Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Chương 110




Nhà Minh, Vĩnh Lạc năm thứ ba.

Ngoại thành Cô Tô, trên một cái hồ.

Giữa trưa hè, tầng tầng lớp lớp hoa sẽ đua nhau nở rộ, hàng trăm bong hoa kiều diễm nổi trên một mảng xanh biếc, tựa như mỹ nhân đang mỉm cười.

Vốn là cản sắc cực thanh nhã, đã có mấy người hướng thuyền xuyên qua đó, thế nhưng trên thuyền, vừa không phải là thiếu nữ trẻ đẹp mĩ mạo, càng không phải là thiếu niên thanh tú tuấn nhã, mà là một đám lão nhân tóc bạc già nua cũng một đám đại thúc khắc khổ, vừa lướt thuyền vừa không ngừng hô to gọi nhỏ,“Thiếu chủ! Thiếu chủ ngài mau ra đây đi!”.

“Thiếu chủ không xảy ra chuyện gì chứ? Hay là chúng ta quăng lưới xuống?”.

“Ngươi bị điên à? Cái hồ đầy hoa sen như vậy, thả lưới kiểu gì? Đúng là không bao giờ chịu dùng đến đầu óc!”.

“Nếu vậy thì ngươi tính đi, làm gì bây giờ?”.

Mắt thấy đám người trên thuyền sắp đánh nhau, trên mặt nước lộ ra một cái đầu, đội một  cái lá sen bự ở trên, cười ha ha,“Ta ở chỗ này nè! Các ngươi tới bắt ta nha!”.

Bọt nước trên lá sen nhỏ xuống, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sang lấp lánh, bốn phía xung quanh vị thiếu chủ dường như đều bị lóa mắt, cho dù thiếu niên đang chìm dưới nước, vẫn có thể nhìn thấy được dưới lá sen là một dung mạo tuấn dật bất phàm.

“Thiếu chủ, ngài đừng náo loạn nữa! Mau lên đây đi, chúng ta có chuyện chính sự cần thương lượng!” Lão nhân trên thuyền nhìn thấy người bình an vô sự mới bớt lo lắng.

Vừa nghe có chính sự, thiếu chủ kia lại càng bơi nhanh hơn ,“Chính sự các ngươi thương lượng, ta mặc kệ!” Hắn muốn chạy.

Mấy lão giả liếc nhau, đột nhiên lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, từ trên thuyền phóng ra hàng loạt dây thừng, trên dưới trái phải trước sau đem thiếu niên quay lại, đem tiểu gia khỏa đang la hét như cá mà lôi về.

Ai, không phải bọn họ thích bạo lực, ai bảo tên gia khỏa này không bao giờ chịu nghe lời!

Đổi đi một thân y phục ẩm ướt, một thiếu niên tuấn mỹ vô song xuất hiện trước mặt mọi người. Nếu luận tướng mạo, thật sự là một thanh niên tài tuấn vạn dặm mới tìm được, chỉ là một đôi mắt đen như mực rất linh hoạt, bên miệng không ngừng câu lên tạo thành ý cười giảo hoạt, cứ thế làm cho người ta không biết gia khỏa này lại đang có mưu ma chước quỷ gì, không khỏi kinh hồn táng đảm.

Nhưng có khó xử đến đâu thì chuyện nên nói cũng phải nói, một lão giả tiến lên,“Thiếu chủ, triều đình vừa ban hạ mệnh lệnh. Muốn Tam Bảo thái giám Trịnh Hòa hạ Tây Dương, dương oai thông thương. Tất cả dân chúng nguyện ý đều có thể đi theo. Nghe nói là từ Nam Kinh xuất cảng, Thái Thương rời bến, hiện tại có thể có không ít người đã đến Cô Tô rồi.”.

“Này đối với chúng ta là cơ hội ngàn năm một thuở! Chỉ cần chúng ta ra vẻ thương thuyền trà trộn vào đội ngũ triều đình, đến lúc đó bắt cóc đội tàu, điều đi tấn công triều đình, thiên hạ của Chu gia sẽ thuộc về chúng ta!”.

“Mộ Dung thị chúng ta lại có thể nhất thống thiên hạ, khai triều phục quốc!”

