đến lúc lấy bằng tốt nghiệp, chờ đợi giấy báo trúng tuyển đại học, mấy ngày nay, Hà Gia Duyệt luôn tâm thần không yên, nôn nóng bất an. Cúi đầu, một sợi dây màu đỏ tinh tế nằm yên trên cổ, trên đó treo một chiếc nhẫn màu ngân bạch nho nhỏ, chiếc nhẫn tựa hồ cũng bị cảm xúc của cậu gây ảnh hưởng, ấm áp đến phỏng tay.
Hà mụ mụ cắt một mâm hoa quả,“Tiểu Duyệt, đi ra ăn hoa quả!”
Ậm ừ vài tiếng, Hà Gia Duyệt từ trong phòng đi ra.
Hà ba ba bèn hỏi,“Con với Nhạc Chi có phải cãi nhau không? Sao nó lại chạy về nhà bên kia ở?”
Ai biết gia khỏa kia đang làm cái gì? Nhắc tới chuyện này Hà Gia Duyệt tức cành hông, mình đâu có trêu chọc gì hắn a! Sau khi thi xong thì tên kia tự dưng nói có chuyện muốn làm, chạy về nhà, chẳng thèm đưa cậu đi theo! Làm hại mấy ngày nay cậu không ngủ ngon giấc, đôi mắt thâm đen như gấu mèo.
Thói quen thật sự là thứ hại chết người mà, đã quen chui vào trong khuôn ngực ấm áp kia mà yên giấc, tự dưng bị ngăn cách, di chứng đáng sợ liền xuất hiện.
Hừ! Có bản lĩnh cả đời đừng về! Hà Gia Duyệt căm giận bóp mạnh trái măng cụt, khiến cho chất nhựa màu tím hồng dính đầy tay.
Hà mụ mụ bực mình liếc con trai một cái,“Nhìn đi! Nhất định là cãi nhau! Lát nữa lo mà đi gọi điện cho nó, bảo nó tối về ăn cơm, không thì con qua bên Kì gia đi. Tính của Nhạc Chi thật tốt, cho tới bây giờ đều là nó làm mọi thứ vì con, con cũng nên chủ động nhượng bộ nó một lần đi!”
Vấn đề là con không biết nên nhượng bộ cái gì nha? Trong bụng nghĩ vậy nhưng Hà Gia Duyệt vẫn là nhịn xuống không dám nói ra.
Coi như tự lấy một cái cớ cho mình, qua bên Kì gia nhìn xem cũng tốt, coi thử tên gia khỏa kia đến tột cùng đang làm cái gì? Dù sao thì mình với hắn ta cũng là vợ chồng danh chính ngôn thuận, bằng cái gì không thể tra xét?
Tốt nhất đừng để cho tôi bắt được nhược điểm của anh, nếu không…… nếu không thì sẽ như thế nào?
Chẳng lẽ tên gia khỏa đó thật sự hai lòng? Hẳn là không có khả năng đi! Ba năm trung học hắn ta đều đi theo bên mình như hình với bóng, có thể có chuyện gì được chứ? Nhưng mà nói vậy cũng chưa chắc a, gia khỏa kia nói đi nói lại vẫn rất được hoan nghênh!
Trong trường học, chuyện kết hôn của bọn họ không được công khai, thường xuyên có nữ sinh mạc danh kỳ diệu đến tặng cho hắn ta thư tình, chocolate, làm bộ nhờ chỉ bài mà chiếm lấy thời gian nghỉ ngơi của hắn ta, cũng đồng thời là thời gian mà bọn họ ở bên nhau.
Đương nhiên, những thứ kia Kì Nhạc Chi cứ thành thành thật thật nhận lấy, còn những kẻ đến nhờ vả thì đều bị Hà Gia Duyệt dùng mấy câu lạnh như băng đuổi sạch.
Còn không biết? Tự mình về nhà cân nhắc đi!
Nhưng trong lòng Hà Gia Duyệt vẫn là thường xuyên cảm thấy thực không thoải mái. Vô số lần nghĩ đến chuyện đeo nhẫn kết hôn lên tay. Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện khi đeo thứ kia lên thì phải làm chuyện kia, cậu vẫn là bị chướng ngại tâm lý. Bất quá, đã không còn nhiều lắm, chủ yếu là do cậu để ý đến mặt mũi.
Nha! Gia khỏa kia không phải là vì bất mãn, tìm tân hoan khác đi?
Hà Gia Duyệt càng nghĩ càng cảm thấy bất an, hai năm chung sống, đã muốn làm cho hai người đối với tính nết, sở thích thậm chí cả thân thể đối phương đều phi thường hiểu biết .
Lại nói tiếp, gia khỏa kia mà phát dục …… thì tốt quá đi! Hà Gia Duyệt có chút mặt đỏ tim đập nghĩ, hắn ta hẳn là nhịn thật vất vả đi? Nhưng mà chính mình, cũng nhịn thật sự vất vả a!
Tuy rằng không có làm đến bước cuối cùng, nhưng mỗi ngày đều triền miên trên giường, hôn môi cùng âu yếm đều không thiếu. Có vài lần cậu nhịn không được thiếu chút nữa liền làm, nhưng là gia khỏa kia luôn cứng rắn nhịn xuống.
Không phải có áo mưa sao? Hà Gia Duyệt kỳ thật có khi đã nghĩ, dùng thứ đó làm không phải được rồi sao, vì cái gì gia khỏa kia luôn ghét bỏ thứ đó chứ?
