Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Chương 24




Diêu Nhật Hiên liền mở to mắt, con sâu ngủ nhất thời chạy mất tiêu, hắn đang nói cái gì? Ngủ với hắn? Vậy không phải dê tự chui vào miệng cọp sao? Nhưng không đợi cậu kịp phản ứng, đã bị tên kia đẩy mạnh xuống giường.

“Tôi…… tôi không cần!” Diêu Nhật Hiên gấp đến độ nói lung tung.

Khi thân thể cậu khoẻ mạnh cũng không phải là đối thủ của con heo này, huống chi lại là lúc đang cực kỳ mỏi mệt như thế này?

Chỉ nghe xoạch một tiếng, cửa bị khóa trái.

“Anh…… anh không được lại đây……” Diêu Nhật Hiên xoay ngang xoay dọc tìm vũ khí, thuận tay liền túm được cái gối hình nấm, giương nanh múa vuốt không cho hắn tới gần.

Trong mắt Kì An Tu ánh lên chút giễu cợt, “Em nghĩ là nó có độc à? Mà dù cho nó có độc cũng phải lấy nó nấu canh rồi mang sang lừa gạt anh uống thì mới được nha!”.

Diêu Nhật Hiên nhìn lại vũ khí trong tay, ngượng ngùng quăng đi.

Chống địch bất thành, cậu thay đổi sang ngữ khí mềm mỏng định lấy nhu thắng cương, “Ngô…… cái kia, hôm nay tôi mệt chết đi …… tôi muốn ngủ……”

“Anh đâu có nói không cho em ngủ đâu? Mang em qua đây, không phải là ngủ à?” Con heo nào đó rõ ràng không có hảo ý lấy áo ngủ của hai người bọn họ,“Vậy trước cũng nên đi tắm đi ha?”

Ân, vậy còn được, chơi đến cả người đẫm mồ hôi, không tắm rửa thì thật khó chịu.

“Vậy anh…… tôi…… anh đi tắm trước đi!”

Kì An Tu khẽ thở dài một cái, từng bước áp sát, “Vì cái gì mà em luôn sợ anh như thế?”

“Tôi…… nào có……” Hắn để làm chi dựa vào sát như thế? Lui từng bước.

“Vậy sao mỗi lần anh đến gần, em luôn khẩn trương như vậy?”

“Không có……” Mỗi ngày đều bị anh động thủ động cước, có thể không khẩn trương sao?

“Vì cái gì mà em cứ luôn lén nhìn anh?”

“Không có……” Người nào đó chột dạ không thừa nhận.

“Em thích anh?”

“Không có!” Càng thêm không thừa nhận.

“Vậy vì cái gì em không dám tắm chung với anh?”

“Không……”.

Bị lừa! Diêu Nhật Hiên bị tên kia từng bước một bức vào phòng tắm, mới ý thức được trúng chiêu.

Kì An Tu hài lòng nhìn cậu,“Nếu không sợ, vậy cởi quần áo đi!”

Vẫn còn chưa tắm mà mặt Diêu Nhật Hiên đã đỏ bừng y như bị trụng nước sôi,“Tôi…… tôi không quen mà……”

“Vậy bắt đầu tập cho quen đi!” Kì An Tu không coi ai ra gì cởi áo thun ra, thân mình kiện mỹ lộ ra.

Diêu Nhật Hiên lập tức quay mặt đi, đây là lần đầu tiên cậu thanh tỉnh mà nhìn thấy thân thể của đầu heo.

Vụng trộm liếc mắt một cái, thân thể tráng kiện không có một vết sẹo, thật đúng là rất tuyệt!

“Lại nhìn lén!” Kì An Tu cười xấu xa ngay cả quần cũng cởi ra, cố ý triển lãm hạ thân đang ngẩng cao đầu,“Em muốn xem thì cứ thoải mái a, sờ sờ cũng được!”

Con heo hạ lưu này! Mặt Diêu Nhật Hiên đỏ đến cơ hồ muốn xuất huyết.

Ba vòi nước đồng thời được mở ra, nước ấm được xả đầy bồn tắm lớn, nhanh chóng bốc hơi mù mịt.

Thấy Diêu Nhật Hiên còn đứng ngây ngốc, Kì An Tu nhịn không được tiến lên tự mình động thủ.

“Anh muốn làm cái gì”

“Giúp em cởi quần áo!”

“Tôi…… tôi không cần đâu!”

“Cũng không phải chưa từng nhìn qua, có cái gì mà thẹn thùng?”

“Không cần!” Diêu Nhật Hiên y như con nít cố sống cố chết giữ chặt áo, thanh âm run run bỗng nhiên trở nên nức nở.