Đám lão gia khỏa kích động đến rơi nước mắt, dường như hiện tại đang đi lên Kim Loan điện, người người đều là khai quốc công thần, lưu danh sử sách.

Mà vị thiếu chủ kia, cũng chính là đại truyền nhân đời thứ sáu mươi chín của Mộ Dung thế gia, Mộ Dung Nguyệt nhàm chán ngáp một cái, ngồi ở trên ghế chờ bọn hắn phát điên xong tỉnh táo lại.

Phục quốc? Nằm mơ!

Đương kim thiên tử là ai? Chu Lệ!

Chu Lệ làm sao mà đoạt được ngôi vị hoàng đế ? Là ẩn nhẫn vài chục năm, đợi lão cha thái tổ Chu Nguyên Chương chết, lại đánh đuổi cháu mình, Chu gia trưởng tôn Kiến Văn đế Chu Doãn Văn mới chiếm được ngôi vị!

Một kẻ có khả năng ẩn nhẫn lại có khả năng thao lược như vậy, muốn đấu với ông ta sao? Hắn đâu có chán sống!

Mộ Dung gia vương triều phách nghiệp sớm đã bay theo gió rồi, tuy rằng mỗi đời đều có những nhân vật trung kiên quyết tâm phục quốc, bất quá…… thực xin lỗi, không bao gồm Mộ Dung Nguyệt hắn ở trong!

Hắn Mộ Dung Nguyệt là người như thế nào? Là kẻ thông minh vang dội cổ kim độc nhất vô nhị trên trời dưới đất tuyệt thế vô song!

Người thông minh thì nên làm chuyện gì? Kia đương nhiên chính là sống phóng túng làm xằng làm bậy khi nam phách nữ tiêu dao khoái hoạt mà sống, mà không phải cả ngày lục đục dốc hết tâm huyết vắt hết óc cúc cung tận tụy đi đánh cái gì chó má giang sơn!

Nếu như chiếm được thì như thế nào? Giống như Chu Lệ, có thể tự do tự tại tùy tâm sở dục sao? Có thể không kiêng nể gì ăn uống đánh bạc sao? Cả ngày bị nhốt trong hoàng cung, không phải đi giết người thì chính là phòng người đến giết hắn, ngay cả lão bà của mình cũng không thể tin tưởng, còn phải vì thiên hạ thái bình dân chúng lạc nghiệp mà hao tâm tốn sức.

Ngươi nói những người này có phải hay không đầu óc có bệnh, mới muốn cướp ngôi làm hoàng đế? Đúng là no cơm rửng mỡ! Mộ Dung Nguyệt không có chí tiến thủ tặng cho vô số anh hùng hào kiệt một cái định nghĩa chính xác.

Đối với một kẻ ham ăn biếng làm như hắn mà nói, lý tưởng nhân sinh từ nhỏ cũng đã xác định, dù sao tổ tiên để lại gia tài bạc triệu cho hắn khởi sự thì hắn cũng nên hảo hảo mà lợi dụng chỗ tiền tài này mà một phen oanh oanh liệt liệt trải qua nhân sinh khoái hoạt.

Bất quá đám lão gia khỏa hôm nay cung cấp thông tin này vẫn là khiến hắn có chút hứng thú .

Theo quân đội triều đình rời bến? Hải ngoại sẽ có thứ gì đây? Người trẻ tuổi luôn tò mò với những thứ mới mẻ. Dù sao ngồi ngốc ở chỗ này không bằng liền thừa cơ hội này trốn khỏi đám người kia đến hải ngoại đi?

He he he, Mộ Dung Nguyệt ở trong lòng cười một trận quái dị.

Hắn liền dị thường thống khoái đáp ứng,“Thu thập đi, chuẩn bị rời bến!”.

“Thiếu chủ anh minh!” Không rõ gia khỏa này vì sao đột nhiên trở nên hiểu chuyện như thế, còn tưởng rằng là hắn đã trưởng thành, các lão nhân cảm động nước mắt giàn giụa. Còn không kịp phát biểu một chút cảm khái, thiếu chủ đã oạch một tiếng không thấy bong dáng.

Nếu phải xuất môn, người ta dù sao cũng phải đi mua sắm ít đồ đi? Mà không biết tương lai có trở về hay không, nên mua hay không nên mua, đều phải mua sạch!