Gia khỏa kia không phải nói tốt nghiệp trung học xong có thể làm sao? Hắn ta vì cái gì lại không làm chứ? Chẳng lẽ còn bốn năm đại học, hắn ta còn muốn nhịn nốt? Này cũng quá không có nhân đạo đi!(thụ bất mãn vì công không cầm thú nè =)))
Hà Gia Duyệt bụng đầy ấm ức cạp trái măng cụt một cái thật mạnh, cuối cùng vẫn là nhịn không được cầm lấy điện thoại bấm số, chỉ vang một tiếng, điện thoại liền nối được.
Không đợi cậu mở miệng, bên kia đã lên tiếng trước,“Tiểu Duyệt, mở cửa nhanh!”
Ách? Cửa nào cơ?
“Anh về rồi! Mở cửa nhanh!”.
Khóe miệng không tự giác nhếch lên một chút ý cười, lời nói thì cố tình tràn đầy oán khí,“Thúc giục cái gì mà thúc giục! Đáng ghét!”
Kì Nhạc Chi tròn mười tám tuổi càng trở nên cao lớn, càng ngày càng cao hơn Hà Gia Duyệt. Hiểu được đây là chuyện không thể thay đổi, Hà Gia Duyệt mới đầu còn không cam tâm nhưng cũng đành làm như không thấy .
Cùng với sự thay đổi chiều cao, còn có nét nhu hòa nguyên bản của Kì Nhạc Chi, dần dần thay thế bằng vẻ cường tráng, càng ngày càng giống Kì An Tu.
Chính là thủy chung không thay đổi, vẫn là cặp kính gọng đen kia, bất quá nhìn riết cũng quen, đôi khi còn cảm thấy rất thuận mắt. Đặc biệt cặp kính che khuất đi dung mạo anh tuấn của Kì Nhạc Chi, giảm bớt lượng hoa cỏ quấy rầy, làm cho Hà Gia Duyệt càng ngày càng thích.
“Cha mẹ, có kết quả trúng tuyển rồi!” Kì Nhạc Chi trước vô cùng thân thiết vỗ vỗ má Hà Gia Duyệt, rồi mới báo tin vui cho cha mẹ vợ,“Vừa rồi ba ba con nhờ bạn bè đi thăm dò qua, hẳn là mấy ngày nữa giấy báo sẽ gửi về. Tiểu Duyệt là khoa kiến trúc, còn con là khoa thí nghiệm công trình sinh vật của đại học X.”
“Nga, phải không? Vậy thật tốt quá!” Hà gia cha mẹ rất là cao hứng, đây là kết quả mà học đã thương lượng từ trước.
Hai người sẽ học chung đại học, tương lai Kì Nhạc Chi sẽ chính thức tiếp nhận công ty sản xuất thuốc của Hà gia, Hà Gia Duyệt thì được theo như ý nguyện làm một kiến trúc sư.
Hà Gia Duyệt phụng phịu đút một miếng hoa quả cho Kì Nhạc Chi, cậu không quan tâm đến chuyện đó,“Mấy ngày nay anh đi đâu vậy?”
Kì Nhạc Chi trực tiếp há mồm ăn hoa quả,“Đang muốn cùng cha mẹ nói nè! Đã có kết quả thi rồi thì không còn gì nữa cả. Con muốn đưa Tiểu Duyệt đi chơi, đã đặt sẵn nhà nghỉ bên bờ biển rồi, Tiểu Duyệt em đi thu thập một ít hành lý, chúng ta ra sân bay luôn!”
Gương mặt vốn lạnh lùng của Hà Gia Duyệt không giấu được ý cười ngọt ngào,“Sao không nói sớm! Định đi du lịch vài ngày sao?”.
Ngoài miệng tuy rằng lãnh đạm, nhưng chân đã bước về phòng bọn họ.
Chờ Hà Gia Duyệt vào phòng, Kì Nhạc Chi đỏ mặt nói khẽ với cha mẹ vợ,“Cha mẹ, con định để cho Tiểu Duyệt trước tạm nghỉ học một năm. Bên trường học, ba ba con đã thương lượng với họ rồi, có thể đăng kí trước, đến lúc đó lại đến. Nếu Tiểu Duyệt nguyện ý, có thể đến trường một khoảng thời gian, nửa năm sau ở nhà tự học cũng được. Ba ba nói trước kia ba ba cũng như vậy, không bị trễ tốt nghiệp. Cha mẹ nghĩ sao?”.
Hà ba ba Hà mụ mụ nhìn nhau cười,“Đương nhiên là được a! Lần trước đến chỗ bác sĩ Ngưu kiểm tra sức khoẻ nói tình trạng thân thể của Tiểu Duyệt rất tốt, chúng ta sẽ chờ nghe tin tốt của hai đứa!”
Mặt Kì Nhạc Chi càng đỏ hơn, hắc hắc cười ngây ngô,“Con đi giúp thu dọn!”
Hà Gia Duyệt vừa quay đầu, thấy Kì Nhạc Chi đỏ mặt đi vào, quan tâm hỏi,“Sao mặt anh đỏ quá vậy, máy lạnh trong phòng không đủ lạnh sao?”.
Kì Nhạc Chi cắn môi cười,“Là anh chạy vội về nên có hơi nóng! Lát nữa sẽ ổn thôi.”
Ánh mắt không tự giác dời đến cái bụng bằng phẳng của Hà Gia Duyệt. Hắc hắc, cục cưng! Cha đến đây!