Kì An Tu lập tức cảm thấy không ổn, ngừng trêu đùa lại, nâng cằm cậu,“Em làm sao vậy?”

Đôi mắt trong veo của Diêu Nhật Hiên đã muốn nổi lên một tầng sương mù, muốn khóc mà lại không khóc khiến hắn rất đau lòng.

“Em giận à?”

Diêu Nhật Hiên không biết nên nói sao, mím chặt môi, nước mắt bắt đầu ứa ra.

“Em không vui vì chuyện gì, nói ra được không? Đừng như vậy mà!” Kì An Tu có chút hoảng hốt, chính mình rốt cuộc là làm gì không đúng? Khiến cho cậu thương tâm như thế?

Diêu Nhật Hiên vẫn là rầu rĩ không lên tiếng.

Một loại cảm giác vô lực chưa bao giờ trải nghiệm qua làm cho Kì An Tu rất là khủng hoảng, trong quan hệ của hai người, vẫn là hắn chủ động, Diêu Nhật Hiên bị động.

Hắn có thể khẳng định là mình thích tiểu gia khỏa này, cho nên thật lòng muốn theo đuổi cậu. Nhưng Diêu Nhật Hiên rốt cuộc nghĩ như thế nào, hắn không thể hoàn toàn khẳng định.

Tiểu gia khỏa này thường xuyên vụng trộm nhìn hắn, rõ ràng là không có ác cảm, nhưng cậu cũng chưa từng tỏ vẻ thích mình.

Kì An Tu bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng khác, có phải cậu là vì muốn nhìn ánh mắt của mình mà hành động? Có thể là bởi vì gia cảnh nghèo khó của mình, cậu rất cần công việc này nên mới để cho hắn quấy rầy, thậm chí là phát sinh quan hệ?

Nếu không đến Diêu gia, hắn có thể vĩnh viễn không nghĩ ra. Nhưng hắn đã đến, thấy được bần hàn như vậy, Diêu Nhật Hiên lại còn rất trẻ, vậy cậu phải chịu áp lực đến thế nào mới có thể nuôi Tiểu Bình An?

Năng lực của Tiểu Bình An ở hội bán đấu giá từ thiện khiến cho người ta kinh ngạc, nhưng kia cũng là cuộc sống gian khổ tạo ra đi!

Một đứa bé mới ba tuổi, cư nhiên có thể nhớ rõ siêu thị sau chín giờ có giá đặc biệt, có thể phân biệt mua món hàng nào có lời hơn, trong đó ẩn chứa bao nhiêu đắng cay chua xót?

Như hôm nay đến công viên trò chơi, Tiểu Bình An không chỉ có cái gì cũng chưa từng chơi, ngay cả khi dẫn bé đi ăn gà rán, đứa nhỏ tuy rằng không nói, nhưng trong ánh mắt đơn thuần của bé ánh lên niềm vui sướng chói mắt, có thể giấu được ai!

Trời ạ! Nếu Diêu Nhật Hiên không phải cam tâm tình nguyện cùng hắn phát sinh quan hệ. Vậy mình ở trong chuyện này, đến tột cùng sắm vai loại nhân vật như thế nào chỉ biết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chứ?

Ngươi tự cho là có thể cứu vớt hai cha con bọn họ ra khỏi khổ ải, nhưng vấn đề là, sự cứu vớt của ngươi, có phải là điều mà người ta cần không?

Kì An Tu vừa tự trách lại vừa áy náy, tim hắn như rơi xuống một cái động sâu không đáy.

“Thực xin lỗi! Là lỗi của anh, anh không nên trêu chọc em, nếu như em không muốn, sau này anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa!”

Diêu Nhật Hiên chỉ thấy khuôn mặt ảm đạm của hắn, lấy khăn tắm quấn người lại, mở cửa định đi ra ngoài. Cứ như thế mà đi sao?

Ủy khuất trong lòng cậu càng sâu, cuối cùng cũng bùng nổ, “Cái gì cũng đều là anh! Đến cũng là anh, đi cũng là anh! Anh…… anh coi tôi là thứ gì?”

Nước mắt nhịn đã lâu cuối cùng cũng rơi xuống,“Anh ép tôi ở lại công ty, cả ngày tìm cơ hội quấy rối tôi! Còn thừa dịp tôi uống rượu …… khi dễ tôi!”

Quả nhiên, cậu ấy không nguyện ý! Tim Kì An Tu như bị một bàn tay vô hình bóp nát, càng lúc càng chìm sâu.

“Anh…… anh chỉ là thật lòng thích em……” Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy thổ lộ của mình vừa yếu ớt lại vô lực. Tràn ngập nhiệt tình, nguyên lai chính là hắn tự mình đa tình.

***.