Liền ngay cả thư *** (hiệu sách) ngàn năm khó bước chân đến, Mộ Dung Nguyệt cũng hưng trí bừng bừng đạp cửa đi vào. Khiến cho gã sai vặt đi theo bê đồ cằm muốn rớt xuống đất, nhưng câu nói đầu tiên của thiếu chủ lại khiến hắn hồi hồn.

“Có đông cung đồ tốt nhất không, mang ra hai bản!”.

Thiếu chủ vẫn là thiếu chủ a, đầu óc không bị hỏng cũng không phải ai giả mạo.

Tiêu tiền đi mua thứ này hẳn là đại gia có tiền, khỏa kế nịnh nọt cười,“Đại gia bên trong thỉnh! Vừa vặn có mấy bộ mới đến, ngài đến chọn lựa một chút đi!”.

Ân! Mộ Dung Nguyệt ngẩng đầu mà bước vào nội thất, cầm lấy một quyển xuân khuê bí kíp liền cười đến toe tóe.

Mấy lão già đó! Quản hắn như là quản tặc vậy, một tỳ nữ bên người cũng không, ngay cả gã sai vặt cũng là bộ dạng cao lớn thô kệch, làm cho người ta nhìn là mất khẩu vị.

Mụ nội nó! Lúc ra biển ta nhất định phải nghĩ biện pháp phá thân đồng tử (trai còn gin=)))! Nam nhân mười bảy đến nơi rồi, ngay cả chu công chi lễ cũng chưa đi qua, kia chẳng phải là rất ủy khuất a?

Khỏa kế thấy mặt hắn mê đắm , nhân cơ hội đề cử,“Bên này này còn có bản tốt!”.

Long dương bí diễn một trăm lẻ tám thức? Nhìn tiêu đề này Mộ Dung Nguyệt liền trợn tròn mắt, mở ra nhìn xem, hảo thư a hảo thư! Lập tức cất vào trong lòng,“Tính tiền!”.

Bỏ tiền ra đương nhiên là người hầu, nhưng vừa muốn đi về thì người xấu đến.

Vừa thấy người đi vào đã biết ngay không phải là người tốt, bộ dạng thái độ hung dữ, hung thần ác sát, còn dẫn theo một đám tùy tùng, bộ dạng điển hình! Đám người này đến đây làm gì, Mộ Dung Nguyệt dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể khẳng định là có mục đích như mình.

Tuy rằng là cùng mục đích như nhau, nhưng Mộ Dung Nguyệt nhìn xem cũng không khỏi cảm khán thở dài, ngươi không thể không thừa nhận, người với người đúng là vẫn có chênh lệch tương đối lớn.

Làm người xấu cảnh giới cao nhất là cái gì? Chính là rõ ràng rất xấu, nhưng mà bề ngoài phải tạo cho người ta có cảm giác là người tốt! Liếc mắt một cái có thể bị nhìn ra là kẻ xấu thì không phải là kẻ xấu lắm!

Hai kẻ xấu gặp nhau, đương nhiên cái kẻ xấu bị kẻ xấu kia nhìn ra là kẻ xấu liếc mắt một cái liền nhìn trúng cái kẻ xấu khiến cho người ta nhìn không ra là kẻ xấu.(=_=!!!)

Chỉ Mộ Dung Nguyệt liền thét to,“Chúng tiểu nhân, đoạt kẻ này về trong phủ cho ta!”.

Aha! Mình gặp được kẻ đi thưởng nam phách nữ a? Mộ Dung Nguyệt lúc này hưng phấn mở to hai mắt, trong lòng có  thanh âm đang lớn tiếng kêu gọi, đến cướp ta đi! Cướp ta đi! Vừa lúc đến nhà ngươi xem có cái gì đáng giá, nam nữ xinh đẹp đều cướp về, đây là có bao nhiêu hợp tình hợp lý a! Nếu đám lão nhân kia biết, còn phải ngợi khen hắn vì kiếm phí phục quốc mà không tiếc hy sinh nhan sắc, xâm nhập hang hổ.

Đoản Tùng vô hạn đồng tình nhìn kẻ xấu kia liếc mắt một cái, rụt tay lui về sau từng bước, không đành lòng nhìn thấy hắn sắp gặp phải vận mệnh bi thảm.

