Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Chương 44




Tiễn lão ba và Diêu Nhật Hiên rồi, Kì An Tu quay đầu đi tìm Cốc Duyên Tiệp.

Mẹ nó! Thật sự rất quá đáng, ở trước mặt nhiều người như vậy mà dám khi dễ Tiểu Hiên của hắn, coi lão công hắn đây là người chết à?

Không ít thanh niên còn chưa đi về, đang thương lượng xem nên đi đâu chơi tiếp, thấy Kì An Tu hùng hổ quay trở lại, tất cả đều rất kinh ngạc. Còn không kịp tiếp đón, đã thấy Kì An Tu lập tức vọt tới trước mặt Cốc Duyên Tiệp, không nói hai lời, thẳng tay cho khuôn mặt tuấn mỹ kia một quyền!

Hắn hoàn toàn không có hạ thủ lưu tình, một quyền giáng xuống, khóe miệng Cốc Duyên Tiệp chảy máu, nửa bên mặt cũng nhanh chóng sưng phồng lên. Hắn bị đánh cho choáng váng, nhìn Kì An Tu tức giận ngập trời, cả người đều ngốc lăng.

Người bên ngoài vội vàng tiến lên ngăn lại, “An Tu, anh làm gì vậy? Có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói!”

Kì An Tu chỉ thẳng vào Cốc Duyên Tiệp phi thường phẫn nộ nói, “Tôi mặc kệ cậu hôm nay có phải cố ý hay không, nhưng Tiểu Hiên là người của tôi, nếu cậu dám khi dễ cậu ấy chính là khi dễ tôi! Lần trước tôi đã cảnh cáo cậu rồi, đừng có mà can thiệp vào chuyện của chúng tôi! Nếu cậu còn dám làm như vậy, chúng ta đường ai nấy đi, việc lần này đã hợp tác xong rồi, sau này không còn liên hệ gì với nhau nữa!”

Người bên ngoài thấy Cốc Duyên Tiệp đứng lặng thinh, vội khuyên giải, “A Tiệp hôm nay hơi nói nặng lời một chút, nhưng khẳng định cậu ta không phải cố ý! Đã là anh em nhiều năm như thế, có cái gì không giải quyết được? An Tu, quên đi, lần tới mọi người đi uống với nhau nhé!”.

“Tốt nhất là như vậy!” Kì An Tu chỉnh chỉnh vạt áo, thu liễm lại thần sắc, quay sang tuyên bố với mọi người xung quanh, “Tôi và Tiểu Hiên cũng sắp kết hôn, là anh em thì lo mà chuẩn bị tốt quà mừng đến lúc đó tham dự đi!”.

“Vậy cần phải chúc mừng a!”.

“Chúc mừng!”.

Kì An Tu lạnh lùng nhìn Cốc Duyên Tiệp liếc mắt một cái, quay đầu bỏ đi.

An Tu đánh hắn? Giao tình nhiều năm như thế, An Tu cư nhiên ở trước mặt mọi người đánh hắn một quyền?

Cốc Duyên Tiệp hoàn toàn tuyệt vọng, lại ha ha cười gượng, “Đi! Uống rượu đi! Tôi mời, đêm nay không say không về!”.

Biết tâm tình của hắn không tốt, đám bạn hữu vội theo hắn đến quán bar.

Nhưng ngươi uống rượu thì uống rượu thôi, vì cái gì còn muốn uống rượu xong rồi lái xe? Ngươi say rượu lái xe đã không đúng, vì cái gì còn chạy với tốc độ siêu tốc?

Này rõ ràng là sai càng thêm sai! Có một tiểu cảnh sát vẫn vì bảo vệ an ninh xã hội, luôn âm thầm theo dõi hắn nhảy ra nghiêm khắc khiển trách!

Nhưng nếu chỉ khiển trách không thôi thì đã không xảy ra vấn đề gì lớn. Tên phần từ khả nghi kia cư nhiên mang theo rượu bên người, ý đồ muốn kéo tiểu cảnh sát xuống nước.