Nói giỡn a! Thiếu chủ nhà này là kẻ như thế nào? Từ nhỏ đã bị một đám lão nhân biến thái tiến hành nghi thức huấn luyện ma quỷ! Cuộc đời am hiểu nhất trừ bỏ chơi trò mất tích lẫn quấy rối chính là đánh nhau, từ khi gia khỏa này mười hai tuổi, toàn trang cao thấp không còn ai có thể đơn đả độc đấu thắng được hắn .

Thân là nô tài bên người thiếu chủ, Đoản Tùng biết, từ năm mười lăm tuổi, Mộ Dung Nguyệt mỗi lần là không đành lòng để cho mấy lão gia khỏa kia mất mặt, mới ngoan ngoãn để cho bọn họ bắt về.

Bất quá theo như Đoản Tùng ngẫm ra được mà nói, thiếu chủ kỳ thật là sợ ý tưởng bất khả tư nghị lẫn điên cuồng của mấy lão quái vật, nếu biết công phu của hắn lợi hại như thế, nói không chừng đều có thể bức hắn trực tiếp lẻn vào hoàng cung ám sát hoàng đế, rồi mới thủ nhi đại chi.

Trước mắt, chỉ thấy đôi mắt linh động của Mộ Dung Nguyệt vụt sang, mang theo ba phần khiếp sợ, lại ẩn tàng bảy phần sốt sắng quẹt quẹt mũi la hét,“Cứu mạng nha! Người đâu!”.

Tiếng kêu cứu nghe chẳng khác nào mấy tỷ muội trong Di Hồng viện chèo kéo khách.

Kẻ xấu kia nghe thấy kỳ quái, nhướng mày, gia khỏa này có phải hay không đầu óc có vấn đề? Đang lo lắng không biết có nên tha cho cái kẻ xấu có bề ngoài thoạt nhìn rất được, nhưng mà dường như có chút không bình thường này, đột nhiên có một người tốt chân chính xuất hiện.

Người tốt chỉ kẻ xấu mắng to,“Ban ngày ban mặt, ngươi là ác bá nhà ai, dám cường thưởng dân…… nam, đúng là không coi kỉ cương phép nước ra gì!”

Hai kẻ xấu đồng thời mắt sáng rực lên, lóe ra quang mang tham lam cùng đáng khinh giống nhau như đúc, bất quá bọn họ khác nhau ở chỗ, một kẻ xấu nhanh chóng giấu nó đi, còn một kẻ xấu lại lộ rõ ra.

“Đem hắn cướp về!”.

Lời này cũng nói ra tiếng lòng Mộ Dung Nguyệt.

Đây mới là người tốt chân chính nha! Vóc dáng không cao cũng không thấp, dáng người không mập cũng không gầy, Mộ Dung Nguyệt đã bắt đầu ảo tưởng đem thắt lưng tinh tế kia ôm vào trong lòng.

Đến nỗi nói bộ dáng của người kia…… Nga nga! Miễn bàn người gặp người yêu! Bất quá mới mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt như trăng tròn, môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, một thân trường bào nguyệt sắc, làm cho người ta thật muốn xông lên xé rách!

Hút! Mộ Dung Nguyệt vụng trộm nuốt nuốt nước miếng, nhìn thấy thanh kiếm trong tay người tốt, vội vàng chạy ra sau lưng y, kéo kéo ống tay áo người tốt,“Vị công tử này, đa tạ ngài trượng nghĩa xuất thủ, ra tay cứu giúp!”.

Nôn! Đoản Tùng muốn ói lắm rồi.

Người tốt đơn thuần một chút cũng không biết mình đã bị người ta sàm sỡ, còn dũng cảm bảo vệ kẻ xấu háo sắc kia,“Ngươi đừng sợ, có ta ở đây, ta xem ai dám động đến ngươi!”.

Một kẻ xấu khác lúc này hạ lệnh bao vây người tốt, người tốt kia tuy rằng công phu mèo quào, rõ rang không thể địch lại đám đông, nhưng mà dưới sự âm thầm hỗ trợ của ai đó, đã nhanh gọn giải quyết đám chó săn, đánh cho bọn họ chạy trối chết.