Tiểu cảnh sát chính nghĩa nghiêm túc cự tuyệt. Nhưng tên phần tử khả nghi kia lại cư nhiên nhào vào trong lòng y gào khóc, nói mình đang bị thất tình.

Ách…… thất tình nên mới phạm lỗi. Phần tử khả nghi trông thật đáng thương. Kỳ thật, bộ dạng của hắn ta trông cũng rất tốt mà, vì cái gì lại không có người muốn chứ?

“Hắn không cần tôi, vậy anh cần tôi đi!” Phần tử khả nghi khóc lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu, nhân cơ hội đưa ra yêu cầu không an phận với y.

“Được được được! Tôi muốn cậu! Cậu đừng khóc!” Chỉ cần hắn có thể ngừng nước mắt, đừng sờ soạn lung tung trên người y nữa, tiểu cảnh sát nguyện ý dỗ dành hắn.

“Vậy anh mau ôm tôi!” Phần tử khả nghi yêu cầu cao hơn, lại yêu thương ôm chặt lấy y.

Ôm một cái thì ôm một cái, cũng chẳng mất mát gì! Tiểu cảnh sát đem hắn ôm vào trong ngực, rất là rộng lượng vỗ vỗ lưng hắn,“Tốt lắm, nín đi.”

Phần tử khả nghi ngừng khóc, nổi giận, “Anh có phải là đàn ông không? Anh có thể làm được không hả?”

Tôi đương nhiên là đàn ông! Nhưng tôi phải làm gì mới được? Tiểu cảnh sát nghi hoặc, “Vậy rốt cuộc cậu muốn làm sao?”

Ai ai ai! Mặt của cậu đừng tiến lại gần như thế chứ!

Phần tử khả nghi cư nhiên…… cư nhiên hôn y!

Tiểu cảnh sát sắp khóc rồi, y tân tân khổ khổ thủ tiết hơn hai mươi lăm năm, đợi đến lúc dâng tặng cho nửa kia của mình nụ hôn đầu tiên nha, cứ như thế mà mất đi sao ?!

Tiểu cảnh sát định đẩy hắn ra, phần tử khả nghi uy hiếp y,“Nếu anh không làm, tôi liền đi ra ngoài phóng hỏa giết người!”

Vậy…… tiếp tục đi! Tiểu cảnh sát nghĩ nghĩ, quyết định vì xã hội an bình mà hy sinh bản thân mình.

Kỳ thật phần tử khả nghi này thật đúng là ……khó nói quá…… đỏ mặt, hảo thẹn thùng nga!

Buổi sáng ngày hôm sau, khi Cốc Duyên Tiệp cuối cùng cũng tỉnh lại, phát hiện toàn thân trần trụi nằm trong lòng của một người xa lạ, a không, trong ngực của một con gấu chó xa lạ.

Người kia rõ ràng đã chiếm tiện nghi của hắn, lại cố tình cắn góc chăn, dường như chính mình mới ăn đau khổ, vẻ mặt thẹn thùng nói, “Anh…… anh sẽ chịu trách nhiệm với em……”.

Cốc Duyên Tiệp muốn điên rồi! Hắn sao lại đi trêu chọc một con gấu chó như vậy chứ?

Hắn nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm: thời gian đảo ngược, thời gian mau đảo ngược đi! Cái gì cũng không phát sinh, cái gì cũng không phát hiện!

Nhưng hắn không phải đang nằm mơ, thời gian không có khả năng đảo ngược.

Con gấu chó bự kia y như một chú chó con ghé vào trên người hắn, nở nụ cười thuần lương vô tội, “Chúng ta làm quen một chút đi nha, anh tên là Dương Khải Phiếm, sau này em cứ gọi anh là A Phiếm ha! Mọi người hay gọi đùa anh là Dương Phạn(=cơm), ông nội của anh nói cái tên này cũng được, khẳng định cả đời đều sẽ có cơm ăn! Cốc Duyên Tiệp, sau này anh sẽ gọi em là Tiểu Kê nhé. Em đừng đi làm chuyện xấu nữa, anh sẽ nuôi sống em, em phải ngoan ngoãn nga!”