Người tốt có chút kinh ngạc, chẳng lẽ công phu của mình lợi hại đến vậy sao?

Nam tử yếu đuối tiến lên kéo tay áo y,“Vị công tử này, ân cứu mạng của ngươi, ta nguyện ý lấy thân báo đáp!”.

Ách…… Người tốt đỏ mặt,“Huynh đài nói đùa, bất quá là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, nói cái gì cảm tạ với không cảm tạ .”.

Nam tử yếu đuối đã muốn hạ quyết tâm lấy thân báo đáp, kiên quyết không buông tay,“Kia có thể thỉnh huynh đài đến tửu lâu một chuyến? Để cho tại hạ biểu lộ tâm ý?”.

Này…… Được rồi! Người tốt tính cảnh giác đương nhiên thấp, liền như thế bị lừa đi mất.

Đoản Tùng dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn, tiểu bằng hữu a, không lẽ người lớn trong nhà ngươi không có dạy không thể tùy tiện tin tưởng người khác sao? Nhất là kẻ xấu bề ngoài thoạt nhìn như người tốt, kiên quyết không thể quan tâm!

Trong thành Cô Tô, tửu lâu bình thường, hàng ghế bình thường, món ăn bình thường, hết thảy đều có vẻ rất bình thường. Ngay cả rượu cũng là Nữ Nhi Hồng bình thường của Giang Nam, làm cho người ta không thể nghi ngờ.

Uống được hai ba chén, Mộ Dung Nguyệt liền đem gốc gác của người tốt đào ra sạch sẽ.

Lý Mộng Hải, năm nay mười sáu, người Sơn Đông, nhà ở biển, cũng là nghe nói Trịnh Hòa hạ Tây Dương, muốn đi theo đoàn thuyền xuất phát, đến hải ngoại học thêm kiến thức.

Khẳng định là tiểu hài tử lén trốn nhà đi! Mộ Dung Nguyệt cơ hồ có thể khẳng định cùng với xác định.

Không cha mẹ nào có thể an tâm để cho tiểu nam hai xinh đẹp thế này một mình đi xa nhà như thế này. Vậy không bằng để cho mình gánh vác đi! Vừa thỏa mãn tâm nguyện của y, mà cũng thay cha mẹ y kết thúc trách nhiệm.

Mộ Dung Nguyệt cảm thấy mình thật là cao thượng, thù lao duy nhất hắn cần đòi chính là lấy thân báo đáp. Người tốt như vậy, chuyện tốt như vậy đi đâu mà tìm a?

“Ta…… ta sao có hơi váng đầu?” Lý Mộng Hải cảm thấy trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, trên người mềm nhũn, khống chế không được gục vào trong lòng Mộ Dung Nguyệt.

“Ngươi say!” Mộ Dung Nguyệt đương nhiên sẽ không nói, là thừa dịp y không đề phòng mà đem mê dược giấu trong ngón tay thả một chút vào chén rượu của y.

Lý Mộng Hải cảm thấy mình rất buồn ngủ, nhưng đầu óc thì gần như thanh tỉnh, lại vô lực nhúc nhích, mặc cho nam tử yếu đuối mới nãy không cần tốn nhiều sức đã đem y bế bổng lên.

“Ta mang ngươi đi nghỉ ngơi!”.

Ngươi muốn bế ta đi sao? Lý Mộng Hải cố sức tưởng mở to mắt, lại bị Mộ Dung Nguyệt đưa tay chặn lại,“Ngoan, nhắm mắt lại, ngủ một lát sẽ tốt thôi.”.

Không đúng! Lý Mộng Hải theo bản năng cảm thấy bất an cùng sợ hãi, lại vẫn không thể kháng cự trầm trầm ngủ trong lòng kẻ xấu xa nào đó.

Thu phục! Mộ Dung nguyệt cười đến miệng đều sai lệch.

Chim ngốc ngươi nên sớm bay đi có đúng không? Ngươi nếu không bay, kia đương nhiên sẽ rơi vào trong lưới bị ta bắt ăn luôn!

Đáng thương cho Mộ Dung Nguyệt đã đói bụng mười bảy năm  cuối cùng cũng có một cơ hội ăn no, sao có thể không hảo hảo ăn cho đủ?