Lăn!

Cái A Phiếm chó má gì, Tiểu Kê chó má gì chứ? Cốc Duyên Tiệp định xoay người tung ra một đòn Taekwondo, nhưng khi chân vừa duỗi ra, khiến cho toàn thân đau nhức, lại còn ái muội đặt lên thắt lưng của gấu chó.

Gấu chó đỏ mặt, lắp bắp nói,“Tiểu Kê, nhĩ hảo nhiệt tình nga! Tuy rằng anh cũng muốn, nhưng mà em chưa lên tiếng, anh sợ em là lần đầu tiên nên chịu không nổi, không dám làm tiếp. Nếu em đã muốn nữa, chúng ta đây liền làm đi, anh đã có kinh nghiệm rồi nha!”

“Sao anh biết tên tôi là Cốc Duyên Tiệp?”

“Anh kiểm tra chứng minh của em rồi mà!”

“Tôi không phải là lần đầu tiên!”

“Tối hôm qua em rõ ràng là lần đầu tiên, còn bảo anh dịu dàng một chút, trái tim anh vốn rất yếu đuối nên cũng không nỡ làm tổn thương em. Kỳ thật, người ta tối hôm qua cũng là lần đầu tiên đó nha! Đương nhiên, bây giờ đã không phải.”

“Anh làm  cái gì vậy hả? Tôi…… tôi không muốn làm! A a……”

“Tối hôm qua khi chúng ta làm, em cũng nói y như thế, nhưng nếu anh mà dừng lại, em sẽ tức giận. Em nói ở trên giường, nói không muốn tức là muốn!”

“Vậy tôi muốn làm! A…… ân…..  sao anh còn không dừng lại?”

“Rõ ràng em đã bảo anh làm, anh có thể không làm sao?”

……

Cốc Duyên Tiệp khóc không ra nước mắt, đây là ngốc tử hay là thiên tài?

Cảnh sát chết tiệt! Gấu chó ngu ngốc! Anh định nuôi sống tôi? Đã vậy tôi sẽ ăn hết tiền của anh! Coi anh còn dám quấn lấy tôi nữa không?

Cốc Duyên Tiệp từ đó về sau không còn rảnh để ý đến Kì An Tu nữa, mà là một lòng một dạ cố gắng thoát khỏi con gấu chó kia. Nhưng gấu chó ăn gà, vậy không phải chỉ cần đớp một cái chuẩn không cần chỉnh à?

Diêu Nhật Hiên trở về nhà, chuyện thứ nhất chính là đem quần áo trên người lột sạch, rồi mới vọt vào toilet tắm rửa một cái. Ở đây không có áo ngủ của cậu, liền chọn một cái áo rộng thùng thình của Kì An Tu, đem chính mình quấn kĩ lưỡng rồi mới vừa lòng đi ra.

Còn không kịp sấy tóc, đã nghe tiếng Kì An Tu gõ cửa.

Trong lòng cậu đang đắc ý vì đã tính toán thời gian chính xác, tiến tới mở cửa, con heo kia vừa tiến vào liền đem sập cửa lại, đem cậu áp sát vào vách tường.

“Anh…… anh bình tĩnh một chút!” Diêu Nhật Hiên kinh hoảng.

Ánh mắt Kì An Tu bá đạo mà cháy bỏng, mang theo quyết tâm cùng tín niệm, biểu thị rõ ràng một ý duy nhất, hắn phải làm!

Làm sao đây? Làm sao đây! Diêu Nhật Hiên nghĩ đến cục cưng trong bụng, phải làm sao cự tuyệt con heo bị t*ng trùng xông não này đây?

——————–

Anh cảnh sát nè =))